33. Yêu thương hay Ích kỷ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Trước khi vào chap, có vài nàng thắc mắc và nói rằng Tae trong fic thiệt là ngốc nghếch hay có phần không thích tính cách bạn ý, nhưng nếu bạn ấy nhạy bén trong tình cảm, sớm nhận ra lòng mình thì fic sẽ kết thúc ở đây rồi đúng không? Các nàng hiểu tôi nói gì đúng không? 3 cách giải quyết hanahaki đừng quên nhé!!! Một phần nữa tôi thích tính thể hiện tình cảm ra bên ngoài một cách rõ ràng của Taehyung, nó có sự mập mờ cũng có sự bồng bột nhưng lại rất sâu, hành động đi quá giới hạn cũng ở do cách tôi xây dựng nhân vật nữa. Các nàng hãy kiên nhẫn nhé, nếu vội vã là hết fic rồi, các nàng muốn chia tay nó sớm ý hả??? ㅠㅠ
Nàooooo, vào chap thôi.

TaeHyung trợt dài trên cửa nhà tắm lạnh lẽo, lẳng lặng ngồi thẫn thờ suy nghĩ về điều vừa phát sinh cũng là lẳng lặng nghe ngóng tình hình của anh bên trong, SeokJin đã ngồi trong đó suốt 2 tiếng rồi, cậu bên ngoài cảm xúc cũng biến đổi liên tục trong 2 tiếng qua: từ ngơ ngác, sững sờ rồi hoảng hốt, lo lắng đến cất cao kêu tên anh chỉ mong anh đáp lại để cậu yên tâm nhưng chẳng có đến một câu ậm ừ qua loa từ anh chỉ nghe tiếng nước chảy đều đều rồi lại tung toé, tiếng ho nhẹ rồi lại dồn dập xen lẫn nghẹn ngào, anh như phát tiết tất cả nhưng cách phát tiết của anh khiến cậu quẫn bách không thể làm gì được.

Cậu biết anh cần thời gian và cậu cần thời gian để hiểu, nhưng ngay từ đầu cậu đã không chủ đích được hành động của mình thì thử hỏi cậu nên hiểu cái gì bây giờ? Hiểu rằng cậu chỉ muốn xoá đi ưu phiền của anh? Rằng cậu không muốn anh rơi nước mắt trước cậu vì nó làm cậu đau? Cậu chỉ muốn xoá đi nỗi đau như rút gân rút máu trong cơ thể khi nhìn anh khóc mà thôi, đau hơn bất cứ điều gì cậu phải trải qua.

Anh biết cậu đang ngồi trước cửa nhà tắm, đang dựa vào lưng anh. Anh giải toả tức giận, giải toả bằng cách lôi những cánh hoa trong lồng ngực ra bầu bạn, nhưng lần này chúng còn dẫn theo một người bạn mới.

Hoa và máu quấn quýt không buông.

Tiếng mở cửa làm đôi mắt TaeHyung có tiêu cự trở lại, nhìn đến anh càng làm cậu trở lên sốt sắng, đầu tóc anh ướt nhẹp, pyjama đậm màu hơn, khuôn mặt nhuốm một màu đỏ rực, đỏ của đuôi mắt và đỏ của cả môi mềm, đôi tay anh run rẩy, hô hấp anh dồn dập và đôi mắt nhìn cậu là vô tình.

" TaeHyung, Anh hỏi em nhé?" Giọng nói khàn khàn vì thanh quản sử dụng quá độ của anh khiến căn phòng trở nên nặng nề phút chốc.

" Nghe em này SeokJin, trước hết anh phải bình tĩnh, đừng giận, nghe em giải thích, em làm vậy vì chỉ muốn anh ngừng khóc, em không muốn nhìn anh khóc, không muốn nhìn anh khóc trước mặt em." TaeHyung khẩn trương mà giải thích, giải thích cho anh hiểu, cho anh biết cậu không có ý gì cả và cậu sợ, sợ nghe được câu nói vô tình nào từ anh.

" Sao em biết anh giận vì việc đó?" SeokJin đưa đôi mắt mất hồn nhìn chằm chằm vào TaeHyung, nở một nụ cười nhạt.

" Em sẽ không làm hành động vô lý như thế lần nào nữa, em xin lỗi, xin lỗi anh." Giọng TaeHyung có chút run rẩy vì ánh mắt của SeokJin, cậu chưa từng nghĩ anh sẽ nhìn cậu như vậy, vội vã bắt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của anh mà xoa nhẹ nhàng
" Tha thứ cho em, em đã kh..."

" KIM TAEHYUNG!!, cậu là giả vờ ngu ngốc hay cậu ngu ngốc thật sự? Là cậu đang trốn tránh hay cậu trêu chọc tôi đây?." Vung cánh tay thật mạnh thoát khỏi bàn tay cậu, anh gằn lên từng tiếng nặng nhọc, cậu thật sự không hiểu vấn đề?

" Sao cậu lại khăng khăng nhận lỗi trong khi vốn dĩ cậu chả biết lỗi là gì? Sao cậu lại không chịu hiểu? Không nhìn xem tôi phải trải qua những gì? Tôi phải gào ầm lên cho cậu biết? Hay phải kể nể trước mặt cậu để nhận được sự thương hại?" SeokJin như lạc mất giọng khi hét lên đầy tức giận vào người anh thương - một con người vô tình.

" Trả lời từng câu một, không trả lời thì đừng nhìn mặt tôi lần nữa" SeokJin rít lên từng từ hung hăng nhìn cậu, nhìn vào khuôn mặt bối rối, chẳng đợi cậu lên tiếng đã bật ra trực tiếp.

" Năm năm trước, khi rời đi tôi để lại một bức thư, cậu đã đeo chiếc vòng hẳn cậu cũng đọc bức thư rồi nhỉ?"

" Đúng là em đã đọc rồi". Anh hỏi trực tiếp thì cậu cũng chẳng vòng vo mà khẳng định.

" Tốt vậy sao cậu lại làm như vậy? Cậu biết tôi yêu cậu, tôi thương cậu nhưng sao lại làm như vậy? Cậu nhận lỗi vì cậu đụng chạm tôi nhưng tôi lại khao khát sự thân mật từ cậu".

" Cậu ở trước mặt người thương cậu thân mật nói chuyện nhớ nhung với người khác vậy cậu nghĩ tôi là gì? Tôi biết tôi không có cái quyền đó vì người cậu thân mật là hôn thê của cậu, là người cùng cậu đến cuối cuộc đời nhưng làm vậy không quá đáng lắm sao TaeHyung? Tôi đã cố kìm nén chính mình, cố gắng có một mối quan hệ bình thường nhất đối với cậu nhưng TaeHyung à như vậy là quá sức chịu đựng, quá lắm. Nhưng mà đi con đường này không phải lỗi do mình cậu, tôi lại chính là tiếp tay cho cậu, tôi lại cấp cho cậu quyền được chà đạp mình, là tôi ngàn vạn lần không nên mới đúng".

" Anh là đang ghen? Ghen vì em nói chuyện thân mật với Lee Yullie?" TaeHyung nghe anh gầm lên đầy tức giận nhưng lại nắm được đúng một nội dung duy nhất là anh ấy đang ghen vì cậu? Cậu đúng là rất bàng hoàng khi đọc bức thư kia nhưng cậu không thể hiểu tại sao cậu lại chấp nhận nó dễ dàng đến thế, cậu còn đọc đi đọc lại, đến khi các nếp gấp trên tờ giấy nhàu nhĩ rách nát mới cẩn thận dính lại cất đi, cậu không hiểu cảm xúc trong lòng mình là gì nhưng cậu thoả mãn khi biết anh yêu cậu, cậu đi tìm anh với hi vọng tìm lại hạnh phúc nhưng khi tìm được rồi cảm nhận sự vô tình chán ghét của anh làm cậu chùn bước, cậu nghĩ anh thực sự vứt bỏ tình cảm với cậu rồi, cậu nghĩ anh hết thương mình rồi nên mới làm đủ mọi cách để kết thân lại với anh một lần nữa. Đến bây giờ khi chính miệng anh nói ra, cảm giác sung sướng từ chân lên tận đầu làm cậu run rẩy. Cậu vốn chẳng hiểu được lòng mình là gì nhưng cậu lại tham lam có anh bên cạnh, cậu có thể trải qua mọi thứ trên đời ngoại trừ sự vô tình của anh. Cậu không muốn cũng tuyệt đối không cho phép.

" Đúng, tôi ghen, ghen đến tôi không còn là tôi nữa rồi, yêu đến đánh mất chính mình rồi. Kim TaeHyung, rốt cuộc là cậu có hiểu được những gì mình làm không? Là xuất phát từ sự chân thành thật sự hay chỉ là sự ích kỷ hèn mọn? Bao giờ cậu hiểu rõ được ranh giới của tình yêu đôi lứa và sự chiếm hữu thì hãy đến gặp tôi, về đi".

" Nhưng m..."

" Mối quan hệ của chúng ta đang là ánh sáng dần tắt trước cửa đường hầm nếu cậu không muốn "đường hầm" này là " ngõ cụt" thì về đi và đừng nói thêm lời nào nữa". SeokJin gần như thì thầm nói nên câu cuối cùng ấy, hoá ra cậu không hiểu gì cả, hoá ra cậu vốn dĩ chẳng thể biết bản thân đã làm gì và đang làm gì, anh có phải đánh giá quá cao TaeHyung trong chuyện tình cảm không? Anh lại sai nữa rồi, rằng anh đang mệt mỏi vì sự " ngốc nghếch" của cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro