83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh mở máy hát, nói không ngừng.

Anh đột nhiên tỉnh ngộ tại sao mình không nói với Điền Chính Quốc những lời này sớm hơn, anh luôn cảm thấy trong cuộc hôn nhân này là anh đang đẩy Điền Chính Quốc về phía trước, cậu không thích anh, điều này làm tổn thương lòng tự trọng của anh khiến anh vẫn cứ cao ngạo không chịu mở miệng.

Nhưng chuyện lần này xảy ra khiến anh mơ hồ nhận ra Điền Chính Quốc không phải không quan tâm, chỉ có quan tâm thì mới tức giận như vậy.

Hơn nữa anh cũng biết Điền Chính Quốc từng có ý định mời anh đi thăm mộ, tương đương với mời anh đi sâu tìm hiểu quá khứ và trái tim của mình, nhưng anh thế mà đã bỏ lỡ.

Điền Chính Quốc vẫn luôn nỗ lực bằng cách riêng, nỗ lực dung nhập gia đình, nỗ lực...... Thích anh.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu khỏi nắm tay của hai người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cậu, nói: "Tôi không phải diễn viên, ở cùng em cũng không diễn."

Anh không biết biện hộ thế nào, cau mày cáu kỉnh: "Tôi biết em đã mất niềm tin vào tôi, chỉ có thể xin em nhớ lại thái độ của tôi, hiểu rõ tâm ý của tôi có phải là thật hay không."

"Nhưng anh đã từng nói, đối tượng lý tưởng của anh là ôn nhu hiền huệ." Điền Chính Quốc không biểu cảm, nhìn không ra hỉ nộ, cứng nhắc dò hỏi anh.

Kim Thái Hanh sửng sốt, Điền Chính Quốc thế mà vẫn đang loay hoay với chuyện này, ngượng ngùng nói: "Anh đã nói, lúc đó anh chỉ cảm thấy mệt mỏi và muốn tìm bảo mẫu. Sau này anh mới biết, mệt mỏi của anh là do tinh thần mệt mỏi, chuyện đó không liên quan gì đến việc có bảo mẫu hay không ".

"Cho nên sau khi gặp được em, anh mới hoàn toàn nhận ra rằng mình chỉ có thể hạnh phúc khi ở bên người mình thích." Kim Thái Hanh có chút xấu hổ, tuổi đã cao như vậy mà lại nói những lời ngây thơ thế này, khiến loại người da mặt dày như anh còn cảm thấy thẹn thùng.

Anh không dám nhìn vào mắt Điền Chính Quốc nữa, ánh mắt đảo quanh, nói: "Có lẽ em không tin, mặc dù anh đã từng kết hôn và có nhiều năm tháng mơ màng hồ đồ, nhưng em là người đầu tiên... người đầu tiên anh thực sự thích. Khi chúng ta kết hôn, anh có ấn tượng mơ hồ về em vì anh chưa có kinh nghiệm. Ở bên nhau khoảng thời gian này, anh cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của mình và ngày càng thích em."

Lúc đầu, Kim Thái Hanh cảm thấy xấu hổ, nhưng về sau lại bình tĩnh lại, càng nói càng hăng hái, hận không thể moi tim cho Điền Chính Quốc thấy tâm ý của mình: "Điều đúng đắn nhất mà anh đã làm trong đời chính là lấy em, mặc dù anh rất xảo quyệt, nhưng anh không hối hận, cho dù em trách anh lừa dối em, anh cũng sẽ không để em đi."

Điền Chính Quốc xấu hổ muốn chết, người đàn ông này càng nói càng cứng rắn, đây là kiểu tuyên bố quyền sở hữu gì vậy?

Cậu quay đầu lại, sắc mặt hơi nóng lên, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể tin tưởng anh lần nữa sao?"

Cậu có thể tin tưởng vào bản thân một lần nữa không?

Điền Chính Quốc cũng nhận ra sự thiếu tự tin và thụ động của mình, sợ thua cuộc nên đặt hết niềm tin và hy vọng vào Kim Thái Hanh, điều này thật không công bằng.

"Không sao đâu, A Quốc, tôi vẫn là tôi, từ đầu đến cuối không hề thay đổi." Kim Thái Hanh nắm lấy tay cậu, háo hức nhìn cậu, "Cũng vậy, em có tha thứ cho anh không? "

Kim Thái Hanh sợ cậu còn do dự, liền nói tiếp: "Anh không có ý định quay lại tiền tuyến của công ty. Tuy cần phải làm việc từ xa nhưng sinh hoạt hàng ngày của anh vẫn như trước. Anh sẽ tiếp tục nâng cao kỹ năng nấu ăn của mình, anh vẫn sẽ nấu ăn. Việc dạy dỗ Chiêu Chiêu vẫn sẽ không giao cho người khác, và sau đó là vấn đề việc nhà..."

Kim Thái Hanh nghẹn ngào trong giây lát, nhà quá rộng, làm việc nhà quá phiền phức.

Điền Chính Quốc không khỏi bật cười, để một tên đàn ông chủ nghĩa như Kim Thái Hanh lau sàn lau bàn quả thực đúng là làm khó anh ta.

Anh thấy Điền Chính Quốc cười thì mừng rỡ, lại rút chiếc nĩa chống bạo loạn trên lưng ra, đặt vào tay cậu rồi nói: "Còn chưa hết giận thì đánh anh, anh da dày không sao cả."

Điền Chính Quốc nghe xong liền cầm nĩa chống bạo loạn đánh vào người Kim Thái Hanh, anh không chớp mắt, chăm chú nhìn cậu.

Cuối cùng, chiếc nĩa chỉ chạm nhẹ vào vai, cậu vứt chiếc nĩa chống bạo động đi, nói: "Tôi đánh anh, từ nay về sau tôi vẫn là tôi, anh vẫn là anh, tôi sẽ không thay đổi."

Kim Thái Hanh vội vàng tỏ thái độ: "Không, không, không." Anh siết chặt tay Điền Chính Quốc, nhẹ giọng nói: "Anh yêu em như thế này."

Điền Chính Quốc càng đỏ mặt hơn vì sự táo bạo của anh, từ tận đáy lòng cậu biết rằng sau này sẽ không bao giờ đơn giản như anh nói, nhưng bản thân hôn nhân đã là một thử thách, ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ không thay đổi.

Miễn là có tình cảm.

Cậu không phải cây cỏ, nghe được lời vừa rồi của Kim Thái Hanh làm sao có thể không động lòng.

Đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với cậu nhiệt tình như vậy, cậu vừa vui vừa xấu hổ, ước gì có thể tìm được một nơi để trốn.

Nhưng cậu không trốn, để Kim Thái Hanh nắm lấy tay mình, nghiêm túc trả lời: "Em... em cũng cảm thấy được gả cho anh rất vui vẻ, cho nên lần này mới tức giận như vậy."

Điền Chính Quốc dùng hết sức lực để nghẹn ra những lời này, thậm chí lông mi cũng khẽ run lên, Kim Thái Hanh khi nhìn thấy cậu vừa cảm thấy đau lòng vừa trìu mến, dang tay ra ôm cậu vào lòng.

"Thật xin lỗi, A Quốc, cảm ơn em."

Có lẽ anh có chút được tiên nghi còn khoe mẽ, nhưng thông qua sự việc này, Kim Thái Hanh đã nhìn thấy tấm lòng của cậu.

Điền Chính Quốc trở tay ôm lấy Kim Thái Hanh, lặng lẽ áp mặt vào cổ anh.

Chỉ cần hổ vẫn còn thuộc về mình là cậu hài lòng.

Về sự khác biệt giữa con hổ môi giới nhỏ và con hổ trùm bất động sản, dù sao thì cả hai đều làm địa ốc cả thôi.

Hai người ôm nhau âu yếm một lúc, Kim Thái Hanh cảm thấy ngứa ngáy, hơi nghiêng đầu tìm kiếm môi Điền Chính Quốc, cạy môi cậu ra hôn.

Một lúc lâu sau, hơi thở của hai người đều có chút không ổn định, tay Kim Thái Hanh không biết đã biến mất ở đâu, Điền Chính Quốc cũng không ngăn cản.

Anh nghiến răng nghiến lợi bên tai cậu: "Chết tiệt."

Điền Chính Quốc mê mang vì thiếu oxy, đôi mắt đầy ươn ướt, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

Bộ dáng này của Điền Chính Quốc khiến Kim Thái Hanh gần như phát điên, cắn mạnh một cái, nhỏ giọng nói: "Muốn ăn em."

Điền Chính Quốc lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt càng ngày càng hồng, cậu hắng giọng, mơ hồ nói: " Cũng không phải không được......"

Cái này, kết hôn cũng kết rồi, đã chấp nhận Kim Thái Hanh, nên không cần phải đưa ra bất kỳ lời cảnh báo tán đả nào nữa.

Anh ôm chặt Điền Chính Quốc, cậu có thể cảm giác được cơ thể anh biến hóa, lại không ngờ lại nghe anh nói: "Không thể ở đây được."

Đầu óc Điền Chính Quốc đột nhiên tỉnh táo lại, nắm lấy cánh tay anh, nói: "Anh ghét nơi này?"

Đây là căn nhà cậu mua, mặc dù trong mắt Kim Thái Hanh có thể không đáng nhắc đến, nhưng đó là thế giới nhỏ bé của cậu.

"Không phải." Kim Thái Hanh chán nản nói: "Không chuẩn bị kỹ càng, không thể làm em bị thương."

Điền Chính Quốc: "......"

Cậu cố gắng thuyết phục: "Cũng không nhất định sẽ bị thương."

"Nơi này không có đồ." Kim Thái Hanh đưa miệng kề vào cổ Điền Chính Quốc, phát ra giọng mũi.

"Là cái gì?" Cậu theo bản năng cảnh giác, khẳng định không phải thứ gì tốt.

Vì thỏa thuận không còn dấu diếm gì nữa, Kim Thái Hanh đã nói ra tất cả kế hoạch của mình: "Chính là một số đạo cụ linh tinh, đều giữ ở nhà."

Điền Chính Quốc thấy trước mắt tối sầm, đấm anh một quyền: "Anh chuẩn bị những thứ đó khi nào?"

"Chỉ là... sau khi chúng ta lãnh chứng và trước khi em chuyển đến, anh mua rồi cất đó." Kim Thái Hanh thành thật đến mức đáng sợ, nói ra tất cả kế hoạch của mình. " Anh vốn định dùng trước khi hết hạn. Giờ có vẻ hơi muộn, hy vọng nó sẽ được sử dụng hết trong thời hạn sử dụng".

Điền Chính Quốc nóng lòng muốn đẩy anh xuống đất đánh tơi bời một trận, hóa ra anh đã sớm tính kế, trước đó còn giả vờ ân cần cảm thông qq.

Kim Thái Hanh nhìn cậu xấu hổ buồn bực, mỉm cười hôn lên mặt cậu, đỡ cậu đứng dậy khỏi ghế nói: "Vậy chúng ta về nhà."

Không ngờ Điền Chính Quốc lại lắc đầu: "Hôm nay em không về."

Kim Thái Hanh sửng sốt hỏi: "Tại sao?" Anh cho là bọn họ đã làm hòa, hoảng sợ trấn an: "Bây giờ trở về, trong nhà hoàn toàn không có biến hóa gì đâu."

Điền Chính Quốc buông Kim Thái Hanh ra, nhưng anh không cho, cậu bất lực nói: "Hôm nay em muốn ở lại đây, không có ý gì khác."

Nói thật, đây là thế giới của cậu, đến đây ở là cơ hội hiếm có, cậu muốn ở lại thêm một ngày nữa để điều chỉnh tâm trạng.

Kim Thái Hanh cẩn thận quan sát vẻ mặt Điền Chính Quốc, phát hiện cậu ngoại trừ ngượng ngùng thì không có cảm xúc nào khác, sau đó mới yên tâm nói: "Vậy anh với em ở lại đây."

Điền Chính Quốc nói: "Vẫn là đừng, Chiêu Chiêu còn ở nhà."

Xác thật, lúc này Kiều Husky đang chăm Chiêu Chiêu, Kim Thái Hanh vội vàng bước đi khiến cậu hơi lo lắng.

Anh cũng biết bây giờ cho dù có kéo Điền Chính Quốc về nhà cũng không thể làm gì được, anh ôm cậu hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại sự hưng phấn.

Điền Chính Quốc cũng là đàn ông, bị anh làm cũng nóng nảy không kém, hai người càng ôm nhau càng khó bình tĩnh lại, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: "Anh nên đi thôi."

Điền Chính Quốc ôm lấy anh, đỏ mặt, trầm ngâm hồi lâu: "Không thì, em giúp anh."

Kim Thái Hanh liếc nhìn Điền Chính Quốc, khóe môi mỉm cười, hôn thật sâu nói: "Em giúp anh, anh giúp em."

Sau khi hai người giúp đỡ nhau tuốt súng thì cũng đã hơn mười giờ, Kim Thái Hanh liên tục xác nhận Điền Chính Quốc là ngày mai tan sở sẽ trực tiếp về nhà, sau đó bất đắc dĩ tạm biệt rồi vội vàng quay lại chăm trẻ.

Khi rời đi anh mang theo chiếc nĩa chống bạo loạn, còn nói sẽ quay lại tìm một nơi để treo nó lên để sau này luôn cảnh giác bản thân và có thể dùng nó làm vật gia truyền, khiến cậu ngơ ngác.

Kim Thái Hanh vừa rời đi, trong phòng lại trở về yên tĩnh.

Những cảm xúc bồn chồn đó lắng xuống, Điền Chính Quốc dần dần cảm thấy bình yên.

Cậu đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, dù sao ngày mai cũng sẽ rời đi.

Đây là căn nhà anh mua bằng tiền của cha nuôi và công sức của chính mình, cho dù để đó không dùng cũng không cho thuê, Điền Chính Quốc đứng trong phòng khách nhìn căn phòng trống rỗng, một mình phát ngốc thật lâu.

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc thu dọn hành lý đã đóng gói, chuẩn bị tan ca trực tiếp về nhà.

Cậu tắt điện nước, dùng chìa khóa khóa cửa rồi xách túi đi thang máy xuống tầng dưới.

Bởi vì nhà này cách chỗ làm của hơi xa nên Điền Chính Quốc phải đi ô tô, mỗi lần đi ô tô đều phải trực tiếp đi qua ngõ.

Mới sáng sớm mà trong ngõ lại vắng người, vắng vẻ nhưng không khí trong lành, sảng khoái.

Điền Chính Quốc tâm tình rất tốt, đi lại thuận lợi, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Cậu dừng lại, quay đầu lại nhìn vào bóng tối của con hẻm.

"Ai ở đó?" Cậu hỏi với giọng bình tĩnh.

Lời nói của cậu vang vọng trong con hẻm vắng, va vào tường mấy lần rồi im bặt, đồng thời trong góc tối vang lên tiếng sàn sạt.

Điền Chính Quốc đứng đó, cậu nhìn thấy một số động vật từ phía sau tòa nhà đi đến, chậm rãi đi về phía này và bao vây cậu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro