3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm trưa xong, Điền Chính Quốc lái xe đến nhà sách Sơn Kim nằm ở trung tâm thành phố, gọi một ấm trà như một vị khách thông thường, sau đó ngồi cạnh cửa sổ sát đất đón nắng nghịch máy tính bảng. Trà này là trà hoa quả, đựng trong ấm thủy tinh, sặc sỡ tươi tắn, còn tặng kèm một đóa hồng xinh đẹp diễm tình, là thức uống được nữ sinh yêu thích nhất ở nhà sách, đặt trước mặt một đấng mày râu như cậu trông hơi bị buồn cười. Khách hàng mới đến không khỏi nhìn thêm vài lần, thứ nhất trà hoa quả trông bắt mắt quá, thứ hai tướng tá của cậu vốn đã gây chú ý rồi. Khách quen của nhà sách thì không tò mò nhiều thế, nhìn mãi thành quen nên cũng chẳng lấy làm lạ.

Nhân viên phục vụ đặt một ly nước ấm lên bàn, thấp giọng hỏi: “Anh Điền, nếu không em đổi cho anh ly khác nhé?”

“Không cần đâu.” Lúc Điền Chính Quốc nói cười tản ra một luồng khí chất quý phái nhã nhặn, đuôi mắt khẽ nhếch lên: “Cậu đi làm việc đi, không cần lo cho tôi.”

Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Điền Chính Quốc lấy thuốc mang theo bên mình ra, nuốt cùng với nước ấm, đoạn rót trà từ ấm ra để nguội, ánh mắt lại rơi xuống máy tính bảng.

Cái đang xem là tin tức chính trị quan trọng đương thời, hứng thú này trái lại không khác gì đa số đàn ông trung niên uống Đại Hồng Bào.

*Đại Hồng Bào là một loại trà đắt giá của Trung Quốc có xuất xứ ở vùng núi Vũ Di, Phúc Kiến. Loại trà này có nước màu đậm và rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt là bổ máu.

Thật ra Điền Chính Quốc chẳng hề thích trà hoa quả, nhưng Kim Thái Hanh ra lệnh cho cậu, không được uống thức uống quá ngọt, cà phê cũng không được, trà tuy tốt thật, nhưng mấy năm qua hắn uống thuốc đông y liên tục, trà ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc, thế nên hắn cũng không cho uống. Mặc dù nhà sách Sơn Kim có rất nhiều thức uống, ngặt nỗi chọn tới chọn lui, thứ Điền Chính Quốc uống được vậy mà chỉ có loại trà hoa quả yểu điệu này.

Cậu kháng nghị với chồng, Kim Thái Hanh bèn ném cho cậu một phích nước dài non nửa cánh tay, lạnh lùng nói: “Em cũng có thể tự xách theo một phích nước sôi.”

Điền Chính Quốc ném trả phích nước, bức xúc mắng: “Anh chỉ muốn em bị cười chết thôi.”

Kim Thái Hanh ghìm gáy cậu với thái độ đầy áp bách, vài giây sau lại nới lỏng độ lực, tùy ý xoa đuôi tóc, kề tai nói: “Anh chỉ muốn em ngoan ngoãn nghe lời.”

Nhà sách Sơn Kim là quán cà phê mà Điền Chính Quốc mở hơn hai năm trước, nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng, bán sách lẫn đồ uống, thêm một phần gần gũi so với quán cà phê thông thường, thêm một nơi để ngồi đọc sách so với nhà sách khác. Bản thân cậu cũng thường xuyên đến đây, một ấm trà hoa quả, một chiếc máy tính bảng, đôi lúc không mang cả máy tính bảng, chỉ rúc trong sô pha hướng nắng ngủ trưa một giấc.

Điền Chính Quốc thích nơi có hơi người, nhưng Kim Thái Hanh cứ dòm chừng mãi. Hai năm đầu vừa rời bộ đội, hắn gần như ra lệnh cấm túc cậu toàn diện, không được phép đi đâu ngoài bệnh viện, bức bối quá muốn ra ngoài giải sầu cũng phải có Kim Thái Hanh tháp tùng. Ba năm gần đây hắn “nới lỏng chính sách” một chút, cho phép Điền Chính Quốc mở nhà sách, xem như ngoại trừ nhà còn nơi khác để đi mà không cần báo cáo. Nhưng rất nhiều nơi vẫn không cho đi, rất nhiều việc vẫn không cho làm, mấy chuyện như uống rượu dầm mưa nghịch súng đua xe phải nói là tối kỵ.

Thảo nào đám Mạc Tiến cứ nói cậu bị nuôi thành chim hoàng yến, nói dục vọng khống chế của Kim Thái Hanh quá mạnh, nói cậu sợ chồng.

Cơ mà chim hoàng yến toàn là mấy bé mềm manh ngon miệng, yếu ớt non nớt, cánh đàn ông chuẩn man cao 1m83 tay dài chân dài như cậu, nếu thật sự là chim tước, chắc cũng phải là chim dây thép.

*Chim hoàng yến là “Kim ti tước”, ở đây Điền chế thành “Cương ti tước”, cương ti = dây thép, còn kim ti = tơ vàng, ý nói mình chuẩn đàn ông manly như dây thép á chứ không mềm mỏng như tơ vàng ¬‿¬

Có lần Kim Thái Hanh phập cậu trên mặt thảm, bị thọc cho thất thần, hai chân quấn quanh hông hắn, vừa rên vừa nói: “Mẹ nó anh nuôi bố như nuôi chim ấy.”

Kim Thái Hanh mút lưỡi cậu: “Chim gì?”

“Chim dây thép!”

Hắn bỗng chốc bật cười, nằm trên người Điền Chính Quốc đâm rút mạnh bạo, giày vò đến nỗi cậu thấy eo nhức bụng tê, xương rã rời như sắp tan thành nước.

Sau khi bắn vào, Kim Thái Hanh chôn mình bên trong chốc lát rồi mới rút ra, vỗ mặt cậu hỏi: “Chim dây thép không tốt sao?”

Điền Chính Quốc thở hổn hển, bắp đùi co giật, cặp mắt khép hờ như tràn ra một vũng nước xuân: “Vẫn thua chim kim cương của anh.”

Hơn bốn giờ chiều, mặt trời ngả về phía Tây, cạnh cửa sổ sát đất không còn được ánh nắng chiếu cố. Điền Chính Quốc đặt máy tính bảng xuống, duỗi lưng một cái, uống nốt ngụm trà hoa quả cuối cùng trước khi về.

Nhân viên phục vụ mới đến dọn ấm trà và ly nước, ra sau bếp thầm thì: “Điền tiên sinh uống còn sạch hơn khách nữa, không chừa giọt nào luôn.”

Một trưởng ca đứng tuổi cười nói: “Trước đây anh Điền từng đi lính, chắc nuôi thành thói quen trong bộ đội á.”

Điền Chính Quốc ngồi trong xe tám WeChat, đám Mạc Tiến và Hình Gia liều mạng bám lấy cậu trong group chat, hỏi cậu còn sống không, lại bị bơ toàn tập. Từ Khải Phong gửi tin nhắn riêng, cậu trả lời qua loa vài câu, mắng Kim Thái Hanh là yêu tinh đáng ghét bệnh thần kinh. Từ Khải Phong cười hưởng ứng, cũng không vạch trần, hỏi tối nay có muốn ra chơi nữa không, Triệu Xu đãi. Điền Chính Quốc gõ xong “Chơi, ngại gì không chơi”, nhưng do dự một hồi lại sửa thành “Tối nay bỏ đi, hôm qua mắc mưa, cổ họng không khỏe lắm”. Từ Khải Phong không chèo kéo nhiều, lại hỏi ngày mai có ghé trường đua ngựa không, lần này Điền Chính Quốc khẳng khái đồng ý, không hề nghĩ rằng cưỡi ngựa cũng là “chuyện cấm làm” với Kim Thái Hanh.

Hơn mười giờ tối, Kim Thái Hanh gửi lời mời video call, Điền Chính Quốc vừa tắm xong đang nằm trên giường, tóc còn chưa kịp lau, bọt nước men theo đuôi tóc nhỏ xuống xương quai xanh.

Kim Thái Hanh hỏi: “Hôm nay làm gì?”

Điền Chính Quốc ngồi xếp bằng: “Ngủ tới trưa mới dậy, buổi chiều ở nhà sách, buổi tối ở phòng tập thể hình.”

“Chân còn đau không?”

Cậu vô thức sờ đầu gối: “Không đau.”

“Chỗ khác thì sao?”

“Để em nghĩ xem…” Điền Chính Quốc vừa nói vừa nghiêng đầu, sắc mặt đổi xoạch, đoạn nhích đến trước di động, nói: “Chỗ đau thì không có, nhưng chỗ ngứa thì nhiều lắm.”

Kim Thái Hanh vừa về khách sạn, âu phục chưa cởi, nghe vậy bèn nới lỏng cà vạt, cười như không cười: “Hồi sáng mới ăn đòn, giờ lại ngứa da rồi à? Tự mua sợi roi đi, lần sau anh dùng roi quất, xem em còn ngứa nữa không.”

“Da không ngứa, chim ngứa nè, mặt sau cũng ngứa.” Điền Chính Quốc ngả ra sau, nằm trên giường, hai chân gác lên đầu giường: “Chừng nào anh mới về sờ giùm em đây? Hay là liếm trước nha?”

Kim Thái Hanh nhếch một bên khóe miệng: “Tự dụi đi.”

“Vậy em dụi gối của anh.” Nói đoạn, cậu lấy gối của Kim Thái Hanh kẹp ngay háng, còn cố ý xoay ống kính, quay cho hắn xem.

Kim Thái Hanh cũng không nổi giận, cởi nút áo sơmi, tựa vào cạnh bàn im lặng nhìn vợ. Điền Chính Quốc dụi một hồi rồi chậm dần động tác, mặt cũng đỏ như gấc: “Anh chỉ nhìn vậy thôi hả?”

“Nếu không thì sao?”

“Má!” Điền Chính Quốc vứt gối đi: “Không dụi nữa, chờ anh về liếm cho em.”

Đùa à, loại chuyện như phone sex sao có thể chỉ một người tự biên tự diễn, người còn lại yên lặng ngồi nhìn chứ? Ngại bỏ xừ.

Nhắc tới cũng thấy lạ, chuyện đáng xấu hổ gì hai người cũng làm hết rồi, ở trên giường sướng kiểu nào chơi kiểu nấy, lúc làm hăng quá ngay cả “ba chơi con đi” cũng phang tuốt, nhưng cách lớp màn hình, mình thì lẳng lơ thủ dâm, Kim Thái Hanh lại mũ áo chỉnh tề xem cuộc vui, Điền Chính Quốc không hài lòng.

Nói đúng hơn là, hơi bị xấu hổ.

Hắn cười cười: “Dậy đi, sấy khô tóc rồi hẵng ngủ.”

Điền Chính Quốc dựng di động trên bàn, vừa sấy tóc vừa nhìn hắn đi tới đi lui trong khách sạn —— Thay quần áo, trần truồng vào phòng tắm, rồi trần truồng đi ra. Tiếng sấy tóc rất lớn, Điền Chính Quốc không nói chuyện với hắn, Kim Thái Hanh cũng không để ý đến, thậm chí còn không nhìn vào di động vẫn đang bật video call. Hai người mạnh ai làm việc nấy, mãi đến khi cậu sấy khô tóc, cất máy sấy đi, Kim Thái Hanh mới lại cầm di động lên: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

“Ừm.” Điền Chính Quốc nằm tựa trên giường, cúp máy trước.

Buổi tối nằm mơ, mơ thấy mình ngã xuống từ lưng ngựa, gãy mẹ cả xương. Từ Khải Phong và Mạc Tiến bị dọa cho bay mất hồn vía, hối hả đưa cậu đến bệnh viện. Bác sĩ chạy vào nói phải bó thạch cao, liền túm cánh tay của bác sĩ, hỏi: “Thạch cao gỡ trong một ngày được không? Vết thương của tôi có thể lành trong một ngày không?”

Bác sĩ nhìn cậu như nhìn quái vật, còn cậu thì mặt như đưa đám: “Tính sao đây, ngày mai Kim Thái Hanh về tới rồi…”

Lúc tỉnh mộng vẫn chưa mấy tỉnh táo, Điền Chính Quốc đội mái đầu rối bù, xoa xoa cẳng chân, tự lầm bầm một mình: “Bó thạch cao thế nào nhỉ?”

Ngớ ra cả buổi trời, lỗ tai từ từ nóng lên, người cũng tỉnh táo hơn nhiều, bấy giờ Điền Chính Quốc mới vén chăn đứng dậy. Chân trần giẫm lên mặt thảm, sắc mặt bỗng dưng đanh lại, trầm giọng nói: “Xem anh xử em thế nào.”

Còn chưa nói xong, tự mình đã bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro