Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa, nơi nơi đều là lửa.

Nàng nhìn xung quanh chỉ có lửa, bịt kín miệng, mũi.

Sẽ chết ở trong này sao?

Nhưng mà, trong lòng không có một tia sợ hãi. Ngược lại, trong lòng bình tĩnh đến lạ kỳ.

Vì nàng hiểu, dù mình có chết, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào thương hại.

Bởi vì, không có người thân, không có bạn bè.

Bạn bè, trước đó không lâu nàng đã hiểu rõ rồi. Hoá ra bạn bè chỉ lợi dụng bán đứng lẫn nhau. Vốn tưởng rằng chính mình sẽ được người khác yêu quý, về sau mới hiểu được bản thân vô cùng ngu dốt.

Vì sao lại xảy ra hoả hoạn?

Trên cửa lửa nóng đã đốt sáng cả một vùng, muốn mở cửa chạy đi cũng không được rồi.

Lửa nóng từ từ cắn nuốt mọi thứ xung quanh, dần dần nuốt luôn cả nàng.

Rất đau.

Sau cùng, trong lòng nàng nở nụ cười mãn nguyện. Hoá ra, thân thể này vẫn biết đau.

Vương quốc Sella, năm thứ 136. Xuân về hoa nở, vạn vật tuôn trào sức sống.

Tại một gian nhà bình thường nằm ở sân sau vốn luôn vắng vẻ, giờ phút này có vẻ náo nhiệt. Một nam tử tuổi còn trẻ, khuôn mặt tuấn dật thong thả bước qua bước lại trên hành lang, thỉnh thoảng lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Tiếng kêu thống khổ từ trong cánh cửa truyền ra, còn có cả tiếng nói của bà mụ. Nương tử của hắn sinh rồi !

"Sinh, sinh rồi !" Trong phòng thanh âm vui sướng của bà mụ truyền ra ngoài.

Một năm này, đứa con gái được sinh ra tại Yeon gia , lấy tên là Ami. Yeon gia là một y quán không có danh tiếng ở kinh thành, không phải vì Yeon gia y thuật không tinh, mà vì Jo-hae - trụ cột trong nhà luôn làm việc một cách kín đáo.

"Areum" Jo-hae vội vàng vọt vào trong, nhìn thê tử suy yếu nằm ở trên giường nhưng khuôn mặt mỉm cười ngập tràn hạnh phúc

"Jo-hae, ta rất khoẻ." Bị gọi khiến Areum suy yếu chỉ kịp cười đáp lại , "Hài tử, con của chúng ta đâu?"

"Ở trong này." Bà mụ cao hứng ôm đứa nhỏ đang khóc oa oa lại cho hai vị nhìn, "Chúc mừng , là một thiên kim tiểu thư." Khi nói ra lời này, trong lòng đã có chút không yên, dù sao đã có rất nhiều gia đình thích sinh được một vị thiếu gia hơn .

"Ha ha ~ thật tốt quá, ta đã được làm cha, thật xinh đẹp, Areum, hài tử cũng xinh đẹp như nàng." Jo-hae cười, suy nghĩ một chút, muốn ôm đứa nhỏ qua nhưng lại do dự, nhìn nàng suy yếu như vậy, hắn sợ sẽ làm nàng bị thương.

"Ha ha ~~" Areum cười, biết rõ lời hắn nói không phải thật sự, hài tử mới vừa sinh ra mặt đầy nếp nhăn làm sao có thể xinh đẹp được chứ. Nhưng khi nghe hắn nói như vậy, thật sự nàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc cực kỳ vui vẻ.

Yeon gia không lớn, chỉ có thể nói là một gia đình giàu có. Cho nên trong nhà chỉ có một nha hoàn, một đầy tớ và một đầu bếp. Mà khi Ami được sinh ra mọi người trong nhà đều cảm thấy sung sướng. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, Ami cực kỳ an tĩnh, an tĩnh như vậy không giống như những tiểu hài tử khác. Không khóc cũng không nháo, nhiều khi chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khiến Jo-hae cực kì sốt ruột, cẩn thận kiểm tra nhưng không có vấn đề gì.

Thời điểm Ami tròn hai tuổi, đứa bé này cũng không hề mở miệng nói chuyện, Jo-hae cảm thấy khó hiểu, nhìn Areum đang ôm đứa nhỏ trong lòng.

"Jo-hae, Ami có bệnh gì khiến chàng không tiện nói ra sao?" Areum lo lắng nhìn đứa nhỏ đang núp trong ngực mình.

"Chắc chắn không. Có lẽ do đứa nhỏ phát triển chậm. Hiện tại Ami mới hai tuổi, không cần nóng nảy." Jo-hae an ủi thê tử.

Ami nghe những lời này, chậm rãi nhắm nghiền mắt. Không muốn nói chuyện, cái thế giới này, mọi thứ đều xa lạ. Điều chán ghét nhất là nàng cư nhiên biến thành một tiểu hài tử. Không thể tự do hành động, cái gì cũng phải dựa vào người khác. Thôi, như vậy cũng không sao, cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Mỗi ngày chỉ cần ăn và ngủ, ngủ và ăn là được. Người nhà sao? Chính mình cũng không cần, không cần cái gọi là tình thân.

Một thân một mình là tốt rồi.

"Ami, con xem, đẹp không?" Areum ôm Ami cười đứng ở trong sân, nhìn khu vườn đầy hoa tươi.

Ami nhìn những thứ này, xinh đẹp sao? Không, những thứ này chẳng có quan hệ gì với nàng.

"Areum, đang làm cái gì vậy?" Jo-hae chợt xuất hiện, cười một cách dịu dàng.

"Ta cùng Ami đi xem hoa." Areum mỉm cười. Jo-hae lại cảm thấy đáy mắt của nàng hiện lên vẻ nhợt nhạt trong lòng càng thêm lo lắng, quay đầu nhìn nhìn Ami đang nhắm mắt nằm trong ngực nàng. Đứa nhỏ này quá yên tĩnh, rốt cuộc nó giống ai?

Mặc kệ, nhất định hắn và Areum sẽ chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, Ami vẫn như cũ không mở miệng nói chuyện làm cho người ta cảm thấy bất an.

Cứ như vậy cũng tốt, ngày qua ngày mọi thứ diễn ra một cách yên tĩnh. Ami nhàn nhạt nhìn mọi thứ ở trước mắt. Chập tối, Ami nhìn thấy một vệt sáng đang lay động, bên cạnh là một đám nha hoàn đang thu dọn đồ đạc.

Không cần ôn nhu với ta như vậy, bởi vì ta chịu không nỗi, cũng không có biện pháp đáp trả lại các ngươi. Không cần quá tốt với ta như vậy, ta sợ. Ami nhìn ánh sáng diêm dúa đang lay động trước mắt mình, vội vàng kể ra hết tâm tình .

"A ~~" nha hoàn ngáp một cái, bao bọc Ami thật kĩ, chính mình ghé lên bàn nằm sấp một hồi. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, mệt đến không mở mắt được nữa rồi. Mệt đến nỗi quên đặt nến lên giá cắm, càng không để ý đến ngọn nến cháy chỉ còn một đoạn nhỏ.

Lửa, lại là lửa.

Ami yên lặng nhìn chung quanh, không khóc cũng không kêu.

Số mệnh sao? Muốn tái diễn lại cảnh này một lần nữa sao?

Cứ như vậy đi. Ami từ từ nhắm nghiền mắt. Đột nhiên lại lao vào một vòng tay ấm áp.

"Ami, Ami của nương ~~" có cái gì ẩm ướt nhỏ xuống mặt Ami, Ami mở mắt ra liền thấy Areum rưng rưng nước mắt. Sau đó lại cảm thấy mình bị ôm thật chặt "Ami, con không thể xảy ra chuyện gì được, nương......."

"Đứa ngốc, chỉ là một đám cháy nhỏ thôi." Jo-hae cũng thở phì phò, ôm sát bờ vai của nàng. Cứ thế thời gian trôi qua rất nhanh.

"Jo-hae!" Areum khóc ồ lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ami, vươn tay ra thật cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Ami , "Ami, thật tốt quá, Ami của nương không có việc gì....nếu nó xảy ra chuyện gì, ta thật không muốn sống nữa"

Ami bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này thật ấm áp. Loại cảm giác này thật kỳ diệu. Giống như bản thân là một viên ngọc quý đang được nâng niu.

"Đứa ngốc, không được nói lung tung. Không có việc gì hết." Jo-hae đau đớn, nhẹ nhàng ôm Areum vào trong lòng, "Các ngươi đều rất quan trọng đối với ta, ai cũng không thể thiếu. Về sau không cho phép nói những lời này nữa có biết không?."

Areum gắt gao ôm chặt Ami, nước mắt không ngừng chảy. Jo-hae nhẹ giọng an ủi Areum. Lửa đã được dập tắt rất nhanh, chỉ là y phục bị cháy một mảng nhỏ.

Ami chăm chú nhìn vào đôi mắt lo lắng của Areum, người này, rất quan tâm đến mình.

Trong lòng Ami bỗng nhiên nở một nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Hoá ra, cảm giác được cưng chiều lại vui sướng như vậy.

"Nương ~~~" Chợt, thanh âm bập bẹ của đứa nhỏ trong lòng Areum từ từ truyền đến.

Thân thể Areum cứng đờ, không thể tin, từ từ cúi đầu nhìn Ami. Đứa nhỏ trong lòng chợt nhếch môi nở nụ cười.

Thanh âm rõ ràng hơn truyền vào lỗ tai của hai người .

"Nương ~~~ Phụ thân ~~~" Ami nở nụ cười, cười khanh khách, trong mắt rõ ràng nhìn thấy sự vui mừng của hai người đối diện.

Hạnh phúc, hoá ra bản thân cũng có khả năng tạo nên nó.

Năm này, Ami đã ba tuổi rồi. Bộ dáng trắng nõn nà chọc người khác phải yêu thương mình. Nếu không phải Areum kháng nghị, Jo-hae lúc nào cũng muốn mang bảo bối đi xem bệnh.

Hôm nay kinh thành có hội chùa, mỗi năm chỉ tổ chức một lần, Jo-hae đặt Ami trên bả vai của mình. Không ai nhìn thấy đáy mắt Ami đang loé lên vẻ xấu hổ. Dù nói thế nào, tuổi của mình cũng đã lớn, hiện tại lại ngồi ở tư thế này. Đang muốn vùng vẫy đòi xuống, Jo-hae và Areum lại cười rộ lên: "Ami ngoan, người ở đây nhiều, lỡ bị lạc thì làm sao bây giờ?" Một câu nói khiến Ami từ bỏ ý định, chỉ căm giận túm lấy tóc của phụ thân. Ai ngờ hai người lại nở nụ cười yêu thương nhìn mình.

Sau khi hội chùa kết thúc, người đi lại cũng ít, Ami vùng vẫy đòi xuống. Areum cùng Jo-hae mỗi người nắm một cái tay của Ami cùng nhau về nhà. Đi ngang qua một hẻm nhỏ, bỗng nhiên Ami hất tay hai người ra, chạy vào cái ngõ nhỏ âm u yên tĩnh.

"Ami!" Hai người lo lắng kinh hô, tiếp theo lại ngây ngẩn cả người.

Ami đi ra, trong tay mang theo một thứ gì đó. Một đứa trẻ sơ sinh? ! Tã lót hơi cũ nát, bàn tay béo ục ịc đang quơ loạn giữa không trung.

"Không ai muốn nó, thì về sau là của ta." Ami nhếch môi nở nụ cười, ôm đứa nhỏ đi về phía hai người, nhưng lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Chỉ mới ba tuổi muốn ôm một đứa nhỏ quả thật rất khó khăn. Hai người vội vàng tiến ra đón, mỗi người ôm một đứa.

"Này?" Jo-hae khó xử nhìn Areum ôm đứa nhỏ trong lòng.

"Phụ thân ~~ nuôi nuôi." Ami vươn tay mò mẫn đứa nhỏ trong lòng Areum, nhưng với thế nào cũng không tới. Areum bật cười, tiến sát vào một chút, để cho Ami có thể đụng đến. Ai ngờ Ami lật tã lót lên nhìn, "Là đệ đệ, về sau ta có đệ đệ. Gọi là Jungkook có được hay không?" Bởi vì hài tử này có ** mà, đương nhiên là đệ đệ rồi.

Jo-hae cảm thấy nhức đầu, hành động bá đạo của đứa nhỏ này là giống ai?

"Được." Areum ôn nhu mỉm cười, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang nằm trong lòng mình, "Về sau con gọi là Jungkook, là đệ đệ của Ami."

"Areum" Jo-har kinh ngạc hét thành tiếng.

"Jo-hae ~ lưu lại đứa nhỏ này đi, chàng xem nó rất đáng yêu ~~" Areum nhìn tiểu hài tử đang cười khanh khách, lòng của nàng đều bị hòa tan rồi.

"Được rồi." Jo-hae sủng nịch sờ lên đầu nàng.

Hiện tại, Yeon gia một trai một gái, đang lớn dần trong niềm hạnh phúc .

Ami nhìn Jungkook bi bô học nói luôn đi sau mình, trong lòng cảm thấy dạt dào hạnh phúc.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ ~~~ Kookie thích tỷ tỷ nhất ~~" Jungkook ba tuổi không bao giờ rời khỏi Ami năm nay đã lên sáu. Trừ lúc Ami đi nhà xí, bằng không nơi nào có Ami nơi đó có Jungkook. Bộ dáng hồng hồng trắng trắng mịn mịn của Jungkook lúc này, khiến cho người ta yêu thương không thôi.

"Areum, mọi chuyện vĩnh viễn sẽ tốt đẹp như vậy sao?." Jo-hae ôm lấy bả vai của thê tử ôn nhu cười.

"Đứa ngốc, nói lung tung cái gì. Bọn nhỏ sẽ lớn lên một cách toàn diện." Areum thuận tiện tựa lên vai Jo-hae , cũng hạnh phúc mỉm cười nhìn đôi nam nữ đang đứng trong sân. Jungkook cùng Ami đặc biệt thân thiết. Trên người Jungkook không có thứ gì đặc biệt, một khối ngọc bội cũng không có, thật không hiểu gia đình nào nhẫn tâm đem đứa nhỏ đáng yêu này vứt ở đây. Nếu không phải Ami nhặt được, chỉ sợ Jungkook không bảo toàn được tính mạng.

"Tỷ tỷ, cái này ngươi đeo vào sẽ rất đẹp." Jungkook tháo xuống một bông hoa hồng đưa đến trước mặt Ami.

Ami tiếp nhận bông hoa nhưng không mang lên người, ngược lại đem bông hoa cài vào tai Jungkook, cười lên ha hả: "Ở Yeon gia Kookie là xinh đẹp nhất."

"Mới không phải! Ta là nam nhân! Ta không xinh đẹp!" Jungkook buồn bực đem bông hoa tháo xuống, quơ nắm tay nhỏ, mặt đỏ lên hướng về phía tỷ tỷ vô lương tâm bắt đầu kháng nghị . Nơi xa, Jo-har cùng Areum cũng cười thành tiếng.

Trong sân chỉ có tiếng cười.

Đáy mắt Ami tất cả đều là ý cười.

Vốn cho rằng cái gì mình cũng không có , không ngờ, hiện tại cái gì mình muốn đều đã nắm ở trong tay.

Ami nhìn cha mẹ đang cười, còn có bàn tay nhỏ bé của Jungkook đang nắm lấy vạt áo của mình, bản thân cũng nở nụ cười. Nụ cười thoả mãn, nụ cười của sự hạnh phúc.

Trên thế giới này thứ quan trọng nhất, nàng đã tìm được.

Mười hai năm sau.

Ami đã được mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người, khiến cho người ta phải yêu thích. Mà Jungkook cũng đã mười lăm, là người nổi tiếng trong vùng, không ít nữ tử qua đường phải ngoái lại nhìn. Tại vương quốc Sella, con gái đến tuổi 18 đã có thể lập gia đình, vì vậy mà số lượng người đến cầu hôn Ami nhiều đến mức muốn phá nát cửa lớn của Yeon gia. Nhưng Jo-hae hết lần này đến lần khác đều cự tuyệt, điều đó cũng giúp Ami vui vẻ, nhàn nhã.

Vào một ngày, trời gần tối, bóng đêm dần dần buông xuống.

Ami đang ở hậu viện thu thập dược thảo lúc chiều đem đi phơi nắng. Có lẽ vì ở Yeon gia nghe quen tai nhìn quen mắt nên Ami đối với các loại dược thảo cực kì có hứng thú. Nếu không phải vì Jo-hae kịch liệt phản đối, mỗi ngày nàng đều sẽ đến y quán giúp bốc thuốc. Bởi vậy, dược thảo trong hậu viện đều do một tay nàng xử lý, không cho người khác nhúng tay. Đem tất cả dược thảo cất đi là có thể ăn cơm tối được rồi, Ami mỉm cười bưng dược thảo vào trong nhà.

Ngay tại thời điểm chỉ còn một ít dược thảo, ngoài hậu viện vốn yên tĩnh bỗng truyền đến một tiếng vang kì dị, thanh âm không lớn, nhưng nàng vẫn nghe thấy được. Ami nghi hoặc ngẩng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện thấy bất cứ điều dị thường nào. Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía sau cánh cửa. m thanh truyền đến từ sau cửa?

Ami chậm rãi đi về phía trước, do dự không biết có nên mở hay không. Cửa vừa mở ra, một nam nhân liền ngã nhào về phía cô! Trên lưng còn có mũi tên, mặt đất chảy đầy máu, nhìn thật ghê người. Nam tử một thân mặc hắc y, tóc dài như mực, lúc này vô lực ngã nhào dưới chân Ami . Ami ngồi xổm xuống, gạt bớt lọn tóc, hé lộ ra trước mắt là khuôn mặt đẹp kinh người. Mi dài đang nhíu lại, hàng mi dài đang run nhẹ, khiến người ta không khỏi động lòng.

Người kia là ai? Vì sao lại té xỉu ở đây? Sao lại có mũi tên cắm ở trên lưng?! Bị kẻ thù truy sát? Ami thấy quần áo mặc trên người của hắn có vẻ cũng không tầm thường, bắt đầu suy nghĩ.

Cứu hay không cứu?

Đầu tiên Ami nhanh chóng đẩy cửa lao nhanh ra ngoài tìm một cái chổi, quét sạch toàn bộ vết máu. Lúc này hậu viện không một bóng người, Ami thở phào nhẹ nhõm. Xử lý tất cả dấu vết xong xuôi, Ami đóng cửa lại, nâng nam tử dưới đất dậy. Ai ngờ, người mất đi tri giác nặng hơn so với người lúc tỉnh táo rất nhiều, huống chi hắn cũng là một nam nhân cao lớn. Ami líu lưỡi, hắn có lẽ cao hơn 1m80! Như thế này thì làm sao đỡ nổi đây? Cố hết sức nâng hắn dậy, nhưng vẫn không xong. Mất đà, lại ngã.

"A ~~~"

Ami thét, đơn giản vì cả người hắn bỗng đổ ập lên người của nàng. Hai người đồng thời ngã xuống, nhưng nam tử lại nằm phía trên Ami.

"Đau quá~~~" Ami thì thầm, nhìn gương mặt kia, tim đập liên hồi. Hắn đẹp quá. Dù biết "đẹp" không phải là từ dùng để miêu tả một nam nhân, nhưng mà hắn, lại mang một vẻ đẹp không có gì sánh nổi. Nhưng hiện giờ, trên khuôn mặt đẹp đẽ đó tái xanh không có một chút máu.

Cú va chạm khiến nam tử mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt sáng ngời. Dưới thân hắn, có nữ nhân?

"A, ngươi tỉnh, thật đúng lúc, mau đứng lên, ta không thể dìu nổi ngươi." Ami nhẹ nhàng thở dài. "Miệng vết thương có đau không? Tạm thời cố gắng một chút, vào nhà rồi ta giúp người bôi thuốc."

Một lúc lâu, nam tử vẫn chưa đứng dậy, hắn chăm chú ngắm nhìn Ami.

"Ngươi mau đứng lên! Nặng chết!"

Mặt Ami ửng đỏ, may mà trời đã tối, cho nên nhìn không rõ lắm.

"Ngươi, nhìn cũng thuận mắt." Nam tử thản nhiên nói một câu, giọng nói trong trẻo, cực kì êm tai. Ami lại ngây ngẩn cả người, hiện tại là tình huống gì đây, hắn còn có tâm tình nói những lời này sao?

"Được rồi, nhìn thuận mắt thì đã làm sao, giờ đứng lên, vào nhà xem vết thương." Ami bỗng nhiên cảm thấy nam tử này kỳ thật chỉ giống như một đứa trẻ mà thôi, vì thế nhẹ giọng dụ dỗ.

Chợt, hắn cười. Trong phút chốc, vạn vật đều biến sắc, hắn thật xinh đẹp. Ami nhìn đến ngây người. Người này là ai vậy, thật sự là một nam tử ? Tại sao lại đẹp hơn cả nữ tử vậy?

Nam tử mỉm cười đứng dậy, Ami cũng đứng dậy theo. Sau đó, hắn rất tự nhiên đặt tay trên lên vai Ami, để nàng dìu hắn đi vào phòng.

"Nơi này là phòng tạp hóa phía đông tây nhà ta, ngươi ở tạm đi, hiện tại nếu đưa ngươi ra bên ngoài thì không tốt lắm. Ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, ta đi đun nước, và lấy đồ ăn. Giờ phải giúp ngươi cầm máu đã, rồi mới xử lý vết thương được." Ami dặn dò, nghĩ đến việc cha mẹ đang sốt ruột chờ cơm. Cẩn thận dìu nam tử vào chỗ sáng, xem qua vết thương, may là không sâu lắm, rồi cầm kéo cắt một chút vải, băng bó sơ qua.

"Tại sao lại cứu ta?"

Giọng nói trầm thấp,trong trẻo đầy mị hoặc

Ami mở y phục của hắn ra, cười.

"Giống như ngươi nói, do thuận mắt thôi. Ta thấy ngươi nhìn có vẻ thuận mắt nên mới cứu ngươi."

Nam tử ngẩn ra, khéo miệng hiện ra ý cười ,cũng không nói thêm gì nữa.

"Chờ ta, một chút nữa ta sẽ quay lại." Ami bôi thuốc xong rồi nhanh chóng ra khỏi phòng .

Ra cửa, Ami không nhìn được ý cười thật sâu của nam tử phía sau.

Ăn qua loa cho xong bữa, khi mọi người bắt đầu đi nghỉ, Ami xuống bếp nấu nước và chuẩn bị ít món ăn, đi về phía phòng chứa đồ ở hậu viện. Đẩy cửa, lấy ra một cây nến rồi châm lửa, căn phòng sáng lên. Hình như nam tử kia đã ngủ rồi, đôi mắt nhắm nghiền, mày hơi nhăn lại.

Ami chầm chậm lại gần, nhìn gương mặt tuyệt mỹ đó, giờ phút này lông mày của hắn đang chau lại, nàng không nhịn được vươn tay muốn vuốt đôi lông mày đang nhíu lại kia. Hắn, rất đau? Vuốt nhẹ đôi mày, Ami bê chậu nước, thật cẩn thận rửa vết thương.

"Tay ngươi, rất mềm mại." Ách, nam tử bỗng nhiên lên tiếng, khiến Ami giật mình.

"Ngươi tỉnh rồi à, có đau không?" Ami cẩn thận xử lý miệng vết thương, sợ sẽ làm hắn đau.

Mà nam tử kia chỉ mỉm cười, không nói lời nào. Kỳ thật hắn sớm đã tỉnh lại, ngay khi Ami đứng ở trước cửa, hắn đã tỉnh. Hắn không mở mắt vì muốn xem nàng sẽ làm gì tiếp đó. Hắn chưa bao giờ nghĩ, nàng sẽ đến vỗ về chân mày của mình. Bình thường chỉ cần có người lại gần hắn như vậy, đầu đã sớm rơi xuống đất từ lâu rồi. Hắn không thích và cũng không cho phép có người gần gũi mình như thế! Nhưng dường như sự tiếp xúc của nàng không hề khiến hắn cảm thấy khó chịu. Tay nàng rất ấm, rất mềm. Trong khoảnh khắc khi bàn tay nàng rời đi, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút mất mát.

"Ngươi tên gì?" Nam tử cúi đầu hỏi, trong giọng nói ẩn chứa một cỗ khí phách mạnh mẽ.

"Yeon Ami, còn ngươi?" Ami dùng băng gạc đè lại vết thương bị mũi tên bắn vào. "Ngươi chịu khó một chút, ta rút tên ."

"Ta gọi là Taehyung." Taehyung mỉm cười. " Kim Taehyung ." Dường như hắn chẳng cảm thấy đau khi Ami rút tên, lông mày của Taehyung thậm chí còn không nhăn lấy một cái, chỉ mỉm cười trả lời Ami.

"Kim Taehyung ?" Ami nhanh chóng thay Taehyung xử lý vết thương, nàng cười. "Tên rất dễ nghe."

"Ha ha ha"Taehyung nở nụ cười tà mị.

Giây phút này Ami không ngờ rằng, cái tên Kim Taehyung này có ý nghĩa gì, nàng cũng không chú ý đến. Mà nàng cũng không ngờ rằng cái tên này sẽ theo suốt cuộc đời nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro