Chương 25: Biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin nhắn vừa gửi đi, cả hai người nhìn tin nhắn người kia gửi mà lâm vào trầm mặc.

Phác Tú Anh nhìn tin nhắn "Chúng ta sinh một đứa đi." do ông xã thân yêu của mình gửi đến, có chút ngây ngốc, trong đầu liền vẽ ra 7749 viễn cảnh, xong lại gửi một cái tin nhắn khác:

【 Ông xã... anh bị hack tài khoản hả? 】

【Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có phải chồng của Phác Tú Anh tiểu thư, Kim Tại Hưởng không? Nếu không phải thì anh có thể chuyển lời hay là đem điện thoại trả lại cho anh ấy được không? 】

【Chắc chắn sẽ có hậu tạ.jpg 】

Kim Tại Hưởng: ".................."

Anh ôm trán, nhắn lại: 【Là anh đây, không có bị hack tài khoản. 】

Phác Tú Anh: 【Tôi không tin, trừ khi anh gửi hình chụp tự sướng qua đây. 】

【Ông xã của tôi mới nói là không cần sinh em bé nữa. 】

【Anh nhất định đang lừa tôi. 】

Kim Tại Hưởng đọc tin nhắn một hồi, tự nhiên cảm thấy một bên thái dương hơi giật giật, cảm thấy vô cùng hối hận vì trước đây cự tuyệt Phác Tú Anh quá dứt khoát. Ai nói là anh không muốn có con chứ, bây giờ anh muốn, vô cùng muốn có con.

Chỉ là, muốn anh chụp một bức ảnh tự sướng rồi gửi qua, loại hành vi hành anh thấy có chút khó xử.

Anh cảm thấy hơi trẻ con một chút, nam nhân như anh sao lại đi chụp ảnh tự sướng.

Vì thế, anh liền gọi video qua, bên kia vừa nhận điện thoại, trên màn hình điện thoại của Phác Tú Anh hiện lên hình ảnh ông xã thân yêu.

Phác Tú Anh cũng biết anh không chụp hình tự sướng, nên cũng không quan tâm góc mặt này nọ, nhưng mà lần này, điện thoại của anh đang đặt chính diện, ở góc 45 độ hướng từ dưới lên, cằm và lỗ mũi đều nằm trọn trong khung hình, với người khác chính là góc chết, vậy mà với anh thì lại trở thành mỹ nhan thịnh thế không góc chết thế này.

Khuôn mặt nhỏ của Phác Tú Anh đỏ lên, liền vội vàng tắt màn hình, tự nói với chính mình là ông xã đi làm bận rộn mà còn gọi video cho mình cũng không tốt lắm, nên cô liền chủ động cúp điện thoại.

Sau đó lại nhắn một tin: 【Ông xã, anh...thật sự muốn cùng em sinh em bé sao?】

Kim Tại Hưởng chỉ nhắn lại: 【 Ừ. 】

Phác Tú Anh ôm điện thoại vào ngực, tim đập thình thịch.

Cô không biết sao anh đột nhiên lại thay đổi như vậy.

Trời tối, Kim Tại Hưởng tan tầm về nhà.

Hôm nay Phác Tú Anh xuống bếp, nấu mấy món sở trường của cô.

Kim Tại Hưởng vô cùng vui mừng, liền nếm một miếng, cảm thấy hương vị rất tốt.

Anh cầm đôi đũa, đang chuẩn bị ăn uống thỏa thích thì Phác Tú Anh ngồi bên đối diện chống cằm, đột nhiên mở miệng: "Ông xã, cảm ơn anh."

Kim Tại Hưởng sửng sốt, nhìn cô cười: "Không phải là anh nên cảm ơn em sao?"

Phác Tú Anh cong môi: "Không, là em muốn cảm ơn anh."

"Ông xã lúc nào cũng bao dung, để mặc em tùy hứng, lúc em bỏ nhà đi cũng không mắng em. Anh yêu em như vậy, còn vì em mà thay đổi suy nghĩ của bản thân, muốn cùng em sinh em bé."

"Em thật sự rất cảm động, cảm ơn anh đã thấu hiểu em. Bây giờ em đã nghĩ kỹ rồi, em cũng hiểu được anh đã dụng tâm tới cỡ nào, em cũng nên học cách thấu hiểu anh, chuyện sinh em bé cũng không dễ dàng gì, em nghe lời anh, chúng ta hiện tại không cần vội sinh con đâu."

"Chỉ cần chúng ta yêu nhau, có con hay không cũng không quan trọng lắm."

Kim Tại Hưởng vẻ mặt kinh ngạc, nghe Phác Tú Anh bày tỏ nỗi niềm trong lòng, bình tĩnh lại mấy giây, nói: "Không sao, chúng ta bây giờ sinh con cũng được."

"Anh..." anh che miệng ho nhẹ một tiếng "...bây giờ muốn có con."

Biểu cảm trên mặt Phác Tú Anh liền chuyển thành cảm động ra nước mắt: "Hu hu hu ông xã ơi cảm ơn anh, Tú Anh thật sự rất cảm động."

Sau đó, cô lại liền kiên định: "Em biết là anh vì em mới nói như vậy! Anh đối xử tốt với em như vậy, em cũng muốn hiểu cho anh! Không thể làm anh khó xử!"

"Ông xã yên tâm, Phác Tú Anh tuyệt đối sẽ không đòi sinh em bé."

Kim Tại Hưởng: ".................."

"Anh..." Kim Tại Hưởng mở miệng như muốn nói gì đó.

Phác Tú Anh giơ tay ngăn lại: "Anh không cần phải nói ra, em hiểu mà, em hiểu ý anh mà."

Kim Tại Hưởng nhìn ánh mắt kiên định của Phác Tú Anh, cảm thấy trong ngực có gì đó đang tan ra.

Đêm đến, trong phòng ngủ của Kim Tại Hưởng, anh kéo vật nhỏ vào trong lòng, vì sự nghiệp trồng người mà muốn cố gắng đến cùng.

Phác Tú Anh cảm nhận được luồn nhiệt phía sau, liền bật dậy, từ trong tủ đầu giường lấy ra bao cao su, đưa qua cho anh.

"Anh nhớ dùng đó."

Kim Tại Hưởng cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay Phác Tú Anh.

Anh đột nhiên hận không thể đập đầu xuống gối mà chết luôn trên giường.

***

Đối với việc Phác Tú Anh không còn muốn sinh em bé nữa, Kiều Giai Nhất hai tay hai chân vô cùng tán thành.

Lại nghe thấy việc Phác Tú Anh muốn vì bản thân mà làm chút chuyện gì đó, không muốn mỗi ngày quấn lấy chồng ôm ôm ấp ấp nữa, Kiều Giai Nhất nghe như thấy lời tiên phán xuống.

"Nếu ngay từ đầu cậu đã nghĩ vậy thì tốt rồi." Kiều Giai Nhất vỗ vai Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh khuấy trà sữa: "Nhưng mà tớ cũng không biết giờ phải làm gì cho tốt."

Kiều Giai Nhất: "Làm gì chả được, dù sao cũng chỉ là kiếm chuyện làm cho qua ngày đoạn tháng thôi mà, nhà cậu cũng đâu có cần cậu kiếm tiền nuôi gia đình đâu."

"Lấy tiền đầu tư mở tiệm trà sữa cũng được. Cũng không mệt mỏi gì, chồng cậu cũng chẳng thèm để ý chút tiền này đâu."

Phác Tú Anh gật gật đầu.

Kiều Giai Nhất: "Lần trước đi suối nước nóng nhà tớ thấy sao? Hay giờ chúng ta qua đó đi spa đi, mấy ngày nay tớ đều eo đau chân đau."

Phác Tú Anh nhìn đồng hồi: "Hôm nay hơi trễ rồi."

Kiều Giai Nhất: "Đâu có trễ đâu, cậu về sớm làm gì chứ? Gặp chồng à?"

"Không phải chính cậu mới nói từ nay về sau sẽ không có bám dính lấy ông xã nữa sao, gì mà mới hai phút thôi mà đã rớt liêm sỉ rồi?"

Phác Tú Anh lâm vào trầm mặc.

Hình như đúng là cô rớt liêm sỉ hơi sớm rồi.

***

Kim Tại Hưởng buổi chiều có một cuộc xã giao, địa điểm tổ chức ở một hội sở cao cấp trong trung tâm thành phố.

Đối phương là bạn học cấp ba của anh, họ Triệu.

Năm đó, bạn học của anh không phú thì quý, tốt nghiệp xong đa phần đều về kế thừa sản nghiệp gia đình. Bạn học Triệu này cũng có chút đầu óc, gia thế nhà y trước kia cũng bình thường tầm trung thôi, nhưng mấy năm gần đây nhờ có y mà cũng đã vươn lên không ít.

Buổi gặp mặt này cũng coi như là để tích lũy nhân mạch, dù sao cũng là bạn học, nên chuyện hợp tác lần này cũng coi như có chút dễ dàng hơn.

Kim Tại Hưởng được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng đã đặt trước.

Bạn học Triệu so với anh đến sớm hơn một chút, thấy Kim Tại Hưởng tiến vào, liền đứng dậy, duỗi tay chào hỏi: "Kim tổng, đã lâu không gặp."

Kim Tại Hưởng nhìn bạn học của mình mấy năm qua đã thay đổi khá nhiều, người này trước kia vốn gầy gò thế mà bây giờ chưa đến 30 tuổi đã có bụng bia. Nếu không phải trước kia đã liên lạc với nhau thì bây giờ có đi đến trước mặt anh cũng sẽ nhận không ra.

Kim Tại Hưởng cười cười, duỗi tay bắt tay bạn học, cũng chào hỏi một tiếng.

Hai người bắt tay xong, ngay sau đó, có một bàn tay trắng trẻo tinh tế duỗi về phía Kim Tại Hưởng.

"Đã lâu không gặp."

Kim Tại Hưởng nhìn bàn tay đang hướng về phía anh, lúc này mới nhìn thấy người đang đứng sau lưng bạn học Triệu.

Là Bạch Thiên Nghênh.

Khuôn mặt và dáng người của cô ta so với mấy năm trước cũng không có nhiều thay đổi, dù mấy năm qua sinh sống ở Mỹ nhưng cũng không có trang điểm lòe loẹt, mặc váy dài dáng suông, trang điểm nhẹ nhàng, toát ra phong cách mỹ nhân Trung Quốc vừa đẹp vừa giỏi giang.

Bạn học Triệu vội vàng giải thích: "Thiên Nghênh từ lúc về nước đều giữ liên lạc với tôi. Cô ấy nghe nói hôm nay tôi với cậu gặp nhau nên cũng muốn đi qua theo. Mọi người đều là bạn học cũ, cũng coi như gặp mặt ôn chuyện."

Kim Tại Hưởng trên mặt vẫn vô cảm, vươn tay, đối với bàn tay đang đưa ra của Bạch Thiên Nghênh chỉ nắm một cái nhẹ như có như không rồi liền rụt tay về, đáp khẽ: "Đã biết."

Bạn học Triệu cũng vội giảng hòa: "Nào, ngồi xuống đi."

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Bạn học Triệu đôi lúc cũng nhắc đến chuyện hồi cấp ba, muốn ôn lại chuyện xưa, nhưng Kim Tại Hưởng hình như không có hứng thú gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại đem đề tài quay về chuyện hợp tác.

Cả buổi đều chỉ nói chuyện hợp tác làm ăn, Bạch Thiên Nghênh cũng không chen chân vào được, chỉ yên lặng ngồi một bên, nghe hai người đàn ông bàn qua bàn lại chuyện làm ăn.

Cuối cùng, Kim Tại Hưởng và bạn học Triệu bàn chuyện cũng ổn, coi như chuyện hợp tác bước đầu mỹ mãn.

Nói chuyện làm ăn xong, bạn học Triệu cũng đã đặt bàn ăn trước, muốn lôi kéo Kim Tại Hưởng dùng bữa tối chung.

Kim Tại Hưởng liền từ chối, nói anh còn có chút chuyện, không thể dùng bữa chung với y.

"Vậy được rồi." Bạn học Triệu cũng không miễn cưỡng nữa. "Lần sau gặp lại."

Kim Tại Hưởng cùng với thư ký và trợ lý rời đi.

Lúc anh đi đến cuối hành lang, đột nhiên có người ở phía sau gọi lại: "Tại Hưởng."

Kim Tại Hưởng nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn thoáng qua.

Bạch Thiên Nghênh đi tới, gót giày đi trên mặt thảm dày không phát ra tiếng.

"Thật xin lỗi, hôm nay em đường đột xuất hiện, không báo trước với anh."

"Em nghe lão Triệu nói anh sẽ đến, nên mới muốn đến đây. Chúng ta đều từng là bạn học, khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần."

Kim Tại Hưởng ánh mắt lãnh đạm: "Rồi sao nữa?"

Bạch Thiên Nghênh bất ngờ một chút.

Ngay sau đó liền nhận ra là Kim Tại Hưởng đang hỏi cô ta có còn chuyện gì cần nói thì nói nhanh để anh còn đi.

Cô ta cắn môi, một tay ôm lấy khuỷu tay, cười cười tự giễu: "Anh đối với phụ nữ đều lãnh đạm như vậy sao?"

Hệt như thời cấp ba, lúc hai người qua lại với nhau, toàn trường đều cho rằng hai người đang quen nhau, chỉ có cô ta biết, giữa hai người một chút cảm tình cũng không có, cô ta khó chịu lo được lo mất, lúc cô ta đề xuất muốn hôn anh, anh lại đề nghị chia tay.

Kim Tại Hưởng nhíu mày.

Anh cảm thấy bản thân cũng nên rõ ràng một chút: "Cô cũng biết quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì. Để không xảy ra những hiểu lầm không đáng có, tôi thấy chúng ta không cần phải gặp lại nhau, cũng không cần phải nói chuyện qua lại."

Bạch Thiên Nghênh siết chặt tay: "Hiểu lầm không đáng có, ý anh là...với vợ của anh sao?"

"Em đã gặp cô ấy rồi, cô ấy thật xinh đẹp. Nhưng mà lúc em ở bên Mỹ, em có nghe nói hai người tình cảm không hạnh phúc."

"Hai người là gia tộc liên hôn không phải sao?"

Kim Tại Hưởng nheo mắt lại, nhìn người trước mặt mình.

Anh đột nhiên không biết mấy năm trước rốt cuộc cô ta có điểm gì mà hấp dẫn anh.

Có thể là hồi đó cô ta là học sinh được trợ cấp đầy thị phi trong đám học sinh không phú thì quý kia, cũng có thể lúc ấy cô ta mặc váy dài dịu dàng như hình mẫu nữ sinh lý tưởng trong lòng nam sinh.

"Tôi cùng vợ tôi vẫn đang rất hạnh phúc." Anh nói. "Tình cảm cũng rất tốt."

"Tôi mong cô từ nay về sau không cần chủ động đến gặp vợ tôi. Cô ấy cũng không thích nhãn hiệu thiết kế của cô, cũng không có hứng đi xem buổi ra mắt bộ sưu tập mới của cô."

"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Kim Tại Hưởng nói xong, xoay người rời đi.

Thư ký Chu đuổi theo, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Thiên Nghênh một cái.

Bạch Thiên Nghênh cắn chặt môi, thấy được tia chán ghét trong mắt thư ký Chu.

Kim Tại Hưởng về nhà, đang trên xe thì nhận được tin nhắn Phác Tú Anh gửi đến, nói cô bây giờ đang ở bên ngoài, tối mới về.

Anh vốn đã quen việc mỗi khi về nhà sẽ có một vật nhỏ mềm mại nhào vào lòng nghênh đón, nên khi nhận được tin nhắn liền thấy có chút không quen.

Nhưng mà anh cũng không nói gì, chỉ hỏi xem cô có cần anh qua đó không.

Phác Tú Anh:【Cảm ơn ông xã, không cần đâu!】

【Không có Tú Anh, ông xã chơi một mình không buồn nha! 】

【muah.jpg (version Phác Tú Anh) 】

Kim Tại Hưởng nhìn sticker Phác Tú Anh gửi qua, cười cười.

Anh nghe Phác Tú Anh nói tối mới về, nghĩ hẳn cô sẽ về sớm. Anh biết Phác Tú Anh làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, cô cũng không phải dạng sinh hoạt về đêm.

Sau đó, Kim Tại Hưởng đợi Phác Tú Anh về từ lúc bảy tám giờ, đến chín giờ cũng chưa thấy về.

Anh ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm máy tính trên bàn.

Trước kia anh chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua lâu đến như vậy.

Kim Tại Hưởng cũng tự an ủi bản thân rằng trước đây lúc anh đi xã giao buổi tối, Phác Tú Anh cũng như vậy mà đợi anh về.

Chỉ là, cảm giác trống rỗng này anh cảm thấy không quen lắm.

Phác Tú Anh trước khi xảy ra tai nạn thì lãnh đạm với anh suốt một thời gian rồi, vậy mà mới một đoạn thời gian ngắn trở nên ngọt ngào nũng nịu, vậy mà anh đã sớm quen với con người mới này của cô.

Đến khi đồng hồ chỉ mười giờ tối, Kim Tại Hưởng mới nghe thấy được tiếng bước chân bên ngoài.

Phác Tú Anh đứng ở cửa phòng, chỉ ló cái đầu vào, cười nói: "Ông xã, em về rồi."

Phác Tú Anh đang muốn hỏi anh là không cùng cô thời thời khắc khắc dính vào nhau, cũng không phải vừa về đến nhà đã ôm ôm ấp ấp với cô, lại có thời gian riêng tư cho bản thân thì cảm thấy thế nào. Vậy mà, lúc cô về đến nhà thì anh nhìn có vẻ không vui, thậm chí còn có chút u oán trong lòng.

Phác Tú Anh khó hiểu, đi qua chỗ anh: "Ông xã, có chuyện gì sao?"

Kim Tại Hưởng nhìn thoáng qua người phụ nữ "đi đêm không về nhà ngủ", kéo tay cô một cái, đem cô đặt lên đùi mình.

Phác Tú Anh: "Em mới đi spa về, anh thấy có thơm không?"

Kim Tại Hưởng ngửi thấy mùi tinh dầu trên người cô, cả một buổi tối bỏ mặc anh ở nhà một mình, hóa ra là để đi spa.

Phác Tú Anh thấy anh vẫn còn không vui.

Rốt cuộc là vì sao chứ?

Đau não ghê.

Kim Tại Hưởng ôm Phác Tú Anh đi về phía phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua phòng để quần áo, anh nhìn tủ quần áo một cái, lại nhìn đến một bộ đồ đang treo bên trong.

Lần trước lúc cô nhảy bài《this is love》hình như là mặc áo sơ mi với váy kẻ caro, hơi có phong cách nữ sinh.

Kim Tại Hưởng một bên ôm Phác Tú Anh, một bên lấy bộ đồ kia xuống.

Phác Tú Anh: "Ơ?"

Kim Tại Hưởng liền thay quần áo cho cô.

Mặc bộ đồ này vào, nhìn Phác Tú Anh không khác một nữ sinh mười sáu tuổi là bao.

Vừa trẻ trung, vừa kiều diễm, cảm giác như đang quay ngược về thời đi học.

Anh nhìn bộ dạng này của cô, rốt cuộc cũng xác định được, nếu ngày đó anh mà gặp cô, nhất định sẽ nhịn không được mà chủ động ôm vào lòng hôn.

Phác Tú Anh nhìn mình trong gương: "Tính ra em cũng chưa già lắm ha." Lời mới nói ra, kết quả đã bị người ta đặt lên tủ pha lê mà hôn.

Phác Tú Anh: "Ngô ngô ngô!"

Cô giật mình nhận ra Kim Tại Hưởng muốn ở chỗ này làm cái gì, hơn nữa cô còn đang mặc bộ quần áo nữ sinh này, trong đầu liền vụt qua một ý nghĩ.

"Anh....biến thái!" Cô cắn cắn ngón tay.

Kim Tại Hưởng cúi đầu, nhìn khóe mắt diễm tình của cô, gật đầu: "Ừ, là anh biến thái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro