chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất Degu, Choi Suho khúm núm ngồi trước một người đàn ông ăn mặc sang trọng, khí độ nhã nhặn, cử chỉ hòa ân.

- "Ta không phải nói sau này không được đến tìm ta hay sao?"

- "Chủ tịch! Xin ngài giúp đỡ tôi."

- "Chuyện năm đó, ta giúp ngươi một lần. Coi như đã trả đủ món nợ ân tình cho gia đình ngươi. Giờ vẫn còn đòi nữa sao?"

- "Xin ngài nghe tôi nói."

Người đàn ông trước mặt ngừng lại hành động rót trà. Tựa lưng vào thành ghế phía sau, nhắm mắt như đang đợi người còn lại nói.

Choi Suho quệt vội những hạt nước li ti đang thấm trên vầng trán, mới nhỏ giọng.

- "Tôi mất tất cả rồi. KM cũng đã bị kẻ khác cướp đi. Tôi nghĩ những người đó chắc chắn cùng một bọn. Nếu để chúng điều tra ra. Thì có lẽ không chỉ mình tôi chết. Ngài cũng khó lòng thoát được."

Người kia nghe tiếng cười lớn.

- "Ngươi là đang đe dọa ta."

- "Tôi không đe dọa ngài. Kẻ đó đã tìm đến tôi. Gần đây cũng có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy đến."

- "Người cần chết cũng đã chết rồi. Ngươi lo lắng cái gì?"

- "Nhưng con của nó vẫn còn sống. Nó đã tìm đến tôi."

- "Con? Đứa trẻ đó không phải cũng đã chết rồi sao?"

- "Chính nó đã đến. Còn đâm vào tay tôi một nhát dao" - Hắn vừa nói vừa giơ bàn tay lên cho người kia nhìn thấy.

Người này nghe xong, một chút bất an dần hiện trên nét mặt. Bao nhiêu năm nay sóng yên bể lặng, ngỡ mọi chuyện năm đó đã êm xuôi. Cớ sao lại có kẻ còn muốn kéo dài đến bây giờ.

- "Một thằng ranh con thì có thể làm gì?"

- "Tôi cũng đã từng nghĩ như thế. Nhưng có lẽ nó không đơn giản như vậy thưa ngài."

- "Như thế nào là không đơn giản?"

- "Những năm qua nó đã nhiều lần đưa ra chứng cứ. Nếu tôi không cẩn thận cài người khắp từ sở cảnh sát, đến bộ tư pháp. Thì có lẽ cũng không yên với nó."

- "Vậy tại sao không tiêu diệt nó?"

Choi Suho cả gan bật cười thành tiếng.

- "Nếu có thể tìm ra nó tôi còn để cho nó sống sao?"

- "Nhiều năm như vậy ngươi còn chưa tìm ra được nó?"

- "Cũng có một vài kẻ nghi ngờ, nhưng sau thời gian theo dõi đều không phải. Ngài có thể điều người hỗ trợ tôi không?"

Nói rồi hắn đưa đến trước mặt người kia một màn hình ipad có hồ sơ một vài đối tượng bản thân mình đã và đang cho người theo dõi.

Người này lướt lướt xem một hồi, thì sửng sốt dừng lại trước hồ sơ có tên Kim SeokJin.

- "Ngươi nói....con của kẻ đó sao?"

Choi Suho lúc này nhìn biểu cảm của người kia, nghĩ có vấn đề ở đây rồi. Liền nhổm người lên nhìn xuống hồ sơ người này đang xem. Người đối diện lúc này đã không còn vẻ điềm tĩnh vốn có ban đầu, mặt mày đã tái mét.

- "Trên đời thực sự tồn tại chuyện như thế này sao?"

- "..."

Choi Suho sau khi rời khỏi, đứng trước nhà hàng nở một nụ cười nham hiểm.

- "Thằng ranh! Mày nghĩ sẽ chơi được tao?"

Thám tử báo về, biết được Choi Suho  đến Degu gặp một người. Mà người này thực sự không phải người tầm thường.

- "Chủ tịch Tập đoàn Thương mại Điện tử Sora - Và cũng chính là Thị trưởng Chính phủ nhân dân thành phố Degu."

Bốn người ngồi trong căn phòng bí mật xem toàn bộ hình ảnh thám tử gửi về. Những năm qua điều tra chưa từng thấy Choi Suho có quan hệ với người này. Tại sao giờ đây hắn lại tìm gặp?

Hai tuần sau đó, bên phía Choi Suho im lặng một cách đáng sợ, không làm ra động thái gì khác thường.

Taehyung từ ngày biết mọi chuyện, yêu chiều thương xót SeokJin chỉ có ngày một lớn hơn, chứ không thể nào giảm bớt. Mỗi ngày đều bắt Hoseok tự mình quản lý B&A, Jay thì vẫn quản lý Lục Nhãn Hội, có vấn đề gì thì báo lên cho mình. Còn SeokJin ngày ngày như hình với bóng theo mình đến TJ.

Nhân viên ở công ty từ một năm trước, hay tới bây giờ cũng đã dần quen thuộc với hình ảnh một Trưởng phòng Kim đẹp như tranh vẽ ngày ngày sánh bước cùng tượng đài nhan sắc Kim tổng nhà họ.

Cũng có lời ra tiếng vào về mối quan hệ của hai người, nhưng rất nhanh đều bị phần đông ý kiến bác bỏ.

SeokJin thoải mái ngồi trong văn phòng Taehyung nhàn rỗi chơi điện tử. Thi thoảng lại rít lên vì OverGame làm người còn lại giật mình. Chơi chán không có việc gì làm lại vật vã hết góc phòng này đến góc phòng kia than thở.

- "Taehyung! Em cứ bắt anh đến đây làm gì?"

Taehyung nhìn bộ dáng của anh, chỉ cười cười không nói, lại cúi mặt làm việc.

- " Em còn không quan tâm anh nữa."

Một lúc vẫn không thấy cậu phản ứng gì, anh giận dỗi đứng dậy bỏ ra ngoài. Thấy người đã ra đến gần cửa cậu mới cất tiếng hỏi.

- "Anh đi đâu?"

- "Không nói cho em." Nói xong liền quay đầu mở cửa ra ngoài

Taehyung ngồi trong phòng rất lâu không thấy anh trở lại, mới rời khỏi bàn làm việc ra ngoài tìm.

Đi sắp hết một vòng quanh công ty, tìm hết những chỗ nghĩ có khả năng anh sẽ đến vẫn không thấy người đâu, tận đến khi trở lại phòng cafe mới thấy anh đang đứng tựa vào cây cột xem đám đông trước mặt đang tụ tập cười nói vui vẻ. Ghé tay xem đồng hồ cũng thấy đã đến giờ nghỉ giữa ca. Cậu bước gần đến xem anh đang làm gì ở đấy mà lại tập trung như thế.

Đám đông vây quanh một cô gái, cô gái đứng bên cạnh một chiếc giá kê bảng. Trên bảng chỉ có 5 gạch đầu dòng. Cô gái này có lẽ là nhân viên bộ phận Marketing, dáng người thanh nhã dịu dàng, ăn nói lưu loát, nhưng nét mặt lại có chút tinh nghịch. Có lẽ nhân viên đang tổ chức một trò giải khuây, xả stress

Cô gái viết lên gạch đầu dòng thứ nhất.

- "Bạn có người yêu chưa?"

Đám đông nháo nhào người rồi, người chưa. Sau một hồi cô gái mới đưa tay chọn ra những người có rồi đứng một bên, chưa có đứng một bên.

Taehyung thấy anh nhíu mày cười cười, liền muốn tiến đến đem người về. Nhưng nghĩ nghĩ rồi cố nén lại để xem xem rốt cuộc anh muốn chơi đến bao giờ.

Cô gái viết đến gạch đầu dòng thứ hai.

- Bạn muốn có một người yêu như thế nào?

Dãy chưa có được chọn đưa ra câu trả lời trước. Rất nhiều ý kiến: muốn người đẹp, muốn người lãng mạn, muốn người tài giỏi, muốn người giàu có, muốn người giỏi nấu ăn, muốn người có tài lẻ....

Một cô gái trong đám đông đưa mắt về phía SeokJin. Đã nhìn thấy anh đứng đó từ khá lâu, mới cất tiếng hỏi.

- "Trưởng phòng Kim! Anh muốn có một người yêu như thế nào?"

SeokJin đứng ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới đẩy người không tựa cột nữa, mà cất bước đi về phía đám đông.

- "Không cần người đẹp, cũng không cần người lãng mạn, không cần người tài giỏi cũng không cần người giàu có, không cần người giỏi nấu ăn cũng không cần người có tài lẻ....

Nghe đến đây liền có người muốn lên tiếng.

- "Vậy anh muốn người thế nào ạ?"

- "Người yêu mình là được."

SeokJin không cần suy nghĩ, nhanh gọn đáp trả một câu. Một nhóm các cô gái nháo nhào đun đẩy nhau.

- "Em đủ điều kiện này Trưởng phòng Kim."

- "Em nữa...."

- "Em nữa...."

- "Trưởng phòng Kim! Nếu chỉ cần điều kiện này. Có lẽ cả Seoul không ai không ghi danh đâu."

Đám đông cúi đầu gật gù tỏ vẻ đồng ý. Đúng là những thứ đó anh ấy đều đã có cả thì cần gì đòi hỏi người khác nữa.

Taehyung đứng phía sau, nãy giờ đã nhìn ra bao nhiêu ánh mắt không tập trung chủ đề chính mà chỉ đặt vào anh, bao nhiêu câu nói vừa trêu đùa vừa là thật tâm muốn có anh. Trong lòng liền cảm thấy không vui vẻ.

Không còn kiên nhẫn đợi anh mải chơi đứng đây thêm phút nào nữa, chỉ còn muốn đem người về làm sở hữu của riêng mình. Một mình ngắm nhìn một mình khi dễ, một mình khao khát một mình yêu thương.

Nghĩ rồi liền tiến đến gần đám đông, lách người đi về phía anh.

- "Tất cả điều kiện trên chẳng phải Trưởng phòng Kim đều đáp ứng đủ cả rồi hay sao?"

SeokJin lúc này tâm trạng còn đang vui vẻ nhìn thấy Taehyung đến liền cụt hứng.

Cậu đi đến đứng trước mặt anh, một tay gõ nhẹ vào trán.

- "Anh còn chưa chơi đủ hay sao?"

Anh đưa tay lên xoa xoa vị trí vừa bị người kia làm đau.

- "Em không làm việc. Còn đến đây quản nhân viên cả giờ nghỉ nữa sao?"

- "Em không đến quản nhân viên!"

Nói xong, vị Kim tổng bá đạo một đường cầm cổ tay anh kéo đi. Không buồn bận tâm đến những người đang có mặt ở đó.

Đám đông còn đang giật mình hoảng hốt vì thấy Kim tổng xuất hiện. Đã liền bị một màn nói chuyện vô cùng khác lạ của hai người này làm cho có phần khó hiểu.

Đi khuất khỏi đám đông, Taehyung mới hạ tay trượt xuống nắm lấy đôi bàn tay SeokJin

- "Sao tay anh lại lạnh như thế này?"

Anh đưa tay còn lại lên má mình sờ sờ, thấy cũng hơi lạnh thật, thì quay sang nhoẻn miệng cười hì hì.

Cậu chẳng buồn quan tâm sẽ phải đi qua bao nhiêu nơi mới trở về được phòng mình. Cứ thế đem bàn tay 5 ngón đan lại cùng người sải bước đi.

SeokJin lúc này mới để ý hai người đang ở công ty, có rất nhiều nhân viên qua lại. Anh dùng lực muốn rút tay ra, nhưng lại không được Taehyung cho phép. Cũng may mùa đông, áo dạ của anh vừa dài vừa rộng. Anh liền cố tình đi gần vào để phần tay áo che đi bàn tay mình đang bị người kia nắm giữ, mà cứ thế sánh bước cùng người thật nhanh.

Vừa về đến phòng, SeokJin đã mặt mày nhăn nhó.

- "Anh ở đây chán muốn chết. Đi chơi một tý liền đã bị em bắt về."

Taehyung nghiêng đầu hôn nhẹ vào môi anh.

- "Anh từ khi nào chán ghét việc ở bên cạnh em hửm?"

SeokJin đưa tay vòng quanh cổ, mới nũng nịu lắc đầu.

- "Anh đâu có nói chán ghét em! Em là cố tình cắt câu lấy nghĩa."

Dùng dằng thêm một lúc lâu nữa, cậu mới chịu nghe lời trở lại bàn giải quyết nốt công việc. Dự định hôm nay sẽ nghỉ sớm để đưa anh đến một nơi. Nhưng rồi thư ký cứ liên tục mang bản thảo và hợp đồng vào nhắc nhở, làm cho cậu bận đến tối mặt. Đến lúc có thể tan ca thì đã hơn 6h.

- "Anh! Chúng ta về thôi."

SeokJin đến nửa buổi chiều cũng nhận được Email Hoseok gửi. Từ bấy thì việc ai người ấy làm. Giờ nghe tiếng cậu  nhắc nhở, mới khẽ gật đầu "uh" một tiếng. Nói rồi hai người đóng cửa rời phòng.

-

"Taehyung! Hình như anh quên điện thoại rồi."

SeokJin vừa nói vừa loay hoay tìm hết túi áo trong túi áo ngoài.

- "Vậy anh đứng đây chờ em. Để em quay lại phòng lấy."

- "Hay em cứ xuống lấy xe đi. Anh tìm xong sẽ chờ em ở sảnh."

- "Nhưng mà...."

- "Không sao! Em đừng chiều anh như vậy nữa."

Anh nói rồi liền đẩy người cậu đi.

Trở lại văn phòng tìm mãi mới thấy chiếc điện thoại nằm dưới kẽ hai chiếc nệm trên sofa. Có lẽ buổi chiều vì lăn lộn mà rơi ra lúc nào không biết.

Lúc xuống đến sảnh anh đã nghe tiếng còi xe của cậu bấm gọi mình. Anh nhìn về hướng ấy liền nở nụ cười rất tươi, rồi một mạch sải bước.

Taehyung ngồi trong xe vừa nhìn thấy anh đã tính đánh tay lái. Nhưng lại nhìn được một ánh đèn pha rất chói mắt cũng đang một hướng tiến về phía anh. Cảm giác có chuyện không lành, liền mở cửa xe hét lớn.

- "Anh! Cẩn thận."

SeokJin có một chút bất ngờ, nhưng cũng liền đó có phản xạ rất nhanh. Cảm nhận được vật thể với ánh sáng chói lòa đang cực kỳ nhanh chóng tiếp cận mình. Trong giây lát, anh xoay người đạp chân thật mạnh lấy lực đẩy người mình giật về phía sau.

Trong ánh sáng mờ ảo của tiết trời nhá nhem tối, đến Taehyung cũng không thể nhìn rõ chiếc motor vừa vút qua anh, chỉ kịp lao đến đỡ lấy người.

- "Anh có sao không?"

- "Anh không sao!"

Cậu ôm anh vô cùng lo lắng, hai người vừa hỏi vừa ngoái cổ theo hướng chiếc motor đang dần khuất bóng, một lúc mới lấy lại được tinh thần.

Cậu đỡ anh đi về xe, mở cửa để anh vào trong. Đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, mới vào trong xe. Choi Suho ngồi trong một chiếc xe đen bóng cách đó không xa chứng kiến toàn bộ.

- "Thằng ranh! Bao nhiêu năm nay mày ẩn mình cũng giỏi đấy."

- "Nhưng để xem xem mày có thể diễn đến bao giờ."

Trên đường về nhà, Taehyung gọi cho Hoseok và Jay nói qua tình hình. Xe vừa về đến cổng đã thấy quanh nhà vô cùng nhiều vệ sĩ. Hai người kia cũng đã đứng trong sân chờ sẵn.

SeokJin vừa xuống xe, nhìn quanh một lượt đã liền lên tiếng.

- "Hai người làm như vậy có phải hơi quá hay không? Em nghĩ không nghiêm trọng tới vậy đâu."

Taehyung nghe anh nói thế liền lên tiếng.

- "Nghiêm trọng hơn như vậy nữa đấy. Không gì quan trọng bằng an nguy của anh cả."

- " Anh thấy Taehyung nói đúng đấy. Có lẽ bọn chúng đã đánh hơi được em rồi."

SeokJin chỉ đành thở dài nghe lời những người còn lại. Bản thân anh cũng có một chút lo lắng, kèm hoảng hốt vẫn chưa qua đi. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một chút kích thích.

Chuyện năm đó dù đã biết thực hư, nhưng lại không thể tìm ra chứng cứ đủ để kết tội. Kẻ đến lần này chắc chắn là người của Choi Suho. Nhưng vì sao trước đó đã rút người, giờ lại một mực dồn anh vào chỗ chết.

- "Anh! Đang nghĩ gì thế?"

Taehyung nãy giờ thấy anh cứ mãi trầm ngâm không nói.

- "Có gì cũng không được giấu em."

SeokJin nghe vậy liền bật cười.

- "Giấu gì em chứ? Anh đang nghĩ xem kẻ đó là ai thôi!"

- "Còn phải nghĩ sao? Chắc chắn là người của Choi Suho rồi" - Jay bây giờ mới lên tiếng.

- "Nơi này bây giờ cũng không an toàn nữa. Không nên để cậu ấy ở đây."

Taehyung gật đầu đồng ý với ý kiến vừa rồi của Hoseok.

- "Anh nên trở về trụ sở bí mật của Kim gia đi. Em nghĩ nơi đó an toàn hơn."

SeokJin đưa tay trấn an tinh thần.

- "Mọi người bình tĩnh đã nào. Đừng làm mọi chuyện rối tinh lên như vậy."

- "Bọn chúng đã tìm đến rồi anh còn muốn bình tĩnh sao?"

- " Anh không dễ chết như vậy."

Nói rồi, anh quay ra nói với Hoseok và Jay.

- "Hai anh cứ về đi. Để lại một vài người bí mật bảo vệ em là được. Ngôi nhà này của em không phải ai cũng có thể vào được. Đừng lo lắng quá."

SeokJin một mực bác bỏ ý kiến của Taehyung. Sau đó tìm cách đuổi hai người kia về.

- " Em sao thế?"

Từ lúc hai người kia về, Taehyung không nói với anh câu nào, anh hỏi gì thì chỉ trả lời qua loa. Đã ăn gần được nửa bữa cơm rồi, hai người vẫn không cùng nhau nói chuyện vui vẻ như mọi ngày.

- " Em giận gì sao?"

Cậu lúc này mới ngẩng mặt nhìn anh.

- "Không giận gì cả."

SeokJin cảm nhận cậu có lẽ không muốn cùng anh nói chuyện, nên cũng không hỏi gì thêm nữa. Hai người lặng lẽ giải quyết nốt số thức ăn trong một không khí trước nay chưa từng có trên bàn ăn này.

Buổi tối, khi SeokJin trở ra từ phòng tắm, đã thấy Taehyung ngủ rồi. Anh lặng lẽ ngồi bên mép giường một lúc rất lâu mới chui vào trong chăn.

Cảm giác này rất xa lạ. Từ ngày bên nhau, cậu chưa bao giờ đối với anh như vậy.

- "Em ngủ rồi à?"

Đợi thêm một lúc cũng không thấy trả lời, anh mới từ từ nhắm mắt.

- "Ngủ ngon, Taehyung "

Taehyung nãy giờ, tất nhiên chưa từng ngủ. Hôm nay, cảm giác vô cùng tức giận với anh. Đối với cậu, đến bây giờ an toàn của anh là quan trọng nhất. Nhưng anh lại không chịu nghe lời, nhất mực bác bỏ ý kiến của mình. Cảm giác này rất khó chịu, không thể tỏ thái độ tức giận với anh. Nhưng việc tỏ ra không quan tâm anh lại càng khó chịu hơn nữa.

Cậu nằm như vậy rất lâu cũng không thể ngủ nổi. Trở mình xoay người lại nhìn anh, mới thấy anh cũng đang nằm mở mắt trân trân nhìn trần nhà. Thở dài một hơi, cậu dồn lực kéo anh ôm sát vào lòng.

- "Sao anh không ngủ?"

- "Không có em ôm liền không ngủ được."

- "Vậy giờ em ôm rồi, mau ngủ đi."

SeokJin lắc đầu.

- "Sao nữa?"

- "Em hôm nay không quan tâm anh, cũng không ngủ được."

- "Em từ khi nào không quan tâm anh?"

- "Em hôm nay giận anh mà không nói, cũng không ngủ được."

Taehyung đưa tay xoay mặt anh lại, hôn khẽ lên chóp mũi.

- "Anh hư lắm."

SeokJin lúc này mới chịu vòng tay ôm lấy ngang người cậu.

- "Anh không hư."

- "Tại sao không nghe lời em?"

SeokJin vẫn im lặng không trả lời ,anh dụi dụi đầu hít hà mùi hương thân thuộc này, một lúc mới nói.

- "Taehyung !"

- "Sao thế?"

- "Thơm quá! Thật dễ chịu."

Taehyung bất lực, ôm anh càng chặt, khẽ cười.

- "Nếu anh không nghe lời sẽ không ôm anh nữa."

- "Anh biết rồi... Đừng giận nữa."

Mọi chuyện vẫn êm xuôi cho đến hai tuần sau,cậu cũng thôi không ép anh quay về trụ sở bí mật nữa.

Buổi chiều hôm nay tan sở sớm, Taehyung muốn đưa SeokJin đến một nơi mà lần trước vốn định đưa anh đi nhưng lại chưa đi được.

- " Muốn đưa anh đi đâu thế?"

- "Đưa anh đi gặp anh trai em."

- "Anh trai? Không phải...người đó?.... lần trước.."

Taehyung mỉm cười, nắm lấy tay anh, vừa đi vừa nói.

- "Em có hai người anh trai."

- "Sao trước nay không nghe em nói tới?"

- "Chuyện dài lắm. Sẽ dần kể với anh."

Nói rồi Taehyung điều khiển xe rẽ ra hướng cao tốc. Nhưng kể từ lúc chiếc Lamborghini của Taehyung chuyển bánh thì cũng đã có một chiếc xe khác bám theo. Đường cao tốc rất nhiều xe, cả hai người hoàn toàn không phát hiện sự bất thường này. Cho tới khi xe chuyển bánh về một con đường khá đông đúc dân cư.

- "Anh! Hình như có người bám theo chúng ta."

SeokJin theo phản xạ tự nhiên mà ngoảnh mặt ra phía sau nhìn, nhưng tất nhiên anh chẳng thấy được gì.

- "Sao em nghĩ là có người bám theo?"

- "Chiếc xe phía sau đã theo chúng ta từ lúc vẫn còn trên cao tốc"

Nói rồi Taehyung cầm điện thoại gọi luôn cho Jay nói rõ tình hình, và gửi địa chỉ mình đang muốn tới. Hoàn toàn cảm nhận được độ an toàn cực thấp ở thời điểm này. Cậu cho xe đỗ trước một cửa hàng tiện lợi khá lớn bên đường.

Chiếc xe phía sau vậy mà lại mặc nhiên không quan tâm. Cứ thế phóng vút về phía trước, sau đó mất dạng ở ngã rẽ kế tiếp. SeokJin cười cười nói.

- "Em lo lắng quá rồi. Thấy chưa? Không có gì đâu."

- "Nhưng mà em vẫn có cảm giác không bình thường."

- " Em thấy rồi đó. Làm gì có ai đi theo chúng ta."

- "Em nghĩ nên ở đây đợi Jay--"

Lời ngoài miệng Taehyung còn chưa dứt.

- "Anh.....! Lên xe.."

SeokJin còn hoảng hốt luống cuống chưa biết làm gì. Đã bị Taehyung kéo mạnh nhét vào trong xe. Cực kỳ nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Cậu đánh xe thật nhanh khởi động rời đi, nhưng cũng vẫn kịp nhận mấy cây côn sắt táng mạnh vào đuôi xe.

- Anh còn nói không có gì nữa?"

Xe của hai người nhanh chóng rời khỏi địa điểm này. Nhưng địa hình không thông thuộc. Rất nhanh đã ra tới một cung đường rất thưa thớt nhà dân, lại ít xe đi lại.

- "Jay! Chúng tôi cần hỗ trợ. Nhanh một chút"

SeokJin vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn vào màn hình camera hành trình được cậu đặc biệt lắp đặt thêm ở phía đuôi xe. Màn hình hiển thị một hàng dài xe đang bám theo hai người, đông không đếm hết. Anh âm thầm chửi thề một câu.

- "Khốn kiếp! Cần gì nhiều người đến vậy?"

Taehyung lúc này tâm trạng còn lo lắng hơn bất kể thời khắc nào trong cuộc đời mình đã từng trải qua. Nhưng cũng cố gắng áp chế mà mỉm cười an ủi anh.

- "Đừng lo. Em sẽ đưa anh thoát khỏi chúng."

SeokJin  giờ phút này, chỉ còn biết cầm tay người kia mỉm cười siết chặt lấy, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy sợ đến vậy. Phía trước mặt sắp là đỉnh đồi, dưới là một con dốc thoải toàn đá.

Là đường cụt... Chiếc Lamborghini dừng lại trước một con đường không ngã rẽ. Hàng dài những chiếc xe phía sau đã quây thành một vòng tròn sao có thể tìm lối thoát thân.

- "Taehyung! Người bọn chúng cần....Là anh!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro