khụ khụ khụ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đặt dấu chấm hết cho bài viết cho tạp chí nghiên cứu khoa học về một vấn đề đặt ra trong phát triển đô thị, đầu óc trống rỗng như ống bơ trút hết gạo tôi vươn vai rời bàn làm việc. Cu Bi trở mình bò dậy lấy tay che ánh sáng hắt ra từ cây đèn đọc sách, giọng ngái ngủ:

- Ba Trân ơi, mấy giờ rồi?

- Ba giờ, con ngủ tiếp đi

- Ba nhớ gọi con dậy sớm, còi ủ là con đi học cơ!

- Ừ, ba nhớ rồi

Bi học lớp hai năm lớp một cu cậu đi học muộn một buổi bị cô giáo phạt nên nỗi sợ ám trong giấc ngủ, có hôm nửa đêm choàng dậy lao ra ngoài cuống quýt đòi đến trường. Tôi tắt đèn nằm xuống bên cạnh vỗ về con, nó nằm im một lát tôi vừa thiêm thiết nó lại gọi:

- Ba ơi ba Trân ơi

- Hm..? gì vậy con ? _Tôi hỏi nhưng vẫn còn lơ mơ trong cơn buồn ngủ

- Chú Hanh ho to vậy, có sống được lâu nữa không hở ba?

- Chú Hanh nào?

Cu Bi rúc sâu vào nách ba khẽ nói:

- Đấy, chú ấy đang ho đấy

Cơn buồn ngủ tan biến tôi lắng nghe trong đêm sâu hun hút và vắng lặng tiếng ho sụ sụ của người hàng xóm sát vách như vết dao cùn nhằn lên lá phổi dai ngoách. Bây giờ tôi mới biết người đàn ông sống trong căn nhà chung vách tên là Thái Hanh, tôi sống trong khu tập thể cũ của nhà máy điện đã năm năm vậy mà tôi không biết hoặc không nhớ tên người hàng xóm này. Hồi mới đến, tôi ấn tượng với căn nhà của cậu vì từ sân đến mái luôn phủ kín màu vàng của các loài hoa, trên mái ngói là dàn mai hoàng yến hoa nở quanh năm, hai bên hiên là hai cây mai tứ quý cho hoa bốn mùa. Dưới gốc, bao xung quanh cái sân nhỏ chừng bốn mét vuông là cúc vạn thọ loài hoa mọc như cỏ dại cứ nảy mầm là hoa sực vàng.

Cậu Hanh thường ra khỏi nhà vào buổi sáng trước khi còi ủ đẩy xe thùng về cái công viên gần nhà máy điện và trở về sau khi còi ủ chừng ba chục phút, ba con tôi ra khỏi nhà rồi trở về lệch giờ của cậu chỉ bằng độ ngân của tiếng còi. Vậy mà hầu như không gặp nhau, lần gặp cậu đáng kể nhất là khi tôi làm giấy tờ mua nhà sang nhờ cậu kí hồ sơ sang tên đổi chủ. Lúc này tôi đang cố gắng hình dung nhưng không thể nhớ nổi khuôn mặt của cậu chỉ biết cậu có mái tóc đen xoăn dài, dáng người cao to trong trí nhớ gần như là đóng băng của tôi lần lượt gọi về những mẩu chuyện lụn vụn.

Thái Hanh là một trong số ít người trẻ công nhân còn sót lại của nhà máy điện từ ngày khởi công xây dựng, cậu bị tai nạn lao động nhẹ nên khi nhà máy bắt đầu hoạt động cậu được giao nhiệm vụ làm vệ sinh khu nhà điều hành và bấm còi ủ, đó là cái còi ủ đầu tiên xuất hiện ở vùng này mang đến không khí làm việc hiện hiện đại ở cái nơi xưa nay chỉ có trồng lúa, chăn trâu, nuôi gà, thả vịt....

Chiếc còi chỉ có mỗi nút bấm nhẹ một cái là kêu, tiếng kêu mới sang trọng làm sao nó ủ một hồi dài thật là dài, loang xa vọng đến khắp mọi ngõ ngách của thị xã dục dã mọi người bắt đầu ngày làm việc mới giờ làm việc mới. Nó cuốn cả thị xã vào cuồng làm việc theo cung giờ mặc định sẵn, hôm cách đăng khánh thành nhà máy điện lòng cậu rưng rưng như thể chuẩn bị bước sang một trang đời mới, nhà máy làm ra điện nhờ có nó người thị xã sẽ không cần dùng đèn Hoa Kỳ mà vẫn có ánh sáng suốt đêm, thứ ánh sáng không sợ gió, không sợ bão, không sợ mưa, không sợ những góc tối hun hút trong hang sâu hay hầm kín và cậu là người bấm tín hiệu cho ngày đầu tiên khởi động cổ máy làm ra năng lượng sáng.

Cậu mê mải với công việc của mình đến nỗi không dám rời khỏi nhà máy, có lần còi bị trục trặc cậu bấm đến lần thứ hai, thứ ba rồi thứ tư nó vẫn câm lặng, cậu lo lắng như thể hơi thở của cả nhà máy rồi cả thị xã sẽ lỗi nhịp. Thái Hanh lao đến phòng dám đốc vừa đập cửa thình thình vừa gào lên "Còi hỏng! còi hỏng! còi hỏng! cứu tui với"

Sau chuyện ấy cả nhà máy gọi Hanh Hanh với cái biệt danh là "Còi Hỏng", các bà các chị công nhân còn rúc rích cười mỗi lần gặp anh "Còi Hỏng" , nhất là khi cậu gần ba mươi tuổi còn chưa chịu lấy vợ. Nhà máy lại lắp còi ủ mới, có thể tự động kêu vào đúng giờ quy định...cậu buồn, thậm chí Hanh Hanh còn đau khổ hơn lần bị tai nạn lao động, suốt mấy tháng liền cậu thức trắng đêm chỉ để đợi tính còi giám sát xem nó có cất lên tiếng ủ kéo dài đúng giờ như Thái Hanh vẫn bấm không.

||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Ối dồi ôi luôn, gần 1000 từ mà bắt đầu lười lười tí là muốn nghỉ đăng truyện tiếp =)))). Mọi người cùng nhau thưởng thức ngày tháng lạnh giá này đi nào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro