Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Chae Won cho rằng mấy ngày nay đã trải qua đủ nhiều chuyện bất ngờ rồi, không ngờ tới đêm nay còn có thêm một "bất ngờ" mới.

Kim Taehyung lại là anh trai Choi Soo Ah?

Là ông anh trai vừa dữ vừa ác cô bé thường treo trên miệng?

Jung Chae Won trố mắt nhìn Kim Taehyung đột ngột xuất hiện, suy nghĩ bị nhiễu loạn lần thứ hai.

Nhưng đại khái là gần đây bị chấn động quá nhiều, cô chỉ thoáng kinh ngạc vài giây rồi lập tức tiếp nhận chuyện này.

Thậm chí còn nghĩ thông suốt mấy vấn đề mà lúc trước cô chưa suy nghĩ cẩn thận.

Ví dụ như, nếu Kim Taehyung không phải giáo viên, vì sao lại mặc như vậy xuất hiện trong khuôn viên trường.

Bây giờ mới bừng tỉnh, hẳn là đang giúp Choi Soo Ah họp phụ huynh mà thôi.

Jung Chae Won nhẹ nhàng tự giễu trong lòng, không biết là đang cảm thán sự ngu xuẩn vì nhận nhầm của mình, hay là sự sắp đặt hoang đường của ông trời.

Kim Taehyung và Jeon Jungkook đến đã khiến không khí trong phòng bao tăng vọt.

Dù sao một người là anh trai mà Choi Soo Ah thường đề cập đến, một người là bạn trai tương lai cô bé chọn, mọi người đều vỗ tay hoan nghênh, tò mò đánh giá hai anh đẹp trai này.

Không một ai phát hiện vẻ mặt khác thường của Jung Chae Won và Kim Taehyung trong bầu không khí náo nhiệt.

Đến cả Jeon Jungkook, biểu cảm cũng có chút xấu hổ.

Có thế nào anh ta cũng không nghĩ đến, Jung Chae Won sẽ xuất hiện trong bữa tiệc của Choi Soo Ah.

Một phút trước, Kim Taehyung còn phiền lòng vì không liên lạc được với Jung Chae Won, không ngờ tới vừa đẩy cửa đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở đây.

Jeon Jungkook không thể khẳng định được, chuyện này với Kim Taehyung mà nói có tính là bất ngờ vui vẻ hay không.

Choi Soo Ah thấy Kim Taehyung đứng tại chỗ không nhúc nhích thì đi lên kéo anh, "Anh ngẩn người cái gì vậy, mau ngồi đi, em giới thiệu cho anh!"

Kim Taehyung bị lôi kéo ngồi bên cạnh sô pha, tầm mắt liên tục dừng trên người Jung Chae Won.

"Đây là bạn học của em Hwang Hyo Joo."

"Đây là người anh em tốt của em Han Seung Yoon."

"Đây là..."

Choi Soo Ah giới thiệu từng người một, lúc đến Jung Chae Won còn vô cùng tự hào mà đứng lên, "Hai người tiếp theo em muốn đặc biệt giới thiệu, hí hí."

Cô nàng chỉ vào Jung Chae Won, "Đây là đàn chị học lớp 12 của em, học bá lớp quốc tế, chị Jung Chae Won, da trắng xinh đẹp chỉ số IQ cao, các quý ông độc thân đang ngồi ở đây nhìn một chút đi ha, đây mới là tấm gương về nữ thần!"

Các bạn học bên cạnh vỗ tay nhiệt liệt, Jung Chae Won chỉ có thể xấu hổ hoảng loạn cúi đầu.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Kim Taehyung vẫn luôn dừng trên người mình, chưa từng di dịch.

Trần trụi, chẳng kiêng nể gì.

Choi Soo Ah đi qua, nói tiếp: "Vị này cũng phải giới thiệu thật long trọng, đây là thầy Lim nam thần hóa học khối 11 chúng ta! Đẹp trai có tài còn biết đánh đàn, sau này chờ em làm ngôi sao âm nhạc nói không chừng còn có thể mời thầy Lim tới đệm một bài giúp em, ha ha ha..."

Nam thần hóa học?

Thầy Lim?

Kim Taehyung nghe Choi Soo Ah giới thiệu, lại quan sát người đàn ông ngồi bên cạnh Jung Chae Won, áo sơ mi trắng, kính gọng vàng, chiều cao xấp xỉ mình...

Trong nháy mắt hình như anh đã hiểu ra điều gì đó.

Thì ra là anh ta.

Người thầy giáo mình làm thế thân trước mặt Jung Chae Won chính là anh ta.

Kim Taehyung đột nhiên muốn cười.

Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, anh có thể ngồi cùng thầy Lim thật này.

Hơn nữa còn là trước mặt Jung Chae Won.

Quá châm chọc.

Kim Taehyung không biểu lộ gì thu tầm mắt về, giờ phút này, nói trong lòng anh bình tĩnh không một gợn sóng là giả. Dù sao với Jung Chae Won mà nói, vị thầy Lim này mới là "chính chủ" cô cảm mến, còn anh, nói khó nghe một chút.

Là một món hàng giả thôi.

Đồng thời anh cũng nghĩ, Jung Chae Won không nhận cuộc điện thoại của mình, chính là vì tối nay có thầy Lim thật này ở cạnh sao.

"Tới tới tới, lấy đồ uống thay cho rượu, mọi người uống một ly đi!" Lúc này Choi Soo Ah giơ ly rượu lên, "Trước tiên chúc mừng tớ sắp trở thành ngôi sao lớn!"

Jung Chae Won: "..."

Jung Chae Won không nên mềm lòng mà đồng ý đến đây với Choi Soo Ah, để rồi bây giờ rơi vào hoàn cảnh này.

Ngồi ở giữa thầy Lim thật và thầy Kim cô nhận nhầm.

Không khí ồn áo ầm ĩ, không ai biết cô như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, lưng như bị kim chích.

"Chị Chae Won, tới đây!" Choi Soo Ah vẫy tay với Jung Chae Won.

Jung Chae Won miễn cưỡng cầm ly đứng dậy, nhưng không biết có phải do căng thẳng nên giữ nguyên tư thế quá lâu rồi hay không, khi đột nhiên đứng thẳng hai chân cô hơi tê, suýt chút nữa đã không ổn định cơ thể được.

Cũng may Lim Min Joon bên cạnh kịp thời duỗi tay đỡ lấy cô.

"Không sao chứ? Chân bị tê sao?"

"..."

Jung Chae Won vội lắc đầu, sau khi đứng thẳng lên có lơ đãng nhìn qua đối diện với tầm mắt của Kim Taehyung, trái tim nặng nề đập.

Anh cũng đang nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm, cảm xúc khó phân biệt.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái đã dời ánh mắt đi, chuyển sang nhìn nơi khác.

Lúc này mọi người ở đây đều đứng lên, náo nhiệt nâng ly, duy mỗi mình Kim Taehyung là ngồi yên không nhúc nhích, mặt không biểu cảm nâng ly uống một ngụm rồi bỏ xuống.

Choi Soo Ah không hề gì xua tay, "Đừng quan tâm anh ấy, anh trai tớ là vậy đấy, chảnh muốn chết, gặp ai cũng lạnh lùng."

Jung Chae Won nghe lọt tai, không dám biểu hiện gì, trái tim lại nhảy thình thịch thật mạnh.

Kết thúc nâng ly, mọi người trở về vị trí, Choi Soo Ah ngồi bên cạnh Jung Chae Won, "Chị Chae Won, chị và thầy Lim uống một ly đi, hê hê, vì chị nên em đặc biệt mời thấy ấy đó!"

Một câu "đặc biệt mời" này, suýt chút nữa khiến Jeon Jungkook vừa nuốt đồ uống xuống lại phun ra.

Một người họ Lim, một người họ Kim, Jeon Jungkook dù có ngốc cũng nhận ra thân phận thầy Lim của vị này.

Anh còn nhìn ra Kim Taehyung đang cố gắng hết mức để kiềm chế cảm xúc, Choi Soo Ah lại cố tình lửa cháy đổ thêm dầu.

Jeon Jungkook nhanh chóng ám chỉ cho Choi Soo Ah: "... Không phải em muốn hát sao? Bây giờ hát liền đi, nhanh lên."

"Gấp cái gì, uống xong ly này thì hát!" Choi Soo Ah không biết gì tích cực tác hợp cho Jung Chae Won và Lim Min Joon, "Thầy Lim, chị Chae Won của em rất thích thầy á, buổi diễn tốt nghiệp hôm đó chị ấy còn hỏi em lightstick để cổ vũ cho thầy."

Buổi diễn tốt nghiệp?

Kim Taehyung nghe thấy manh mối, nhíu mày, bỗng nhớ tới sự bất thường hôm đó của Jung Chae Won, rõ ràng lúc sáng còn vui vẻ đến trường, buổi tối gặp mặt lại muốn nói rồi thôi, từ ngữ kì quặc.

Thì ra cô đã sớm biết...

Lại không vạch trần mình.

Kim Taehyung bên này tâm trạng đang phức tạp, thầy Lim bên kia thì chủ động nhấc ly lên với Jung Chae Won:

"Chào em, Chae Won."

"A a a a a a a a!"

"Cụng rồi cụng rồi!"

"Uống một ly uống một ly đi!"

Đám nhóc lỗ mãng rống lên, Choi Soo Ah là người tích cực nhất.

Hôm đó cô bé đã nhìn ra được sự yêu mến của Jung Chae Won đối với thầy Lim tuyệt đối không phải là sùng bái đơn thuần, đáy mắt chị ấy thẹn thùng, khóe môi cười khẽ, tất cả đều cất giấu tâm ý nóng bỏng.

Ly của Lim Min Joon đưa tới trước mặt, khiến Jung Chae Won không biết làm sao.

Cô có lẽ nên đáp lại anh ta, ít nhất trong nỗi lòng của thiếu nữ 17 tuổi, người yêu lý tưởng của Jung Chae Won chính là như Lim Min Joon, nhã nhặn lễ độ, ôn tồn lịch sự.

Nhưng cuộc sống của cô vô tình va phải anh.

Từ đây, tất cả lý tưởng đều trở thành một cái tên khác không thể thay đổi.

Jung Chae Won không có cách nào thản nhiên uống ly này với Lim Min Joon.

Người khác có lẽ không biết chân tướng, nhưng trong lòng cô và Kim Taehyung đều vô cùng rõ ràng, ý nghĩa sự tồn tại của Lim Min Joon giữa bọn họ.

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được tâm trạng giờ phút này của Kim Taehyung.

Tuy rằng chưa nói rõ những chuyện đó với anh, nhưng Jung Chae Won không bỏ được, cũng không muốn khiến anh khó chịu.

"Chae Won?" Lim Min Joon nhẹ giọng gọi cô, "Em đang thất thần sao?"

Jung Chae Won lắc đầu, hơi ngồi thẳng lên, đang muốn tìm lý do từ chối Lim Min Joon, nhưng một ly rượu bỗng đưa đến, nhẹ nhàng ngăn lại mép ly của Lim Min Joon.

"Tôi giúp cô ấy uống." Giọng nói lạnh nhạt.

Jung Chae Won hơi giật mình, ngước mắt đã nhìn thấy Kim Taehyung đứng trước mặt mình.

Choi Soo Ah cũng sửng sốt, "Má ơi, liên quan gì đến anh, anh ngồi xuống cho em!"

Kim Taehyung chỉ dùng một ngụm để uống hết ly đồ uống, giơ chiếc ly đã cạn cho Lim Min Joon xem, rồi sau đó kéo Jung Chae Won, "Cô ấy còn có việc, đi trước."

Mọi người: "..."

Choi Soo Ah càng không thể hiểu được, nghĩ thầm nào có người quá đáng đến nỗi lần đầu gặp mặt đã cướp người đi như vậy, đang định đứng dậy dẫn Jung Chae Won về, Jeon Jungkook bất đắc dĩ đè cô bé lại, "Tiểu thư ơi, em đừng điểm loạn uyên ương* được không?"

*Ý chỉ việc mai mối tào lao, không thích hợp.

Choi Soo Ah: "???"

-

Jung Chae Won bị Kim Taehyung kéo ra ngoài cửa, không chờ cô nói gì, đã bị mang vào phòng bao đối diện.

Bên trong trống rỗng, không có ai.

Ngay cả đèn cũng chưa mở.

Phòng tối đen như mực khiến Jung Chae Won theo phản xạ có điều kiện nhớ tới ngõ nhỏ tối tăm hôm qua, cô có chút sợ hãi, tránh khỏi Kim Taehyung lùi đến bờ tường, "Anh, anh muốn làm gì?"

Kim Taehyung ấn chốt mở, đèn tường xung quanh lập tức sáng lên.

Đột nhiên có ánh sáng, Jung Chae Won không kịp đề phòng mà đối diện với tầm mắt của Kim Taehyung, lại hoảng loạn né tránh.

Sự bất an và đề phòng của cô khiến tim Kim Taehyung đau như bị kim đâm.

Rõ ràng lúc trước bọn họ từng có khoảnh khắc tốt đẹp như vậy.

Cuối cùng Kim Taehyung vẫn không cam lòng.

Anh nghe lời Jeon Jungkook, cho Jung Chae Won thời gian một đêm để bình tĩnh. Hôm nay vừa thức giấc anh đã đi tìm cô, muốn giải thích với cô, nhưng không thể liên lạc được, cuối cùng lại gặp cô trong bữa tiệc của Choi Soo Ah.

Cùng với thầy Lim kia.

Cho dù Kim Taehyung biết, tất cả những thứ này có lẽ vốn thuộc về vị thầy Lim thật sự đó, nhưng khi nhìn thấy anh ta và Jung Chae Won ngồi cùng nhau, nhìn thấy anh ta đỡ lấy cô, nhìn thấy anh ta ngậm cười gọi cô là Chae Won.

Vào lúc vô số cảm xúc ở trong lòng như sông cuộn biển gầm, Kim Taehyung thừa nhận, anh không tiếp nhận nổi.

Im lặng một lúc, Kim Taehyung nhẹ nhàng hít một hơi thật nhẹ, mang theo vài phần bất đắc dĩ:

"Chae Won, anh sẽ không làm tổn thương em."

Một tiếng "Chae Won" này, khiến cổ họng của Jung Chae Won tràn ngập chua xót.

Lúc trước động tâm bao nhiêu, bây giờ đau lòng bấy nhiêu.

Kim Taehyung lại nói tiếp.

"Anh không hề muốn lấy thân phận thầy giáo để tiếp cận em, lừa em. Ngay từ đầu anh căn bản không để ý chuyện bị em nhận nhầm, nhưng sau này khi anh muốn nói, thì đã không đành lòng để em biết sự thật."

"Anh chỉ muốn em thi thật tốt, không chịu bất kì ảnh hưởng nào."

"Anh đúng là không phải thầy Lim gì đó, cũng không biết đánh đàn, nhưng từ đầu tới cuối trừ thân phận này ra, anh chưa từng gạt em bất kì chuyện gì khác."

Jung Chae Won cúi đầu, im lặng thật lâu mới hỏi anh, "Phải không?"

"Em không tin anh?"

Chuyện khác Jung Chae Won đều có thể tin anh, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, cô không có cách nào buông bỏ.

"Anh có bạn gái." Jung Chae Won ngẩng đầu nhìn Kim Taehyung, gằn từng chữ: "Anh rất thích cô ấy, còn vì cô ấy mà gây phiền toái cho cậu hai nhà họ Cha, đè người ta trên sân thượng, chuyện này không phải mọi người ở Gyeongju đều biết sao?"

Kim Taehyung: "..."

"Không có lời gì để nói sao?" Giọng Jung Chae Won có chút buồn buồn xen lẫn chua xót.

Thật ra Kim Taehyung hoàn toàn có thể nói hết ngọn ngành sự việc cho Jung Chae Won, nhưng anh không muốn mang đến bất kì áp lực gì cho cô.

Phải tiếp nhận bản thân anh đã rất khó, nếu để cô biết, tất cả những việc anh làm, trận ẩu đả hồi tối hôm qua, thậm chí nguy hiểm không biết được ở tương lai, đều có liên quan tới cô...

Lấy tính cách của Jung Chae Won, tất nhiên sẽ áy náy, sẽ đau lòng, thậm chí tự trách.

Kim Taehyung không muốn cô phải gánh bất kì áp lực tâm lý nào.

Anh thích cô đơn thuần tươi sáng, những chuyện tăm tối xấu xí đó, cứ để cho anh là được.

Kim Taehyung dừng một chút, thản nhiên phủ định câu đầu tiên của Jung Chae Won:

"Anh không có bạn gái."

"Trước và sau khi quen em, anh chưa từng có bạn gái."

Chỉ cần giải thích chuyện quan trọng nhất này là đủ rồi, những chuyện khác đều có thể lựa lời mà nói, cô cũng sẽ không nghĩ lung tung nữa.

Jung Chae Won ngẩn ngơ, không ngờ lời từ miệng Kim Taehyung nói ra lại hoàn toàn khác so với lời của Kang Da Eun.

"Nếu em không tin, hiện giờ có thể đi hỏi Soo Ah."

Jung Chae Won mím môi, "Cuộc sống cá nhân của anh, sao người khác biết rõ được."

"..."

"Chae Won." Tuy Kim Taehyung không muốn đề cập đến mấy chuyện đó, nhưng hiện tại cũng rất bất đắc dĩ, "Mỗi ngày trước 8 giờ tối anh phải đến quán, 9 giờ bớt chút thời gian đi đón em tan học, đưa em về xong lại đến quán, buổi sáng tan ca trở về tắm rửa rồi lại đưa em đi học..."

Nói hết một hơi, Kim Taehyung hơi ngừng lại, "Cuộc sống cá nhân của anh chỉ có em, em còn không nhìn ra được sao."

Giọng nói anh trầm thấp, thấp thoáng sự dịu dàng, khiến Jung Chae Won mềm lòng.

Đặc biệt là khi nghe được đằng sau chuyện mỗi ngày anh đưa đón mình lại cất giấu sự mệt mỏi vất vả như vậy, chút khúc mắc còn lại đó càng bị đánh hạ đến nỗi không thể chống đỡ.

Jung Chae Won rất loạn, không biết muốn tin anh hay không.

Nếu là thầy Kim trước kia, bất luận anh nói gì, cô đều sẽ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng bây giờ là Kim Taehyung cô không hề hiểu một chút nào.

Cởi bỏ thân phận giả dối kia, thế giới của anh, cuộc sống thật sự của anh, tất cả của anh đều khiến Jung Chae Won cảm thấy xa xôi lạ lẫm.

Cô không thể lập tức đặt hai người vào với nhau được.

Nhưng cũng không thể nhẫn tâm dứt bỏ.

Rất lâu sau, Jung Chae Won chỉ có thể nhượng bộ trước, "Anh để em suy nghĩ đã."

Kim Taehyung biết những việc như vậy không gấp được, tiếp nhận anh cần cả một quá trình, nếu ép quá chặt, sẽ chỉ khiến Jung Chae Won cách xa hơn thôi.

"Được." Anh đồng ý với cô.

"Em về nhà trước đây."

"Anh đưa em về."

"..."

Im lặng một lát, Jung Chae Won không từ chối.

Kim Taehyung đi đến mở cửa, cửa vừa mở ra, một bóng người đứng không vững, lao thẳng tới.

Choi Soo Ah đứng ngoài cửa nghe lén nửa ngày, nghe xong lại im lặng, nhưng khi nhìn thấy Jung Chae Won và Kim Taehyung đi ra, cô bé vẫn không thể tưởng tượng nổi, vô cùng khiếp sợ:

"Chị dâu thế mà lại ở ngay cạnh em?!"

Jeon Jungkook đứng phía sau cô bé, dùng một loại ánh mắt "Con bé một hai phải tới, em cũng không có cách nào khác với nó" nhìn về phía Kim Taehyung.

Tiếng "chị dâu" Choi Soo Ah gọi khiến Jung Chae Won không biết phải làm sao.

Cô cụp mắt đi về phía trước, Kim Taehyung đi theo sau, đi được vài bước thì quay đầu nhìn Choi Soo Ah, trong mắt như đang nói:

"Về sẽ tính sổ với em."

Choi Soo Ah đáp trả lại anh một ánh mắt kiêu ngạo: "Tới đi, chị dâu còn ở đó anh dám làm gì em nào?"

Jung Chae Won không chú ý tới ánh mắt hai người kia giao nhau, cô cúi đầu im lặng đi trên hành lang dài ở hội sở, thỉnh thoảng sẽ có phục vụ dừng lại, cung kính gọi người đàn ông bên cạnh cô: "Anh Taehyung."

Trong lúc ngẩn ngơ, Jung Chae Won nhớ tới mình đã từng tưởng tượng ra hình ảnh này, anh đi trong khuôn viên trường, đám học sinh kính trọng gọi anh: "Thầy Kim."

Cảnh tượng gần như giống nhau, nhưng lại là cuộc đời hoàn toàn khác biệt.

Lúc chờ thang máy, Jung Chae Won dùng khóe mắt nhìn Kim Taehyung đi bên cạnh.

Toàn thân áo đen lạnh lùng, xương mặt góc cạnh rõ ràng, thái dương còn có một vết thương cực nhỏ.

Tao nhã, lạnh lùng, dịu dàng, bạo lực, cứ như tất cả sự mâu thuẫn đều được thể hiện trên người anh.

Jung Chae Won nhắm mắt.

Như một giấc mộng lớn, tỉnh mộng, trên đời không còn thầy Kim nữa, chỉ còn anh Taehyung trước mặt.

-

Trên đường lái xe về, hai người không nói chuyện.

Jung Chae Won vẫn đang tiêu hóa những nội dung hôm nay hai người vừa nói, tầm mắt đặt ngoài cửa sổ, suy nghĩ rời rạc, không tập trung.

"Vì sao lúc ấy không vạch trần anh?" Chờ đến lúc đèn đỏ, Kim Taehyung đột ngột hỏi cô.

Jung Chae Won nhìn bảng hiệu đèn LED lập lòe của một cửa tiệm xa xa, dừng một chút, bình tĩnh đáp: "Em không biết."

Đúng là cô không biết.

Có thể là sợ đối mặt, sợ mất đi, Jung Chae Won không nói rõ được.

Giống như bây giờ vậy, cô không chọn rời đi, cũng đã là quyết định không thể tưởng tượng được.

Nếu có người qua đường nói với Jung Chae Won, sau này cô và anh Taehyung tiếng tăm lừng lẫy ở Gyeongju dây dưa ở cạnh nhau.

Chắc chắn Jung Chae Won sẽ cười, sao có thể.

Cô sợ nhất người như vậy.

Nhưng chuyện đời nào có tuyệt đối như vậy.

Cô thích đại dương, thích mặt biển ánh những bọt sóng dịu dàng, đương nhiên cũng bao gồm đáy biển tối đen không thấy ánh mặt trời kia.

Anh là Kim Taehyung, hoặc là Lee Taehyung, Min Taehyung, thì có gì khác biệt.

Tên, thân phận đều có thể thay đổi.

Nhưng những ký ức đã trải qua đều không thay đổi được, chùi cũng không hết.

Cuối cùng chỉ là xem cô lựa chọn như thế nào.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, Jung Chae Won lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía cánh tay của Kim Taehyung.

Ngày hôm qua chỗ bị thương bị tay áo che mất, cô không nhìn thấy, chỉ mơ hồ nhìn thấy chút hình xăm phía trước.

Lúc này xe đã chạy đến tiểu khu bên ngoài biệt thự nhà họ Jung.

Kim Taehyung dừng lại kéo phanh xe xong, nhìn về phía Jung Chae Won: "Bất luận thế nào, đừng không nhận điện thoại của anh nữa."

Jung Chae Won im lặng gật đầu, xoay người mở cửa, nhưng tay đặt lên chốt mở lại từ từ ngừng lại.

Cô vẫn không nhịn được, càng không buông bỏ được.

"Anh... Vết thương thế nào rồi?"

Kim Taehyung hơi chững người, như là không ngờ tới Jung Chae Won còn quan tâm mình.

"Không có gì." Anh nhẹ giọng đáp qua loa.

Nhưng Jung Chae Won căn bản không tin.

Cô tận mắt nhìn thấy một con dao đâm vào, máu chảy đầy cổ tay áo anh, sao có thể không sao.

"Ngay cả chuyện này anh cũng phải gạt em sao?"

Giọng Jung Chae Won chua xót, hình như muốn khóc tới nơi, điều này làm Kim Taehyung tay chân luống cuống, lập tức xắn cổ tay áo thừa nhận, "Khâu chín mũi, đã băng bó rồi, tiêm uốn ván rồi."

"..."

Sợ nói kỹ quá sẽ dọa cô, Kim Taehyung lại mềm giọng bảo, "Thật sự không sao."

Nhìn băng gạc trắng còn hơi chảy ra một chút máu, trong lòng Jung Chae Won cực kỳ khó chịu.

"Vậy trên trán thì sao, vì sao không xử lí?"

Thái dương Kim Taehyung có một vết thương nho nhỏ bị cắt qua, vết thương như vậy căn bản anh sẽ không quan tâm.

Nhưng lúc này Jung Chae Won hỏi, không hiểu sao anh chợt sinh ra chút lòng riêng.

"Anh... không để ý."

Jung Chae Won không nói gì, hít hít mũi, không nói gì lục túi mình.

Trong túi cô thường sẽ để vài miếng băng cá nhân dự phòng, nhưng chắc là lúc trước dùng hết rồi, hôm nay tìm như thế nào cũng không tìm ra.

Đang lúc uể oải, tay Kim Taehyung bỗng duỗi ra trước mắt cô, "Là tìm nó sao?"

Nhìn thấy đồ trong lòng bàn tay anh, Jung Chae Won bỗng ngẩn ngơ.

Là chiếc băng họa tiết đóa hoa nhỏ hồng nhạt cô từng nhìn thấy ở nhà anh.

Trong phút chốc, một vài ký ức như nước biển quay cuồng chảy ngược vào đầu.

Đêm ở Han Guk, anh vì chặn cánh tay kia lại cho cô, nên mu bàn tay bị thương, chính cô đã vừa bất an vừa đi đưa cho anh một miếng băng cá nhân.

Một loạt hình ảnh như phim điện ảnh, chạy qua hiện lên trước mắt Jung Chae Won.

Nhưng tất cả những điều này, cô lại quên không sót một miếng nào.

Thậm chí còn vì nó mà bối rối một khoảng thời gian rất dài sau đó, liên tục suy đoán đi suy đoán lại cô gái đưa băng cá nhân trong lòng Kim Taehyung là ai, suy đoán quan hệ của bọn họ, suy đoán anh thích người ta bao nhiêu.

Cô hỏi Kim Taehyung nhiều lần như vậy, anh lại chưa từng trả lời trực tiếp.

Cho đến giờ phút này, tất cả sự việc mới như rẽ mây thấy mặt trời, trở lại vị trí vốn có của nó.

"Lúc trước em nói, cô gái đưa băng cá nhân cho anh mới là người thích hợp rửa vết thương của anh."

"Cho nên Chae Won," Giọng Kim Taehyung dịu dàng, đưa miếng băng cá nhân định mệnh kia nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay cô.

"Vẫn luôn là em, cũng chỉ có em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro