80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc nghe thấy anh ta nói vậy liền đưa tay chạm vào đỉnh đầu của chú husky, hung hăng sờ đến mức lông trên đầu mém bị hói trọc.

Chú husky phát ra âm thanh đau khổ "ô ô ô".

"Không phải anh bảo tôi chạm vào sao? Sao anh lại miễn cưỡng như vậy?" Điền Chính Quốc hung ác hỏi.

Chú chó husky nức nở nói: "Ôi, cậu thật sự sờ tôi, trở về ông chủ nhất định đánh đầu chó của tôi."

"Hừ." Cậu nói: "Thứ lông xù tự đưa đến cửa, không sờ cũng như không."

Trợ lý Kiều lắc lắc đầu, nhìn Điền Chính Quốc, có chút mong đợi nói: "Cậu có thể đọc tài liệu do ông chủ biên soạn không?"

Điền Chính Quốc nhướng mày: "Tôi nói tôi sẽ xem khi nào?"

Trợ lý Kiều trợn mắt càng mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Nhưng cậu còn sờ đầu tôi."

Điền Chính Quốc hỏi ngược lại anh ta: "Tôi cũng không nói là sờ đầu anh rồi sẽ đọc"

Trợ lý Kiều hóa đá.

Uổng công bị sờ.

Husky chán nản nói: "Vậy thôi, dù sao thì tôi cũng đã giao đồ rồi, cậu có thể giữ lại xem khi nào muốn. Tôi đi trước."

Điền Chính Quốc hỏi: "Anh cứ như vậy trở về sao?"

Husky nhảy dựng lên, chiếc túi trên lưng xê dịch nói: "Xe của tôi ở dưới đó, đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ biến lại."

Cho nên Kim Thái Hanh đã cố ý để Trợ lý Kiều trong hình dạng chó đến cửa.

Điền Chính Quốc nhìn chú chó husky bước vào thang máy - thực sự đã đứng thẳng dậy, nhảy lên dùng chân vỗ nhẹ vào nút thang máy, xác nhận con chó đã đi  xuống lầu cậu mới quay trở lại nhà.

Cậu ôm cuốn sách trên tay lật sang trang đầu tiên, Kim Thái Hanh thực sự đã bắt đầu viết từ khi anh mới sinh ra, thậm chí còn dán một bức ảnh của anh khi còn bé nhưng trong hình dạng một con hổ con.

Con hổ nhỏ ngây thơ liếm chân, nửa mở mắt, trông rất giống Chiêu Chiêu.

Tâm cơ, nơi nơi đều là tâm cơ.

Điền Chính Quốc tức giận thở phì phì đóng sách lại, cầm điện thoại xóa Kim Thái Hanh ra khỏi danh sách đen, gõ một tin nhắn khác: "Đừng tưởng rằng có lông xù là được cho qua. Càng làm như vậy tôi càng tức giận. Nghiêm túc đi."

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn còn tức giận nên tìm hình ảnh một chiếc nĩa chống bạo loạn rồi gửi đi, sau đó chặn Kim Thái Hanh lần thứ ba.

Đúng như dự đoán, sau đó Kim Thái Hanh đã bình tĩnh lại, ít nhất chủ nhật tuần này cũng không làm phiền cậu nữa.

Điền Chính Quốc đặt cuốn sách dày cộm sang một bên, tạm thời không có tâm trạng đọc.

Cuối tuần cứ trôi qua như vậy, thứ hai cậu đi làm đúng giờ, xin lỗi mấy đồng nghiệp về chuyện xảy ra hôm thứ sáu, lúc đó tâm trạng không tốt, trực tiếp bỏ đồng nghiệp ở khách sạn, thật sự là vô trách nhiệm.

Các đồng nghiệp đều bày tỏ thông cảm, nhưng họ đổ lỗi bữa lẩu của Bạch Dụ cho cậu.

Điền Chính Quốc nhanh chóng đồng ý.

Bạch Dụ lén lút đi đến nói: "Tôi biết ngày đó xảy ra chuyện gì." Anh ta vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thì ra con hổ đó giàu như vậy."

Ngày hôm đó Bạch Dụ kéo Husky hỏi kỹ sự việc, lúc này mới hiểu Điền Chính Quốc sẽ không quay lại, sau đó vào phòng nói đồng nghiệp giải tán.

Thật ra cậu hiện tại không muốn nói chuyện này với bất kỳ ai, nhưng Bạch Dụ là một đồng nghiệp và một người bạn tốt, cậu lên tinh thần nói: "Trước đây tôi không biết điều đó."

Bạch Dụ càng kinh ngạc hơn: "Lúc mới cưới tôi đã nói với cậu, trong hôn nhân chớp nhoáng rất dễ gặp phải đàn ông lừa dối, không nghe người già hại ngay trước mắt thấy chưa."

Điền Chính Quốc không nói nên lời: "Anh lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi?"

Bạch Dụ suy nghĩ một chút, nói: "Không thể tính là có hại, dù sao con hổ đó giàu như vậy, ngay cả tôi cũng bị sốc, có lẽ cậu còn sốc hơn." Anh ta vỗ vỗ vai an ủi, "Dù sao cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi, bây giờ có phú bà đến tìm tôi kết hôn tôi còn vui mừng nhảy múa."

Nghe anh ta nói xong, Điền Chính Quốc cúi mặt xuống, đứng dậy khỏi ghế đi ra ngoài, không để ý tới Alaska Ngốc.

Bạch Dụ sờ sờ trán, không biết Điền Chính Quốc tức giận cái gì, tự nhủ: "Tôi nói thật mà."

Cậu gần đây cảm thấy mình như trở thành một con cá nóc, bị chọc tức thì phình bụng, những lời vô tình của Bạch Dụ khiến cậu rất tức giận. Bạch Dụ luôn độc thân và chưa từng thích ai, muốn anh ta hiểu được quá khó.

Điền Chính Quốc biết thì biết nhưng vẫn tức giận.

Cậu gác tất cả những chuyện đó sang một bên, tập trung vào công việc, bận rộn đến tận tối mới bước ra khỏi đơn vị.

Lại vô thức đi về phía trước, chợt phát hiện mình đang theo thói quen hướng về nhà, tặc lưỡi quay lại.

Kết quả đi được mấy bước thì có một vật nhỏ xuất hiện ở bên cạnh, chạy tới đứng trước mặt cậu.

Cá nóc Điền Chính Quốc lập tức mất bình tĩnh.

Chiêu Chiêu đang mỉm cười với cậu một cách ngây ngốc.

Điền Chính Quốc mềm lòng đi tới ôm nhóc, Chiêu Chiêu cũng tiếp tục chạy về phía cậu, kết quả chạy được mấy bước lại tựa hồ bị thứ gì đó tóm lấy, nhưng vẫn lao về phía trước, cuối cùng ngã ngồi xuống trên mặt đất.

Điền Chính Quốc giật mình chạy tới đỡ Chiêu Chiêu lên, mới phát hiện trên lưng nhóc đang mang một sợi dây giữ con.

Điền Chính Quốc: "..."

Sợi dây kéo dài vào bụi cây phía xa, Kim Thái Hanh chắc chắn đang trốn bên trong.

Anh muốn Chiêu Chiêu đợi Điền Chính Quốc nhưng sợ mất dấu con trai nên buộc một sợi dây vào người con trai mình.

Điền Chính Quốc không biết đánh giá thế nào người cha ngốc nghếch này, dứt khoát không quan tâm, cậu kiểm tra thân thể Chiêu Chiêu, phát hiện nhóc không ngã xuống liền giúp nhóc phủi bụi trên mông.

Chiêu Chiêu ôm cổ cậu.

Điền Chính Quốc hơi mở to mắt, do dự một lát, không biết đây là Kim Thái Hanh dạy nhóc làm hay là nhóc muốn.

Dù thế nào đi nữa cậu quả thực cũng vui vẻ hơn một chút, nghĩ đến trời đã tối đã lâu và đứa nhỏ đã đợi ở đây, cậu cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ lưng Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu buông cậu ra và nhìn cậu bằng đôi mắt đen sáng.

Chú Điền, sao chú không về nhà?

Điền Chính Quốc ngồi xổm trước mặt đứa bé, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc nói: "Ba con và chú cãi nhau một trận, còn chưa thể về nhà."

Chiêu Chiêu biết chuyện cãi nhau, nhưng không hiểu tại sao cậu không thể về nhà sau cuộc cãi vã.

Thầy giáo nói đừng cãi nhau, Chiêu Chiêu nghĩ như vậy, vươn bàn tay nhỏ bé kéo Điền Chính Quốc, ý định dẫn cậu quay lại.

Điền Chính Quốc nhận ra ý đồ của nhóc, nắm bàn tay nhỏ bé của nhóc trong lòng bàn tay, lắc đầu tỏ vẻ không muón.

Chiêu Chiêu bĩu môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chú Điền không về nhà, bố cũng không vui, nhóc không thích điều này, nhóc muốn ba người họ có thể hạnh phúc bên nhau như trước.

Chiêu Chiêu bắt đầu hối hận, lẽ ra ngày hôm đó nhóc không nên đến nhà ông nội, giá như thứ Sáu nhóc ở nhà thì tốt hơn, có lẽ chú Điền đã không bỏ nhà đi.

Đứa trẻ nhận hết trách nhiệm về mình, bật khóc khi nghĩ về điều đó.

Điền Chính Quốc dùng ngón tay lau nước mắt cho nhóc, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc, không liên quan gì đến con, là chuyện giữa chú và cha con."

Cậu suy nghĩ một lúc rồi ghé sát vào tai Chiêu Chiêu, lấy tay bịt miệng không cho người khác nghe thấy, nhỏ giọng nói với đứa trẻ: "Vẫn chưa đến lúc, bố con cũng chưa hiểu tại sao chú lại tức giận.... Đợi đến khi anh ấy hiểu ra thì..."

Điền Chính Quốc vốn muốn nói: "Khi nào anh ấy hiểu thì chú sẽ quay lại", nhưng cậu vẫn tức giận và không muốn nói đến chuyện quay lại.

"Dù sao chờ một chút, đừng khóc, ngoan."

Điền Chính Quốc dỗ dành hồi lâu, Chiêu Chiêu mới dần dần kìm nén nước mắt, cậu giúp nhóc lau nước mắt trên mặt, nói: "Đừng khóc, không khóc mới đẹp. Hãy về sớm đi, con đã ăn chưa?"

Chiêu Chiêu gật đầu.

Điền Chính Quốc sờ sờ tóc nhóc: "Được rồi, ngoan ngoãn trở về đi."

Cậu đưa tay kéo sợi dây kéo trên lưng đứa trẻ, Kim Thái Hanh do dự đứng dậy, đi đến chỗ đứa trẻ và Điền Chính Quốc, nhẹ giọng hỏi: "Em còn giận à?"

Cậu nhìn anh, đưa Chiêu Chiêu cho anh rồi rời đi không quay đầu lại.

Kim Thái Hanh cúi người xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của con trai, hỏi: "Chú Điền vừa rồi nói với con điều gì?"

Chiêu Chiêu lắc đầu, tỏ ý không hiểu.

Kim Thái Hanh ôm con trai thở dài.

Những ngày tiếp theo Kim Thái Hanh không phái người đi tìm Điền Chính Quốc hay quấy rối nữa, anh tựa hồ đang làm theo ý nguyện của cậu, để hai người bình tĩnh lại.

Nhưng Điền Chính Quốc thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh lảng vảng ở gần đó, nhưng anh chỉ quan sát từ xa, không dám tiến tới cùng cậu nói chuyện.

May mà Kim Thái Hanh cũng không ngu ngốc như vậy, anh biết mình thực sự không thể lạnh lùng giải quyết những chuyện như cãi vã, nếu thực sự bình tĩnh trước một cuộc cãi vã, mối quan hệ giữa hai người cuối cùng sẽ trở nên lạnh nhạt.

Nhưng chỉ vì Kim Thái Hanh án binh bất động, không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không động.

Điền Chính Quốc ngày hôm đó tan sở, vừa bước ra khỏi khu làm việc đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang lao về phía mình và đậu bên cạnh.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc của Kim Diễm.

Cậu nhướng mày thế mà lại khiến ông nội Tam Hỏa ngạc nhiên.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, đây là muốn cậu lên xe sao? Ngay khi vừa định mở cửa xe bước vào, Kim Thái Hanh đột nhiên xuất hiện ngăn cậu lại.

Kim Thái Hanh tức giận nói với cha mình trên xe: "Đó không phải việc của ông, đừng can thiệp."

Điền Chính Quốc ở bên cạnh anh nhẹ giọng nói: "Tôi còn tưởng là anh mời đến."

Trợ lý và con trai đã được phái đi, việc ông nội sẽ xuất hiện cũng là điều dễ hiểu.

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi nói: "Không được, anh còn đang nghĩ biện pháp khác."

Kim Diễm ngồi trong xe, không kiên nhẫn nói: "Đi hay không?"

Điền Chính Quốc lớn tiếng đáp: "Đi." Nói xong liền trực tiếp lên xe.

Kim Thái Hanh không thể tin được, muốn ngăn lại nhưng cả hai đều không nghe anh, chỉ có thể nhìn chiếc xe phóng đi.

Kim Diễm dẫn Điền Chính Quốc đến một câu lạc bộ cao cấp, khi  bước vào cậu biết đây không phải là nơi người bình thường có thể tiêu tiền, không khỏi thở dài đúng là mình bị mù.

Cậu đã bị lừa đến mức độ nào mà trước đây vì không nhìn ra được giá trị của Kim Diễm chứ.

Hai người ngồi trong phòng riêng, trong phòng thoang thoảng mùi hương trầm, người phục vụ tiến lên pha trà, Điền Chính Quốc dù sao cũng không hiểu trà nghệ, cậu chỉ thấy hành động của người phục vụ cảnh đẹp y vui, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của trà cũng khiến cậu cảm thấy thư giãn và vui vẻ.

Sau khi người phục vụ rót trà cho hai người thì rời đi.

Kim Diễm nhìn cậu nói: "So với trước cậu đã thay đổi một chút."

Điền Chính Quốc cụp mắt cười: "Ai có thể không thay đổi đây?"

Tam Hỏa tiên sinh tính tình không tốt, nói chuyện thẳng thắn, huống chi là đang đối mặt với một hậu bối, ông trực tiếp hỏi: "Cậu rốt cuộc có điểm gì không hài lòng?"

Điền Chính Quốc vừa nghe được lời này, cơn tức giận mấy ngày nay rốt cuộc đã nguôi ngoai một chút lại đột nhiên dâng lên.

Kim gia giàu có như vậy, mọi người tựa hồ đều cho rằng cậu kiếm được lớn, nhưng cậu căn bản không để ý tới.

Ai có thể bù đắp những gì cậu đã mất?

Một trong những nguyên nhân khiến cậu tức giận là vì cảm thấy mình bị lừa dối, cậu nghiêm túc kết hôn với Kim Thái Hanh, nhưng thân phận bạn đời của anh lại là giả, cậu không còn có thể tin tưởng được nữa.

Lý do thứ hai... Cuối cùng cậu cũng mở lòng với ai đó, dần dần trải qua những cảm xúc khác nhau trong cuộc hôn nhân này, đồng thời bắt đầu động tâm với chú hổ nhỏ đang bán nhà.

Nhưng bây giờ lại nói với cậu đó là giả, không tồn tại, làm sao cậu chịu được đây.

Mọi người đều cho rằng cậu kiếm được lời, nhưng đối với cậu, con hổ nhỏ bán nhà đã biến mất.

Ai có thể trả lại con hổ của cậu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro