Cảm lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì có mưa lất phất, nên ngoài trời hôm nay rất lạnh. Taehyung đã cẩn thận mang cho SeokJin thêm một chiếc khăn. Còn bản thân mình, tuy đã ăn mặc kín kẽ, nhưng vì không quen với khí hậu nơi này nên đã bị nhiễm lạnh rồi.


Vừa về đến nhà, anh đã thấy cậu hắt hơi liên tục, nước mũi còn cứ trực chờ cơ hội mà chảy ra.

- "Em cảm rồi."

- "Em không sao. Chắc do chưa thích nghi với khí hậu thôi."

- "Em về phòng thay quần áo rồi nằm một chút đi. Anh sẽ nấu canh gừng cho em. Ăn một chút ấm người sẽ đỡ."

- "Vâng."

Taehyung vừa nói vừa đưa tay lên sờ trán mình, cảm giác cũng hơi nóng một chút. SeokJin đi vào bếp mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, vừa làm vừa ngẩng mặt nhìn theo cậu cho tới khi thấy cậu lên đến phòng đóng cửa lại mới thôi.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, SeokJin bưng lên phòng một bát súp gà hầm gừng rất thơm. Thấy Taehyung nằm im không động tĩnh, chắc đã ngủ rồi, anh đưa tay lên sờ trán thấy rất nóng, anh mới khẽ lay người.

- "Taehyungie! Dậy đi em."

- "Anh!" - Cậu khẽ mở mắt, người đang thấy rất khó chịu.

- "Em sốt rồi. Hay chúng ta đi bệnh viện."

- "Không cần đâu. Chỉ cảm lạnh thời tiết thôi. Anh đừng lo."

SeokJin cúi xuống đỡ Taehyung ngồi dậy, mới bưng đến trước mặt cậu bát súp gà.

- "Em ăn đi. Xong còn uống thuốc."

Cậu nhận lấy bát súp, đưa lên miệng thổi thổi.

- "Cẩn thận kẻo nóng."

Mất một lúc lâu sau Taehyung mới khó khăn ăn hết bát súp. Vì SeokJin biết người ốm sẽ rất ngại ăn. Mà không ăn sẽ không có sức nên anh đã cố tình múc một bát tô đầy ép cậu ăn cho bằng hết.

Ăn xong, uống thuốc đâu đấy, SeokJin vén chăn thật kín kẽ cho Taehyung, mới định đứng dậy rời đi.

- "Anh đi đâu?" - Taehyung ở trong chăn vẫn thò tay ra giữ lấy tay anh.

- "Anh xuống dưới nhà nấu gì ăn tối. Làm thêm cho em một chút đồ ăn đêm. Em ăn như này đêm sẽ đói."

- "Vâng."

- "Ngoan. Ngủ thêm một chút đi. Lát anh sẽ lên với em."

Đến khoảng 9h, SeokJin xong mọi việc mở cửa phòng, thì thấy Taehyung đã say ngủ. Sờ trán đã thấy mát hơn, nhưng đang vã rất nhiều mồ hôi, chắc nhờ tác dụng của thuốc và súp gừng.

SeokJin lấy lên một chậu nước ấm và khăn, khẽ khàng lau mồ hôi cho cậu.

Từ trước đến nay, Taehyung rất quan tâm anh. Kể cả từ ngày mới quen, rồi thân thiết, hai người cũng không ngại đụng chạm. Nghĩ lại mới thấy rõ ràng cậu đã đối xử với anh rất khác với mọi người. Chỉ là anh luôn cho rằng việc ấy rất bình thường nên đã không tinh ý mà nhận ra tình cảm của người kia. Nhưng từ ngày Taehyung trở về, hai người xác nhận quan hệ. Thì mỗi hành động cử chỉ dành cho nhau, vừa mang theo bao nhiêu nhu tình, lại vừa làm cho anh có chút ngượng ngùng, xấu hổ nữa.

Nhất là lúc này, dù cả hai đã thân mật, ôm hôn rất nhiều lần, nhưng việc đụng chạm thân thể như này thì lại chưa từng làm tới.

SeokJin đã lau hết mặt, cổ, rồi bàn tay. Sờ đến áo cũng đã ướt đẫm một mảng mồ hôi. Suy nghĩ vẫn còn đang loay hoay nên làm cách nào cho tốt, thì đã nghe tiếng Taehyung

- "Anh."

- "Em tỉnh rồi. Có thấy dễ chịu hơn chưa?"

- "Em không sao. Thoải mái nhiều rồi."

- "Để anh lấy áo cho em thay, mồ hôi ra ướt hết áo rồi."

Nói rồi, SeokJin đứng dậy mở tủ quần áo của Taehyung lấy ra một chiếc áo thun rộng mang đến.

Cậu nhận lấy, mới vươn tay cởi chiếc áo mình đang mặc ra. Lúc này SeokJin liền  có chút bối rối rồi quay đi. Thực ra, con trai với con trai, chỉ là cởi áo - một chuyện rất bình thường, có gì mà ngại. Nhưng với người thường thì sẽ là như vậy, còn với người có tình thì lại khác.

Chờ Taehyung thay áo xong, SeokJin đỡ cậu ngồi dựa trên đầu giường, cầm chiếc áo đẫm mồ hôi thả vào chậu nước, chưa kịp bê đi đã nghe cậu hỏi.

- "Anh lại đi đâu?"

- "Đi giặt áo cho em. Em nghỉ đi. Lát anh sẽ quay lại."

Lúc anh quay lại phòng thì đã thấy cậu đang ngồi tựa giường nhìn ra cửa sổ, ngoài trời vẫn đang lất phất mưa.

Taehyung vén chăn, chỉ vào một phía giường.

- "Anh mau lại đây."

SeokJin  lại gần, đưa một tay lên sờ trán, đã thấy mát rồi mới yên tâm ngồi xuống.

Taehyung xoay người, dùng lực kéo anh ngồi hẳn lên giường, tung chăn đắp kín cho cả hai người, mới xoay đầu nằm gối lên đùi anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

- "Anh! Em ghét trời mưa."

- "Vì sao ghét?" - SeokJin vừa nói, vừa đưa tay xoa lên mái tóc nâu mềm của Taehyung.

- "Ngày mưa đều là những ngày có rất nhiều kỷ niệm buồn."

SeokJin ngồi trầm ngâm một lúc lâu mới nói.

- "Năm đó, ba anh cũng nói, khi gặp được anh cũng là vào một ngày mưa."

Taehyung trước đây cũng từng nghi ngờ SeokJin không phải là con ruột của gia đình anh hiện tại. Nhưng mọi giấy tờ chỉ dừng lại ở đấy, không có thêm thông tin gì.

- "Anh không phải là con ruột của ba mẹ anh sao?"

- "Uhm. Nhưng ba mẹ bây giờ rất tốt với anh."

- "Vậy còn ba mẹ ruột?"

- "Ba đã mất rồi. Còn mẹ có đến tìm anh một lần, nhưng sau đó không bao giờ đến nữa."

Taehyung xoay đầu nhìn lên gương mặt đang cúi của SeokJin. Một tay dùng lực kéo nhẹ đầu anh, một tay chống người lên hôn vào môi anh.

- "Cực khổ cho anh rồi."

Nói rồi cậu ngồi dậy tựa người vào đầu giường, để anh dựa vào vai mình, ôm anh.

- "Không cực khổ. Ba mẹ đều rất tốt. Rất yêu thương anh."

SeokJin vừa nói, hai mắt đã bắt đầu phủ lên một màng thủy quang trong suốt, nghĩ về những chuyện đã qua, nghĩ về con đường tối đen mình đang đi, cảm giác cực kỳ mệt mỏi. Anh buột miệng nói ra một câu.

- "Taehyungie! Anh ước gì mãi mãi được như bây giờ."

Taehyung khi nghe anh nói thì khẽ cười.

- "Sau này sẽ luôn như vậy. Em sẽ không rời xa anh."

SeokJin nghe đến câu này, chợt nghĩ ra mình còn rất nhiều điều muốn cùng cậu nói rõ ràng. Anh thẳng lưng, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc nói.

- " Taehyung ! Chúng ta nói chuyện."

- "Sao tự dưng anh nghiêm trọng như vậy?" - Taehyung đang ngồi thì tự dưng hụt hẫng mất đi hơi ấm từ anh.

- "Lần này em trở về. Muốn như thế nào với anh. Chỉ nói lời yêu thôi sao?"

Taehyung nghe anh hỏi thì cười. Đúng là hai người chưa cùng nói qua chuyện này.

- "Sau này sẽ ở bên anh. Không rời xa anh nữa."

SeokJin nghe câu này, vừa mừng vừa tủi hỏi.

- "Em nói thật sao?"

- "Thật! Em đã xin ba trở về quản lý mạng lưới ở Hàn Quốc và các nước lân cận."

- "Như vậy ba em cũng đồng ý sao?"

- "Thì ba đã đồng ý em mới về được chứ. Sau này sẽ ở bên anh."

Taehyung nói xong, đẩy người ngồi sát lại, ôm lấy eo anh để anh dựa hẳn vào lồng ngực mình. Anh đưa hai tay lên nắm lấy bàn tay cậu đang vòng quanh người mình, siết thật chặt.

- "Anh sợ sẽ như trước đây. Em rồi sẽ lại rời xa anh."

- "Em không đi nữa. Nếu phải đi sẽ mang anh đi cùng."

Taehyung khẽ thủ thỉ bên tai anh, phả hơi nóng rực xuống cần cổ.

SeokJin đang ngồi trong lòng người kia, cảm nhận hơi thở của đối phương đang mơn trớn sau gáy. Một loại kích thích khó lòng cưỡng lại nổi, anh xoay đầu hôn lên sống mũi cao thẳng của cậu, còn cố tình dùng răng cắn nhẹ một cái  mới cười hì hì.

Taehyung  nhìn anh, nụ cười rạng ngời như ánh nắng mùa xuân này. Em sẽ nguyện dùng một đời để đổi lấy.

Nghĩ rồi, một tay Taehyung xoay người anh lại, một tay đưa lên xoa nhẹ gò má anh, vuốt xuống phần xương quai hàm đẹp như tạc tượng, ngón cái miết nhẹ vào môi anh.

SeokJin lúc này dùng ánh mắt nhu tình nhìn người đối diện, lại tinh nghịch dùng miệng ngậm lấy tay người kia, cố tình dùng hai chiếc răng cửa cạ cạ vào ngón cái. Và anh thật ngây thơ không biết rằng, hành động này của mình gợi lên biết bao nhiêu ham muốn của đối phương.

Taehyung đẩy người sát lại gần anh

- "SeokJin! Anh có biết anh vừa làm gì không?"

SeokJin lúc này mới cảm nhận hình như sắp có nguy hiểm. Anh đẩy người kia định đứng dậy, nhưng không kịp nữa rồi. Taehyung đỡ lấy người anh đẩy đầu anh nằm xuống gối, chống tay để sức nặng của cơ thể không đè lên người anh, cúi người hôn lên mắt anh.

- "Ánh mắt này! Đẹp như vậy. Sau này không cho anh mang đi đâu cả."

SeokJin đưa tay sờ lên gương mặt Taehyung, miết nhẹ xuống đuôi mi.

- "Mắt em cũng rất đẹp mà."

- "Nhưng không đẹp bằng mắt anh."

- "Mắt em đẹp hơn"

- "Mắt anh đẹp hơn."

- "Mắt em sắc hơn."

- "Mắt anh sáng hơn."

Hai người cứ như vậy luyên thuyên không dứt, cho tới khi SeokJin hỏi.

- "Taehyung! Em cứ nằm sấp như vậy không thấy mỏi sao?"

Taehyung mới hôn lên trán anh một cái, rồi xoay người đặt đầu nằm chung lên gối với anh.

Hai người cứ như vậy, ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm giác thời khắc này thật ấm cúng biết bao nhiêu.


- "Taehyung à! Em nói sang tuần sẽ đi Degu sao?"

- "Vâng."

- "Em đi bao lâu?"

- "Chắc khoảng hai tháng."

SeokJin nghe câu này thì hoảng hốt.

- "Hai tháng..... Sao lại lâu như vậy."

Taehyung nghe anh nói câu này, thì mỉm cười, một tay luồn xuống dưới cổ để anh gối đầu lên.

- "Bên đó nhiều chi nhánh. Nên sẽ hơi lâu một chút."

Vừa nói, cậu vừa quay người sang ôm lấy anh.

- "Không muốn xa em rồi?"

- "Không muốn."

SeokJin nói rồi vòng tay ôm chặt lấy Taehyung, cúi đầu áp sát vào lồng ngực người kia.

- "Em sẽ cố gắng về sớm nhất với anh."

- "Không muốn."

- "Sẽ về thăm anh thường xuyên."

- "Không muốn."

Nhìn thấy thái độ này của SeokJin, cảm thấy anh thật trẻ con, nhưng lại thương nhiều lắm. Vì cảm thấy không chỉ bản thân mình dính người, không muốn xa anh. Mà anh cũng như vậy, giống như buổi chiều hôm trước ở văn phòng, miệng thì đuổi người nhưng tâm thì đâu muốn.

Taehyung rút tay ra, chống khuỷu tay xuống gối đỡ lấy đầu mình, cúi mặt nhìn SeokJin.

- "Anh! Nhìn em"

- "Không."

- "Lại giận nữa rồi."

- "Hừm. Không giận....."

- "Nhất định không nói chuyện với em."

- "Không."

- "Nếu vậy thì tối nay không cho anh ngủ ở phòng em nữa."

SeokJin nghe một câu này, thì tức giận hùng hổ tung chăn, đẩy người ngồi dậy.

- "Ai nói muốn ngủ ở phòng em?"

- "Thế bây giờ mấy giờ rồi? Anh vẫn còn nằm ở đây. Không phải muốn ngủ ở phòng em hay sao?"

- "Hừm....Anh mới là không thèm đó."

SeokJin nói xong, toan đứng dậy nhảy xuống khỏi giường. Nhưng người còn chưa kịp đẩy lên thì đã liền bị một lực tay rất mạnh kéo nằm vật xuống gối.

- "Em...."

Lời vừa ra đến cửa miệng đã không cách nào để thốt lên được nữa. Taehyung vẫn chống tay nằm nghiêng người như lúc nãy, chỉ dùng một tay đã khóa chặt anh ở lại, không cho anh có cơ hội thoát ra.

- "Anh đã ở đây rồi mà còn đòi về sao?"

SeokJin tức giận xoay người nằm nghiêng sang phía bên kia. Taehyung dùng tay kéo anh nằm sát lại gần người mình, nghiêng đầu đặt má lên vành tai anh thơm nhẹ.

- "Từ Degu về đây không xa. Em sẽ về với anh thường xuyên. Anh đừng giận nữa."

SeokJin vẫn nằm im không chịu nói gì.

- "Vì biết sẽ phải đi lâu. Nên cả tuần này em đã không đến công ty mà ở nhà với anh này."

SeokJin nghe hết câu này, mới xoay người lại ngửa mặt nhìn cậu

- "Không muốn xa em."

- "Em cũng không muốn xa anh."

Nói rồi, hai người dành ra bao nhiêu quyến luyến si mê mà đặt vào đáy mắt. Muốn đem tất thảy những yêu thương này chỉ dành cho người đối diện. Taehyung hạ tay xuống, nằm lên gối đối diện ánh mắt nhìn anh. Còn chưa xa nhau đã nhớ nhung da diết không cách nào chịu nổi.

Sóng lòng cuộn trào dữ dội, cậu vươn một tay lên vuốt má anh, đến vành tai, đến cần cổ thon mịn, đến vùng xương quai xanh ẩn sau lớp áo len mỏng anh đang mặc.

Tất cả những thứ thuộc về anh lúc này. Đều là khao khát, là ham muốn, là yêu thương rực cháy không cách nào dập tắt.

- "Anh!"

- "Uhm" - SeokJin vừa nói vừa đưa tay lên giữ lấy bàn tay Taehyung đặt áp vào má mình, rồi xoay đầu hôn nhẹ vào lòng bàn tay ấy.

- "Yêu anh nhiều lắm."

Dứt lời, cậu liền đẩy người nằm lên phía trên anh.

- "Hôm nay không cho anh về phòng nữa."

SeokJin cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lấp lánh như ánh sao trời buổi đêm nhìn người phía trên.

Taehyung giờ phút này như chính mình đã lạc bước vào mê cung ấy. Bị ánh mắt như dòng điện quang lưu chuyển không ngừng giam giữ không cách nào thoát ra được. Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời

Huống chi ánh mắt này, không phải là nhầm lẫn. Mà là nguyện ý muốn dùng cả đời để mãi mãi chạy theo.

SeokJin đưa hai tay lên ôm lấy cổ Taehyung, dùng lực kéo người xuống, đặt chính xác lên môi một nụ hôn nồng đậm. Rồi thả tay nhìn người phía trên cười rất tươi. Lúm đồng tiền hằn sâu bên má nở rộ còn đẹp hơn cả những đóa anh đào đang khoe sắc trước sân nhà.

Đến Taehyung cũng phải thầm than trách tạo hóa. Vì sao lại có thể ưu ái một người nhiều như vậy. Mọi thứ về anh, đến giờ phút này đã làm em không cách nào thoát ra được nữa.

Yêu thương này dù có là mấy kiếp cũng chỉ nguyện dành riêng cho anh.

Cảm ơn những gì người trước đã cùng ta gây dựng. Để đến bây giờ càng giúp ta nhận ra, yêu một người thật lòng là như thế nào. Là trân quý, yêu thương, bảo bọc, nâng niu.

Không thể là người đầu tiên, nhưng sẽ để anh là người cuối cùng và sẽ là người duy nhất. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

- "Anh! Em xin lỗi."

- "Sao lại xin lỗi?"

SeokJin vừa nói vừa đưa tay lên vén những sợi tóc mái dài đang rũ xuống, che đi ánh mắt của Vương Nhất Bác.

- "Xin lỗi vì đã gặp anh muộn như vậy."

SeokJin khẽ cười.

- "Không gặp anh, thì bây giờ em đang ôm người khác rồi "

SeokJin nói câu này trong lòng đã nghĩ đến cô gái kia, chẳng phải là Hal.. hal... gì đó hay sao?

- "Anh còn muốn ôm người khác sao?"

Taehyung vừa nói vừa chọc một ngón tay vào eo anh.

- "Anh nói em đó. Em nhiều người theo đuổi như vậy. Có thể thiếu sao?"

- "Đúng! Không thiếu."

Taehyung dùng vẻ mặt rất thản nhiên nói ra câu này, nhưng trong lòng đang trông chờ biểu hiện tiếp theo của anh.

Nghe được câu này, SeokJin liền xụ mặt.

- "Anh biết mà. Em xuất sắc như vậy. Làm sao có thể thiếu người bên cạnh. Đều xinh đẹp, quyến rũ như cô gái lần trước anh gặp."

- "Lại đang ghen rồi? Anh nói Halil sao?"

- "Không ghen. Nhưng có vẻ là người rất quan trọng với em."

Taehyung lắc đầu, vẻ mặt rất thành thật.

- "Đã từng là người quan trọng."

Taehyung chú ý từng biểu cảm của anh. Vì cậu biết chắc chắn rằng, khi nói ra câu này, sẽ làm anh buồn. Nhưng đã yêu anh đến như thế này, muốn bên nhau lâu dài cần phải có sự thành thật.

- "Nhưng đến khi gặp anh! Thì không còn là gì nữa."

- "Anh từ một năm trước, đến bây giờ và sau này nữa. Sẽ luôn là duy nhất của em."

Nói rồi, Taehyung cầm lên bàn tay anh hôn khẽ, nhìn anh mỉm cười.

Cả cậu và anh đều biết rằng: Tình yêu vốn dĩ đừng dành quá nhiều hứa hẹn. Nhưng đã trải qua bao nhiêu đau khổ, dày vò. Nếu không mở lời, làm sao tháo gỡ hết được những vướng mắc trong lòng của đối phương.

SeokJin nghe hết những câu này, vùi mặt vào sâu lồng ngực của Taehyung nhỏ giọng hậm hực.

- "Đâu chỉ có một cô."

Taehyung nghe anh nói thế, véo vào vành tai anh một cái.

- "Nếu như vậy thì sau này phải đối tốt với em một chút. Em rất nhiều người theo đuổi đấy."

- "Mặc kệ em. Anh cũng đâu thiếu người theo đuổi."

Taehyung nghe câu này, cúi xuống hôn anh.

- "Anh dám."

- "Vì sao không...."

Lời còn chưa dứt đã liền bị Taehyung áp chặt khóe miệng, không thể nào nói thêm được nữa.

Tình yêu là một điều rất kỳ diệu. Không phân biệt ranh giới, không phân biệt thời gian, địa điểm, hoàn cảnh...hay bất cứ thứ gì. Chỉ cần cứ chân chính mà yêu thì đến đúng hay sai cũng không cần phân biệt nữa.

Yêu là yêu thôi! Vì sao phải cần nhiều lý do đến vậy.

Taehyung cảm nhận tất thảy những tư vị yêu thương từ cánh môi mềm mỏng của anh. Giống như mật ngọt không khi nào muốn dứt. Cúi người hôn anh thật lâu, thật sâu. Đến khi chính bản thân mình cũng vì thiếu khí mà thở gấp, mới xoay người đặt anh nằm sấp lên trên.

SeokJin giờ phút này cũng đã bị yêu thương dẫn lối không còn biết hướng mà quay đầu lại nữa. Cứ như vậy theo lối người dẫn dắt, đặt ánh nhìn rất lâu vào đôi môi mềm quá sức gợi cảm của đối phương.

Anh cúi người chủ động hôn thêm lần nữa, triền miên thêm một khoảng thời gian rất lâu sau hai người mới ngừng lại mà dứt nhau ra.

- "Bây giờ anh còn muốn về phòng nữa không?"

- "Em có cho anh về không?"

- "Anh đoán xem."

SeokJin vùng chăn toan bật dậy.

- "Anh còn đòi về."

- "Em là lưu manh hả?"

- "Uhm. Vậy nên anh nghe lời một chút."

Nghe rồi, SeokJin liền vươn tay ôm thật chặt người kia.

- "Chỉ hôm nay thôi. Hôm nay không về phòng."

- "Em biết là anh chắc chắn không muốn về mà" - Taehyung vẫn cố dở giọng trêu chọc anh.

- "Kim Taehyung!"

- "Hửm...."

- "Em im miệng cho anh."

- "Là Jinnie không muốn về. Em không có giữ."

- "Kim Taehyung....Em lương thiện một chút đi."

- "..."

Hai người cứ như vậy, cả căn phòng tràn ngập tư vị hạnh phúc lứa đôi.... Cãi nhau một hồi, Taehyung không nghe anh trả lời nữa, quay sang đã thấy anh thiu thiu ngủ rồi. Cẩn thận chỉnh lại tư thế, luồn tay xuống dưới gối anh. Kéo chăn đắp lại thật cẩn thận, với tay tắt đèn phòng, cậuôm anh chìm vào giấc ngủ.

Đến khoảng 2h sáng, Taehyung cảm nhận cánh tay áo mình ướt đẫm, có chút lạnh mới giật mình tỉnh dậy. Bản thân buổi chiều có cảm sốt một chút, nhưng từ khi ăn hết bát súp gừng và uống thuốc đến bây giờ đã thấy cơ thể khỏe hẳn luôn rồi.

Mình không ra mồ hôi, vậy chỉ có thể là của anh. Nghĩ rồi với tay sờ trán SeokJin thì quả đúng là đã ướt đẫm không khác gì đang tắm. Thấy anh vẫn cứ mê man như vậy nhưng sờ trán thì không thấy dấu hiệu nóng sốt, mà còn thấy người rất lạnh, trong ánh đèn ngủ mở ảo đã thấy hai hàng nước mắt chảy thành dòng xuống hai bên thái dương.

Cậu khẽ lay người gọi anh

- "Anh!"

- "SeokJinnie!"

- "..."

Mất thêm khoảng một lúc SeokJin  mới từ từ mở mắt, nhưng phía trước tối đen như mực.

- "Anh gặp ác mộng sao?"

SeokJin vẫn còn trong cơn mộng mị chưa hoàn, một lúc sau cảm nhận được hơi ấm của người kế bên mới quay sang phía Taehyung "uhm" một tiếng.

Cậu trước đây cũng đã biết anh hay gặp ác mộng, nhưng không biết sẽ như thế này.

- "Vẫn luôn thế này sao?" - Taehyung vừa hỏi vừa đưa tay lau đi khóe mắt ướt nước của anh.

- "Uhm. Nhưng anh quen rồi."

- "Trong mộng anh thấy gì mà lại khóc."

- "Cũng không biết nữa. Mọi thứ đều mờ nhạt. Nhưng lúc nào cũng thấy rất đau lòng."

Nghe anh nói, Taehyung nghiêng người hôn lên trán anh rồi xuống giường lấy một chiếc khăn bông lau mồ hôi cho anh. Sau đó mới lại lên giường, để anh ôm chặt.

- "Em ngủ đi. Anh không sao."

Nói rồi, hai người ôm nhau ngủ thêm một giấc đến sáng. SeokJin cũng không mộng mị nữa.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro