Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạc Trân cúi đầu nhìn, là một cái di động. Là Nokia mẫu mã mới nhất, sử dụng kim loại thân máy bay, phun sơn công nghệ, ống kính 5.0 megapixel, giá trên thị trường tới ba bốn ngàn. Là thân phận nhị thế tổ*, cho dù hắn lấy ra Vertu (1) cao cấp cũng là bình thường, lấy ra một cái Nokia ngược lại là có chút keo kiệt. Bất quá Thái Hanh bị đuổi ra khỏi nhà, đãi ngộ sẽ kém nhị thế tổ chính quy là bình thường. Không biết hắn trong lòng đối với đãi ngộ chênh lệch như vậy sẽ có cái cảm giác gì? Ngầm hâm mộ, ghen tị, hay là trong ngoài bất nhất, căn bản khinh thường không thèm quan tâm?

* Nhị thế tổ: đời thứ hai, chỉ có ngồi hưởng công lao của cha mẹ thôi.

Cậu có chút sợ run, chỉ nghe người nọ nói thêm: “Số của tôi đã được lưu vào, phím số 1.”

Cậu lúc này mới kịp phản ứng: “Không cần, tôi có di động rồi.”

Người này đang suy nghĩ cái gì?

Lông mi người nọ lập tức dựng đứng lên: “Lấy.”

“Thật sự không cần. Đổi điện thoại mới ba tôi nhất định sẽ hỏi.”

Thái Hanh hừ một tiếng: “Ba của cậu ba của cậu, cái gì cũng ba của cậu. Cũng chưa nói cậu phải đổi. Di động này chỉ dùng liên lạc với tôi thôi, hiểu chưa?”

“…” Thạc Trân trong lòng chấn động, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng cao.

Người này…

“A… Này, nhưng mà rất…”

“Sao vậy? Ngại không đủ xịn?” Thái Hanh tà tà liếc mắt một cái.

“A… Không phải…”

Cậu vuốt phẳng khung kim loại còn mang chút nhiệt độ cơ thể, do dự nửa ngày, Thái Hanh nhìn không được, một phen đoạt lấy nhét vào nơi sâu nhất trong cặp cậu.

Buổi chiều lúc tan học, Trí Mẫn lưng đeo túi sách đi qua, hung hăng liếc Thái Hanh một cái, bất quá hắn cúi đầu không coi ai ra gì mà làm bài tập, ngay cả ngẩng đầu cũng đều lười nâng. Trí Mẫn giận không làm gì được, lại hung hăng trừng Thạc Trân một cái mới tức giận mà đi. Thạc Trân nhìn bóng lưng của người bạn bất đắc dĩ thở dài.

Buổi tối người một nhà ngồi ở trên bàn ăn cơm, Thạc Trân chưa ăn đến vài miếng cơm, chợt nghe cha hỏi: “Gần đây sao con về muộn vậy?”

Cậu để đũa xuống: “Thầy giáo để con phụ đạo một học sinh yếu, chiều nào cũng giúp cậu ấy học bổ túc một giờ.”

“Vậy à, rất tốt, rất tốt. Là ai vậy?” cha Kim cười tủm tỉm mà gắp một miếng thịt vào trong chén cậu.

“Một nữ sinh, ba không biết đâu.” Cũng không phải Thạc Trân muốn chấm dứt đề tài nhanh, cậu vốn không nói nhiều lắm.

“A… Là nữ sinh à. Phải chú ý giữ khoảng cách một chút, các con tuổi còn nhỏ, không biết cái gì gọi là tình yêu, hơi mến một chút đã nghĩ là yêu sớm, làm chậm trễ học tập …” Cha Kim lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng về ‘yêu sớm’. Cũng không phải do ông buồn lo vô cớ, nam sinh giống Thạc Trân, bộ dạng ngũ quan đoan chính, tao nhã, thành tích ưu tú, đối với ai cũng đều dịu dàng có lễ, quả thực chính là nam sinh hoàn mỹ mẫu mực, muốn không bị người theo đuổi rất khó a. Hơn nữa nữ sinh bây giờ so với nam sinh còn chủ động hơn, Thạc Trân cùng anh hai từ nhỏ đã nhận thư tình tới mỏi tay. Anh hai đã hai mươi tuổi đầu biết rồi cân nhắc tình cảm của mình, tạm thời không nhắc tới, Thạc Trân còn nhỏ, đang ở thời điểm dễ phát sinh chuyện xấu nhất, bởi vậy cách một thời gian ngắn cha Kim như cũ sẽ nhắc lại, sợ đứa nhỏ nhà mình đi sai đường.

Thấy con trai ngoan yên lặng gắp rau ăn, mẹ Kim vội vàng đánh gãy chồng: “Tuần này không phải đã nói rồi sao, sao lại bắt đầu nữa rồi. Ông nói nhiều không phiền, tôi nghe đều phiền.”

Cha Kim ha hả hai tiếng nở nụ cười, lúc này mới ngừng.

Thạc Trân cơm nước xong trở lại phòng ngủ, mới vừa lấy ra bài ra chuẩn bị viết viết, di động bất chợt vang lên. Bất quá cũng không phải di động mới. Thạc Trân  cầm lên nhìn, thì ra là Trí Mẫn, cậu mới “Alo” một tiếng, đã nghe đối phương bên kia hổn hển nói:

“Thạc Trân ! Cậu gần đây bị sao vậy! Sao lại thân cận với tên kia như vậy?”

Thạc Trân thoáng đem di động rời xa lỗ tai một chút: “Tên kia? Cậu nói Kim Thái Hanh sao?”

“Không phải hắn thì còn ai?

“Cậu ấy gần đây giống như muốn vươn lên cố gắng học tập…”

“Đừng lấy lí do này lừa gạt tôi! Hắn đã lơ là mười lăm mười sáu năm đột nhiên muốn chăm chỉ học tập, có quỷ mới tin! Hắn là cho cậu uống thuốc gì rồi?!”

“Cậu ta không có thuốc tôi. Chúng tôi cũng không có chuyện gì hết. Thỉnh thoảng cậu ta không hiểu bài nào sẽ tới hỏi tôi, chỉ có như vậy thôi.”

Trí Mẫn chán nản:

“Không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Cậu nghĩ như thế nhưng kẻ thù của hắn chỉ sợ không nghĩ như thế ! Cậu có biết tại sao chú Tần cùng ba ba tôi đều nói chúng ta ít qua lại với hắn không? Quân tử vô tội, hoài bích có tội*! Cho dù cậu không làm gì cũng khó bảo toàn ngày nào đó ai nhìn hắn không vừa mắt thì sẽ hại cậu! Chánh chủ Kim gia sao sẽ trơ mắt để hắn không bệnh tật không đau đến lớn lên! …”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá.” Thạc Trân  bình tĩnh mà đánh gãy hắn,

“Tôi với cậu ta chỉ là quan hệ lớp trưởng cùng học sinh. Tôi chỉ làm đúng nghĩa vụ lớp trưởng mà thôi.”

“Được được… Dù sao tôi cũng chưa nói gì liên qua đến cậu. Tóm lại cậu chú ý giữ khoảng cách một chút, đừng cho người ngoài cảm thấy cậu cùng hắn rất thân nhau!”

“Biết rồi.” Tới nhà hắn, ngồi môtô của hắn, nhận di động hắn đưa. Không biết có tính là rất thân không?

“Ai, dù sao tôi nói cái gì cậu cũng không nghe, quên đi quên đi. Cúp máy a.”

“Ừ. Bye bye.”

Mới trước đây lúc xem Manga, thấy có loại người tên là “Thiên Sát cô tinh”. Tiếp cận ai sẽ đem người đó khắc chết, nhất định cô độc cả đời. Mới đầu cậu nghĩ đây chỉ là truyền thuyết, hiện tại cậu cảm thấy kỳ thật trong cuộc sống thật sự có người như vậy. Trời sinh ra có gia đình lại hoàn toàn là người dư, người chung quanh đều hận hắn không thể chết nhanh một chút, đúng là rất cô đơn. Cho dù có mấy người bạn, đều bị coi là đối tượng áp chế hắn mà đưa tới tai họa. Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân hắn lạnh lùng với người khác sao.

Thạc Trân từ sâu trong túi sách lấy ra di động Thái Hanh đưa, nhịn không được quan sát trong chốc lát. Vỏ kim loại lạnh lẽo sáng bóng, cảm giác thật giống hắn.

Cậu đem di động để vào túi áo khoác, cầm bút bắt đầu làm bài tập.

Di động Thái Hanh đưa cả buổi tối đều im lặng , một lần đều không có vang lên.

Hắn kỳ thật cũng không thường gọi điện thoại cho cậu, gửi tin nhắn cũng không nhiều, ngẫu nhiên sẽ gọi điện thoại hỏi cậu bài tập làm sao. Một thời gian ngắn ngồi cùng bàn với Thái Hanh cậu mới phát hiện, hắn tuy rằng nghe đồn hung ác, nhưng chỉ là tính kiên nhẫn tương đối kém mà thôi, khi tức giận cũng sẽ không đánh người, ít nhất sẽ không đánh cậu. Bất quá hắn lạnh lùng ít nói là thật, cảm giác cùng hắn nói chuyện phiếm hoàn toàn bất đồng với Trí Mẫn. Trí Mẫn có thể líu ríu nói mãi, hắn chỉ ‘uh’ với ‘được’. Nói chuyện thì gần như rất lãnh đạm, hơn nữa tựa hồ không biết “nói chuyện phiếm” là cái gì. Bản thân Thạc Trân cũng yên tĩnh, cũng không thích nói chuyện nhiều, cùng một chỗ với Trí Mẫn  thường thường không chịu nổi quấy nhiễu, ngồi cùng Thái Hanh ngược lại có loại ảo giác bình an.

Thạc Trân  không biết Thái Hanh về nhà rốt cuộc đọc sách, hay là chơi điện tử, hay đi ra ngoài lêu lổng, hắn đến trường tan học đều là tay không, cái gì cũng không mang đến, cái gì cũng không mang đi . Nhưng là thành tích đúng là vững bước nâng lên, bất quá chỉ giới hạn toán lý hoá. Toán học đã có thể thi đỗ đến chín mươi phần trăm, lúc thầy giáo số học phát bài còn vui sướng ra mặt, cậu nghĩ trên mặt Thái Hanh có lẽ sẽ có biểu tình khác, không muốn hắn vẻ mặt lãnh đạm mà cầm bài thi, nhìn một chút bài sai, lại hỏi cậu làm sao, xong thì vo thành một cục nhét vào hộc bàn.

Thái Hanh đi học cũng vẫn không nghe giảng, có khi đọc sách giáo khoa có khi làm bài tập, có khi xem Manga có khi lật tạp chí, có khi xem tiểu thuyết có khi vù vù ngủ, đem chủ nhiệm lớp ban đầu vốn tưởng rằng hắn muốn tiến lên giận vểnh râu trừng mắt

. Cậu hỏi : “Đi học sao không nghe giảng?” Đáp án của hắn không biết muốn làm cho bao nhiêu người hộc máu: ” Một công thức đơn giản như thế cũng giảng tới giảng lui, ông ta nói không phiền tôi nghe phiền.”

Thái Hanh  học ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử tạm được nhưng địa lý, chính trị, sinh vật thì thực sự thối nát không xong. Lúc sắp đến thời điểm tổng kết cuối kỳ, sổ lý hoá gần như tốt đẹp, địa lý, chính trị, sinh vật lại hai ba bứơc đều, khiến cho thầy giáo cũng gần như phân thành hai phe, một phe cho rằng hắn thiên tư xuất sắc, một phe cho rằng hắn “Trẻ con không thể dạy”.

Thạc Trân  lúc ở văn phòng nghe được bọn họ nghị luận gần như cười ra tiếng, trở về nói lại cho Thái Hanh. Hắn chỉ là lười lười cười, nói: “Đã là gì, trên đời này đều là lấy thắng bại luận anh hùng .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro