Từng bước tới gần (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Sokyung cũng nhìn ra được Hong Jeona không được tự nhiên, cho nên cô mới tìm lý do để đi ra ngoài với Hong Jeona.

"Bọn họ nhất định đã nhìn ra tâm tư của chị." Sau khi ngồi lên xe, Han Sokyung nói giỡn với Hong Jeona.

"Lee Somin này, về sau chúng ta vẫn cần phải cẩn thận một chút, trên đời này đại đa số mọi người đều thích cô bé lọ lem lương thiện." Hong Jeona liếc mắt nhìn quần áo trên người Han Sokyung, một bộ này cũng phải tốn vài vạn, nhất định không phải là do Han Sokyung mua: "Ban đầu em còn có thể trở thành cô bé lọ lem, nhưng hiện tại không được nữa rồi."

Han Sokyung nghĩ lại cũng đúng, nhưng cô không thể đợi đến khi mình rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng rồi mới đi tìm nhà họ Jung được. Điều đó thật đáng xấu hổ, người thân không phải là công cụ để cô thoát ra khỏi những vũng lầy.

Sau khi trở lại căn hộ, Han Sokyung nhìn thấy Kim Taehyung ở căn hộ đối diện đang chỉ huy vài người dọn đồ đạc, trong lòng nghi hoặc: "Anh muốn dọn đi?"

"Không dọn đi, tôi đang sửa sang lại phòng ở." Kim Taehyung nghĩ thầm, thật may là anh có rất nhiều khu bất động sản, cũng có biệt thự trong khu vực chỗ nhà họ Jung: "Cô có biết nhà họ Jung không?"

Ngày hôm qua Kim Taehyung không giả bộ không quen biết bọn họ, hôm nay lại càng không thể giả ngu.

"Xem như có quen đi." Han Sokyung khẽ gật đầu, không cần nói với anh cô và nhà họ Jung có quan hệ huyết thống.

"Thật là trùng hợp, nhà của tôi cũng ở cùng chỗ với khu vực của nhà họ Jung." Kim Taehyung nói: "Nhưng ngôi nhà bên kia quá lớn, có hơi trống rỗng, vẫn là ở bên đây tốt hơn."

Nếu như Han Sokyung còn ở chỗ này thì thật tốt, hai nhà đối diện nhau, anh vừa ra cửa là có thể nhìn thấy căn hộ của cô ở đối diện, cơ hội gặp gỡ cũng sẽ cao hơn. Làm gì giống như khu vực ở bên kia, lớn như vậy, tưởng muốn ngẫu nhiên gặp được nhưng thật ra lại rất khó, bởi vì đa số khi ra ngoài đều lái xe để đi, ai mẹ nó, thôi thì anh cũng chỉ có thể chạy bộ vào buổi sáng, tản bộ, hay là nên mua một con chó, như vậy anh có thể dắt chó đi dạo, có vẻ cũng không giống như là đang cố tình. Kim Taehyung lo lắng, rất khó để lên kế hoạch, mặt đối mặt, làm hàng xóm tốt, từ từ gia tăng cảm tình. Kết quả Han Sokyung lại có quan hệ với nhà họ Jung, ngày hôm qua cả đêm đều không trở về nhà, cô đây là muốn sống ở trong nhà họ Jung.

"Phòng ở nhỏ một chút có cảm giác rất ấm áp." Han Sokyung tán đồng với cái nhìn của anh: "Lúc trước tôi mua căn hộ, cũng là vì nhìn trúng điểm này."

Thật ra cô không mua một căn hộ lớn hơn không phải vì cô không có đủ tiền. Cô không thích mượn tiền, ngay cả khi cô tìm ngân hàng để vay cũng vậy.
Sâu trong nội tâm cô vẫn luôn có một chút sợ hãi, cô sợ nếu mình không nổi tiếng, thì cô sẽ phải chết nếu không trả hết đống nợ kia. Cô đã từng đọc một tin tức có nói đến một nữ minh tinh vào lúc đang nổi tiếng đã mua một căn biệt thự cao cấp hàng ngàn vạn, nhưng về sau lại không còn hot nữa, không có tiền trả tiền thế chấp, làm ăn thua lỗ nên chỉ có thể bán căn biệt thự cao cấp đó đi. Có lẽ những căn biệt thự cao cấp đã tăng giá trị lên vào thời điểm đó, nhưng khi họ nóng lòng muốn bán căn nhà của mình, nhà của họ cũng dễ dàng bị ép giá và tâm tình của họ cũng không tốt. Vậy chi bằng hãy mua những thứ ở trong phạm vi mà mình có thể chấp nhận được.

"Bây giờ cô đang là minh tinh sao?" Han Sokyung là người nhà họ Jung, Kim Taehyung quyết định đổi một phương thức khác để tiếp cận cô.

"Đúng vậy." Han Sokyung gật đầu, sờ sờ mặt, đùa giỡn nói: "Nhưng không quá nổi tiếng, chỉ là đủ cơm ăn. Tôi cảm thấy khuôn mặt của tôi tốt hơn nhiều so với tài năng của mình, với tài năng của tôi, e rằng sẽ phải mất nhiều năm làm việc mới mua nổi căn nhà ở đây."

"Dùng mặt kiếm cơm cũng khá tốt." Nghe Han Sokyung nói như vậy, thì Kim Taehyung đã biết cô là một người rất rõ ràng, hơn một năm nay, không lúc nào anh không chú ý đến chuyện của cô.

Cô là một người có nguyên tắc rất rõ ràng, cô sẽ không vì muốn nổi tiếng mà cởi hết quần áo.

Nếu không, anh cũng không chú ý đến cô lâu như vậy, muốn đem cô ôm về nhà: "Vậy cô sẽ không cần phải đối mặt với một đám cấp dưới vụng về."

"Anh áp bức bọn họ, còn nói bọn họ như vậy, bọn họ sẽ khóc." khi Han Sokyung đối mặt với Kim Taehyung, cô không cần phải cố ý đề phòng anh.

Vừa nhìn anh, cô đã biết anh không phải là một kẻ đê tiện vô liêm sỉ, thậm chí cô còn không biết người đối phương thích chính là cô.

"Sẽ không, những gì họ nghĩ đến là tiền lương, hiệu suất, và hoa hồng." Kim Taehyung trịnh trọng nói: "Công ty muốn giữ bọn họ lại, nên mới nói bọn họ vụng về."

"Cũng đúng." Han Sokyung gật gật đầu, rất là tán đồng, cô nhớ kiếp trước khi còn làm biên tập viên ở công ty điện ảnh, tổng công ty luôn rất thích mở cuộc họp rồi gọi bọn họ tới, mỗi lần mở họp đều phải hung hăng mà phê bình bọn họ một trận, hỏi bọn họ tại sao lại không nghĩ ra một trường hợp nào, còn nói những thứ bọn họ học trước kia đều là vô ích, nói bọn họ là con gái thì nên về nhà tìm gả chồng. Tóm lại, ông chủ có thể tìm ra đủ loại lý do để nói bọn họ. Nhưng dù sao đó cũng là ông chủ của công ty, nếu như tức giận chạy về nhà, chẳng khác nào sẽ thất nghiệp cả. Công ty tuy nhỏ, nhưng thắng ở ít người, không có lục đục với nhau. Sau đó Han Sokyung đã học được cách vào tai này ra tai kia, ông chủ nói bọn họ vụng về vô dụng, vậy thì cứ mặc kệ thôi.

Kim Taehyung thấy ý cười trên mặt Han Sokyung, liền muốn đem cô ôm vào trong ngực, chỉ tiếc hiện tại bọn họ không phải là người yêu: "Tôi đang dọn nhà, nếu không sẽ mời cô uống trà."

"Vậy anh cứ tiếp tục dọn đi." Han Sokyung không rõ ý của anh, chẳng lẽ anh muốn vào nhà cô uống trà sao.

Cô rất ít pha trà, chỉ toàn uống nước sôi để nguội, nên cô không tưởng nghĩ sẽ mời anh vào nhà, anh còn phải nhìn bọn họ dọn dẹp nữa nha, xoay người lại, cô hỏi anh một câu: "Anh muốn cho thuê phòng ở bên này sao?"

"Không có!" nói đùa, nếu cho thuê, vậy thì làm sao sau này có thể gặp được cô, Kim Taehyung cũng nghĩ cô sẽ không người khác thuê căn hộ này,

"Có đôi khi sẽ ở lại chỗ này, cô muốn cho thuê phòng này sao?"

Khi Han Sokyung ở bên này, anh sẽ ở bên này, Han Sokyung ở nhà họ Jung, anh cũng sẽ ở bên kia. Nếu như cô đi ra ngoài công tác, vậy thì anh sẽ đổi cái phương thức, không phải là hàng xóm, thì anh có thể là nhà đầu tư, có rất nhiều cách để gặp được cô.

"Tôi sẽ không cho thuê." Chỗ này là một căn nhà khác của cô, nó làm cho cô cảm thấy rất an tâm, cô thuận miệng hỏi anh một câu, không có nghĩa cô cũng sẽ cho thuê căn phòng này cô có tính độc chiếm rất cao, đây là nhà của cô, cô đã trồng hoa cỏ ở đây, còn trang trí một ít đồ vật nữa, cô mới không cần phải cho thuê.

Khi Han Sokyung trả lời câu hỏi kia, Kim Taehyung nghĩ chắc cô đang sởn tóc gáy, xem ra cô thật sự thực rất thích căn hộ này, quả nhiên cách làm hôm nay của anh rất đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro