Đàn ông có vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông nội Jung vẫn không get (nhận) được sóng điện não của Kim Taehyung, nhưng ông vẫn nói chuyện với anh: "Gần đây cậu bận đi làm cả ngày sao?"

Ở trong mắt mọi người, Kim Taehyung chính một người tham công tiếc việc, nếu không hỏi anh về công việc thì phải hỏi anh về cái gì. Ông cũng không tính sẽ hỏi anh đã có bạn gái hay chưa, nếu ông làm như vậy sẽ khiến anh hiểu lầm rằng ông muốn giới thiệu Sokyung cho anh, vậy nên phải làm sao bây giờ. Một người tham công tiếc việc như anh vẫn nên nhường lại để cho người khác kết hôn đi, Sokyung của ông không thích hợp với một cuộc hôn nhân không có tình yêu.

Kim Taehyung không biết anh đã bị ông nội Jung vẽ cho một cái thập tự giá (thánh giá) thật lớn, anh còn đang nghĩ phải trả lời như thế nào mới có thể làm cho bọn họ vừa lòng: "Công việc của cháu tương đối đơn giản."

Những công việc đơn giản có thể được xử lý nhanh hơn, và sau đó anh sẽ có nhiều thời gian để làm bạn với người trong lòng hơn.

Nhưng Kim Taehyung không dám nói thẳng, sau khi nói xong, anh nhìn thoáng qua Han Sokyung: "Diễn viên phải thường xuyên quay phim ở bên ngoài đúng không?"

"Đúng vậy." Han Sokyung trả lời, phải ở bên ngoài một tuần hay mấy tháng cũng là chuyện bình thường.

"Không sao cả, sau này tôi sẽ tìm nhà họ Shin để giúp cô." Kim Taehyung nói, ví dụ một người có năng lực giống như anh, có thể nhanh chóng hoàn thành xong công việc để đi cùng với cô.

"Đúng vậy, người cuồng công việc như anh rất không tốt." Ông nội Jung gật đầu, ông cho rằng Kim Taehyung nói rất đúng, khó có khi nghe được anh nói tiếng người mà không phải những lời vô nhân đạo giống như trí tuệ nhân tạo đã nói.

Trong lòng Kim Taehyung thầm xấu hổ, ông nội Jung nói cái gì vậy, làm sao anh có thể là người tham công tiếc việc được, còn không phải là vì trước kia anh vẫn chưa gặp được người phụ nữ thích hợp nên mới dồn hết tâm tư vào trong công việc sao.

Anh làm tất cả những điều này chỉ vì anh muốn đặt nền tảng cơ sở vật chất vững chắc cho cuộc hôn nhân hạnh phúc trong tương lai của hai người mà thôi. Có rất ít người có thể vừa giữ mình trong sạch lại vừa có năng lực công tác giống như anh, những người như vậy đã rất thiếu thốn rồi, vậy mà tại sao những người này vẫn không nhìn thấy được ưu điểm ở trên người anh. Vốn dĩ là muốn cho ông thấy được ưu điểm ở trên người anh, kết quả ông lại xem điều này trở thành khuyết điểm.

"Cậu rất thích hợp để kết hôn." Ông nội Jung suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Tôn trọng nhau như khách, cử án tề mi."

Cử án tề mi (舉案齊眉 ) = tương kính như tân : Chỉ vợ chồng nhưng lại tôn trọng nhau như khách. Chắc ý ông nội là ai kết hôn với anh Kim cũng sẽ có cuộc hôn nhân như thế.

Trán Kim Taehyung đen lại, làm sao lại cảm thấy tưởng tượng của ông lại không phải là tưởng tượng tốt: "Hôn nhân là chuyện cả đời, nhất định phải tìm được người mình thích."

"Ông nội." Han Sokyung nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ông nội Jung, bọn họ không cảm thấy chủ đề này có chút kỳ quái sao?

Bọn họ cũng không phải là tình nhân, thậm chí là quan hệ cũng chưa tốt đến mức này, và họ cũng đừng nói chuyện này ở trước mặt cô nữa, điều này làm cho những người chung quanh nghe xong cảm thấy ngượng ngùng.

Cô quay đầu nhìn về phía Kim Taehyung, đùa giỡn nói, "Chờ khi nào anh kết hôn mà tôi vẫn chưa kết hôn, thì tôi có thể làm phù dâu cho anh."

Phù dâu...

Kim Taehyung quyết định không nói nữa, bọn họ không hiểu ý của anh, nếu còn nói thêm gì nữa thì chắc anh sẽ không chịu nổi mất. Đi làm phù dâu cho anh? Cô chỉ có thể là cô dâu của anh.

Người nhà họ Lee đã rời đi trong tuyệt vọng nhưng người nhà họ Park vẫn còn ở lại. Sau khi bà Park nhìn thấy Han Sokyung trở thành con gái của nhà họ Jung thì rất hối hận, nếu như bà sớm biết rằng mệnh của Han Sokyung tốt như vậy, thì bà nhất định sẽ không để con trai với Lee Somin ở bên nhau.
Nếu như hai năm trước bà cho con trai mình ở bên cạnh Han Sokyung thì có lẽ hiện tại con rể của nhà họ Jung chính là con trai của bà rồi.

"Jimin, không phải quan hệ của con với Sokyung rất tốt sao? Con đi qua chào hỏi con bé đi." bà Park khích lệ con trai mình đi qua, dù sao thì con trai bà cũng là thanh mai trúc mã với Han Sokyung.

Park Jimin không nhúc nhích, nếu lúc này anh mà đi qua thì cũng chỉ làm cho cả hai bên cảm thấy xấu hổ: "Con là chồng sắp cưới của Lee Somin, nhất định bọn họ không muốn trên bảng tin tức ngày mai xuất hiện tin cô ấy là kẻ thứ ba."

Lee Somin thực sự mới là kẻ thứ ba chân chính, lúc trước nếu không phải là do cô ta thích anh thì nhất định Han Sokyung cũng sẽ không bị ép phải đi ra nước ngoài. Park Jimin nắm chặt tay để che đi hận thù ở trong mắt, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Nhà họ Jung không mời phóng viên, cũng không đăng báo công bố và càng không đem ảnh chụp của Han Sokyung phát ra ngoài.

Họ không làm ồn ào giống như lúc nhà họ Lee nhận lại Lee Somin, nhưng tất cả mọi người đến tham dự bữa tiệc đều biết, không phải là nhà họ Jung không nói, mà là nếu thật sự yêu quý một người thì không nhất thiết phải la lên cho cả thế giới này đều biết.

Ngay khi người nhà họ Lee vừa về đến nhà, Lee Somin đã bị ông Lee dùng sức mà tát một cái vào mặt.

"Ông đánh nó làm cái gì?" bà Lee vội vàng che chở con gái: "Làm sao mà con bé biết được con nhỏ kia là con gái của nhà họ Jung cơ chứ."

"Ai khiến con trở thành như bây giờ." Khuôn mặt ông Lee âm trầm, tuy nhà họ Jung vẫn chưa định ra tay xử lý nhà họ Lee, nhưng ai biết được bọn họ sẽ ra tay xử lý bất cứ khi nào.

Khó trách lúc trước Han Sokyung dám đối đầu với nhà họ Jung, thì ra cô ta đã sớm tìm được chỗ dựa thật tốt.

Bây giờ ông không rảnh để đi tìm hiểu xem đó có phải là Han Sokyung hay không, mà điểm mấu chốt là bọn họ không thể đụng vào cô một lần nào nữa

"Nó đã không phải là con gái ruột của chúng ta nữa rồi, mà là của nhà họ Jung, và nhà họ Jung cũng không phải là người đã ôm con của chúng ta đi.
Trong việc này, nhà họ Jung cũng là người bị hại, chúng ta nghĩ rằng Somin phải chịu ủy khuất, vậy chẳng lẽ nhà họ Jung lại không nghĩ rằng Han Sokyung phải chịu ủy khuất sao?"

Cảnh tượng ngày hôm nay rất giống với bữa tiệc mà bọn họ đã nhận lại Lee Somin vào lúc trước, chỉ là nhà họ Jung tổ chức yến tiệc càng thêm long trọng hơn, và thân phận của những người tham gia bữa tiệc cũng lợi hại hơn.

Ông Lee đã ở thương trường nhiều năm, tự nhiên cũng biết tại sao hôm nay nhà họ Jung lại mời nhà họ Lee, chẳng qua chính là muốn cho bọn họ một chút cảnh cáo. Muốn nói cho bọn họ biết, Han Sokyung là người của nhà họ Lee, không phải là người để cho bọn họ có thể tùy ý bắt nạt cô.

"Anh Jimin đâu rồi?" Tâm tư của Lee Somin vẫn luôn đặt ở trên người Park Jimin, đôi mắt cô ửng đỏ, có phải cô đã để Jimin rời xa cô rồi hay không.

Cô cảm thấy mình chính là một tên ăn trộm, hai năm trước cô đã trộm lấy Park Jimin ở bên người Han Sokyung để mang về đây, và bây giờ cô phải trả anh ấy lại cho Han Sokyung, không, Park Jimin không phải là đồ vật, anh ấy là một người đang sống sờ sờ: "Con đã đính hôn với anh ấy."

"Nhà họ Jung sẽ không muốn một người đàn ông đã có gia đình." Lee DoKyun từ ngoài cửa bước vào, anh cũng đến nhà họ Jung, anh muốn được gặp gỡ nhiều người hơn để mở rộng quan hệ.

Nhưng chuyện Han Sokyung trở thành thiên kim của nhà họ Jung đã làm cho anh rất khiếp sợ, vậy thì cô có trách nhà họ Lee vì những gì bọn họ đã làm với với cô trong mấy năm qua hay không? Đặc biệt là Park Jimin. Anh có thể chắc chắn rằng Han Sokyung và Park Jimin không thể ở bên nhau, sự việc của bọn họ đã ầm ĩ ở trên mạng trong một thời gian rất dài, nếu bây giờ cô lại ở bên Park Jimin, vậy thì chắc chắn cô sẽ trở thành kẻ thứ ba trong mắt của người khác.

Lee Somin nghe được Lee DoKyun nói như vậy thì khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nhưng nếu như cô ấy..."

"Lee Somin!" Lee Dokyun cắt đứt lời cô nói, sắc mặt lạnh lùng: "Không phải ai cũng thích Park Jimin, em thích anh ta nhưng không có nghĩa là người khác sẽ thích anh ta."

Lee Somin vẫn luôn sợ Lee Dokyun, tuy rằng anh là anh trai của cô, đối với cô cũng rất tốt. Nhưng cô vẫn cảm thấy anh có chút xa cách và anh cũng luôn coi thường những gì cô làm, giống như tất cả những gì cô làm đều là sai. Thật ra biểu hiện của Lee Dokyun có hơi nghiêm túc một chút, thời điểm nên bảo vệ cô thì anh cũng sẽ bảo vệ, cha mẹ đều rất cưng chiều cô, nếu như không có người nghiêm túc dạy bảo thì ai có thể kiềm chế được cô.

Đã hai năm rồi nhưng Lee Somin vẫn không học được một ít kiến thức nào để giao tiếp với những người nhà giàu, Lee Dokyun đối với việc này cũng rất bất lực, bởi vì Lee Somin luôn cảm thấy người khác đang cười nhạo cô. Vậy thì sao chứ? Người khác cười thì cứ để bọn họ cười, còn cô thì phải làm tốt hơn nữa. Cô không thể chỉ vì người khác cười nhạo mình nên cứ cố giữ lại vẻ ngoài ban đầu được, còn nói cái gì mà phải giữ lại một bản thân chân thật nhất. Xã hội này vốn dĩ chính là một xã hội giữa con người và con người với nhau, con người phải tự hòa nhập bản thân mình vào trong xã hội. Lee Somin không sai khi giữ lấy chính bản thân mình, nhưng mà điều cô giữ lại chính là điều không đúng.

"Đừng luôn dùng suy nghĩ của bản thân để đi đo lường người khác." Thừa dịp cha còn đang cấm cửa Lee Somin, Lee Dokyun cho rằng anh cần phải nói một câu: "Từ bây giờ em hãy yên phận làm việc thật tốt ở trong công ty đi, muốn đến nhà họ Park cũng được, nhưng đừng nghĩ về việc Han Sokyung sẽ cướp Park Jimin của em nữa."

Lee Dokyun không nghĩ Han Sokyung sẽ đi tranh đoạt với Lee Somin, cô không ngốc, Park Jimin lại không phải là người đàn ông tốt, dù sao anh ta cũng đã từng vì vấn đề thân phận mà từ bỏ cô. Nhưng Lee Somin lại nghĩ khác Lee Dokyun, cô nghĩ đối phương rất có khả năng sẽ cướp Park Jimin đi, không phải vì đối phương không hiếm lạ một người như anh, mà là vì cô ta muốn trả thù cô. Bạn của cô đã từng nói với cô rằng, Han Sokyung ở nhà họ Lee đã nhiều năm như vậy, có thể người nhà của cô vẫn còn tình cảm đối với cô ta, mà cô lại không bằng Han Sokyung, nếu cô ta chỉ cần dụng tâm một chút thì rất có khả năng sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của cô, không phải trong phim truyền hình đều diễn như vậy sao, người mẹ đối xử với con gái nuôi mười mấy năm còn tốt hơn so với con gái ruột của mình.

Mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Lee đều không ảnh hưởng gì đến người nhà họ Jung cả, hôm nay bọn họ đặc biệt vui vẻ, rốt cuộc bọn họ cũng có thể quang minh chính đại mà giới thiệu cô tới tất cả mọi người, nếu như những người đó có mắt thì chắc chắn sẽ không dám tùy ý xúc phạm cô.

"Nếu sau này con có vấn đề gì thì cứ nói với mọi người trong nhà." Sau khi yến tiệc kết thúc, ông nội Jung còn không quên dặn dò Han Sokyung: "Người một nhà không có gì cảm thấy phiền toái cả."

Ông sợ Han Sokyung quá mức độc lập tự chủ, cô luôn sợ mang lại rắc rối cho bọn họ, cái gì cũng đều muốn chịu đựng một mình. Giống như lúc trước vậy, rõ ràng đã đi tìm Jung Ho Seok, thế nhưng còn muốn tự mình xử lý những việc đó, cũng không biết đi tìm Jung Ho Seok trước. Ông nội Jung cảm thấy rất có lỗi cô, mấy đứa cháu trai của ông đều đã lớn hết rồi, bọn chúng cũng có bản lĩnh nên ông không cần phải lo lắng cho bọn chúng nữa, cũng không cần phải lo bọn chúng bị con gái lừa gạt tình cảm, càng không cần lo lắng bọn chúng có cuộc sống không tốt.

Nhưng còn Han Sokyung, cô không được lớn lên ở nhà họ Jung, nên ông rất lo lắng cô có thể sẽ bị đàn ông lừa gạt tình cảm, và cô có thể gặp những rắc rối khác nhau trong công việc. Mẹ Jung cũng rất lo lắng cho cô, còn những người khác cũng yêu cầu con của bọn họ nhìn chằm chằm cô nhiều hơn, không phải bọn chúng nói muốn có em gái hay sao, vậy thì hãy chăm sóc cho em gái nhiều hơn.

"Được ạ." Han Sokyung gật đầu, hôm nay ở bên cạnh ông nội nên cô được nhìn thấy rất nhiều người, nhưng đáng tiếc là cô không nhớ được một ai cả.

Cô cho rằng không phải ông muốn cô nhớ kỹ người này, mà là muốn cho những người này nhớ kỹ cô hơn: "Ông mệt sao? Ông có muốn đi nghỉ ngơi trước không ạ?"

"Cháu ngồi xuống trước đi." Ông đang rất hưng phấn nên hiện tại không thể ngủ được.

Kim Taehyung đã rời khỏi nhà họ Jung, anh lại trở về hình tượng như trước kia, thần sắc lãnh đạm lạnh lùng.

"Han Sokyung không tệ đúng không." Bà Kim tận mắt nhìn thấy Kim Taehyung đi qua chào hỏi ông nội Jung, nhưng bà không chú ý đến ông lão, mà là Han Sokyung ở bên cạnh ông: "Xinh đẹp, có khí chất, lại còn tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng quốc tế. Mặc dù bây giờ đang làm ở giới giải trí, nhưng việc này cũng không sao cả, có nhà họ Jung ở đây thì sợ cái gì chứ."

"Cô ấy là nghệ sĩ của JH Ent." Là người của anh! Kim Taehyung bổ sung ở trong lòng, là của anh!

Bà Kim quay đầu nhìn về phía Kim Taehyung, không phải là gia hỏa này không chú ý đến những việc này sao? Không phải Jeon Jungkook đã xử lý những việc này à?

"Cô ấy thiếu công ty hai ngàn vạn." Kim Taehyung bình tĩnh nói, giống như anh đang suy nghĩ muốn đem Han Sokyung bỏ vào trong bát của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro