lặng lẽ nghe khúc ly tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


bạn nhỏ...

có lẽ đây là lần cuối cùng em được gã gọi là "bạn nhỏ". nhiều chuyện đã đến. nhiều điều đã qua đi và thay đổi. em không còn nhỏ dại nữa, gã cũng không còn là người bạn thân của em nữa. vào một khoảng thời gian nào đó, chúng ta đã gặp nhau, thương yêu, và rồi xa cách, tan vỡ.

lần cuối cùng, gã gặp em tại một nơi chốn bất ngờ mà không hẹn trước. một thị trấn xa lạ đối với em và cả với taehyung. dầu nơi đó có núi, có biển, nhưng không phải quê nhà của em, cũng không phải là chốn thiết thân với gã. gã bị đẩy đưa đến thành phố đó, còn em một lần tình cờ ghé lại. em phải hít thở biết bao nhiêu bụi đỏ và mệt nhọc trên những con đường núi đá gập ghềnh nắng cháy mới tìm thấy gã.

buổi chiều, gã đón chờ và nhìn thấy khuôn mặt em rám đen bơ phờ vì nắng bụi. tóc mái em đã dài nhưng cháy khô và rối bù. dưới hình ảnh phong trần của một lữ hành khách, em có một nét đáng yêu và đáng ghét riêng biệt. em không biết phải giải thích rõ ràng như thế nào, nhưng em không còn cười vui hớn hở mỗi khi gặp gã. sau một vài chuyện xảy ra trong cuộc sống riêng của em, hình như em không còn cười được nữa. em chỉ có thể mỉm cười gượng gạo, và gã biết điều đó.

- sao gặp tôi mà em không có vẻ mừng một chút xíu nào?

trong một quán nước nhỏ vách gỗ sơ sài, gần bên cửa sổ treo một chiếc đồng hồ kiểu đại hàn có cây kim chạy ngược chiều, em lặng lẽ đáp:

- em đã hết thương anh rồi.

giọng nói của em lúc đó có vẻ càu nhàu, bực bội và tiếc rẻ, vì em tự nghĩ không điều gì đáng buồn chán bằng điều đó, thế mà điều đó đã xãy đến. em không còn thương gã được nữa.

- tôi không tin đâu. tôi không tin là em hết thương tôi.

- đừng quá kiêu hãnh như vậy. thật tình mà nói anh đừng giận, nhưng chắc chắn em đã hết thương anh rồi.

taehyung khúc khích cười như vừa nghe một lời nói dối vụng về nhất trên đời. gã lắc đầu, làm như gã là gan ruột của em để nói chắc nịch.

- em đã quên tôi, theo đúng thói quen thông thường của tôi, nhưng em phải còn thương tôi.

- đừng ép buộc em về những chuyện tình cảm như thế. em đã nói hết rồi, thực sự hết rồi!

dĩ nhiên. gã có bao giờ tin em điều gì đâu. khi em thương gã, gã không hề tin chuyện đó. bây giờ em đã ghét gã thực tình, gã cũng không tin điều này. chúng ta khởi đầu trong nghi ngờ, chúng ta tiếp diễn trong hoài nghi, rồi chúng ta kết thúc trong ngờ vực.







-----








quán ăn vắng khách. ngoài đường trời đã tối, chỉ thấy ánh sáng nóng bức từ chiếc xe bán hủ tiếu mì cũ kỹ với những hình vẽ màu mè đã tróc sơn.

buổi ăn xong xuôi qua loa nhưng không được ngon miệng. chiếc xe xích lô chậm chạp đi qua những con đường tối, ngắn ngủn và loay hoay trong thành phố vắng vẻ. dừng lại trước rạp chớp bóng gần chợ. tấm hình vẽ quảng cáo cho thấy một phim cũ đã xem lâu lắm rồi, những bó hoa và nụ cười thiếu phụ diễm lệ, nhạc đệm bàng hoàng rồi chiếm giải oscar về âm nhạc.

xe xích lô tiếp tục lăn bánh về phía đường biển. vào ngồi quán lộ thiên dưới những lùm cây, chợt trời đổ cơn mưa ngắn hạt mùa hè.

cả một ngày nay ngồi trên xe đò khiến em mệt quá, buồn ngủ nữa. gã kéo em lại gần, bụi đường trên con quốc lộ suốt một ngày nay làm mất hẳn đi mùi thơm của tóc em.

- anh đừng hôn em.

em mê man thiếp đi vào ngực gã. chúng ta kề sát bên nhau, bàn tay lơ mơ nắm nhẹ lấy nhau. chúng ta không ôm nhau siết chặt như thuở đầu và không còn thèm thuồng vội vã tìm môi nhau như lúc trước. anh ơi, anh thấy không? có một cái gì rời rã, lo lắng, bất an, dẫu khi chúng ta vẫn đang gần gũi cận kề nhau thì chúng ta đã chẳng còn yêu thương nhau mặn nồng như xưa. một cuộc gặp gỡ, một buổi tối, một lời hỏi thăm, nối dài sao được một tình yêu đã đến hồi hủy diệt.

có tiếng ngáp nhẹ. em đã nói đúng như gã nghĩ. đã hết hồi kết cuộc, lạnh lẽo và buồn rầu. kết thúc như thế nào thì cũng bình thường, chán ngắt và tẻ nhạt như thế. chẳng bao giờ có một đoạn cuối tưng bừng đẹp đẽ hoặc lâm ly gay cấn, ngoại trừ trong tiểu thuyết và điện ảnh.

khi còn thương yêu, em biết tự trong đó đã chứa mầm sự hết cả. đương nhiên phải kèm theo những lý do, hoặc những cái cớ nào đó, để lúc cần có thể đem ra giải thích.

em nói, thời gian đầu tiên, em đã quen đọc thư gã, quen nghe thấy những điều gã nói, những lời gã viết, những chữ gã nhảy nhót tinh nghịch trong em. taehyung, em đã ghiền những thứ đó rồi. và khi em đột ngột bị "cúp" phần "lương thực" quen thuộc như thế, em không chịu nổi. em giận gã, em bực tức gã, em bất mãn. dần dà, em ghét gã thực sự.

em quen nghĩ rằng chỉ có mỗi mình em là được đọc, được thấy những lá thư của gã. rồi khi nhìn thấy những thư từ của gã gửi cho người khác, bất cứ vì lý do gì: xã giao, thông thường, em đều cảm thấy khó chịu và thất vọng tột cùng. em luôn tưởng chỉ mỗi một mình là được nhận những bông hoa nhỏ, cỏ lá cây thơm mà gã đã hái vội đâu đó để trao tặng đến tôi. cho nên khi em được biết gã có thói quen phân phát hoa cho khá nhiều người, em không thể chịu nổi.

em đã coi thường những bông hoa và lá thư cũ. từ đó, em biết rằng mình không thể còn thương yêu nhau được nữa. vì những điều đáng quý nhất, giờ đây đã trở nên tầm thường, những điều lẽ ra phải đáng kính trọng nhất, lúc này đã bị coi thường rẻ rúng. em quen mơ ước rằng gã luôn luôn theo đúng những gì em muốn. nhưng gã đã hoàn toàn làm trái ngược hẳn ý thích của em.

em thích gã đừng vẽ vời làm thơ làm thẩn, và gã đã sôi nổi làm nên những bài thơ. kỳ cục thay nó lại rất đặc sắc, tưởng có thể gom góp để xuất bản thành một cuốn sách rất vô giá trị. em thích gã đừng tập tành viết văn vớ vẩn, và gã đã viết, lại viết được nhiều truyện rất hay, sau sớm thành công rồi được khá nhiều người biết tiếng. cứ mỗi lần taehyung làm ngược lại ý muốn của em là một lần gã chứng tỏ mình có lý hơn, để cho em thấy em đã sai lầm nặng nề. và cuối cùng, giờ đây, hai ta đã hoàn toàn mất nhau rồi.

em với gã, chúng ta không thể cùng nhau nhìn về một hướng, cũng không thể cùng đi về một hướng. con đường tốt đẹp nhất là con đường trên đó chúng ta đi ngược chiều với nhau. nếu tình cờ đôi lần trong đời, chúng ta chợt đụng đầu nhau như những chuyến tàu khác hướng vẫn thường chờ đợi sát bên nhau đôi phút ở sân ga để chờ người bẻ-ghi, tốt hơn chúng ta nên quay mặt làm lơ, giả vờ không thấy, giả vờ không biết nhau, để mỗi người tiếp tục con đường riêng biệt của mình.

không ai là không đóng kịch một lần trong đời, chúng ta hãy đóng kịch với nhau trong những lần gặp gỡ như thế, nếu có. và em hy vọng sau vài lần diễn tập như thế, em sẽ thực sự không còn biết gã, em sẽ thực sự thấy gã như một người hoàn toàn xa lạ. rồi em cũng nghĩ rằng không điều gì đẹp đẽ tốt lành bằng việc em tự thiêu hủy tình yêu lụi tàn trong em, thiêu sạch tất cả những rung động nào đó còn sót lại vì hình ảnh của gã. em tin chắc mình sẽ làm được điều đó.







-----







cuối năm nay, gã có dịp đi bằng đường bộ trên quốc lộ 1 từ trung vào nam. chuyến xe đò lần đầu gã đi đã thu hút sự chú ý của gã đến với thị xã này. qua một cây cầu nhỏ hoặc một con sông bập bềnh sẽ thấy những nhà cửa nhấp nhô trong bầu không khí ran đầy mùi cá mặn. gã nhìn đám học trò áo trắng trên đường. một lần nữa, vì em mà gã bỗng thấy thích thêm một thành phố.

jungkook người gã luôn yêu thương, ngày đó đã tuyệt tình phũ phàng chia tay gã, em không nói tới đớn đau về căn bệnh đang di căn trong người, gã chỉ biết ánh mắt em khi chối từ tình cảm của gã là một sự lưu luyến không nỡ tách lìa. mùa xuân đang đến, nhưng gã đã chẳng còn ca ngợi vẻ đẹp của nó như những câu chuyện tình có bố cục cổ điển nữa.

em ơi, bây giờ em thế nào rồi? bầu trời ở đây xanh thẳm, liệu em có đang ngắm trời cùng anh hay không?






hết.






viết ngày tình lụi tàn....


thương nhớ màu mắt của em.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro