Thật sự là đã không còn???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cậu quen nhau ba tháng, chính thức làm người yêu của nhau suốt ba năm và chi tay nhau cách đây ba tuần. Phải chăng số mệnh đưa đẩy? Số ba là con số , là anh yêu thích nhất và cũng chính con số đó anh lại rất ghét nó. Vì sao? Vì nó đem đến cho anh tình yêu ngọt ngào từ chàng trai ấy nhưng cũng khiến anh đau khổ với sự kết thúc của mối tình này.

Trên con đường dày cộm tuyết sau trận mưa tuyết đêm qua, cảnh vật xung quanh trắng xóa một màu. Một dáng người mảnh khảnh, gầy rọp với đôi vai rộng trong chẳng cân xứng chút nào nhưng khuôn mặt ấy với tỉ lệ vàng vẫn không biến đổi. Vẫn là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Đôi chân anh nhấc từng bước nặng nề ra khỏi đám tuyết dày một cách khó khăn, nặng nhọc như người leo núi.

Anh dạo quanh qua những nơi quen thuộc ,nơi in dấu kỉ niệm của hai người. Chỉ là muốn ôn lại kí ức xưa, trước khi trí nhớ của anh dần loại bỏ thôi mặc dù nó khiến anh phải khóc lần hai trong cái tuổi trưởng thành. Đó là một tình đầu "đẹp" .

Sau một hồi dạo quanh, nhìn ngắm những cặp đôi khác tay trong tay hạnh phúc. Anh dừng chân tại điểm "xuất phát" nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, trao cho nhau những câu chào hỏi thân thuộc để bắt đầu một cuộc nói chuyện đầy thú vị.

Quán coffee ARMY;*

"Arggg... ấm quá"

Anh bước vào của tiệm chào mấy cô nhân viên quen thuộc rồi kêu một cốc cà phê nóng ấm. Sau khi chọn chỗ ngồi thích hợp bên khung cửa kính nhìn ra ngoài đường cái thì trong tay anh đã có một làn hơi ấm truyền từ cốc thủy tinh. Ban đầu, anh tính sẽ ngồi chỗ cũ của hai người nhưng nó đã bị một cặp tình nhân khác chiếm lấy. Đành lui thủi kiếm chỗ khác ngồi và may sao anh lại chọn được một chỗ lí tưởng thật tuyệt. Lúc ngồi xuống, trên ghế vẫn còn hơi ấm anh chỉ nghĩ là do người ngồi trước mới đi khỏi thôi nhưng những dòng chữ ghi trên bàn lại khiến anh nghi hoặc rồi ngạc nhiên.

"SeokJin, anh chàng người yêu của cậu vừa mới bước ra khỏi cửa đấy."

Đang bơi trong mớ suy nghĩ của mình thì bị Yoongi vỗ vai gọi hồn về. Yoongi là chủ quán coffee này và cũng là bạn thân của anh. Nghe câu nói của Yoongi vừa nãy xong, anh có cảm giác mình vừa rơi xuống mười tám tầng địa ngục vậy. Không nói, không rành anh cầm vội chiếc áo ấm chưa kịp khoác lên mình liền chạy ra cửa nhưng không quên đặt lại tiền trên bàn. Anh bước xuống đường dòm hết bên này qua bên khác rồi chạy một mạch đến công viên. Anh mong cậu sẽ đi qua bên này. Và rồi thất vọng khi không thấy cậu. Anh không nản chí, tiếp tục chạy hết tới các chỗ lưu lại của hai người chỉ mong có thể gặp cậu một lần này thôi. Trước khi anh quên cậu như ngày nắng tắt hẳn.

Anh bắt đầu thở dốc vì chạy, mũi anh chảy ra một dòng dịch màu đỏ đặc sánh. Không thèm quẹt đi, anh ngửa cổ lên trời hét thật lớn.

"KIM TAEHYUNG"

Anh chỉ mong nó có thể truyền đến cậu ngay lúc này và mãi về sau. Lần cuối cùng anh gọi tên cậu và ngã khụy trên mặt đất ngất lịm. Mọi người xung quanh dừng lại mọi hành động bắt đầu bu lại xem tình hình.

"Này chàng trai, tỉnh lại đi"

Tiếng xe cấp cứu truyền vọng khắp ngõ ngách. Một chàng trai đã đi khá xa chỗ anh liền đứng lại ngoảnh đầu nhìn về phía hướng xe cấp cứu đang di chuyển rồi mặc kệ tất cả tiếp tục hành trình củ mình về phía trước.

<Thật sự là đã không còn gì rồi sao? Mình sẽ mãi mãi quên đi cậu ấy sao? Taehyung a~, cho dù không có anh bên cạnh thì xin em vẫn hãy sống hạnh phúc nhé!>

Anh buông xuôi, từ bỏ tất cả vào quên lãng. Tiếng "tít" của máy điện tâm đồ vang lên khắp căn phòng. Hàng ngũ bác sĩ đứng lặng nhìn người con trai ra đi trong nụ cười yên bình. 

Trên bàn, hàng chữ "Yêu anh đến ba ngàn kiếp" bắt đầu mờ dần theo thời gian. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro