Chương 14: Vô ý thương tổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Tú Anh nâng đôi mắt đang ngập tràn nước mắt đáng thương lên nhìn Kim Tại Hưởng, không nói ra câu gì. Nike thấy Kim Tại Hưởng vẻ mặt lạnh lùng vội vàng giải thích: "Tú Anh bị bò đá một cước, hiện tại đau đến không nói được."

"Là sao?" Anh đi tới bên cạnh Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh không ngừng gật đầu. Kim Tại Hưởng mau chóng ôm lấy cô, bảo Nike: "Chúng tôi đi về trước kiểm tra một chút xem cô ấy bị thương như nào."

"Được." Nike lập tức đi cùng.

Ở trong phòng, Kim Tại Hưởng yêu cầu Phác Tú Anh cởi quần ra để anh xem vết thương, xem có cần bôi thuốc không.

Phác Tú Anh cật lực đẩy tay của anh, la lớn: "Anh đi đi! Đừng chạm vào tôi!"

Nhất định là Vu Na gây nên! Lúc đó Vu Na ghé sát đầu con bò không biết nói cái gì mà con bò tức giận, cô gặp tai ương rồi! Nếu không phải do Kim Tại Hưởng, Phác Tú Anh cô có phải gánh chịu hậu quả này không?

Thật điên rồ! Đau chết cô!

"Em định làm gì? Tôi chỉ giúp em xem vết thương một chút, em rốt cuộc muốn thế nào?" Kim Tại Hưởng tóm tay cô đang vung động.

"Anh có lòng tốt như vậy sao? Anh không hại tôi, tôi đã rất cảm kích rồi!" Cô trào nước mắt.

"Tôi hại em khi nào?!" Kim Tại Hưởng không vui nhìn cô chăm chú.

"Nếu không phải tại anh Vu Na có bảo con bò đá tôi không? !" Phác Tú Anh tức giận.

"Cái gì? Là Vu Na để bò đá em?" Kim Tại Hưởng không hiểu hỏi lại, tròng mắt sắc bén phát ra hàn quang.

"Đúng đấy! Không biết cô ta nói cái gì vào tai bò, nó liền tức giận, đá tôi một cước! Anh là đồ yêu tinh hại người! Anh tốt nhất cách tôi xa ra!" Phác Tú Anh gây sự.

Kim Tại Hưởng đứng thẳng người, mím môi, không nói tiếng nào xoay người rời đi. Phác Tú Anh nhìn bóng lưng anh rời đi, lửa giận trong lòng cùng ủy khuất không cách nào nguôi được!

Vì sao cô lại gặp gỡ tên "ôn thần" này? Từ lúc bắt đầu, anh ta không hề để cô sống một ngày tử tế! Anh hận cô! Anh muốn hành hạ cô còn chưa đủ, hiện tại ngay cả mọi người bên cạnh anh cũng khi dễ cô.

Quả thực là quá buồn cười đi?!

Ngày thứ hai, Kim Tại Hưởng đưa cô rời nông trường, trực tiếp đến sân bay quốc tế bay trở về Trung Quốc. Phác Tú Anh còn nhớ rõ ở nông trường cùng mọi người cáo biệt, mọi người lưu luyến không rời, mặt Vu Na đỏ bừng...

Có lẽ, đây chẳng qua là một sự hiểu lầm! Cô bị bò đá đả thương không phải do Vu Na gây nên, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Dù sao hầu hết mọi người trong gia đình đó đều rất tốt bụng, thân thiện.

Ngồi ở khoang hạng nhất chuyến bay quốc tế, trong lòng Phác Tú Anh không khỏi có chút mất mát. Nông trường xinh đẹp kia, cô còn chưa xem đủ. Thật đáng tiếc a!

Cô liếc nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng cực điểm đang nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì?

"Tại sao trở về nhanh như vậy? Có thể chơi mấy ngày nữa mà. Nông trường xinh đẹp..." Cô cúi đầu lẩm bẩm. Mặc dù Vu Na không có thiện cảm với cô, nhưng cô vẫn muốn ở lại thêm mấy ngày. Cô còn chưa chơi đủ a! Cô còn chưa kịp ngắm nhìn lũ cừu khả ái, cũng chưa nếm thử cảm giác tự mình cưỡi ngựa.

"Công ty có việc, tôi phải trở về. Nếu muốn em có thể lựa chọn ở lại." Kim Tại Hưởng vô cùng lãnh đạm, thậm chí không thèm nhìn cô.

Phác Tú Anh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh cũng không nói nữa. Công ty có việc hay chỉ là kiếm cớ đây? Tối hôm qua tâm tình anh không được tốt, không muốn ở lại nơi đó, có thể có vấn đề với Vu Na chăng? Hay anh ta sợ giữa các cô xảy ra xung đột sẽ phá vỡ tình bằng hữu bọn họ?

Cô đưa ánh mắt nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài, hôm nay ánh mặt trời vẫn rực rỡ, nhưng lòng người lại xám xịt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro