79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc xách túi đi ra khỏi nhà, đi ra đường, suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nghỉ qua đêm trong căn nhà mình mua.

Cậu gọi xe, mệt mỏi nhắm mắt ngồi ở ghế sau.

Sau khi cơn giận qua đi, chỉ còn lại nỗi buồn sâu sắc.

Mấy giờ trước còn rất vui vẻ, tan làm có thể cùng đồng nghiệp ăn lẩu, sau đó về nhà chờ Kim Thái Hanh về, bọn họ có thể cùng nhau trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ.

Tại sao đột nhiên lại trở nên như thế này?

Điền Chính Quốc vẫn chưa có cảm giác chân thực, cảm giác như đang ở trong một giấc mơ, người mà cậu đồng ý chung sống đột nhiên bị thay thế bởi thái tử của một tập đoàn giàu có.

Đây có phải là một trò chơi mới phổ biến của giới nhà giàu, giả vờ nghèo rồi đùa bỡn người khác?

Nếu giấy đăng ký kết hôn không phải là giấy thật, cậu gần như tưởng rằng mình đã tham gia một chương trình thực tế chơi khăm.

Quả nhiên có chờ mong liền sẽ thương tâm, cậu vừa khơi dậy niềm tin vào hôn nhân và cuộc sống thì bỗng nhiên ngã xuống đáy, cảm thấy tổn thương gấp bội.

Nếu bản thân có ý chí sắt đá thì tốt rồi.

Đến nơi, liền xuống xe.

Nơi này là một tiểu khu mới, nhà là Điền Chính Quốc mua hai năm trước, lúc mua chỉ nghĩ không thể cả đời ở kí túc xá nên thấy thích hợp thì mua một căn.

Lúc mua thì nội thất đã hoàn thiện, ngoại trừ thỉnh thoảng đi xem điện nước hay ở qua một đêm, Điền Chính Quốc cơ bản không thế nào tới, sau khi kết hôn thì càng không ở một ngày, không nghĩ tới hôm nay có tác dụng.

Cậu nhớ rõ căn hộ này Kim Thái Hanh cũng biết, lúc ấy cho rằng anh biết được từ hệ thống môi giới, hiện tại ngẫm lại, lấy thân phận của anh tùy tiện tra là đã rõ ràng.

Mà bản thân trước lúc kết hôn chỉ tra cứu hệ thống cảnh sát xem Kim Thái Hanh có tiền án gì không.

Không thể nghĩ lại, càng nghĩ càng giận, giận xong lại khổ sở, liên tục nhảy qua lại giữa cáu kỉnh và buồn bã, điều này không tốt cho trái tim.

Điền Chính Quốc bước vào tiểu khu, nhìn thấy tên tiểu khu ở ngoài cửa, chợt nhớ đến điều mình đã nghe trước đó: "Một nửa diện tích đất trong thành là do nhà họ Kim phát triển."

Khi mua nhà cậu chỉ nhìn vào môi trường và sơ đồ tầng, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, bây giờ mở điện thoại để tìm kiếm nhà phát triển tiểu khu thì phát hiện ra họ của nhà phát triển thực sự là Kim.

Nhồi máu cơ tim.

Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu xách túi bước vào tiểu khu.

Sau khi vào nhà cậu nối điện nước, dọn dẹp một lát rồi ngồi lên giường trong phòng ngủ.

Trong nhà không có nhiều đồ đạc, chỉ có nội thất cơ bản nhất nhưng có thể ở được, nhưng cậu quen sống trong một ngôi nhà ba tầng rộng rãi nên căn hộ loại này trông hơi nhỏ.

Cậu tự nguyền rủa mình vì đã bị tha hóa quá nhanh.

Điền Chính Quốc lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Bạch Dụ để hỏi thăm đồng nghiệp về tình hình ở đó. Bạch Dụ vừa rồi gọi cho cậu mấy lần đều không có trả lời.

Bạch Dụ lập tức trả lời bọn họ không đi ăn lẩu mà về nhà riêng, hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra.

Điền Chính Quốc xin lỗi vì đã trì hoãn bữa tiệc tối của đồng nghiệp, nhưng cậu không muốn nói về chuyện đó bây giờ, nói sau rồi tính, sau đó tắt khung thoại.

Cậu thả mình xuống giường, thở dài thật sâu.

Không biết Chiêu Chiêu ngày mai về nhà không thấy cậu ở đó sẽ như thế nào, Kim Thái Hanh hẳn là có rất nhiều biện pháp lừa dối đứa nhỏ.

Cậu nằm xem điện thoại, nghĩ nghĩ, nghiến răng nghiến lợi tìm kiếm tên Kim Thái Hanh trên mạng, kết quả không như mong đợi nhưng cũng khiến cậu nhất thời choáng váng. Cậu lại tìm Kim Diễm, lúc này hiện ra tràn ngập kết quả tìm kiếm, Điền Chính Quốc xem qua mấy cái, đều nói Kim gia giàu có như thế nào, mở ra bao nhiêu bất động sản mới, càng nhìn càng ý thức được khoảng cách giữa mình với Kim Thái Hanh.

Cậu nhớ khi Kim Diễm đến gặp mình còn phải đưa tiền, có trời mới biết trong phong bì có bao nhiêu tiền.

Câu chuyện Cô bé Lọ Lem rơi vào đầu, cậu không hề vui vẻ chút nào, cậu chỉ muốn gia đình nhỏ ban đầu của mình.

Đúng lúc này, trên WeChat hiện lên một tin nhắn, chính là Kim Thái Hanh.

Ngay khi anh gửi một tin nhắn WeChat dài, đơn giản là vài lời giải thích, Điền Chính Quốc ác tâm động ngón tay chặn anh, động tác nhanh nhẹn liền mạch lưu loát.

Cậu ném điện thoại đi, kéo chăn lên che đầu, không muốn nhìn thấy những thứ khiến cậu khó chịu nữa.

Điền Chính Quốc ngày hôm sau tỉnh lại, ngơ ngác ngồi trên giường một lúc mới cảm thấy đói.

Con người là như vậy, trời sập cũng sẽ đói khát, Điền Chính Quốc cam chịu bò dậy, trong nhà này chẳng có gì cả, mặc quần áo đi ra ngoài tìm đồ ăn, vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với đôi chân dài, xách theo hộp cơm trưa, đứng giữa đường.

Cậu không cần ngước mắt cũng biết đó là Kim Thái Hanh.

Sáng thứ bảy không có ai ở đó, anh đã đứng đó không biết bao lâu, Điền Chính Quốc cũng không buồn tranh cãi với anh, chỉ giả vờ như không nhìn thấy, đi ngang qua.

Kim Thái Hanh ngăn cậu lại, đưa hộp cơm cho cậu, nói: "Em ở một mình lại thích chắp vá cho qua, tốt xấu gì cũng phải ăn cơm."

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, vẻ mặt u ám, hoàn toàn khác với khí phách hăng hái trong bữa tối ngày hôm qua.

Điền Chính Quốc nhìn hộp cơm vịt, cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, nhưng vẫn dùng tay đẩy nó ra, nói: "Với quyền thế của anh, bất kể tôi trốn ở đâu, ba phút sau anh đều có thể phát hiện ra, hà tất cố ý xum xoe."

Kim Thái Hanh không thể phản bác nửa câu đầu, nói: "Anh đang xum xoe, nhưng không cố ý, em thật sự không ăn tốt."

Điền Chính Quốc lúc này chỉ muốn yên tĩnh, nhưng người này mới sáng sớm lại xuất hiện trước mặt, cậu cáu kỉnh nói: "Tôi biết, bây giờ tôi đi ăn sáng, không cần anh nhọc lòng."

Cậu ngừng nói những điều vô nghĩa với anh.

Kim Thái Hanh không đuổi theo.

Điền Chính Quốc ăn xong bữa sáng, nhớ đến lời anh nói, cam chịu đi siêu thị nhỏ mua một ít đồ ăn đã nấu chín.

Cậu thừa nhận, nếu vừa rồi không gặp Kim Thái Hanh, có lẽ đã dành cả ngày với ba gói mì ăn liền.

Khi cậu quay lại tầng dưới thì không thấy anh đâu cả, liền thở phào nhẹ nhõm đi thang máy lên lầu, chỉ thấy hộp cơm vịt trước cửa nhà.

Hộp cơm treo trên tay nắm cửa, đôi mắt đậu đen của con vịt ngây thơ nhìn cậu.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ cầm hộp cơm xuống, Kim Thái Hanh dùng hộp cơm vịt này chọc vào tim mình.

Cậu bước vào nhà, đặt đồ lên bàn rồi mở nắp hộp cơm ra, bên trong có thịt viên, gà rán, cà tím và những lát củ sen được xếp ngay ngắn, đều là những món mà Kim Thái Hanh thường xuyên mang đến cho Chiêu Chiêu.

Điền Chính Quốc không biết có nên ăn hay không, nhìn thấy con vịt liền thấy mềm lòng, nghĩ tới Chiêu Chiêu, ăn, nhưng hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, cậu nuốt không trôi.

Cuối cùng chỉ có thể thầm mắng Kim Thái Hanh là con hổ mưu mô.

Điền Chính Quốc đi tới ban công nhìn xuống, phát hiện Kim Thái Hanh lại xuất hiện, anh ngẩng đầu nhìn cậu, một người cúi đầu nhìn xuống, một người ngẩng đầu lên, nhìn nhau trong không trung.

Cách nhau hơn hai mươi tầng, nhìn không rõ nét mặt nhau, chỉ có bóng dáng nhỏ bé lọt vào mắt nhau.

Điền Chính Quốc không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, xoay người đi vào nhà.

Không phải Romeo và Juliet, họ đang cãi nhau, đây là một vấn đề nghiêm trọng và Kim Thái Hanh đã làm ra vẻ như đang cầu xin cậu bỏ trốn.

Điền Chính Quốc bấm số bất động sản ra, nói có kẻ trộm ở tầng dưới, đồng thời yêu cầu công ty quản lý cử nhân viên bảo vệ đuổi người nọ ra ngoài.

Sau đó cậu xóa tài khoản WeChat của Kim Thái Hanh khỏi danh sách đen và gõ: "Bây giờ tôi cần thời gian. Ngay khi nhìn thấy anh, tôi sẽ theo phản xạ tính toán gia đình anh có bao nhiêu tài sản. Anh đã trở thành một người xa lạ trong mắt tôi. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để chấp nhận sự giả dối của anh, đừng đến nữa."

Sau khi gửi đi, tiếp tục chặn Kim Thái Hanh, một lúc sau hình như nhân viên bảo vệ đã đến, giọng nói của nhân viên bảo vệ lớn đến mức có thể nghe thấy từ hơn 20 tầng, anh ta hung hăng hỏi thân phận của Kim Thái Hanh, anh lại đang biện giải.

Sau khi động tĩnh bên dưới biến mất, Điền Chính Quốc đi ra ban công kiểm tra thì phát hiện Kim Thái Hanh đã rời đi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm trở lại phòng khách, nhìn hộp cơm trên bàn, không khỏi gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng.

Miếng thịt viên còn ấm, khi cắn nước thịt chảy ra, có vị mặn và dai, một hương vị quen thuộc.

Kim Thái Hanh đã không xuất hiện nữa trong suốt ngày thứ Bảy, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng có được giây phút bình yên và thư thái hiếm có để xem video trên điện thoại.

Bình thường cậu phải lén xem video của Milian, nếu bị Kim Thái Hanh phát hiện thì anh lại âm dương quái khí, hôm nay cậu lại có thể quang minh chính đại xem tới sướng.

Điền Chính Quốc ném rất nhiều quà cho mèo Ragdoll, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Loại yên tĩnh này kéo dài đến chiều chủ nhật, trong khoảng thời gian này Điền Chính Quốc không thể nhàn rỗi, vừa đầu óc trống rỗng, không khỏi bắt đầu nhớ lại chi tiết lúc trước.

Cậu sẽ nghĩ về việc Kim Thái Hanh đã lừa dối cậu ở đâu và những gì anh nói có thể là giả, cảm thấy bản thân càng ngày càng nghi thần nghi quỷ.

Điền Chính Quốc cảm thấy chán ghét tâm lý của mình, nhưng lại không thể khống chế được, vừa nghĩ đến cuộc hôn nhân của họ có thể là một trò chơi, đầu cậu đau như nổ tung.

Trong trạng thái này, cậu thực sự không thể gặp lại Kim Thái Hanh.

Kết quả là vào chiều chủ nhật, chuông cửa reo.

Lúc đầu Điền Chính Quốc còn tưởng rằng Kim Thái Hanh lại đến đây, điều mà cậu cho là khó có thể xảy ra, cậu cũng nghĩ rằng có lẽ mình đã không sống ở đây lâu nên bất động sản lại đây xem xét.

Kết quả khi mở cửa, Điền Chính Quốc nhìn thấy một con chó đang ngồi xổm ở cửa.

Một con chó husky to lớn xuất hiện trước mặt, con chó lớn này khá xinh đẹp, lông đen dày mượt trên lưng, đầu to đuôi to, nhưng khuôn mặt có chút ngốc nghếch, đôi tai vểnh lên và tròn trịa. Đôi mắt có hai hàng lông mày trắng, trông như đangthổi râu trừng mắt.

Chú chó husky đang cõng một chiếc túi lớn, ngẩng đầu nhìn cậu, vẫy đuôi liều mạng: "Chào bà chủ."

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu đã từng nhìn thấy con chó này trước đây, thỉnh thoảng nó lại xuất hiện bên cạnh Kim Thái Hanh, kết hợp với những gì xảy ra ở khách sạn biệt thự lần trước, Điền Chính Quốc suy luận rằng con husky chính là người hướng dẫn họ Kiều.

Quả nhiên, Husky nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Tôi họ Kiều, tôi là trợ lý riêng của Kim tiên sinh. Tuy cậu không quen tôi nhưng tôi đã biết cậu từ lâu rồi."

Điền Chính Quốc đứng ở cửa, khoanh tay, cúi đầu hỏi: "Vậy trợ lý Kiều, sao anh lại tới gặp tôi?"

Đuôi của trợ lý Kiều cuộn thành một vòng tròn không ngừng vẫy vẫy, giống như một chiếc bàn chải lớn, chải tới chải lui khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, con chó nói: "Tôi đang chạy việc vặt cho ông chủ."

Anh hơi nghiêng người, cho Điền Chính Quốc xem chiếc túi trên lưng: "Ông chủ, cậu có thể lấy những thứ trong túi ra được không?"

Điền Chính Quốc do dự một lát, sau đó làm theo chỉ dẫn của anh, đưa tay mở hộp, từ bên trong rút ra một tập sách dày.

"Đây là cái gì?"

Husky nghiêng đầu: "Đây là bản lý lịch cá nhân mà ông chủ đã dày công biên soạn từ đêm qua, anh ấy đã thức trắng đêm. Tất cả những gì đã trải qua của anh ấy từ khi sinh ra cho đến nay đều được liệt kê trong đó. Kèm theo đó là những bức ảnh từ lúc sinh ra đến nay tương ứng từng thời kỳ, tuyệt đối khẳng định là sự thật, nếu như có bất kỳ sự giả dối nào, sẽ bị sét đánh."

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy cuốn sách trong tay nặng trĩu, trừng mắt nhìn Husky: "Bây giờ để tôi xem những thứ này có tác dụng gì."

Huskt bắt chước Kim Thái Hanh nói: "Sau khi cậu nhìn thấy là có thể so sánh sự khác biệt giữa ông chủ sau khi kết hôn và ông chủ trước khi kết hôn. Cuộc hôn nhân của anh ấy với cậu không chỉ có giả dối."

"Kỳ thật tôi cảm thấy không có gì khác biệt." Con chó lớn cảm thấy có chút bối rối nói, "Ông chủ vẫn luôn như vậy, luôn mỉm cười nhưng lại rất lông rùa* ở vài phương diện thần kỳ, mặc dù là một con hổ mặt cười, thỉnh thoảng lại mắng tôi, nhưng tôi không bị đối xử tệ đâu."

* Guimao là một thành ngữ được giới trẻ ở Đài Loan sử dụng, nó được phát âm là guī máo, nghĩa gốc là con rùa có lông. Ở Đài Loan, nó dùng để chỉ người kén chọn, quá tập trung vào chi tiết và quá đặc biệt trong cuộc sống hàng ngày, tương tự như "sự vật". có thể ám chỉ những người rụt rè, không thẳng thắn và hay trì hoãn làm việc

"Nếu có khác biệt thì có lẽ là anh ấy đã trở nên hạnh phúc hơn sau khi cưới cậu."

Điền Chính Quốc nhìn con chó nói: "Anh ta nói anh đi làm thuyết khách à?"

Husky ngượng ngùng dùng móng vuốt cào cào mặt, nói: "Cũng không phải, anh ấy nói tôi tới đưa đồ, những câu trên là tôi tự thêm."

Con chó lớn đứng thẳng người, trong ánh mắt một mảnh hồn nhiên: "Nhưng mà anh ấy nói với cậu, nếu cậu cảm thấy Husky thực đáng yêu thì có thể sờ sờ đầu với đuôi tôi."

Điền Chính Quốc: "......"

Kim Thái Hanh ác độc, lại đi dùng lông xù tới dao động quyết tâm của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro