82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc uống rất nhiều trà rồi trở về, tùy ý mang đồ ăn mang về nhà ăn.

Khỏi phải nói, cậu đã quen với cuộc sống gia đình, ngày nào về nhà cũng có những bữa cơm nóng hổi, ​​đồ ăn sẵn, bỗng chốc lại có chút hụt hẫng khi ăn đồ mang đi.

Điền Chính Quốc gần đây tâm tình không tốt, không thèm ăn, cắn mấy miếng rồi đặt hộp đồ ăn xuống.

Cậu suy nghĩ một lúc, lấy tập sách do Kim Thái Hanh viết ra, ngồi vào bàn đọc.

Mệt cho anh nghĩ tới, thế mà lại lập sơ yếu lý lịch, Điền Chính Quốc cười nhạo, họ đã kết hôn lâu như vậy mà bây giờ mới bắt đầu tìm hiểu nhau qua sơ yếu lý lịch.

Cậu bắt đầu đọc từ trang đầu tiên, trang trước đều là về Kim Thái Hanh khi còn nhỏ, con hổ mưu mô cố tình dán rất nhiều hình ảnh con hổ con trong đó, cậu vừa tức vừa buồn cười.

Kim Thái Hanh khi còn nhỏ còn hoạt bát hơn Chiêu Chiêu, thực sự có ảnh chụp anh đang bắt bướm, rất nhiều cảnh trong ảnh là từ ngôi nhà họ đang ở hiện tại, nhưng ngôi nhà lúc đó còn mới hơn và phong cách trang trí cũng khác.

Điền Chính Quốc nhìn bức ảnh con hổ nhỏ nhảy lên nhảy xuống trong phòng khách và cầu thang quen thuộc, cảm giác như du hành xuyên thời không, không khỏi bật cười.

Cậu cười lớn rồi nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng mím môi, thu lại nụ cười, tiếp tục nghiêm túc lật sách.

Sau này Kim Thái Hanh lớn lên, bắt đầu đi học, Điền Chính Quốc không khỏi thở dài, nhà giàu thật sự có nền giáo dục ưu tú, cho dù Kim Thái Hanh nói gần mười mấy năm nay gia đình họ mới thịnh vượng, nhưng lúc trước họ chắc chắn cũng không nghèo, đều học ở những trường học tốt.

Kim Thái Hanh lớn lên, dần dần lộ ra vẻ đẹp trai, dù ở đâu cũng chói mắt, kết hợp với dòng chữ bên cạnh từ tuổi thiếu niên đến đầu đôi mươi, đó thực sự là khoảng thời gian khí phách hăng hái nhất của anh.

Cuộc sống được mô tả trong tập sách giống như một thế giới khác đối với Điền Chính Quốc. Cậu không thích một phần này, Kim Thái Hanh đang khui sâm panh trên du thuyền ở Đại Tây Dương, một người cách cậu quá xa.

Điền Chính Quốc nhanh chóng lật lại, nội dung trong tập sách là do chính Kim Thái Hanh viết, cơ bản là hồi ký của anh, sau khi đến xã hội, câu chữ trở nên nặng nề, ảnh gần như không còn.

Kim Thái Hanh hiển nhiên không muốn nhớ lại lúc đó, từ ngữ rất áp lực. Sự áp bức từ cha, gánh nặng của công ty, cuộc hôn nhân thất bại và đứa con trai sinh ra dưới sự ép buộc đều khiến anh khó thở.

Điền Chính Quốc nhớ rằng Kim Thái Hanh nói rằng Chiêu Chiêu được nuôi dưỡng dưới áp lực của các trưởng bối, nhưng khi đó họ mới kết hôn, cậu không quan tâm lắm, bây giờ tâm lý đã khác nên cậu rất coi trọng đoạn này.

Lần này Kim Thái Hanh không che đậy quá khứ của mình, một năm một mười toàn bộ viết ra.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc tiếp xúc với sự phức tạp của hào môn, là trung tâm của một tập đoàn lớn, Kim Thái Hanh có quá nhiều thứ phải gánh chịu.

Lúc đầu, anh không chào đón con trai Chiêu Chiêu, Kim Thái Hanh nghĩ rằng anh sắp bị các trưởng lão biến thành công cụ, chưa kể Chiêu Chiêu từ khi sinh ra đã được định sẵn là một công cụ.

Điền Chính Quốc dừng lại, uống một ngụm nước, nghĩ tới Kim Diễm.

Ông nội Tam Hỏa cho cậu ấn tượng là lúc thì ngang ngược bá đạo, lúc thì ngạo kiều đáng yêu, ông rõ ràng không hài lòng với đôi phu phu này, hy vọng rằng họ sẽ làm theo mong muốn của ông, nhưng Kim Diễm đã học được cách kiểm soát mình và tuân thủ nguyên tắc mắt không thất tâm không phiền, chỉ can thiệp khi thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Đây hẳn là kết quả của cuộc đấu tranh của Kim Thái Hanh với cha mình và sự thỏa hiệp của Kim Diễm.

Điền Chính Quốc tiếp tục nhìn xuống rồi nhìn thấy bước ngoặt, Chiêu Chiêu bị bắt cóc.

Cậu trước đây không hiểu, nhưng bây giờ biết tài sản của Kim gia, mới hiểu rằng một đứa trẻ vàng như Chiêu Chiêu rất dễ bị nhắm tới.

Chính sự việc này đã khiến Kim Thái Hanh suy ngẫm và nhận ra món nợ của mình với Chiêu Chiêu, chấm dứt cuộc hôn nhân trước đây được duy trì vì lợi ích và rời bỏ Kim gia theo Chiêu Chiêu.

Kim Diễm cũng thỏa hiệp với con trai mình và cho phép anh chuyển ra ngoài vì chuyện của cháu trai mình.

Điền Chính Quốc cẩn thận xem xét chi tiết vụ bắt cóc, Kim Thái Hanh vừa nhắc đến thời gian và địa điểm cụ thể, cậu hoang mang đọc đi đọc lại, cau mày.

Đó không phải là nơi cậu đến thực tập sao?

Tính toán thời gian, Điền Chính Quốc lục lại trí nhớ của mình, chỉ nhớ mình là thực tập sinh ở đồn cảnh sát cơ sở, vì chưa chính thức tốt nghiệp nên không thể tham gia vào vụ án, tất cả những gì anh làm chỉ là sắp xếp hồ sơ. Chỉ có một lần, lúc nửa đêm bất ngờ gặp tình huống khẩn cấp, cậu đã đi theo các anh công an từ đồn công an đến giúp đỡ, và vì có công nên cấp trên đã thưởng cho cậu.

Điền Chính Quốc đặt tập sách xuống, muốn nhớ lại chi tiết lúc đó, mình đã từng giúp đỡ như thế nào, là vụ án gì, nhưng lại phát hiện mình không nhớ được gì.

Đáng lẽ không nên như thế, cậu có trí nhớ khá tốt.

Đang lúc bối rối, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Điền Chính Quốc nhấc máy, là cuộc gọi từ công ty quản lý tài sản. Người quản lý tài sản cho biết tên trộm mà cậu phàn nàn lần trước hiện đang ở tầng dưới, nói Điền Chính Quốc xuống xem vì anh ta rất kì quái.

Đó là Kim Thái Hanh.

Cậu thở dài, buông sách trong tay xuống, đứng dậy mở cửa đi xuống lầu.

Tâm trạng của cậu bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, quyết định xem lần này Kim Thái Hanh đã nghĩ ra điều gì.

Cậu bước ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy Kim Thái Hanh được bao quanh bởi mấy nhân viên bảo vệ, anh cao lớn rất nổi bật giữa một nhóm người, đặc biệt là vì anh đang cõng một vật dài trên lưng, và đầu của vật đó tỏa ánh sáng bạc léo lên trong đêm.

Điền Chính Quốc: "......"

Thế mà lại là cây nĩa chống bạo loạn kia, đây là muốn làm gì?

Khi bảo vệ nhìn thấy có người đi ra, họ nói với cậu: "Anh chắc là Điền tiên sinh. Lần trước anh phàn nàn về người này. Lần này anh ta lại đến, còn mang theo vũ khí. Chúng tôi ngăn anh ta lại nhưng anh ta nhất quyết muốn gặp anh, muốn chúng tôi gọi anh ra."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Cám ơn, tôi sẽ xử lý." Cậu nhìn Kim Thái Hanh nói: "Ông chủ Kim lấy tay che trời, đừng làm khó người bình thường như chúng ta, anh nên về đi."

Kim Thái Hanh giả vờ không nghe thấy lời mỉa mai kia, bước tới rút chiếc nĩa thép từ phía sau ra.

Các nhân viên bảo vệ giật mình trước hành động của anh, cảnh giác hét lên: "Đừng có xằng bậy!"

Sau đó Kim Thái Hanh giơ nĩa trước mặt cậu, nháy mắt nói: "Anh tới nhận tội, em có thể dùng cái này đánh anh."

Điền Chính Quốc tức giận cười: "Anh điên rồi à?"

Kim Thái Hanh vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc: "Anh nói thật đấy, anh thực sự biết mình sai rồi." Anh mím môi, khàn giọng nói: "Thật xin lỗi."

Cậu cũng nhìn chằm chằm vào Kim Thái Hanh mà không nói một lời.

Cậu đợi mấy ngày và cuối cùng cũng nhận được lời xin lỗi này.

Kim Thái Hanh thấy cậu im lặng, liền giơ nĩa lên đâm vào mình, nói: "Như vậy em có thế tha thứ cho anh không?"

Điền Chính Quốc vội vàng ngăn lại, mắng: "Đừng giả ngây giả dại."

Cậu nhìn qua bên cạnh, các nhân viên an ninh đều sợ ngây người, cho rằng bọn họ đang quay truyền hình.

Bảo an thấy Điền Chính Quốc nhìn qua, chần chờ hỏi: "Anh cần báo cảnh sát không?"

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ lấy ra chứng nhận cảnh sát: "Tôi chính là cảnh sát." Cậu nói với các nhân viên an ninh, "Người này để tôi, vất vả cho các anh, về nghỉ ngơi đi."

Anh bảo vệ thầm nghĩ, lúc trước anh ta nói người này là kẻ trộm, hôm nay anh ta xuất trình giấy tờ tùy thân của cảnh sát, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Các nhân viên bảo vệ bối rối nhìn chiếc nĩa chống bạo loạn trong tay Kim Thái Hanh, tên trộm này còn có trang bị tốt hơn họ nên quay người bỏ đi.

Kim Thái Hanh hoàn toàn không để ý đến những người khác, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc một lúc, cậu liếc anh một cái, xoay người không nói một lời, Kim Thái Hanh nhanh chóng cầm nĩa đi theo.

Điền Chính Quốc không đuổi cũng không để ý tới, một mình đi lên lầu.

Kim Thái Hanh buộc hai dây đai vào chiếc nĩa chống bạo loạn, lúc này lại vác chiếc nĩa sau lưng, đi theo cậu vào thang máy.

Hai người đều không nói gì, không gian thang máy đột nhiên trở nên chật hẹp, không khí tựa hồ có chút ngột ngạt.

Khi đến tầng, Điền Chính Quốc mở cửa bước vào nhà, Kim Thái Hanh sợ bị khóa bên ngoài nên dùng tay ấn vào tấm cửa rồi nghiêng người vào nhà.

Kim Thái Hanh nhìn xem nhà Điền Chính Quốc, tuy phòng đã hoàn thiện nội thất nhưng chỉ có nội thất cơ bản, nhìn trống trải, không có hơi người, khiến anh có chút đau lòng.

Anh nhìn thấy cuốn sách giới thiệu bản thân mình viết trên bàn phòng khách, sau khi sắp xếp lại cảm xúc của mình, anh nói: "Anh không giả ngốc, anh thực sự đến để xin lỗi."

Điền Chính Quốc kéo ghế ngồi xuống, không tỏ ý.

Sở dĩ cậu để Kim Thái Hanh vào là vì mặc dù anh mời đủ loại người đến dỗ dành cậu, nhưng cậu luôn có cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ bỏ nhà đi.

Những gì anh vừa nói khi đang mang một chiếc nĩa chống bạo động ở tầng dưới khiến Điền Chính Quốc cảm thấy rằng thái độ của anh đã thay đổi, họ ngang hàng với nhau.

Kim Thái Hanh cũng không ngồi xuống, đứng ở cửa phòng khách, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, hối hận lại dâng lên, nói: "Ước gì tôi thẳng thắn với em sớm hơn, tuy rằng nếu như vậy em vẫn sẽ tức giận. nhưng không mệt mỏi thế này."

Điền Chính Quốc nhướng mi nói: "Cuối cùng anh cũng phát hiện?"

Kim Thái Hanh cười khổ nói: "Sợ em tức giận, liền giấu em, kết quả so với chỉ là tức giận còn tệ hơn."

Bây giờ cậu không chỉ tức giận mà còn buồn bã.

Điền Chính Quốc quay đầu lại để không cho anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình.

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, nhịn không được ôm Điền Chính Quốc, giải thích tâm lý của mình: "Lúc đầu anh giấu em chuyện này là vì chúng ta kết hôn chớp nhoáng. Nếu anh nói cho em biết gia thế của mình, em chắc chắn sẽ không để ý đến anh. "

Điền Chính Quốc thừa nhận Kim Thái Hanh nói đúng, nếu biết anh là công tử hào môn thì cậu đã không kết hôn.

Nhưng cậu vẫn tức giận, thế này còn không phải là hôn nhân lừa đảo sao?

Anh biết Điền Chính Quốc đang nghĩ gì, nói: "Lão Bạch đồng nghiệp của em nói anh là tên lừa gạt hôn nhân, tuy rằng nghe được không vui, nhưng... đây là sự thật."

Kim Thái Hanh là người ôn nhu thì nhu tình như nước nhưng tâm cơ lên thì có nhiều mưu mô, những người như vậy thường kiêu ngạo, tự phụ, không bao giờ dễ dàng khép nép.

Cho dù mấy ngày trước anh đuổi theo Điền Chính Quốc cũng vẫn kiên trì, mãi đến hôm nay mới hoàn toàn buông bỏ tư thế.

"Cho tới nay... đồ anh muốn, anh nhất định phải đoạt được." Anh khó nhọc phân tích bản thân, cho Điền Chính Quốc thấy bộ mặt xấu xa của mình.

"Tôi biết em sẵn lòng cưới tôi, phần lớn là vì tôi đang ở một mình với một đứa con."

Điền Chính Quốc sửng sốt.

Sau khi cha nuôi nhận nuôi cậu thì cả đời không kết hôn nữa, điều này khiến Điền Chính Quốc vô cùng hối hận, luôn cảm thấy mình đang kéo cha nuôi xuống, cho nên khi nhìn thấy Kim Thái Hanh, một người cha đơn thân có con, liền có chút đồng cảm.

Cậu quay đầu lại nhìn anh.

Ánh mắt của Điền Chính Quốc khiến Kim Thái Hanh như bị kim đâm vào tim, nhưng anh quyết định không giấu nữa mà nói tiếp: "Anh thế nào cũng phải khiến em đồng ý lời cầu hôn, nên anh đã giả vờ nghèo khổ bán thảm, ngụy trang thành bộ dáng em đồng ý tiếp nhận."

Điền Chính Quốc không biết nên nói gì nữa.

Kim Thái Hanh vừa đi tới trước mặt cậu, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cậu từ bên dưới, buồn bã nói: "Anh chính là một người như vậy, mặc dù ghét những thủ đoạn thương trường nhưng anh đều làm những thứ đó. "

Anh chậm rãi đi tới ôm lấy tay cậu đặt trên đùi, ngón tay cậu lạnh buốt, Kim Thái Hanh ôm chặt trong tay, cố gắng truyền đạt ấm áp và chân thành: "Nói ra điều này có lẽ là xảo quyệt, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh làm điều này vì lúc đó anh đã phải lòng em."

"Anh đánh giá người khác rất chính xác, gặp em mấy lần liền điên cuồng cảm thấy em là người thích hợp để kết hôn." Kim Thái Hanh vùi mặt vào những ngón tay đan xen với Điền Chính Quốc, "Anh không hiểu tại sao anh vội vàng như thế, có lẽ vì sợ người khác đến trước. Dù sao anh cũng sẽ lập tức đóng gói bản thân đến cầu hôn em ngay."

"Không ngờ em lại đồng ý ngay lập tức." Kim Thái Hanh nói: "Anh thực sự vui mừng khôn xiết, sửa sang lại hết căn nhà chờ em dọn vào."

Anh cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em có thể gọi anh là kẻ dối trá, cũng có thể nói anh ích kỷ, nhưng anh thực sự rất vui khi được cưới em. Những ngày sau khi kết hôn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Anh chính là loại người này, vì hạnh phúc của bản thân mà kéo em xuống nước."

"A Quốc, mặc dù anh che giấu hoàn cảnh gia đình của mình nhưng tình cảm của anh dành cho em mỗi phút ở bên em là sự thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro