TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm ấy, Hưởng nghe Trấn nhắc lại những lời âu yếm, nét mặt lộ ra được hết vẻ cảm động sung sướng và trong những ý chua chát ấy anh nhận thấy mức độ can đảm 'lặng lẽ' của mình. Anh đắp lại sự vuốt ve của Trấn bằng những cử chỉ nồng nàn và khi hôn lên miệng em trước khi vợ vào phòng, Tại Hưởng nghĩ đến cảnh tượng giống như lúc này...Thạc Trấn ngả nghiêng trong tay người khác.

Hơn một tuần lễ không có gì lạ trong sự chung đụng của hai vợ chồng, Trấn vẫn có những chứng cớ rất chính đáng để vắng nhà. Tại Hưởng hỏi chuyện và đôi khi lại nói khôi hài để Thạc Trấn cười nữa , những thứ quà kẹo bánh mà em thích anh vẫn không quên mua về và lúc đưa cho Trấn - anh vẫn trêu chọc để em nhắc lại những cử chỉ và những lời nũng nịu. Thạc Trấn yên tâm lắm, Thạc Trấn không lo giữ gìn nữa. Tại Hưởng biết đã đến lúc thi hành cái mưu của mình, đó là một cái mưu cổ điển.

-"Trấn ạ, chiều thứ bảy anh phải đi Nam Định" Tại Hưởng vừa nói, vừa thản nhiên đưa bức thư của người bạn mời anh xuống Nam để bàn một chuyện cần, tiếp lời.

-"Chiều thứ bảy anh đi, sáng hôm sau về ngay nhưng thế nào anh cũng mua nhiều quà cho Trấn!"

Lúc ấy là chiều thứ sáu, Hưởng không nhìn cái mừng rỡ có thể trong mắt Trấn. Anh bảo thằng Quyết đi dục quần áo ở thợ giặt, nói to mấy ý nghĩ thầm về cái công việc dưới Nam Định và dặn Trấn sắp vali cho anh. Chiều thứ bảy, khi xe lửa chạy và nhìn tay Trấn vẫy tiễn chào anh, Tại Hưởng tính lại thời kỳ ân ái của mình với Trấn 5 năm và hơn 7 tháng thực là ngắn ngủi, vì cái 'ý định' anh sắp thực hành sẽ kết liễu cuộc nhân duyên này. Tại Hưởng đau đớn không nặng bằng tuổi hờn, cậu trai tỉnh nhỏ kia đền đáp tấm tình quảng đại và chân thực của anh bằng sự lừa dối mà anh vẫn chỉ lường được ở bao nhiêu đàn ông khác.

Anh không thể là người có độ lượng tha thứ, anh cũng không để một điều tội lội qua khỏi hình phạt, Hưởng có lối hình phạt đặc biệt không phải để trả thù cho tình ái, nó đã chết, mà để trả thù cho lòng tự ái bị trọng thương. Anh xuống ga Thường Tín đi ô tô hàng ngược về Hà Nội và nghỉ trong một khách sạn đến 8 giờ tối. Anh ăn cơm ở đó rồi thuê xe xích lô về chỗ ở của anh, bên một ngả đường vắng vẻ ngoại ô, một biệt thự nhỏ nhắn tĩnh mịch và đủ mọi tiện nghi để anh dựng tổ hạnh phúc.

Nhà anh chia làm hai gian, ngoảnh mặt ra đường, một gian là phòng ngủ có lối ra đằng sau Tại Hưởng biết sự lợi hại của những đường lối đó, anh xem đồng hồ mới hơn 8 giờ rưỡi; đường tối và lặng lẽ như giữa đêm khuya. Anh xuống xe xách vali thông thả bước về và thấy ánh sáng ở bên phòng của Thạc Trấn lọt qua cánh cửa trước, anh đứng lại im lìm như cái bóng và nhận thấy tiếng em thỏ tẻ từng đoạn trong tiếng thì thào của đàn ông.

Họ không đợi muộn hơn, anh nghĩ thầm thế và tưởng tượng đến những rung động của em trong sự ôm ấp của người chiếm quyền anh lúc đó. Tại Hưởng rất bình tĩnh, anh biết lòng yêu đến lúc ấy thực đã chết hẳn, sự căm hờn của anh như một mối thù hét lạnh, như thế ghê gớm hơn, không một chút vội vàng Hưởng còn nhìn lên một vài điểm sao trên bầu trời sâu tối. Anh biết rất rõ ràng những điều anh dự định và anh sẽ làm theo với một thứ tự tin tưởng , Hưởng lặng lẽ cười cảm miệng để sửa soạn giọng nói.

Anh trở về phía đầu đường cách nhà đỗ hơn chục thước rồi bắt chước tiếng một người Sài Gòn thuê nhà ở gần đó, anh hỏi thực to:

-"Úa thầy hai đi đâu về trễ vậy?"

Rồi đổi giọng thường anh từ từ đáp:

-"Ông Tư, tôi đi Nam Định về đây"

Câu chuyện cứ điều ấy tiếp theo, một mình anh đóng vai để diễn một lớp kịch ngắn:

-"Đi lam đi dậy, đi hồi nào?"

-"À đi có việc cần nhưng xong rồi, tôi đã tưởng đến mai mới về được"

-"Cậu hai không đi với thầy sao?"

-"Không! Trấn ở nhà, ông Tư đi đâu thế vào nhà tôi chơi đã rồi đi"

-"Tôi đi dạo chút cho khỏe, tôi về bây giờ, muộn rồi thì về nghỉ thôi nghe"

Một tiếng cười vui vẻ rồi -"Xe đi mày!"

Hưởng lúc đó mới lộc cộc bước về bấm chuông gọi, câu chuyện vừa rồi anh cố ý kéo dài để cho người trong biết anh về, có đủ thì giờ để thu xếp anh mong rằng người đàn ông không quá hấp tấp đến nỗi bỏ lại một vài tang vật và nhất là đừng quên cầu cứu tới lối cổng sau. Anh lại hữu ý gọi luôn để người kia đừng chạy lên đường vội, mọi việc xem chừng nối tiếp nhau đúng như anh tính trước, lúc thằng nhỏ vừa ngáp thầm vừa mở cửa thì anh hỏi rất tự nhiên:

-"Mợ ngủ rồi à?"

-"Vâng mợ con ngủ rồi"

-"Cậu mở vali bỏ quần áo ra cho tôi, đem nước uống lên rồi cho cậu đi ngủ"

Hưởng vào phòng Trấn, mỉm cười cúi xuống nhìn em, Trấn nhắm mắt bằng bạn ngủ trong đám gối nệm rất gọn ghẽ, em nhíu mày lại nhẹ nhàng giật mình khi tay chồng đặt lên vai em:

-"Trấn ngủ sớm nhỉ? Bae ngoan quá, việc Nam Định của anh xong rồi"

Em hỏi trong tiếng hát:

-"Mình..mình về chuyến tàu nào thế?"

Anh âu yếm đáp lại sự mừng rỡ của Thạc Trấn và miệng cười không lộ một chút gì là mỉa mai, Hưởng cá mệt buồn ngủ rồi hôn vào trán em rồi ra, lúc anh bỏ áo ngoài Hưởng mới mím bên mép thành một cái cười khóe miệng. Tại Hưởng say sưa hưởng lấy cái thú ác nghiệt vỗ về mơn trớn em, trong ba hôm khi cái lo sợ vẫn chưa hết hồi hộp trong tâm hồn Thạc Trấn, anh nghỉ ở nhà luôn luôn ngồi cạnh người nam nhân trẻ đã có chồng mà anh hỏi han, anh dỗ dành để nghe lời giả dối ngọt ngào và để xem những điệu bộ thân yêu bất đắc dĩ.

Tại Hưởng thường nhìn rất lâu vào đôi mắt em, anh cười để trông thấy sự hốt hoảng trong đó. Rồi điên cuồng, anh ôm ghì lấy tấm thân run rẩy ngửa đầu em trên lưng ghế và dữ dội gắn một cái hôn mài miết lên miệng em, nén tất cả sự ghê tởm trong lòng và giữ giọng thật ôn tồn. Hưởng nói với em những lời ca tụng quá đáng:

-"Mình ơi, Trấn của anh, Thạc Trấn quý báu của lòng anh, anh có diễm phúc không biết ngần nào. Thạc Trấn của anh ơi, Trấn yêu dấu, Trấn chân thành của Hưởng, anh tự phụ vì có người vợ trong trắng! Trinh bạch! Hiền đức! Như Thạc Trấn của anh"

Những lời tiểu cách đó sau cùng khiến cho Trấn sinh gợm sợ, Trấn không thể đừng đoán lấy một sự gì khác thường.

Đã có lúc người nam nhân trẻ đã có chồng tưởng chừng chỉ là một sắc thịt để đợi chịu sự vầy vò của Hưởng, Thạc Trấn lúc nào cũng e dè luôn luôn lo nghĩ thái độ Tại Hưởng ngày một thêm kì quặc, giữa lúc tình thế thân cận, Trấn hỏi liều một câu để dò ý Hưởng thì người đàn ông thốt nhiên cười gằn một tiếng buông em đó rồi đi ra.

Một lần Tại Hưởng đáp lại những lời êm ái của Trấn bằng một câu vu vơ:

-"Anh mới khám phá được những điều bí hiểm nhất của lòng một con người, thật đấy Trấn của anh ạ!"

Trấn không dám hiểu rõ hơn câu nói ấy, em chịu những thống khổ độc địa thái quá, Hưởng không để Trấn biết chắc chắn bề nào, sự ngờ vực này tai quái như một ác bệnh. Sau cùng, sau hơn một tuần lễ nhục nhã ê chề mà không dứt ra sao, em tái người đi khi thấy anh yên lạc bước về tay cầm một con dao săn lưỡi nhọn hoắc và sáng loáng.

Linh giác của Trấn mách bảo hay, một tia lửa lạnh trong mắt Hưởng đã khiến em thấy sự chẳng lành, em nhìn trộm anh và giữ can đảm để giữ cho giọng nói khỏi run của em. Trấn hỏi:

-"Anh mua cái này đấy à?"

Thì Hưởng nhìn em một cách lạ lùng, anh im lặng nhếch miệng cười và thực không có cảm giác nào rùng rợn hơn một giọng Sài Gòn từ miệng anh thốt ra, đáp lại:

-"Phải đó! qua mua tặng làm kỷ niệm cho mình đó"

Ở câu sau cũng bằng thứ tiếng Sài Gòn mà Trấn đã nhận biết và đã hiểu là những lời tương tự như thế là ngọt ngào và ghê gớm nhưng Trấn không còn nghe được rõ ràng. Một thế giới đã khuynh lạc trong tâm thần em, hai mắt đầm đìa nước mắt em đợi chờ lưỡi dao kia cắm phập trái tim mình, trong sự tích độc bi đát của phút nghiêm trọng cuối cùng Trấn đợi hình phạt tội lỗi mình bằng cả tâm hồn thảm thiết đê mê và ngàn say trong một thứ cam tâm khoái lạc thần bí.

Thế nhưng Tại Hưởng không đập tới vợ mình, Hưởng để yên cho em sống cùng nhà và anh dắt tâm thế ở ngoài cuộc đời của anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro