Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11. Dính Người
______________________________________

Kang Taehyun tỉnh giấc lúc trời đã vào ban trưa. Rèm cửa đều đóng khóa kĩ càng, đến mức cái nắng bừng bừng cũng không làm anh chói mắt mà dậy được.

Một lần nữa, anh thức dậy lại là ở một nơi khác "không mấy quen thuộc", vì chẳng hay Kang Taehyun đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà, khôg chăn gối, không có Choi Beomgyu.

Anh lồm cồm ngồi dậy, đại não sọc lên một cái, đau điếng. Tay chân dường như bủn rủn đi phần nhiều, đến mức di chuyển cũng làm cho anh cảm thấy như xương tủy vỡ vụn từng mãnh. Taehyun không biết mình đã ngủ ở tư thế kì quặc như thế nào để rồi cơ thể tốn sức như vậy.

Anh thở hắt ra, nhìn lên chiếc giường chăn gối lung tung, và người thì chẳng còn ngủ ngoan ở đấy nữa. Rút kinh nghiệm, Kang Taehyun chẳng còn phải hoảng hốt như lần đầu.

Sau một khoảng thời gian ít ỏi trong nhà tắm thì Kang Taehyun có thể bước xuống nhà được với bộ dạng bình thường. Ít nhất thì không có di chứng như bước đi hai hàng hay phải dựa tường mà đi.

"Beomgyu, qua đây" giọng ngữ của Choi Soobin vang vang đều cả phòng khách, Choi Beomgyu ngoan ngoãn ôm gấu bông chạy đến ghế sô pha nơi hắn ngồi. Còn ai đó cứ làm gì trong bếp của anh, ở một góc trong phòng khách thì có một vị bác sĩ đang hì hục đánh bàn phím.

Có lẽ, chưa bao giờ Kang Taehyun có được một cảm giác của một gia đình, mặc dù những người ở đây, quan hệ ruột thịt không trên ba nữa kìa.

"A, tehon" Beomgyu ríu rít chạy lên cầu thang. Bây giờ những bậc cầu thang cao đều chẳng còn là vướng ngại của em nữa.

Họ Choi lao ngay vào người anh, một lần nữa Kang Taehyun cảm thấy như xương cốt của mình được trải nghiệm cảm giác mạnh. Thấy vẻ mặt kì quái của anh, Huening Kai liền mở lời
"Nào, Gyu, Taehyun anh ấy--" cậu không nói hết được, Kang Taehyun di ngón trỏ trên môi, phát ra âm thanh suỵt nhỏ xíu.

"Ưm?..Ang đ..nhau.. Đau...a?" em bỏ tay ra khỏi người anh, hai mắt tròn, long lên sòng sọc. Như này thì làm thế nào anh có thể nói là bản thân đau đến mức muốn chôn thân xuống đất đây.
Taehyun khẽ lắc đầu, xoa má mềm của Beomgyu một cái
"Không đau".

Beomgyu thì toe toét, em ôm Taehyun chặt hơn, liên kết mạnh đến mức như sợ anh sẽ đi đâu mất nữa.

"Anh biết điều tôi đang nghĩ mà, nhỉ?" Huening Kai bước đến ngồi đối diện hắn, Choi Soobin liền cười nhếch, hắn ngó sang "đôi chim" đang ở trên cầu thang. Kẻ cười ngốc, người nuông chiều.

"Cái tên cứng đầu ấy à? Nó từng bảo với tôi là sẽ không thích người ngốc nghếch..ha, xem được bao lâu"
"Nói mới phải, năm ba cậu ấy cũng nói với tôi lời tương tự.." hắn nhướng mày, quay phắt lại nhìn cậu.
"Nó nói cái gì?" Cậu bác sĩ trẻ trầm ngâm
"Tôi sẽ không bao giờ để ai bước vào cuộc đời tôi nữa"
"Hửm?"
"Ừ, cậu ta đã bảo thế, anh hiểu ẩn ý của nó mà phải không? Anh cũng biết chuyện, tôi cá là như thế".

Cả hai đột nhiên rơi vào khoảng lặng biền biệt, vốn vẫn đang ngẫm về quá khứ của người mang tên Kang Taehyun. Họ nhớ như in.

"Sao đấy? Vào ăn sáng đi" Choi Yeonjun ngó đầu sang bên ngoài phòng khách lành lạnh.

Beomgyu được đà đòi anh bế, đòi anh cõng. Soobin hơi e ngại
"Không được, Beomgyu lại đây" Choi Beomgyu đu anh chặt cứng, hai tay vòng sang người Kang Taehyun mà dính chặt. Anh cười khổ, giương tay xoa đầu cậu nhóc rồi ngồi khụy xuống.
"Đúng là cứng đầu y như nhau" Huening Kai cười trừ, cậu cũng yên phận rảo bước vào dang bếp.

Phải nói độ ngoan cố của Kang Taehyun thì nhất nhì trong thiên hạ. Nhưng bất hủ, anh chịu thua Choi Soobin.

Dù Kang Taehyun thì chẳng phải con nít, cũng lần lượt "bị" dặn dò bởi anh trai và bạn thân.

Sau một lúc bị hành hình, anh cũng có thể ngã lưng ra sô pha, nơi dang phòng khách rộng rãi. Hôm nay Taehyun không phải đi làm, nhưng việc ở nhà thì chất như núi đang chờ anh trên kia. Choi Soobin cũng có công việc, hắn ở sở cảnh sát vì hôm nay có vụ việc với tội phạm. Lại là cơ sở B.

"Te hon, ôm" Beomgyu ríu rít chạy đến chỗ hắn ngồi, miệng cong lên cười toe toét dang hai tay đòi ôm. Anh có chút bất lực, không biết em đã học cái này từ ai, có lẽ là Choi Soobin dạy cũng nên!

"Rốt cục là ai đã dạy cậu cái này thế?" Taehyun thở dài, hai tay giương ra nắm gọn bên hông nhỏ của Beomgyu rồi nhẹ như tơ đặt thân em lên đùi. Choi Beomgyu cười khúc khích, em vứt cả con gấu bông đang ôm dở lên cái chỗ sô pha trống trải bên cạnh, vòng hai tay ôm lấy cổ anh.

Kang Taehyun để mặc người đối diện nghịch đủ kiểu trên tóc mình. Cảm thấy trông Beomgyu thì như trông con nít thôi, nhưng là em ngoan hơn nhiều. Tay anh đưa lên vuốt vài lọn tóc mềm ngoặc của Beomgyu, vài suy nghĩ mông lung của Taehyun về em đôi khi lại rất kì hoặc.

Thầm tựa, nếu như Choi Beomgyu không có anh thì bây giờ em như thế nào nhỉ..

Kang Taehyun bắt đầu lim dim rồi sau đó là đi vào giấc ngủ từ một giờ chiều hơn, Beomgyu vẫn ngoan như vậy. Em ngồi ngay ngắn trên người Taehyun, dù chán nhưng vẫn không nhúc nhích tránh để người nọ tỉnh giấc.

Kang Taehyun choàng tỉnh dậy sau một giờ đồng hồ ngủ quên trên sô pha.
"Ngủ rồi sao? Thảo nào thấy nặng quá" Giọng anh trầm đi đôi chút vì mới dậy, em lại nằm trọn trong lòng Taehyun mà thở đều đều, tóc rối rắm đủ chỗ.

Anh thở hắt, ôm gọn Beomgyu bế lên phòng, còn bản thân ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh đặt laptop làm việc. Tiếng chuông cửa dưới nhà làm Taehyun bắt đầu ngưng đánh máy, cơ mặt cũng giãn ra đôi chút.

Nếu Choi Soobin mà biết lúc hắn đi làm, anh ngồi ở nhà làm việc đến mức chân tay đau nhói như vậy, thảo nào cũng phát rồ lên rồi mắng một trận. Mặc dù Kang Taehyun không còn bé nữa.

"Taehyunie~" đứng trước cánh cửa là một cô gái thấp hơn anh nửa cái đầu. Mặc một bộ váy đuôi cá dài qua đầu gối màu trắng, da dẻ hồng hào phơn phớt và chất giọng thì đúng chuẩn gái nhà thành. Anh hơi cau mày, nhưng cũng lịch sự nghiêng đầu, mời cô bạn vào nhà.

"Nhà cậu đẹp thật! Lâu rồi tớ không ghé sang nhỉ?" cô vừa đi vào, mắt ngó nghiêng từ chỗ này sang chỗ khác, môi buôn chuyện không ngừng.

Có lẽ Kang Taehyun bị ám ảnh, hay dường như đã quen. Anh quen việc Choi Beomgyu cứ ấp ứ rồi cười khúc khích bên tai mình như một âm thanh ồn ào, cô gái này cũng giống như thế. Nhưng điểm khác biệt giữa cô và em, là Choi Beomgyu không làm anh khó chịu như lúc bây giờ.

"Cậu ngồi đi, dùng trà hoa cúc nhé?" anh hơi trầm giọng, mắt cô bạn sáng lên, nhẹ ngồi xuống sô pha.
"Bao lâu rồi cậu vẫn nhớ, tớ thích vị trà hoa cúc nhỉ?" nét cười trên mặt cô thấy rõ, anh hơi giật mí mắt, ho khan.
"..không, nhà còn mỗi trà hoa cúc." nói rồi liền đi thẳng một mạch vào trong bếp.

Cô bạn không tỏ ý gì khó chịu, dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này. Tuy vậy lại không ngồi yên, đôi chân đẹp như vậy lại đi mọi ngóc ngách trong căn nhà khang trang rộng rãi rồi gật đầu khen ngợi.
"Bày trí tốt thật đấy." cô thầm khen ngợi.
Đôi mắt bỗng dáng lên lầu hai chăm chăm khi cô bạn bắt đầu phát giác ra có ai đó đang vươn hai mắt to tròn sang nhìn cô.

Cả người chìm trong một cái áo ấm, tóc lại hơi rũ rượi có chút làm cô giật mình.

"Kim Hesoung, đừng có đi lung tung." anh vừa bưng bê bình trà thơm ngát ra phòng khách. Đặt nó xuống, bất giác thấy được Beomgyu đang ngồi cùng cô bạn trên ghế sô pha đối diện mình.
"?" ánh mắt khó hiểu của Kang Taehyun làm họ Kim phì cười, vươn tay xoa đầu em một cái.

"Cậu sao vậy? Không ngờ giám đốc Kang lại có omega của mình rồi đấy nhé, làm bao cô mừng hụt rồi". Anh thở dài rồi ngồi xuống ghế, nhìn em đang tròn mắt ngồi cạnh bạn học cũ, em được Hesoung xoa đầu, bẹo má.

Taehyun không biết Choi Beomgyu nghĩ gì, có khó chịu không. Nhưng anh cảm thấy hơi ngay ngáy trong tâm, bỗng, thấy khó chịu.

"Cậu ta là em của bạn tôi, không phải như cậu nghĩ đâu!" anh lên tiếng "đính chính". Nhìn ánh mắt khi hoặc của Kim Hesoung, anh không muốn giải thích mất thời gian, thật rỗi hơi lắm.

"Beomgyu, qua đây" Kang Taehyun vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh. Em khẽ lắc đầu.
"Ch..chị, cho..gyu kẹo! thích.. thích chị!" Choi Beomgyu cười toe toét ôm cánh tay cô.

Từ vẻ mặt nuối tiếc, Kim Hesoung trở nên đắt ý xoa hai má của em. Đôi mày anh càng nhíu chặt hơn, hắn giọng
"Cậu đến đây là có chuyện gì?"
"Cậu sao phải gắt như vậy? Tớ đến mời cậu đi họp lớp đại học. Vai trò của một trưởng nhóm" cô nháy mắt với Taehyun.

Giờ anh mới sực nhớ, một tháng trước chính mình gom đống giấy tờ cũ từ tháng mười đi vứt, trong đó gần như có cả thư mời họp lớp. Nhưng dù gì anh cũng không rãnh để đến nhìn mọi người khoe mẽ về thực tại của mình. Kang Taehyun ghét nhất là phải nhìn những kẻ say sỉn rồi chửi tục.

"Tôi bận"
"Không được đâu, đây là lần thứ ba chúng tớ mời cậu rồi. Không đi sẽ không được đâu nhé!" cái vẻ vừa đắc ý vừa kiêu hãnh của Kim Hesoung làm anh chỉ muốn đuổi cô gái này về nhà rồi ôm Beomgyu đi ngủ cho rồi!

"Ngày bao nhiêu?"
Mắt Hesoung sáng rỡ
"Ngày mười!"

Trả lời nôm na là thế, nhưng mỗi khi ngài Kang nhìn vào cậu nhóc bên cạnh Hesoung thì có lẽ liền mất đi sự tập trung. Nỗi khó chịu ngầm ngậm trong lòng dần như càng lớn hơn, mặc dù, Kang Taehyun thấy dễ chịu khi Choi Beomgyu cười, nhưng không phải là cứ vui vẻ như vậy với Kim Hesoung.

"Được rồi, bây giờ thì tớ về, bảy giờ ngày mười giám đốc Kang nhé!" cô cầm túi sách ra về, Beomgyu ríu rít chạy ra cửa tạm biệt cô bạn. Hesoung cười nhẹ, xoa đầu em một cái rồi đi.

"Te hon.. đau.. đau?" em chạy nhanh nhảu vào nhà liền thấy vẻ mặt nhăn nhó của Kang Taehyun liền tròn mắt, ôm cánh tay anh chặt cứng, đáy mắt dáy lên vẻ lo lắng.

Anh thở hắt
"Không đau"
"Te hon, ôm.. ôm"

Tự dưng, Kang Taehyun cảm thấy bản thân gần như phát rồ, anh không biết tại sao mình lại như thế, nhưng rồi cũng đứng phắt dậy, cau có.
"Cậu cứ nói vớ vẩn cái gì bên tai tôi vậy? Rốt cục nhặt cậu về làm cái gì, bao nhiêu rắc rồi. Thích cậu ta thì mau chạy theo đi. Đừng đi theo tôi"

Kang Taehyun dường như là quát lên, anh không để ý em nữa, đi thẳng một mạch lên phòng riêng của mình, đóng cửa cái rầm.

Choi Beomgyu chỉ biết co rúm người lại nghe âm thanh lớn từ Taehyun phát ra, khi anh đi rồi mới khẽ đưa tay chặn hai bên tai lại.

______________________________________

Siro mọi người =))) tớ bị bí idea =))))))

Sẵn đây cho tui PR acc Mangatoon nha =_)), ai có tải manga thì qua ủng hộ tui zới =>, tui đăng truyện chat và tiểu thuyết Taegyu và KookV bên ấy.

-.-, mình sẽ cố gắng kím ý tưởng trong não nên mọi người yên tâm nha =)))), một xíu thời gian ngắn sẽ có chương 12 mà he :>

______________

Cập nhật vào ngày 14 tháng 1 năm 2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro