Chương 62: Tâm tư phức tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người đang làm gì?!"

Một thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, Phác Tú Anh và Chris đồng thời ngẩng đầu, thấy Kim Tại Hưởng đứng ở phía sau bọn họ.

Trong lòng Phác Tú Anh một mảnh lạnh băng. Trong đêm tối, tròng mắt Kim Tại Hưởng lộ ra vẻ đen nhánh và sắc bén đặc biệt, làm cô không nhìn thấy cảm xúc chân chính của anh. Chỉ có thể mơ hồ cảm nhận cơn giận của anh!

Sau đó, Phác Tú Anh phát hiện cô còn cùng Chris ôm nhau thật chặt. Phác Tú Anh lập tức nhảy ra cách xa Chris.

Kim Tại Hưởng không bỏ qua từng nét bối rối trên mặt Phác Tú Anh. Cô lại dám ngả vào trong ngực người đàn ông khác? Trong mắt cô còn có người chồng là anh không?

"Tôi mới vừa nhắc đến ly hôn, em đã nhanh chóng đi tìm đối tượng như vậy?" Lời nói của Kim Tại Hưởng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào sâu thẳm trái tim Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, mặt tái nhợt đi.

Cô cắn cắn môi, "Đúng! Không phải anh bảo tô tìm người đàn ông tốt để yêu sao? Tôi chỉ làm đúng theo lời của anh mà thôi."

Kim Tại Hưởng căng thẳng, cô nàng đáng chết này! Họ còn chưa chính thức ly hôn, cô đã vội dính lấy người đàn ông khác sao? Bên tai anh như còn thấp thoáng tiếng vọng câu nói của cô "em yêu anh"!.

Tại sao mới mấy ngày, cô trở nên lợi hại như thế? Thật là một người dễ thay đổi!

Kim Tại Hưởng một phát bắt được tay nàng, lạnh băng: "Đi! Theo tôi về nhà!"

Phác Tú Anh hất mạnh tay anh ra, quật cường: "Tôi không muốn trở về. Tôi muốn ở lại đây."

"Sau đó cùng hắn ta ở chung một chỗ?! Phác Tú Anh!" Kim Tại Hưởng căm tức nhìn cô, ánh mắt cơ hồ muốn khiến đốt cô thành tro bụi.

"Đúng! Cô ấy muốn cùng ở với tôi!" Chris lập tức kéo tay Phác Tú Anh, "Hai người không phải muốn ly hôn sao? Vậy thì sớm ly hôn đi. Tôi vô cùng mong đợi!"

Kim Tại Hưởng nhìn bọn họ nắm tay nhau, lửa giận bừng bừng thoáng chốc đốt thiêu rụi. Anh đẩy Chris ra, kéo Phác Tú Anh về ngực mình, mặt tràn đầy ý cảnh cáo: "Anh đừng quên ai mới là chồng cô ấy?"

Phác Tú Anh không sợ hãi đón nhận ánh mắt của anh, "Dù sao rất nhanh sẽ không phải nữa!"

"Em——!" Kim Tại Hưởng tức giận cơ hồ muốn bóp chết cô nàng trước mặt này.

"Kim Tại Hưởng, anh đừng khinh người quá đáng!" Chris cứng rắn tách Phác Tú Anh ra khỏi Kim Tại Hưởng, "Hiện giờ Tú Anh không muốn đi theo anh! Anh đừng quá phận!"

"Em thật sự không muốn đi với tôi?" Kim Tại Hưởng nắm chặt đấm tay.

"Đúng! Tôi không muốn!" Phác Tú Anh lạnh lùng. Dù sao, anh cũng muốn ly hôn với cô, không phải sao? Anh vô tình vô nghĩa làm trái tim cô trở nên băng giá!

"Tốt!" Ánh mắt Kim Tại Hưởng sắc bén nhìn chăm chú cô một lúc lâu, sau đó quyết định xoay người rời đi.

Phác Tú Anh nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng không có chút vui vẻ nào. Chỉ có vô tận bi ai! Cô hiểu cơn giận của anh, nhưng anh có hiểu tấm lòng của cô không?

Anh đã không cần cô! Anh muốn ly hôn với cô, cô còn cần thiết lưu luyến không buông không? Nếu kết quả là tan vỡ, vậy thì dứt khoát một chút!

Câu nói "ly hôn" đó đã làm lòng cô nát tan! Anh có biết?

"Tại Hưởng, Tại Hưởng, anh muốn đi đâu?" Dư Tuyết Kim nhìn vẻ mặt Kim Tại Hưởng lạnh lẽo, lập tức chạy theo kéo tay anh.

"Anh phải đi về." Kim Tại Hưởng nhịn không được hất tay cô ta ra.

"Em cũng vậy. Có thể đưa em đi một đoạn đường không?" Cô đáng thương kéo tay anh.

"Ừ." Anh hừ một tiếng, kéo tay cô cùng rời đi......

Ở trên xe, Kim Tại Hưởng vẫn không nói gì, sự tức giận và buồn bã của anh hoàn toàn rơi vào mắt Dư Tuyết Kim. Trong lòng Dư Tuyết Kim tức giận không thôi! Không phải anh đã quên mất người ta sao? Sao vừa nhìn thấy cô ta ở chung cùng người đàn ông khác anh lại căm tức như vậy?

Chẳng lẽ anh đã bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia?

Không được! Phải nghĩ biện pháp giữ anh lại! Trong mắt Dư Tuyết Kim sóng sáng tia nhìn khác thường.

Trong đầu Kim Tại Hưởng vẫn tái hiện hình ảnh vừa rồi Phác Tú Anh và Chris ôm nhau. Thật đáng giận! Cô gái này vừa nói thương anh, dứt lời đã nhảy vào ngực tên đàn ông khác?

Đây là tình yêu của cô đối với anh?! Thật buồn cười! Thật là tình yêu rẻ mạt!

Chết tiệt! Anh tức giận đập tay vào thành xe, xe hơi lập tức phát tiếng "rầm" một chút.

"Á!" Dư Tuyết Kim nhìn xe bọn họ sắp đâm vào lan can phòng hộ ven đường, sợ hãi thét lên.

Kim Tại Hưởng nhanh nhẹn đánh tay lái, chiếc xe lập tức trở về quỹ đạo vừa đi.

Dư Tuyết Kim thở phào nhẹ nhõm, còn nghĩ là sẽ xảy ra tai nạn chứ? Cô cúi đầu đánh giá gương mặt Kim Tại Hưởng như không có chuyện gì xảy ra, anh quan tâm đến người kia như vậy sao? Trong lòng cô lạnh lẽo.

Nếu so sánh, thì ở điểm nào thì cô cũng đều không thua người kia!

"Đến nhà em rồi. Tuyết Kim." Kim Tại Hưởng vô cùng bình tĩnh nhắc nhở.

Dư Tuyết Kim nhìn một chút, thật là đã đến cửa nhà rồi.

Cánh tay bóng loáng trắng nõn mềm mại vô hạn kéo xoa tay Kim Tại Hưởng, nói với Kim Tại Hưởng: "Anh vào uống ly cà phê nhé? Tại Hưởng."

Kim Tại Hưởng nhìn Dư Tuyết Kim cười quyến rũ, trong lòng cảm thấy chút ảm đạm. Chẳng bao lâu trước đây, trên mặt Phác Tú Anh cũng là nụ cười xinh đẹp như vậy, mà hiện tại......

Trong lòng anh bỗng đau nhói. Tâm tình rất tồi tệ!

"Ừm, được không? Tại Hưởng." Ánh mắt mù sương hơi suy tư, tiến tới gần anh, đôi môi đỏ bừng đang ở trước mắt anh.

"Xin lỗi, hôm nay anh không thoải mái. Lần sau đi." Anh từ chối nhã nhặn.

"Vậy, được." Dư Tuyết Kim lộ ra một nụ cười mất tự nhiên. Cương quyết hôn lên mặt anh một cái, mới tỏ vẻ rất không tình nguyện xuống xe.

Đợi cô ta xuống xe xong, xe anh phóng vù như gió lướt qua. Dư Tuyết Kim nhìn anh rời đi không chút lưu luyến tức giận tới mức đứng dậm dậm chân!

Thật đáng ghét! Cô tức giận cắn môi dưới. Kim Tại Hưởng, anh chờ xem, tôi muốn dù không thể cũng phải thành có thể bắt được anh!

Kim Tại Hưởng tức giận nằm trên giường, nhìn chằm chằm đồng hồ để bàn cạnh đầu giường, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phác Tú Anh vẫn chậm chạp chưa về!

Giờ đã là 2h sáng mà cô vẫn chưa về! Chẳng lẽ đêm nay cô ở chung với Chris?!

Vừa nghĩ tới việc giờ phút này Phác Tú Anh đang trong ngực Chris, anh tức phát điên!

Cầm điện thoại, lại để điện thoại xuống; nhấc lên lần nữa rồi lại một lần nữa để xuống!

Anh không thể gọi cho cô! Tại sao anh lại gọi cho cô chứ? Đó chẳng phải là nói với cô rằng anh đang chờ cô về sao?

Anh không thể gọi điện cho cô! Không thể yếu thế trước mặt cô được!

Nhưng, thật đáng chết! Trái tim anh lại lo lắng không yên, không thể bình tĩnh nổi!

Không phải là anh không quan tâm đến cô sao? Trong lòng anh không phải chỉ yêu Dư Tuyết Kim thôi sao? Tại sao bây giờ anh lại tức giận như vậy? Lại đau lòng như vậy?

Anh nhắm mắt lại, không để mình tiếp tục suy nghĩ về cô! Nhưng, càng không muốn nghĩ đến thì bóng dáng cô lại càng rõ ràng trong anh!

Trong đầu, hình ảnh Phác Tú Anh và Chris thân mật hiện lên...... Lúc này có thật họ đang ở cùng nhau không? Cô muốn ở cùng Chris sao?

Kim Tại Hưởng ở trên giường nhìn thời gian từ từ trôi qua, sắc trời ngày càng sáng lên, mà phòng bên cạnh vẫn không hề có tiếng phát ra.

Điều này chứng minh Phác Tú Anh vẫn chưa về!

Tâm tình Kim Tại Hưởng càng ngày càng tệ hại! Trời sáng mau chóng mà cô vẫn chậm chạp chưa về!

Tối qua cô đã "hồng hạnh xuất tường"? Cùng tên Chris kia ở cùng nhau cả một đêm?

Tâm tình Kim Tại Hưởng vô cùng phức tạp! Là giận? Là hận? Hay là lo lắng, đau lòng? Lúc này, anh không thấu hiểu chính tâm tư của mình nữa.

Anh từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng bên cạnh, mùi thơm đặc biệt chỉ thuộc về Phác Tú Anh ập vào mặt anh. Nhưng trong phòng không hề có cô.

Cô thật sự không về! Trong lòng anh bỗng thấy mất mát.

Đi xuống dưới, thấy Ngọc tẩu đang chuẩn bị bữa ăn sáng.

"Ngọc tẩu, bà có thấy Tú Anh không?" Anh chờ mong nghe được đáp án khiến mình vui mừng.

"Từ tối qua đến giờ tôi chưa thấy thiếu phu nhân." Ngọc tẩu bình tĩnh đáp.

Ánh mắt anh buông xuống, thật là cô đã không trở về! Cả tối không về! Cô nàng đáng ghét này! Rốt cuộc cô ở đâu?

"Chờ cô ấy về thì bảo cô ấy đến công ty tìm tôi!" Kim Tại Hưởng hơi tức giận đối với Ngọc tẩu.

"Vâng." Ngọc tẩu gật đầu, sau đó thấy Kim Tại Hưởng xoay người rời đi.

"Thiếu gia, cậu còn chưa ăn điểm tâm." Ngọc tẩu ở phía sau gọi anh.

"Không ăn." Kim Tại Hưởng cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.

Ngọc tẩu nhìn anh rời đi, không khỏi than thở. Đôi vợ chồng này không biết còn có thể tiếp tục duy trì hay không?

Kim Tại Hưởng trong phòng làm việc chờ suốt một ngày, vẫn không thấy Phác Tú Anh đâu, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không nghe!

Lông mày rậm nhíu chặt, đầy bụng tức giận! Cô muốn thế nào? Anh gọi điện thoại về nhà, nghe điện thoại là Ngọc tẩu: "Thiếu phu nhân đã về chưa?"

"Còn chưa về."

"Cái gì?! Đến giờ vẫn chưa về?" Kim Tại Hưởng cầm điện thoại gào lên.

"Đúng vậy, thiếu gia."

Kim Tại Hưởng dập điện thoại, lập tức bấm số điện thoại của Phác Tú Anh, anh muốn hỏi cô, rốt cuộc cô muốn thế nào?

Phác Tú Anh nhìn trên điện thoại biểu thị Kim Tại Hưởng gọi tới, cô lạnh lùng cười một tiếng, tìm cô làm gì? Không phải là không quan tâm tới cô sao? Không phải là muốn ly hôn với cô sao?

Cô lười biếng ấn nút nghe, lạnh băng hỏi: "Chuyện gì?"

"Em đang ở đâu?" Thanh âm tức giận của anh vang lên như mang theo sự đè nén.

Phác Tú Anh ở trong điện thoại cười lạnh: "Tôi ở đâu có quan trọng không?"

"Em đừng nói với tôi là cả đêm qua em cùng tên Chris kia ở chung một chỗ đấy?!" Anh híp ánh mắt nguy hiểm.

"Vậy thì sao?". Cô không sợ hỏi lại.

"Em dám!". Kim Tại Hưởng quả thực tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Có gì mà tôi không dám? Rất nhanh thôi tôi sẽ lại độc thân. Tôi phải nắm chặt cơ hội quen biết người đàn ông mới." Phác Tú Anh cố ý chọc giận anh.

"Em——!" Kim Tại Hưởng giận muốn bẻ gãy cổ cô. " Phác Tú Anh, tôi cảnh cáo em, tốt nhất em nên về nhà trong vòng 30 phút nữa! Nếu không hãy tự gánh lấy hậu quả!".

"Hừ!" Phác Tú Anh hừ lạnh một tiếng, "sập" một tiếng đóng di động.

Cô lại dám ngắt máy?! Kim Tại Hưởng giận không thể tha thứ! Điện thoại trong tay đập vào vách tường lạnh lẽo, nát bấy.

Tiêu Quân thấy Kim Tại Hưởng tức giận bừng bừng từ phòng làm việc đi ra, nhìn lại điện thoại đã thành sắt vụn trên mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu. Đây là chiếc điện thoại thứ ba đã lừng lẫy hy sinh.

Xem ra lực sát thương của Kim thiếu phu nhân thật rấy cường đại nha!

"Tiêu Quân, gọi điện về Kim gia gặp Dương quản gia, tôi muốn một lúc sau nhìn thấy Phác Tú Anh!".

"Vâng." Tiêu Quân cung kính.

"Tôi ở nhà đợi." Câu nói Kim Tại Hưởng vừa dứt đã thấy anh vội vã rời đi rồi.

Tiêu Quân thở dài một hơi, đến giờ mà tổng tài vẫn chưa rõ trong lòng mình ai quan trọng nhất sao? Hi vọng anh có thể sớm giác ngộ một chút.

Khi Phác Tú Anh thấy Dương quản gia dẫn đoàn vệ sĩ Kim gia xuất hiện trước mặt mình, cô chỉ lộ ra vẻ cười lạnh.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia muốn gặp cô. Mời cô mau chóng về nhà." Dương quản gia cung kính với Phác Tú Anh.

"Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh ta." Phác Tú Anh lạnh lùng.

"Nếu hai người có hiểu lầm thì nên bình tĩnh nói chuyện, không nên để hiểu lầm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng." Dương quản gia khổ khẩu bà tâm khuyên nhủ cô.

Hiểu lầm? Bây giờ anh muốn ly hôn với cô? Bọn họ còn có cái gì tốt đẹp?

Hay là anh muốn cô về nhà bàn chuyện ly hôn. Cô biết là chuyện gì sẽ tới thì vĩnh viễn cũng không tránh khỏi.

——————————————-

Về đến nhà, cô nhìn thấy khuôn mặt Kim Tại Hưởng xám xịt ngồi trên ghế salon, lông mày nhíu chặt, căng thẳng.

Xem ra anh rất tức giận! Ngọc tẩu đứng bên cạnh vẻ mặt lo lắng. Phác Tú Anh cười nhẹ với Ngọc tẩu một tiếng.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về, không có chuyện gì nữa thì tôi về Kim gia." Dương quản gia cung kính nói với Kim Tại Hưởng.

"Vất vả rồi." Kim Tại Hưởng vẫn lạnh lùng. "Ngọc tẩu, bà cũng đi xuống đi."

Phác Tú Anh lạnh mắt nhìn Ngọc tẩu và Dương quản gia rời đi, tự mình lên tầng hai, trở về phòng.

Lúc cô đóng cửa, cánh tay Kim Tại Hưởng nhanh chóng chặn cửa phòng. Sau đó, cô đã nhanh chóng bị Kim Tại Hưởng áp đảo, ngã xuống giường.

"Anh muốn thế nào?" Phác Tú Anh lạnh lẽo nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng khinh miệt cười một tiếng, " Tôi muốn thế nào? Là em muốn thế nào mới đúng? Phác Tú Anh! Tối hôm qua em một đêm không về, rốt cuộc em đi đâu?"

"Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!" Phác Tú Anh quay mặt qua chỗ khác.

"Em đừng quên tôi là chồng em!" Kim Tại Hưởng khẽ gầm lên.

"Vậy thì sao? Rất nhanh sẽ không phải nữa!" Cô lạnh lùng, trái tim cô cũng lạnh băng.

Anh nắm cằm cô: "Một ngày chúng ta chưa ly hôn, em vẫn là người của tôi! Phác Tú Anh."

Phác Tú Anh cười nhạt, xem thường lời nói của anh.

Anh bỗng nhiên xé mở áo cô, da thịt trắng nõn lập tức hiện ra trước mắt anh, bàn tay to lớn ấm nóng của anh đặt lên trên cổ cô, cô không khỏi chấn động cả người.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Tròng mắt cô trong suốt nhìn chăm chú anh.

"Tối hôm qua tên Chris đó có phải vuốt ve em như vậy không?" Tròng mắt đen nhánh của anh tràn ngập nguy hiểm.

"Anh ——!" Phác Tú Anh nhất thời chán nản. Anh rõ ràng nghĩ rằng tối qua cô ở cùng Chris. Cô vĩnh viễn sẽ không nói cho anh biết, tối qua cô ngủ ở nhà mẹ đẻ.

Anh càng để ý cô và Chris ở chung một chỗ, cô lại hết lần này tới lần khác cùng Chris dây dưa không rõ, cô muốn anh tức giận, muốn anh càng tức giận, cô muốn anh phát điên!

Muốn cùng cô ly hôn sao?! Anh tàn nhẫn tổn thương trái tim cô, cô cũng sẽ không để anh sống tốt!

"Đúng! Anh ấy đối với tôi vô cùng nhẹ nhàng, tôi vô cùng hưng phấn." Phác Tú Anh lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.

"Em ——!" Kim Tại Hưởng tức giận nâng tay lên.

Phác Tú Anh nhìn anh giơ tay lên cao, đôi mắt đen căng thẳng, "Anh muốn đánh tôi? Cứ đánh đi! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro