Chương 48: Nguyện ý bên nhau cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới vừa đi ra cửa thì thấy Kim Tại Hưởng đã về. Anh thấy mẹ mình đến thì có chút kinh ngạc.

"Sao mẹ lại tới đây?"

"Ta mà không đến thì con cũng sẽ không tới Kim gia thăm ta?"

Đôi môi mỏng của Kim Tại Hưởng nhếch lên cười một tiếng: "Nào có? Tại con bề bộn nhiều việc a. Lần trước mừng thọ ông không phải là con tới thăm mẹ rồi sao?"

Bạch Lệ Như không khỏi bực mình. Như vậy cũng tính sao?

"Đúng rồi, đã lâu con không có đến viện điều dưỡng thăm ba, con rãnh rỗi thì đi thăm ông một chút."Bạch Lệ Như nhắc nhở con trai.

Kim Tại Hưởng nhíu nhíu mày, có chút không nhịn được: "Nếu rảnh con sẽ đi."

Phác Tú Anh rất kỳ quái, vì sao Kim Tại Hưởng vừa nhắc tới ba liền chau mặt mày. Cô biết ba chồng mình sức khỏe rất kém, vẫn ở tại viện điều dưỡng. Kết hôn nửa năm cô cũng không đi thăm ông, xem ra cô cũng quá sơ sót.

Kim Tại Hưởng kéo Phác Tú Anh vào lòng, vào lúc này việc anh muốn làm nhất là ôm cô thật chặt trong ngực mình, bao cực khổ mệt nhọc của một ngày dài về nhà được gặp cô là cách tiêu trừ mệt nhọc tốt nhất đối với anh.

"Tối nay mẹ ở đây ăn cơm đi."

"Không cần. Bây giờ ta muốn dẫn vợ con đi bệnh viện kiểm tra, chắc là về rất trễ."

Kim Tại Hưởng khẩn trương nhìn Phác Tú Anh, hỏi: "Em không thoải mái?"

Phác Tú Anh nhẹ nhàng lắc đầu, trong tròng mắt xinh đẹp có một tia ủy khuất cùng u buồn.

"Ta đưa nó đi gặp dì Lưu kiểm tra thân thể một chút."

Dì Lưu là bác sĩ sản khoa, Kim Tại Hưởng mặt mày hớn hở nhìn bụng cô, "Em mang thai à?"

Phác Tú Anh trong lòng cứng lại. Cô hiểu anh cũng rất muốn có con nhưng......

"Nếu như mang thai, ta cũng không cần lo lắng như vậy. Gả vào Kim gia nửa năm cũng không có tin tức gì, thật đúng là con dâu đệ nhất của Kim gia!"Vẻ mặt Bạch Lệ Như xem thường.

"Mẹ, đủ rồi!"Kim Tại Hưởng rất không vui, nhíu mày: "Cô ấy có thai hay chưa là do thiên ý. Chúng con không sao, dù sao đều còn trẻ tuổi."

"Ta đã nói trước với vợ con rồi. Nếu trong vòng một năm nó không có mang thai, ta muốn nó phải rời Kim gia, rời con!"Bạch Lệ Như trước tiên nói chụp mũ.

Kim Tại Hưởng nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn Phác Tú Anh, "Em đáp ứng?"

Phác Tú Anh mở to đôi mắt vô tội cùng Kim Tại Hưởng nhìn nhau, "Em có được lựa chọn không?"

Tròng mắt anh bén nhọn thoáng chốc trở nên sắc bén hơn!

Anh nắm chặt tay cô vào tay mình: "Em nói đúng! Quyền lựa chọn không phải em, mà là anh! Chỉ cần anh không bỏ rơi em thì một ngày em cũng không thể rời xa anh!"

Phác Tú Anh nghe Kim Tại Hưởng nói tàn khốc, trong lòng mơ hồ đau thương. Đúng vậy, anh không cho phép căn bản cô không có quyền rời đi! Cô chẳng qua chỉ là người "vợ danh nghĩa" do anh dùng quyền lực ép cưới mà thôi!

"Mẹ, không cần đi kiểm tra. Chuyện nhà con con tự có cách xử lý. Mẹ muốn thì lưu lại ăn cơm còn không muốn để con cho tài xế đưa mẹ về." Anh nói với mẹ mình ngữ điệu như hạ lệnh trục khách, nhưng cặp mắt nóng rực một khắc cũng không rời mặt Phác Tú Anh.

Cô đón nhận ánh nhìn sắc lẻm của anh, rõ ràng anh đang tức giận!

"Nhưng......"

"Không có nhưng!" Anh chuyển mắt qua nhìn mẹ, tròng mắt ngăm đen dị thường thâm trầm, "Cô ấy là vợ con, đi hay ở chỉ con mới có quyền quyết định!"

Bạch Lệ Như thấy con mình toát ra vẻ lạnh lùng, thở dài một hơi rời đi.

Anh kéo tay Phác Tú Anh, đưa cô lên tầng hai. Đẩy cửa phòng ra, anh không chút lưu tình mà đẩy cô xuống giường.

Anh tức giận vô cùng tiến tới gần cô, sự dịu dàng trên mặt sớm đã biến mất không còn dấu vết.

"Thì ra em cùng mẹ đã bí mật đã định ra khế ước. Em đã dấu tôi bao lâu rồi?"Thanh âm lạnh lẽo trầm thấp, mang theo tức giận nồng đậm.

"Em không có!"Phác Tú Anh kinh hoảng lắc đầu, cô biết anh đang hiểu lầm.

"Còn dám nói láo?"Tròng mắt anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô như muốn nhìn thấu cả nội tâm cô. Rốt cuộc cô còn bao nhiêu chuyện lừa gạt anh? Cô lại dám cùng mẹ định ra khế ước buồn cười đó?

"Em không có..."

"Tôi cho em biết! Phác Tú Anh, cho dù cả đời em không thể sinh con, em vẫn là người phụ nữ của Kim Tại Hưởng tôi! Đừng mơ tưởng tôi sẽ bỏ qua cho em!"Kim Tại Hưởng nắm chặt cằm cô hét lên. Ánh mắt anh mang theo tức giận như muốn cắn nuốt cô!

Cô không hiểu được giờ khắc này, tim anh đau đớn nhường nào! Anh cho là cô đã sớm hồi tâm chuyển ý muốn bên cạnh anh cả đời! Không ngờ người phụ nữ này dám hai lòng!

"Đó là mẹ nói, em không đáp ứng."Phác Tú Anh mở to mắt nhìn anh, hi vọng anh có thể hiểu mình.

"Thật?"Anh ngẩn người, buông tay đang nắm chặt cằm cô ra, trên gương mặt cứng ngắc rõ ràng đã hòa hoãn hơn.

"Thật. Em chưa từng đáp ứng."Phác Tú Anh kiên định gật đầu.

"Vậy...vậy suy nghĩ của em thế nào? Anh muốn nghe ý nghĩ thật sự trong lòng em."Kim Tại Hưởng mang vẻ mặt chờ đợi nhìn cô. Lúc này, anh không khỏi lộ ra chút khẩn trương.

Phác Tú Anh bị ánh mắt anh nhìn nóng bỏng, gương mặt không khỏi đỏ lên.

"Nếu như... anh có thể đối tốt với em..em..." Cô xấu hổ không biết nói thế nào. Nghiêng người, cô kéo chăn trốn mình vào trong chăn, trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực. Bảo cô làm sao có thể nguyện ý cùng anh cả đời đây? Lời khó nói như vậy...

"Nói hết lời a~~. Em rốt cuộc muốn thế nào?"

Phác Tú Anh cứ núp trong chăn không chịu đối mặt với anh.

Kim Tại Hưởng nhìn bộ dạng cô xấu hổ, không khỏi mỉm cười vui vẻ. Anh nằm xuống bên người cô, sau đó từ từ kéo chăn ra, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng xấu hổ.

"Nếu anh đối xử tốt với em, em có ở bên cạnh anh không?"

Phác Tú Anh xoay người đi đưa lưng về phía anh, nhỏ nhẹ nói: "Em phải suy nghĩ đã."

Kim Tại Hưởng ôm cô từ phía sau lưng, tiếng nói khàn khàn bên tai cô vang lên: "Đáp ứng anh, cả đời không được rời khỏi anh!"

Cả người Phác Tú Anh sửng sốt. Hơi thở ấm áp thổi tới lỗ tai nhạy cảm của cô, khiến cô run rẩy. Cả người anh nóng như bàn ủi dán chặt lấy thân thể cô, đôi môi gợi cảm khẽ gặm cắn lỗ tai cô.

"Em không thể rời bỏ anh! Tú Anh!" Thanh âm gợi cảm lại lần nữa vang lên bên tai cô.

Anh kéo cô xoay người lại, làm hai người đối mặt nhìn nhau. Khuôn mặt Phác Tú Anh ửng hồng, ánh mắt dịu dàng trìu mến của cô nhìn thẳng vào ánh mắt ngăm đen thâm thúy của anh, từ trong mắt anh thấy được sự kiên định.

"Anh sẽ tốt với em cả đời chứ?"Cô không cách nào xác định chân tâm ý chính của anh, trong lòng rất bàng hoàng. Anh thật tâm yêu cô hay là chỉ đơn thuần muốn đoạt lấy cô?

Nhưng là cái chữ "yêu"này, cô không dám hỏi a! Cô sợ nghe phải đáp án làm cô tan nát cõi lòng. Nếu như anh, anh chỉ muốn đoạt lấy cô mà không phải thật tâm yêu cô, cô nên thế nào?

"Có, anh sẽ."Anh khẽ nâng gương mặt mềm mại của cô lên hôn nhẹ nhàng mê say.

"Cho dù cả đời này em đều không thể sinh con cho anh, anh cũng không vứt bỏ em?" Ánh mắt cô chờ mong nhìn anh, hi vọng nhận được lời hứa của anh. Mặc dù biết lời hứa của đàn ông dùng để lừa gạt phụ nữ nhưng cô vẫn hi vọng anh hứa với mình. Dù là lừa gạt cô cũng tốt! Giờ khắc này cô hoàn toàn tin tưởng anh!

Kim Tại Hưởng khẽ cười một tiếng: "Em để ý chuyện có con?"

"Đúng vậy."Cô thật tình gật đầu.

"Em thật đúng là cổ hủ!"Anh cười đùa.

"Đây cũng là chuyện thường tình a! Chẳng lẽ, anh không muốn có con của mình?"Cô không đồng tình nhìn anh.

Tay anh đặt trên bụng bằng phẳng của cô, sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến cô. Ánh mắt ngăm đen trong đêm tối lóe tia sáng ám muội, anh đánh giá trên dưới thân thể cô.

"Hoặc là, chúng ta cố gắng chưa đủ!"

Gương mặt Phác Tú Anh bừng lên.

Anh dùng một tay kéo thân thể cô lại gần mình, tràn đầy mờ ám nói: "Không sao, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu cố gắng tạo người!"

Lần này khuôn mặt Phác Tú Anh lại càng đỏ như thiêu đốt hơn.

"Anh... không biết xấu hổ !"Cô xấu hổ đẩy anh ra.

"Còn có chuyện không biết xấu hổ hơn, em muốn thử không?" Vẻ mặt anh tươi cười, thu cánh tay lại, đôi môi tươi đẹp tự động đưa đến bên môi anh. Anh cúi đầu hôn đôi môi đỏ tươi kiều diễm của cô, cô hạnh phúc tiếp nhận anh hôn, cánh tay dần dần đặt lên cổ anh, ngón tay trắng trẻo luồn vào tóc mái tóc ngắn đen nhánh của anh, nhiệt tình cùng anh hôn môi.

Vào giờ khắc này, tất cả ngôn từ đều không thể biểu đạt trọn vẹn cảm nhận trong lòng họ, tình cảm nồng nhiệt dâng trào đánh thẳng vào tâm tư hai người, họ miên man quấn quýt chỉ muốn có được đối phương hoàn toàn, từ đó tuy hai mà một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro