Chương 9 : Giải phong ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 : Giải phong ấn.

" Ta muốn ngươi xé xác ả ta ra! "

Homin mỉm cười nhưng nụ cười đó đầy sự giả dối.

Quỷ hồn gầm gừ vài tiếng rồi biến mất. Homin nhìn theo mà lắc đầu. Sở dĩ cô ta cũng chẳng tin tưởng cái con quỷ hồn này. Nhưng dù sao miễn làm tổn hại đến Diêm hậu "tạm thời" kia thì cũng tạm được.

Quỷ hồn bay vào phòng của tôi. Đúng lúc khi tôi bước vào phòng, nó liền nhập vào chiếc gương tủ.

Tôi mệt mỏi thả mình xuống giường. Tất cả những thứ xảy ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Nếu không vì bị Lee Yoo Bi hại chết oan ....thì có lẽ tôi sẽ chẳng thê thảm mà bị cuốn vào những rắc rối này.

Diêm Vương một mĩ nam như vậy ai cũng mình sẽ trở thành Diêm Hậu. Nhưng, tôi có một chút lo lắng. Diêm vương có bao giờ yêu tôi? Muốn tôi thành Diêm Hậu thì là chỉ gượng ép. Bây giờ thì Phượng Hoàng Đơn trong cơ thể tôi, nếu một ngày nó được lấy ra. Chắc tôi cũng sẽ bị lãng quên mà thôi.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng chốc quỷ hồn hiện hình. Làm tôi lạnh cả sống lưng, nuốt một ngụm nước bọt định quay người chạy. Thật không may, cửa phòng đóng chặt không thể mở được. Tôi định hét to gọi JHope thì bị tên quỷ hồn đó bóp nghẹn cổ nhấc lên.

Mắt nó màu đỏ như huyết. Cả gương mặt và miệng nứt toác. Bàn tay đầy móng nhọn dài ra, ghim vào cổ của tôi. Máu đỏ từ cổ từ từ chảy xuống. Quỷ hồn sung sướng mà dùng miệng thu lại.

Chân tôi vùng vẫy trong khoảng không. Hơi thở đứt quãng, nhất ở vùng cổ đau rát.

Bên ngoài cửa sổ, Homin khoanh tay đứng nhìn bằng ánh mắt thích thú.

" Đúng rồi... hành hạ ả tới chết đi... moi tim xẻ hết ra để ta lấy phượng hoàng đơn."

Đến khi tôi tưởng chừng như mình sắp tiêu đời. Bỗng một cơn gió lạnh ùa vào cửa sổ. Người nữ nhân kia phi nhanh vào, dùng nội lực đánh bay quỷ hồn ra xa. Cổ của tôi được thả tự do, cả người mệt nhoài ngã xuống đất.

Homin lấy thanh kiếm từ trong túi không gian ra, lao đến chém Quỷ hồn nhưng quỷ hồn do vừa uống máu của tôi nên sức mạnh tăng lên né kịp. Nó vội vàng bỏ đi.

Tôi thở dốc, vết thương trên cổ vẫn chảy máu. Gương mặt tái xanh, cả người toát mồ hôi. Homin thấy quỷ hồn đã đi xa thì nhếch miệng.

Vừa nãy vốn dĩ định diệt luôn tôi nhưng cô ta phát hiện Diêm Vương đã trở về nhanh chóng đóng kịch xông vào cứu Diêm hậu. Tuy vẻ ngoài tỏ ra lo lắng nhưng trong lòng cô ta khó chịu. Chỉ thiếu chút nữa thôi là đã thành công! Tiếc là Diêm Vương quay trở lại.

" Diêm hậu, cô không sao chứ? "

Homin đi tới đỡ tôi đứng dậy. Mắt tôi bị nhòa đi không nhìn rõ người đứng trước mặt.

" Cô là ai?"

"A, tôi tên là Homin. Con gái của Lee Thành Vương... mà Diêm hậu, cô ổn chứ? "

Nghe Homin nói vậy, tôi gật gật đầu nhưng bỗng đâu cổ họng không thể nói được. Bỗng chốc, một bàn tay ai đó cầm lấy tay tôi. Sau đó, cả người tôi được ôm trọn vào vòm ngực ấm áp.

Diêm vương đưa tay chạm nhẹ lên cổ của tôi. Vết thương hơi sâu, rất dài. Không hiểu sao trong lòng hắn chợt hiện lên cảm giác khó tả. Hắn cúi xuống, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vết thương của tôi.

Cả người tôi cứng đờ, mặt đỏ bừng định đẩy hắn ra nhưng tay lại bị Diêm vương giữ chặt lại.

Đầu lưỡi của Diêm vương nhẹ tới đâu, vết thương trên cổ của tôi liền lành lại chỗ chỉ trong tích tắc. Nhưng, hành động kì quái này lại khiến người ta nhìn vào hiểu nhầm. Đặc biệt là người đang có mặt ở đây.....

Homin nắm chặt bàn tay lại, cô ta mím chặt môi. Phải mất rất nhiều phút cô ta mới có thể lấy lại bình tĩnh, miệng nở nụ cười nhẹ

" Đã lâu không gặp, Homin tham kiến Diêm Vương đại nhân! "

Diêm Vương  buông tôi ra. Khóe miệng của hắn vẫn còn dính máu. Tuy nhiên, vết thương trên cổ của tôi không thấy đâu nữa... Ánh mắt tôi sáng rực, tay sờ sờ lên cổ nhẵn bóng. Nếu không phải có vết máu vẫn còn dính ở áo thì chắc tôi cũng không biết mình đã bị thương.

Homin cúi người hành lễ. Khóe miệng nhếch một đường cong hoàn mĩ.

" Sao ngươi lại ở đây? "

Diêm Vương lạnh lùng trừng mắt giọng nói trầm vang lên khiến Homin chợt giật thót. Cô ta toát mồ hôi lạnh. Lúc nào ở cạnh Diêm Vương cô ta cũng có cảm giác sợ hãi...

"Dạ, Homin nghe nói ngài lên trần gian với Diêm Hậu. Sợ ngài và Diêm Hậu xảy ra chuyện....."

"Sợ? Tôi kém cỏi tới mức đó?"

Ánh mắt Diêm Vương đỏ đậm lộ rõ vẻ nghi hoặc. Homin chợt giật thót quay sang phía tôi nhìn bằng ánh mắt cầu cứu. Tôi thấy vậy liền bước tới nắm lấy tay Homin

" Diêm Vương , sao ngài lại như vậy? Cô ấy vừa mới cứu tôi... tôi muốn cô ấy ở đây với tôi cho vui... "

Nghe tôi nói vậy, Diêm Vương hừ lạnh đồng ý rồi lập tức biến mất. Tôi chỉ thở dài. Hắn lúc nào cũng lạnh lùng như thế? Liệu Diêm Vương có trái tim không nhỉ?

Còn Homin đứng bên cạnh tôi nhếch khóe môi. Thời gian còn dài... nhất định phải khiến cho tôi tan xương nát thịt, lúc đó mới lấy được Phượng Hoàng Đơn.

___________

Quỷ hồn bay với tốc độ nhanh đến khu rừng hắc ám. Một màn sương mù bao phủ xung quanh lạnh lẽo. Cũng may nó vừa uống được một lượng máu của Diêm Hậu mới có thể ra tăng công lực đến đây một cách nhanh nhất.

Bàn tay nứt nẻ của quỷ hồn chìa ra trước mặt. Nó há miệng, một giọt máu đỏ từ bên trong lưỡi bay ra.

Nó nhìn thấy một lá phong ấn to bao chùm cả khu rừng, ngay lập tức nó hất văng giọt máu vào đó. Một tiếng "tách" lá phong ấn lập tức cháy vụn. Cả khu rừng hắc ám rung động mạnh chấn động của lục giới. Vài khắc sau, khu rừng biến mất. Những yêu tinh được thả tự do sung sướng bay rộng ra tứ phía rồi biến mất tăm hơi.

Cuối cùng, Yêu Vương xuất hiện. Gương mặt này thật giống hệt Diêm Vương làm điên đảo chúng sinh. Mái tóc bạch kim dài xõa xuống qua vai, thân hình mặc bộ y phục trắng toát lộ rõ bờ ngực rắn chắc.

Quỷ hồn gừ gừ vài tiếng rồi bay đến chỗ Yêu Vương.

" Tôi đã làm theo đúng ý ngài... hãy đáp ứng nguyện vọng của tôi ".

Yêu Vương chắp tay ra sau, miệng hơi nhếch. Hoa tinh đi theo phía sau cười to.

" Đúng là máu của Diêm Hậu rất thuần khiết, nhưng... ta chưa bao giờ giúp đỡ ai. Đặc biệt ghét nhất bọn ma quỷ từ Địa Phủ! "

Khi Yêu Vương vừa dứt lời, Hoa Tinh biến thành nguyên dạng há miệng rộng hút trọn Quỷ hồn vào bụng. Miệng Hoa Tinh hơi nhếch thỏa mãn. Sức mạnh của tên quỷ hồn này khiến bụng nó căng phồng, sức mạnh tràn trề.

" Đúng là oán hận sâu nặng nên sức mạnh cũng cao... thật ngon! Vương... giờ chúng ta trở về Yêu Giới thôi! Bao nhiêu năm rồi... Mai Mai nhớ nơi đó quá... "

" Không! Chúng ta đi gặp người anh em song sinh của ta. Có vẻ, hắn sẽ rất ngạc nhiên đây! "

______

Cơn động đất chấn động mạnh khiến nhà kho của Nhà họ Jung bị sụp đổ. Giữa trời tối đêm sao mà bà bà bắt tôi và JHope ra dọn dẹp. Ai nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài lờ đờ vì buồn ngủ.

Dọn chưa được một nửa, một cơn gió lạnh thoảng qua khiến tôi giật mình quay người lại. Đập vào mắt là... gương mặt đẹp quá!!! Huyết Quỷ?

Tôi ngạc nhiên định la lên nhưng miệng bị hắn bị chặt lại. Quay ra đã thấy JHope ngủ trên đất từ bao giờ.

" Làm gì mà như cháy nhà thế? Tôi chỉ muốn đến nhìn cô lần cuối! "

Lúc này tôi gỡ mãi mới thoát được bàn tay to lớn của hắn bịt miệng mình. Giọng ú ớ

" Anh... anh yêu tôi rồi sao mà muốn đến gặp tôi? "

Huyết quỷ im lặng rồi đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Cả người cô cứ thế cứng đờ mặc hắn ôm lấy. Huyết quỷ nhắm mắt ngửi mùi hương trên cơ thể của tôi. Gương mặt thực giống Sara của hắn nhưng... mùi hương mãi không phải.

Đến khi hắn buông tôi ra, tôi mới thẫn thờ, mặt đỏ bừng.

" Sắp tới tôi đi đầu thai... bởi vì cô có gương mặt giống Sara nên ta mới tới gặp cô lần cuối.."

Trên đầu tôi hiện ra 3 vạch đen. Cái quỷ gì đây? Tự dưng đến lại còn tự nhiên ôm cô. Xong lại nói những lời này... kì thực tôi muốn đập tên này quá!

" Khốn kiếp! Anh coi tôi là cái gì hả? Tôi nguyền rủa anh đầu thai thành heo luôn đi! "

" Nhìn mặt thì giống Sara nhưng tính cách thì... chẳng khác nào một bà chằng. "

Huyết Quỷ chợt bật cười

- "..."

Chúng tôi vừa cười vừa nói chuyện mà không biết ngay gần đó, cả người Diêm vương đại nhân toát ra hàn khí có thể giết chết người ngay tức khắc. Homin đến từ phía sau, miệng nhếch lên cười đểu.

" Aiza... tại sao Diêm hậu lại để người đàn ông khác ôm mình? Thật là chẳng ra làm sao cả! "

__________

P/s : đọc chùa hông có vui nka 🙂🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro