Chương 24: Nhu tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyết Kim, Tuyết Kim, đừng! Đừng!" Kim Tại Hưởng gào thét, từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại. Anh nhìn khắp bốn phía, phát hiện đang ở trong phòng mình.

Anh cảm thấy đau đầu, cô ta đã rời xa anh được một năm. Vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn quên mất, không nghĩ tới tên khốn Dương Vũ kia lại nhắc tới cô ta! Cái đồ đáng chết!

Cô ta lại vì một tên minh tinh mà rời bỏ anh, đây quả thực là một đại sỉ nhục đối với anh!

Nếu như cô ta thấy hắn so với anh ưu tú hơn, tiền nhiều hơn mà rời bỏ anh thì trong lòng anh sẽ đỡ đau hơn một chút! Cô ta nhất định sẽ hối hận! Anh có thể khẳng định! Cô ta tuyệt đối sẽ hối hận!

Ngọn lửa trong tròng mắt Kim Tại Hưởng bốc cháy hừng hực!

Anh đứng lên, phát hiện cả người mình nhớp nháp, trong đầu tức khắc hiện lên một màn triền miên cực độ tối hôm qua...... anh cho là mình đã nằm mộng xuân... cái loại tâm động, kích tình này đến bây giờ còn như in ở trong đầu anh.

Tối hôm qua người cùng anh triền miên, chẳng lẽ là Phác Tú Anh? Anh lại coi cô là Dư Tuyết Kim, cô hẳn rất tức giận.

Rửa mặt xong, anh xuống lầu ăn điểm tâm, nhưng không thấy bóng dáng Phác Tú Anh.

" Thiếu phu nhân đâu?" Kim Tại Hưởng hỏi Ngọc tẩu bên cạnh.

" Thiếu phu nhân sáng sớm nhận điện thoại, Phác lão gia cùng Phác thiếu gia từ Mĩ trở lại, đã về nhà mẹ đẻ rồi." Ngọc tẩu trả lời.

Thì ra là em trai cô đã trở lại? Cô gái này xem ra rất quan tâm đến gia đình. Như vậy cũng tốt, biết nhược điểm này của cô, sau này anh có thể tùy cơ lợi dụng rồi. Khóe miệng kiên nghị vẽ ra một nụ cười tà ác.

Lúc này, điện thoại bên cạnh chợt vang lên. Cúi đầu nhìn, thì ra là Phác Tú Anh gọi. Anh đang muốn tìm cô, không ngờ, chính cô lại đưa tới tận cửa.

" Chuyện gì?"

" Anh rể, em là Tử Hiên."

Là em trai Phác Tú Anh, Phác Tử Hiên? Kim Tại Hưởng có chút kỳ quái! Cậu ta tìm mình có chuyện gì chứ?

" Tử Hiên?! Em khỏe không?" Giọng nói Kim Tại Hưởng vô cùng ôn hòa.

" Em rất khỏe, anh rể, cám ơn anh! Em đã gây phiền toái cho anh rồi!" Phác Tử Hiên có chút ngượng ngùng nói.

"Không sao. Người một nhà cả mà." Kim Tại Hưởng vô cùng dối trá.

"Em muốn tối nay mời anh tới Phác gia ăn cơm, anh có rảnh không?"

"Tối nay......" Kim Tại Hưởng suy nghĩ một chút: "Được. Anh nhất định đến."

"Thật ạ?" Phác Tử Hiên có chút không thể tin được, cao quí như anh rể lại đáp ứng mình tới Phác gia ăn cơm.

" Đúng vậy." Nụ cười của Kim Tại Hưởng càng sâu hơn. Hay cho một cậu con trai khả ái a!

" Cám ơn anh. Vậy mọi người ở nhà chờ anh tới." Phác Tử Hiên cao hứng.

" Tốt."

Kim Tại Hưởng tắt điện thoại, lộ ra nụ cười khoái trí. Tối nay đối mặt người nhà Phác Tú Anh, anh muốn nhìn bộ dạng cô bối rối không biết xử trí ra sao. Không biết, cô mà biết anh đồng ý đến Phác gia ăn cơm, sẽ thấy kinh ngạc hay là lo lắng đây?

Phác Tú Anh biết Tại Hưởng đáp ứng tới dùng cơm, trong lòng vừa kinh ngạc, lại lo lắng. Anh tới Phác gia ăn cơm, cô dĩ nhiên sẽ không tự cho là vì anh suy nghĩ đến mặt mũi của cô mà không cự tuyệt lời mời của em trai.

Anh không biết mang theo ý đồ gì tới? Hoặc anh chỉ muốn thấy cô thất kinh, hoặc anh muốn đùa cợt cô một phen trước mặt người nhà mà thôi.

Tóm lại chính là không có ý tốt!

————————————————————————————————————
Buổi tối, cả nhà Phác gia ở phòng khách đợi Kim Tại Hưởng đến. Tâm tình mọi người tốt vô cùng. Chỉ trừ Phác Tú Anh. Cô cả ngày ngơ ngác, trong lòng không an tâm.

Nhiều lần, cô nghĩ gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng, yêu cầu anh đừng khi dễ cô trước mặt gia đình. Nhưng vừa nghĩ, lấy tính cách anh mà suy xét, cô càng cầu khẩn, anh lại càng đắc ý, sẽ không đáp ứng cô.

Cho nên, cô không thể làm gì khác hơn là đi từng bước tính từng bước, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Hi vọng hôm nay tâm tình của anh tốt, không làm khó cô là tốt rồi!

Cô càng không ngừng nhìn đồng hồ, cảm giác thời gian giống như một con ốc sên, bò vô cùng chậm chạp. Nhìn lại chị hai ở một bên đang không ngừng soi gương để tạo dáng xinh đẹp nhất trước mặt anh. Lòng cô chùng xuống.

Mặc dù cùng Kim Tại Hưởng kết hôn không phải là mong muốn của cô, nhưng cô quả thật đã đoạt nam nhân yêu mến của chị hai!

Cô cảm thấy đau lòng, cảm thấy mâu thuẫn......

" Lão gia, người tới." Người làm vội vào thông báo, mọi người nhìn Kim Tại Hưởng mặt nở nụ cười, cử chỉ phong độ từ bên ngoài đi vào. Phác Tú Anh lập tức đứng lên, nhưng thấy chị hai Phác Tử Phượng đã chạy nhanh hơn đi nghênh đón anh.

" Tại Hưởng, anh đã tới. Anh có biết em chờ anh đã bao lâu không?" Phác Tử Phượng lập tức chạy vội tới trước mặt Kim Tại Hưởng lấy lòng.

Kim Tại Hưởng liếc nhìn vợ mình một cái, thấy cô vẻ mặt không biểu tình gì. Anh liền thân mật nói: "Ngại quá, hôm nay em có chút việc nên đến muộn. Hi vọng chị vợ bỏ qua cho."

Nghe Kim Tại Hưởng gọi mình là "chị vợ" , tâm tình Phác Tử Phượng như rơi vào trong biển rộng lạnh băng! Lạnh thấu tâm can!

" Anh rể." Phác Tử Hiên đi tới trước mặt Kim Tại Hưởng: " Em là Tử Hiên, anh còn nhớ không?"

Kim Tại Hưởng nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt ước chừng 18 tuổi, thật đúng là anh không có ấn tượng. Nhiều nhất là trong tiệc cưới bọn họ gặp qua một lần mà thôi.

" Anh đương nhiên có ấn tượng. Em là em trai Tú Anh, cũng là em trai anh." Kim Tại Hưởng thiết lập quan hệ thân thiết.

Phác Tú Anh trừng mắt nhìn anh dối trá như thế, không nói tiếng nào. Anh mà lại thân mật như vậy, cũng thật hiếm thây.

"Tại Hưởng, chúng ta đến phòng ăn đi, bữa tối đã chuẩn bị xong. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Phác ba vội vàng lôi kéo Kim Tại Hưởng đến phòng ăn. Mọi người cũng đi tới phòng ăn.

Phác ba để Kim Tại Hưởng ngồi bên cạnh mình, Phác Tử Phượng vội vàng ngồi ngay bên cạnh Kim Tại Hưởng – vị trí vốn thuộc về Phác Tú Anh.

Phác ba nhìn con gái mình hành động không hay như thế, vẻ mặt không vui. Ông nhíu mày đối với Phác Tử Phượng: " Tử Phượng, đây là vị trí Tú Anh, con đến ngồi bên cạnh mẹ cả đi."
" Con không thích! Con muốn ngồi ở đây!" Phác Tử Phượng không chịu thỏa hiệp.

" Tử Phượng, tới ngồi cùng mẹ." Bà vợ cả cũng không chịu được hành động như thế của con gái mình, cũng cảm giác có chút mất thể diện.

" Con không thích!" Phác Tử Phượng kiên quyết không chịu nhường lại vị trí.

Kim Tại Hưởng mỉm cười, đứng lên: " Không sao, chị thích ngồi ở đây thì để chị ngồi đi. Con đến bên kia ngồi cùng Tú Anh."

Phác Tú Anh mở to mắt nhìn Kim Tại Hưởng đi tới cạnh cô rồi ngồi xuống. Phác Tử Phượng thấy hành động này của Kim Tại Hưởng, lập tức xị mặt xuống. Đôi mắt oán hận lập tức quét nhìn trên người Phác Tú Anh.

Kim Tại Hưởng nói nhỏ bên tai Phác Tú Anh: " Biểu hiện của tôi thế nào? Vợ yêu."

Phác Tú Anh nghe thấy, cả người cứng đờ. Không biết trong lòng anh đang có chủ ý quái quỉ gì?

" Tốt lắm, món ăn tới rồi, mình dùng bữa thôi." Dương Tuệ Lan giục.

Phác ba lấy lòng Kim Tại Hưởng, bận rộn gắp thức ăn: " Món này rất ngon, con thử một chút."

" Cám ơn ba." Kim Tại Hưởng cười đến ánh mắt cũng cong cong, một chút cũng không giống như đang giả vờ. Sau đó, anh gắp cho cô thức ăn, còn nói: " Ba nói món này ăn rất ngon, em cũng thử một chút, Tú Anh."

Phác Tú Anh cả người nổi da gà. Nam nhân này không đi làm diễn viên thật đúng là lãng phí!

Phác Tử Phượng thấy Kim Tại Hưởng đối với Phác Tú Anh ôn nhu như thế, đố kị trong lòng càng dâng cao.
" Nếu như em không muốn cho mọi người biết quan hệ chúng ta không tốt thì hãy phối hợp thật tốt cùng tôi." Anh ở bên tai cô tiếp tục nói.

Phác Tú Anh miễn cưỡng cười vui đối với anh: " Cám ơn anh, Tại Hưởng."

" Anh rể, em mời anh một chén! Cám ơn ân cứu mạng của anh!" Phác Tử Hiên cầm chén rượu kính Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng cầm chén rượu cùng cPhácm cốc: " Chuyện nhỏ, đâu đáng nhắc tới?"

Sau đó, bọn họ cạn sạch.

Mọi người cùng vui vẻ ăn cơm. Sau khi ăn xong, Phác Tú Anh cùng Kim Tại Hưởng tới vườn hoa Phác gia tản bộ.

Tối nay sắc đêm rất đẹp! Trăng sáng tròn trịa treo cao trên không trung, ánh trăng tràn khắp hoa viên, dựng nên một khung cảnh đêm lãng mạn mà bình lặng.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, Phác Tú Anh hắt xì, thân mình không khỏi co rúm một chút.

" Lạnh thì lại đây!" Anh kéo áo khoác của mình, đưa tay kéo cô vào trong ngực.

Phác Tú Anh áp vào lồng ngực ấm áp của anh, cô phát hiện mình rất thích mùi vị này!

" Anh tại sao đối xử tốt với tôi như vậy?" Phác Tú Anh đơn thuần hỏi. Anh càng đối tốt, lòng cô lại càng không băn khoăn. Cảm giác như anh đang đào hố, hãm hại mình nhảy vào!

" Tôi đối tốt với em, cần gì lý do chứ?" Khuôn mặt Kim Tại Hưởng nhu tình tiến tới gần mặt cô.

Phác Tú Anh trừng hai mắt, không phải là mình nhìn lầm chứ? Tại sao lại thấy trong mắt anh có " nhu tình" như vậy?

" Phác Tú Anh!" Bỗng nhiên, Phác Tú Anh thấy chị hai nổi giận đùng đùng chạy tới tách mình và Kim Tại Hưởng ra. Sau đó tự bản thân mình nhảy vào trong ngực Kim Tại Hưởng.

" Tại Hưởng, em rất nhớ anh. Anh có biết không?" Cô ta ở trong lòng ngực anh giương lên gương mặt đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro