Ruột Thịt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Han Sokyung!" Bà Lee lớn tiếng nói, một tay cắt đứt những bông hoa bày ở trước mặt bà. "Cô đang uy hiếp tôi."

"Hai ngàn vạn hả." Han Sokyung cười lạnh, mấy năm nay cô ở nước ngoài cũng không kiếm được nhiều tiền, giới giải trí nào có nhiều người tài giỏi đến thế, tiền sinh hoạt cô kiếm được lúc ban đầu cũng không tồi, hiện tại cô cũng cũng chỉ mua một căn hộ, không còn dư lại bao nhiêu tiền: "Đây tính là uy hiếp sao?"

"Lee gia chúng ta không phải nơi tổ chức từ thiện..."

"Vậy thì các người kiện tôi đi" Han Sokyung không rõ, mấy năm nay cô đối với Lee Somin không hề tỏ ra một chút ác ý, cũng không có liên lạc với Park Jimin. Bà Lee nghĩ cô xem tiền như rác sao? Hai ngàn vạn, nếu là người bình thường, còn không phải bị ép chết thì đi nơi nào mà kiếm hai ngàn vạn.

Bây giờ cô có hơi hoài nghi nguyên chủ chính là bị bọn họ từng bước từng bước một đẩy vào ngõ cụt, nên mới muốn trả thù bọn họ.

"Yên tâm, hôm nào tôi sẽ tìm luật sư tính toán một chút, một đồng một hào đều không thiếu các người, đừng quên, lúc trước là tôi không cho các người cấp dưỡng tôi, tôi còn nhỏ như vậy, không chịu nổi bị các người tính kế."

Tình cảm hoa nhựa Plastic rất dễ dàng tan vỡ.

*Tình plastic: ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.

Tối hôm qua Lee Somin còn trở về, nói người bọn họ nhớ chính là cô. Chậc chậc, nếu cô mà là nguyên chủ nhất định sẽ tưởng bọn họ thật sự rất nhớ cô, cũng gần hai mươi năm tình cảm, rồi sao chứ, sau khi trở về vẫn là bị họ dội một gáo nước lạnh lên đầu.

Đã từng là thiên kim tiểu thư mà bây giờ chỉ có thể đi làm phục vụ cho người khác, còn phải luôn giúp đỡ một người không có năng lực gì, nếu là chính mình, cô cũng nghĩ sẽ đạp đổ Lee Somin để thượng vị.

Han Sokyung nói xong liền cúp điện thoại, bà Lee không hổ là mẹ ruột của nữ chính Mary Sue. Nhưng cô không sợ bà, còn không phải chỉ cần trả lại tiền thôi sao, sau đó cô sẽ tìm một luật sư để tính toán thật tốt, nếu sự việc bị phóng viên tiết lộ, Lee gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, cô không sợ.
Bà Lee tức giận đến mức muốn gọi lại thì phát hiện bên kia đã tắt máy.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" mới sáng sớm đã thấy mẹ tức giận như vậy, Lee Somin liền vội vàng chạy tới.

"Còn không phải là con nhỏ Han Sokyung chết tiệt kia sao, cô ta tiêu nhiều tiền của chúng ta như vậy, còn cùng tranh người với con, vậy cứ dứt khoát để cho cô ta trả ơn đi, xem cô ta còn có thời gian đi quản những thứ đó hay không" bà Lee đối với Lee Somin rất dịu dàng.

"Con cũng không cần nghĩ rằng cô ta không thể kiếm được, có một khuôn mặt xinh đẹp, lại là minh tinh, chút tiền ấy đối với cô ta không tính là cái gì. Rốt cuộc tiền của nhà chúng ta cũng không phải là nhặt được, không thể để người ngoài tùy ý tiêu xài xa hoa."

Lee Somin nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, Han Sokyung hiện tại là đại minh tinh, mà thù lao đóng phim của minh tinh đều rất cao, chỉ cần cô ấy tùy tiện chụp mấy cái đại ngôn, phim truyền hình là có thể đã có tiền.

Từ tận đáy lòng cô vẫn không hy vọng Han Sokyung có chút dính líu gì đến nhà họ Lee, khi nghe được lời này của mẹ, cô liền hiểu bọn họ với Han Sokyung xem như đã hoàn toàn xé mặt, nhưng thiếu nợ phải trả tiền là điều đương nhiên.

Ngoài ra còn có các khoản vay cho sinh viên nước ngoài trong các trường đại học quốc gia, và điều đó tương đương với việc ngay từ khi sinh ra Han Sokyung đã phải vay tiền của bọn họ.

Chiều hôm đó, Jung Ho Seok nhận được bản cáo giám định ADN, thử mở ra xem, đầu ngón tay khẽ run. Cơ quan giám định kia là anh tìm, cô gái kia tuyệt đối không thể biết được anh đã làm giám định ở nơi nào, cơ quan giám định cũng không dám lừa gạt nhà họ Jung bọn họ, cô gái đó quả nhiên là em gái ruột của anh.

Jung Ho Seok kích động đem bản báo cáo nhét vào túi hồ sơ, vội vàng lái xe về nhà. Lúc ở trên xe, anh gọi điện thoại cho ông Jung: "Ba, cô ấy là, cô ấy thật là..."

Ông Jung không nói gì *loảng xoảng* một tiếng, tiếng điện thoại rơi trên mặt đất.

Cô gái kia thật sự là con gái của ông, là con gái ruột thịt do ông cùng vợ sinh ra, con gái của bọn họ không có chết, con bé vẫn còn sống!

"Nhỏ giọng chút." Bà Jung ôm một con búp bê lớn bằng vải ngồi ở trên sô pha, quay đầu làm động tác "hư" với ông: "Ông đã cãi nhau với bảo bối của chúng ta."

Những năm gần đây, có đôi khi bà Jung hay hoảng hốt ngồi ôm con búp bê một cách xuất thần, giống như con búp bê kia là con gái của bà. Kỳ thật đầu óc của bà rất thanh tỉnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa con gái đã chết, bà liền thương tâm.

Ông Jung không rảnh đi nhặt lại điện thoại, thay vào đó, ông đi đến chỗ vợ mình với đôi mắt đỏ hoe, ông mất rất nhiều sức để lôi con búp bê mà bà gắt gao ôm vào trong ngực ra: "Con gái của chúng ta chưa chết, con bé không chết, năm đó chỉ là ôm nhầm thôi. Nghe nói con gái của chúng ta chỉ bị ôm nhầm thôi."

Bà Jung mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn chồng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, ông ta lại lừa gạt bà, nhất định muốn cho bà nhận con gái của người khác làm con nuôi.

"Không, tôi không thể nuôi con của người khác, ông hãy hết hy vọng đi!" Bà Jung hét lên, cầm lấy con búp bê bên cạnh và nhấc lên, dùng mặt cọ cọ búp bê vải: "Bảo bối ngoan, mẹ không thể thiếu con..."

"Đó là sự thật, một lát nữa Jung Ho Seok trở về, nó đã có được báo cáo xét nghiệm ADN." Ông Jung bắt lấy tay vợ: "Là thật sự, con gái ruột của chúng ta"

"Con gái? Con gái ruột của tôi?" Bà Jung chậm rãi buông búp bê vải trong tay ra, con gái của bà còn sống? Nước mắt không ngừng mà chảy ra bên ngoài, hiện tại con gái bà đang ở đâu, bà đứng lên, xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, có chút kích động, lại có chút sợ hãi, bà có nên đi thay một bộ quần áo hay không.

"Đừng lo lắng." Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của vợ, ông nhanh chóng đỡ lấy vợ. "Jung Ho Seok đang mang bản báo cáo tới, người mang không phải bà."

Vì không muốn để vợ lại đau buồn, ông Jung không thể tiếp tục chờ lâu như vậy, một lát nữa ông còn phải nói cho ba mẹ.

Nếu không phải lần này con gái ông tự mình tới tìm Jung Ho Seok, thì họ không bao giờ biết được con gái mình còn sống, ông nhất định phải điều tra ràng năm đó rốt cuộc phát sinh sự tình gì, tại sao bác sĩ lại nói với bọn họ con gái họ đã chết.

"Được...... Không thành vấn đề " Bà Jung nhịn không được lại hỏi chồng: "Hai người không gạt tôi chứ ?"

"Nếu bà không tin, đến lúc đó lại cùng với con bé đi làm xét nghiệm ADN." Ông Jung đề nghị: "Nếu vẫn không tin vào cơ sở trong nước, thì có thể ra cơ quan giám định ở nước ngoài, họ sẽ không cho chúng tôi biết bà đang làm ở đâu, chúng tôi cũng không có biện pháp động tay chân với bà."

"Không." Bà Jung lắc đầu, nếu bà thật sự làm như vậy, nhất định sẽ làm cho con gái thương tâm, cho rằng bà là mẹ mà không muốn nhận cô, bà gắt gao bắt lấy hai tay của chồng, đôi mắt chứa đầy khao khát: "Con bé ở đâu ?"

"Chờ Jung Ho Seok trở về lại nói." Ông Jung cũng không biết hiện tại con gái mình đang ở đâu, nếu sớm biết thì họ sẽ mặc kệ cô gái kia có phải con gái họ hay không, trước đi tra một chút thông tin cơ bản của cô ấy, tỷ như hiện tại cô đang sống ở chỗ nào.

Khi Jung Ho Seok tới đã nhìn thấy Ông Jung và những người khác, vội vàng đem báo cáo xét nghiệm ADN lấy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro