Chương 57: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, những tấm hình Chris và Phác Tú Anh hôn nhau ở bờ biển đã liên tiếp xuất hiện trên báo chí, trở thành đầu đề của mỗi tờ báo.

Kim Tại Hưởng nhìn hình ảnh Phác Tú Anh và Chris thân mật ôm hôn nhau trên báo, anh nghe được thanh âm tan nát cõi lòng.

Anh nhắm hai mắt lại, vì sao là hắn ta? Vì sao lại là Chris? Chẳng lẽ thật sự là cô và hắn có tư tình?

Anh rất muốn tin tưởng cô! Nhưng cô lại một lần nữa làm cho anh thất vọng!

Người đàn ông mang tên Chris này, hắn có phải vì bọn họ mà tới không? Kể từ sau khi hắn xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh của bọn họ đã bị rối loạn.

Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Nếu như hắn còn ở lại Trung Quốc, có lẽ bọn họ cũng không thể có cuộc sống yên bình nữa.

Anh nên giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào? Khóe miệng Kim Tại Hưởng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trực tiếp đuổi hắn khỏi Trung Quốc? Hay là trực tiếp tìm người xóa sổ hắn?

——————————-

Trong trại an dưỡng thanh u, Kim Thế Hiên nhìn cảnh vật bất biến bên ngoài cửa sổ, 20 năm như một, ông cảm giác mình chẳng khác gì một thi thể. Không rõ mình còn sống ở thế giới này vì cái gì đây?

Tĩnh lặng, cô đơn như thế, ông sắp không chịu nổi nữa. Vì sao ông còn chưa chết? Ông không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần rồi? Cuộc sống như này, ông còn phải chịu đựng bao lâu?

Tiếng bước chân vững vàng từ xa tiến lại, Kim Thế Hiên ngẩng đầu nhìn người đến. Không khí nơi đây từ từ ngưng kết, cả người ông xơ xác tiêu điều làm bất kể ai cũng thấy run rẩy.

"Hắc... Hổ...?" Thanh âm Kim Thế Hiên ngạc nhiên. Là cơn gió nào đem bang chủ giới hắc đạo Hắc Hổ tiếng tăm lừng lẫy tới đây? Đã nhiều năm bọn họ không gặp rồi.

"Thế Hiên đại ca, lâu ngày không gặp." Khóe miệng Hắc Hổ giương nhẹ, lộ ra vẻ cười đạm mạc.

"Còn chưa chết." Kim Thế Hiên khàn giọng tiết lộ ra bao nhiêu ưu thương."Cơn gió nào thổi cậu tới đây?"

"Hắc hắc, là con trai ông – Kim Tại Hưởng thổi ta qua." Hắc Hổ cợt nhả.

"Tại Hưởng?" Kim Thế Hiên trong lòng cả kinh! Tại Hưởng tìm Hắc Hổ làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện gì trái pháp luật? "Nói chuyện rõ ràng."

"Con trai ông muốn ta giải quyết một người tên là Chris, ta đang nghĩ nên để hắn tàn phế nha, hay là trực tiếp 'bẻ gãy' hắn coi như xong." Hắc Hổ làm tư thế "chết".

Kim Thế Hiên một thoáng run rẩy cả người! Tại Hưởng lại tìm Hắc Hổ giải quyết Chris? Hơn nữa còn muốn giết chết Chris?!

Ông nghĩ đến đây, ngay cả đôi môi cũng tím bầm lại.

"Nguyên nhân gì?" Ông lớn tiếng hỏi.

Hắc Hổ nhún bả vai một cái: "Ông biết chúng ta làm việc chỉ biết tiền, cũng không hỏi nguyên nhân!"

"Nó đưa cậu bao nhiêu tiền?"

"Một trăm vạn."

"Tôi trả cậu gấp đôi giá tiền! Không được đáp ứng nó!"

Hắc Hổ lạnh lùng cười một tiếng, "Được rồi, đây chuyện của cha con hai người. Tôi tới nói cho ông biết là nghĩ tới chúng ta đã có giao tình nhiều năm. Tôi sẽ từ chối vụ làm ăn này, ông và con trai mình hãy nói chuyện đi."

"Cám ơn cậu, Hắc Hổ." Gương mặt Kim Thế Hiên lộ ra đầy sự cảm kích.

"Không cần! Tiện tay mà thôi." Hắc Hổ thư thái rời đi, để lại Kim Thế Hiên cảm xúc lạnh lẽo.

Ông không khỏi rùng mình một cái! Tại Hưởng muốn giết Chris? Rốt cuộc chuyện gì đã làm hai đứa đi tới nước này?

Ông phải ngăn cản! Hai đứa đều là con trai ông! Ai đúng, ai sai đã không còn quan trọng nữa! Quan trọng là ... chúng phải bình an vô sự!

Buổi tối, khi Kim Tại Hưởng về đến nhà, anh kinh ngạc nhìn thấy ba mình ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có Phác Tú Anh.

Hai người họ xem ra nói chuyện rất vui vẻ. Không biết đang nói chuyện gì? Nhìn thấy anh trở lại, họ lập tức kết thúc cuộc nói chuyện dang dở.

"Tại Hưởng, ta có lời muốn nói với con." Kim Thế Hiên nhìn con trai, nói trầm thấp.

"Được." Kim Tại Hưởng nói, "Chúng ta đến thư phòng nói chuyện."

Anh đẩy xe lăn cùng rời đi, trước khi rời đi, anh nhìn Phác Tú Anh một cái đầy thâm ý. Gần đây sắc mặt cô cũng rất yếu ớt. Tại sao cô lại không biết tự chăm sóc mình?

Đi tới thư phòng, Kim Thế Hiên thở dài thật sâu một tiếng, giọng nói già nua khàn đặc, đau lòng hỏi Kim Tại Hưởng: "Tại sao con tìm Hắc Hổ đi đối phó Chris?"

Kim Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng, "Tôi muốn đối phó ai, có phải cần ông đồng ý không?"

Trong lòng Kim Thế Hiên cứng lại, ông thở hổn hển: "Ta muốn biết nguyên nhân!"

"Tôi thấy hắn không thuận mắt!" Kim Tại Hưởng nói ngắn gọn mà tàn khốc......

"Chính là vì vậy? Con phải tìm Hắc Hổ giết nó?" Kim Thế Hiên không dám tin con trai mình có thể máu lạnh như vậy.

Phác Tú Anh đang cầm cà phê ngoài cửa không khỏi giật mình, cà phê trong khay rơi đầy đất. Kim Tại Hưởng muốn giết Chris?! Chẳng lẽ tất cả là vì cô?

"Đúng ! Đúng là như vậy!"

"Ba " một tiếng, một cái tát trầm mạnh rơi vào khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng che gương mặt phát đau của mình, thịnh nộ nhìn chăm chú ba. Kim Thế Hiên vịn xe lăn chậm rãi đứng lên, tay ông run run tỏ vẻ bây giờ ông đang rất tức giận.

Ngay sau đó là thanh âm Kim Thế Hiên té ngã xuống mặt đất. Phác Tú Anh nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của Kim Thế Hiên, lập tức đẩy cửa đi vào.

Cô chạy đến bên Kim Thế Hiên đau đớn ngã trên mặt đất, mà Kim Tại Hưởng chỉ tức giận nhìn chăm chú ông, hoàn toàn không có ý đỡ ba mình dậy.

Phác Tú Anh rất tức giận! Cô lập tức đỡ Kim Thế Hiên dậy ngồi lại xe lăn, quan tâm hỏi: " Ba, ba không sao chứ?"

"Ta không sao." Kim Thế Hiên thở hổn hển.

Phác Tú Anh lập tức giúp ông vỗ nhẹ sau lưng, muốn ông bớt đau.

"Tại sao ông đánh tôi?" Hai tròng mắt Tại Hưởng trong đêm tối cuồng nộ như muốn giết người.

"Ta muốn đánh con! Tên hỗn đản này! Tại sao con có thể tìm Hắc Hổ đi đối phó với Chris?" Kim Thế Hiên đau lòng chỉ trích anh.

"Tôi tìm người đối phó hắn liên quan gì tới ông?" Kim Tại Hưởng quả thực tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Chuyện của nó dĩ nhiên có liên quan đến ta! Bởi vì nó là con trai ta! Nó là em trai cùng cha khác mẹ với con!" Lời nói của Kim Thế Hiên như một quả bom nổ tung bên tai họ.

Kim Tại Hưởng cả người cứng đờ! Phác Tú Anh quả thực ngây dại!

Làm sao có thể? Chris lại là em trai cùng cha khác mẹ với anh?! Vẻ mặt Phác Tú Anh kinh ngạc nhìn chăm chú Kim Tại Hưởng, vẻ mặt anh lại âm trầm làm cô không đoán ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì?

Kim Tại Hưởng không lộ ra biểu tình gì, sải bước rời thư phòng. Phác Tú Anh nhìn anh rời đi, không biết nên nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi!

Trong lòng cô cũng không chịu nổi! Bỗng nhiên Chris thành em chồng cô, cô cũng không thể tiếp nhận nổi! Huống chi là Kim Tại Hưởng, bỗng nhiên bắt anh nhận một người em trai, hơn nữa còn là người anh hận thấu xương!

Đối với anh chẳng phải là cú sốc nặng nề sao? Giờ khắc này, cô không biết nên an ủi anh thế nào? Để tự anh yên tĩnh một chút thì hơn.

"Ta hiểu, là ta làm bậy! Vì sao báo ứng không đổ hết lên người ta chứ?" Kim Thế Hiên chôn mặt trong lòng bàn tay, đau khổ khó nhịn.

Phác Tú Anh nhìn Kim Thế Hiên đau khổ, trong lòng mình cũng khổ sở theo.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?

"Chris biết Tại Hưởng là anh trai mình không ba?" Phác Tú Anh nghi ngờ hỏi Kim Thế Hiên.

Kim Thế Hiên gật đầu, "Nó có biết."

Phác Tú Anh lúc này càng thêm kinh ngạc. Nếu Chris biết Tại Hưởng là anh trai cùng cha khác mẹ với mình, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Bọn họ rốt cuộc có ân oán gì đây?

"Chris biết Tại Hưởng là anh trai mình, vì sao hắn phải gây xích mích khắp nơi cho chúng con đây?"

"Bởi vì nó hận ta! Hận Tại Hưởng! Cho nên nó cố ý từ Mĩ về báo thù!"

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ạ?" Phác Tú Anh không hiểu hỏi.

"Năm đó là do ta vứt bỏ Chris, cần Tại Hưởng chứ không cần nó. Nó ghi hận trong lòng, cho nên nhiều năm sau, từ Mĩ trở về tiến hành trả thù chúng ta."

Giờ khắc này Phác Tú Anh rốt cuộc hiểu rõ, ân oán của họ đã tồn tại từ 20 năm trước.

—————————

Chris là em trai cùng cha khác mẹ với con! Chris là em trai cùng cha khác mẹ với con! Lời nói của ông giống như cái xích vô hình lởn vởn quanh tai Kim Tại Hưởng, thật lâu không cách nào tan biến.

Anh cảm thấy mình giống như bị người ta làm mắc kẹt ở cổ họng, không cách nào hô hấp nổi. Anh nắm chặt vô lăng, chân ga dưới chân từ từ gia tăng tốc độ. Chiếc xe tựa như một mũi tên trong đêm tối lao vun vút. Anh d hư không nhìn thấy đích đến, trong cả mắt là màn đêm đen quánh, trong đầu là lời nói bi thiết của cha.

Tại sao? Tại sao tên Chris ghê tởm kia là em trai của anh? Tại sao lại là hắn ta? Anh lộ ra nụ cười lạnh khổ sở, Chris đáng hận! Ba đáng hận!

Năm đó, ba vì tên Chris ghê tởm này vứt bỏ anh và mẹ! Hiện giờ, tên Chris ghê tởm ấy khắp nơi đối địch với anh!

Xem ra bọn họ trời sanh chính là thế bất lưỡng lập! Có Kim Tại Hưởng anh thì không có Chris, có Chris hắn thì sẽ không có Kim Tại Hưởng!

Song, chuyện tới bây giờ, anh còn muốn Hắc Hổ tiến hành hành động không?

Kim Tại Hưởng hừ lạnh! Trong lòng anh hận không thể làm Chris chết ngay lập tức! Hậu quả, tuyệt đối sẽ ép điên ba!

Anh nhắm ánh mắt khổ sở, móc điện thoại, bấm số Hắc Hổ.

"Hắc hắc, Kim Tại Hưởng, thế nào? Muốn bắt đầu hành động không?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm Hắc Hổ không kềm chế được.

"Hủy bỏ hành động!" Kim Tại Hưởng lạnh lùng.

"Ơ! Vậy, tốt! Cậu hẳn là hiểu tác phong làm việc của chúng tôi?"

"Tôi hiểu. Số tiền đó tôi sẽ không lấy lại!" Thanh âm của anh vẫn lạnh băng.

"Tốt. Cám ơn."

Kim Tại Hưởng ngắt điện thoại. Trong lòng anh không khỏi cảm thấy đau nhói! Anh tức giận ném điện thoại, chiếc điện thoại rơi vào ghế ngồi cạnh rồi hung hăng đập ngược trở lại vào trán anh, anh nhíu mi tâm.

Lúc này, một bóng đen vọt qua, anh nhìn thấy một đứa bé chắn ở giữa đường đi của mình, anh bẻ mạnh tay lái, cuống quít thắng xe, nhưng tốc độ xe vốn rất nhanh, muốn dừng lại ngay là không thể......

"Rầm" một tiếng! Xe của anh đâm vào một cột đèn đường, đầu anh bị va đập mạnh, thoáng chốc trước mắt tối sầm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro