2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là hóng gió dầm mưa rồi nhiễm lạnh, cộng thêm uống rượu quá nhiều, Điền Chính Quốc không thoải mái lắm, mê man nằm trong lều trại, chân vừa tê vừa đau, tuy không hẳn là nghiêm trọng, nhưng nhìn chung chẳng dễ chịu gì cho cam.

Điền Chính Quốc rúc trong túi ngủ, quần áo đã khô hơn nửa, nhưng có vài chỗ còn ẩm ướt, muốn thay nhưng lại lười, do dự một hồi, cuối cùng dứt khoát mặc kệ, ngã đầu xuống ngủ mất.

Dù sao còn vài hôm nữa Kim Thái Hanh mới về, cảm thì cảm đi, chích vài mũi là ổn thôi.

Ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ, Điền Chính Quốc lật người, quấn mình càng chặt hơn, dùng túi ngủ bịt lỗ tai, che khuất gáy và nửa gương mặt.

Thế giới yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng bước chân quen thuộc.

Cậu tưởng rằng mình đang ngủ mớ, nếu không sao lại nghe được tiếng bước chân của Kim Thái Hanh.

Cửa lều bị xốc lên, một luồng khí lạnh tràn vào. Điền Chính Quốc co thành một cục, phát hiện có người đè túi ngủ của mình.

“Làm gì vậy.” Điền Chính Quốc xoay người lại, nheo mắt nhìn người ngồi xổm trước mặt mình, ngơ ngác gọi: “Anh Hanh?”

Kim Thái Hanh sầm mặt, giữa đôi mày khẽ chau, túm lấy mũ trùm túi ngủ, bọc cả gương mặt cậu. Điền Chính Quốc không vui, lắc đầu toan đẩy ra, cổ họng phát những tiếng ưm a, ngờ đâu mông bị vả cho một phát. Xương cụt của cậu tê rần, bấy giờ mới tỉnh táo đôi chút.

Kim Thái Hanh tát cú này rất mạnh, nếu không có túi ngủ che hộ thì đã in lại vết đỏ trên da thịt rồi. Điền Chính Quốc tỉnh rượu phân nửa, không dám cựa quậy, đến tận khi bị bọc túi ngủ bế lên mới yếu ớt hỏi một câu “Sao anh về rồi?”

Kim Thái Hanh không để ý đến Điền Chính Quốc, đen mặt bế cậu ra khỏi lều, mở cửa xe ném vào ghế phó lái, mình thì ngồi vào ghế lái, nố máy bỏ lại đám Mạc Tiến đứng đực ra cạnh đống lửa.

Mạc Tiến sửng sốt vài giây: “Anh Điền cứ thế bị mang đi à? Kim Thái Hanh cũng phách lối quá rồi!”

“Nếu không nhóc mày lái xe cướp người về đi?” Hình Gia nói: “Dù gì Kim Thái Hanh lái xe cũng chậm rì, bây giờ nhóc mày hành động chắc còn kịp.”

Mạc Tiến lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi tha cho em, em dám chọc anh Điền chứ không dám chọc bồ anh Điền đâu.”

Siêu xe màu bạc băng qua rừng rậm, Kim Thái Hanh chẳng nói câu nào với Điền Chính Quốc.

Cậu cũng im thin thít, co mình trên ghế phó lái ngắm đường cong nơi chiếc cằm bạnh ra của anh chồng nhà mình, tim từ từ tăng nhịp, một giọng nói quanh quẩn trong đầu —— Mày nhìn đi nhìn đi, mày lại chọc ảnh giận rồi.

Sợ không?

Sợ chết luôn á!

Chặng đường hơn 200 km, mặc dù đã lên đường cao tốc, Kim Thái Hanh vẫn khống chế tốc độ xe. Điền Chính Quốc nghiêng người nhìn hắn, cuối cùng nhịn hết nổi: “Bộ anh lái Didi đón khách hay sao vậy?”

*Didi là ứng dụng gọi xe bên Trung Quốc, tương tự Grab với Uber.

“Tịch thu rồi.” Kim Thái Hanh bình thản đáp, Điền Chính Quốc vừa nghe liền sốt ruột, ngồi thẳng người dậy: “Không được!”

“Ngồi yên đó. Ngứa da thì dụi ghế đỡ đi, bây giờ anh không có thời gian xử em.”

“Tốt nhất anh xử em liền đi, em…” Điền Chính Quốc nhọc nhằn giãy dụa, hai tay lại sống chết không rút ra khỏi túi ngủ được: “Má.”

Kim Thái Hanh liếc xéo một cái, nâng tay tụt khóa kéo bên trái của túi ngủ xuống vài cm. Điền Chính Quốc thở phào một hơi, thế rồi hối hả nhích đến gần, mặt lại bị lòng bàn tay ngăn cản. Kim Thái Hanh không có dùng sức, vỗ nhẹ lên má cậu: “Về nhà phải quỳ bàn phím một đêm, bây giờ không định ngủ bù sao?”

Điền Chính Quốc rụt trở về, ngả nghiêng trên ghế, chỉnh lại tư thế ngồi, không lâu sau đã thiếp đi dưới uy hiếp quỳ bàn phím. Kim Thái Hanh kéo khóa túi ngủ lên lại, trong mắt không có tức giận, chỉ có một chút bất đắc dĩ và cưng chiều lắng sâu nơi đáy mắt.

Về đến nhà, thấy Điền Chính Quốc chưa tỉnh, Kim Thái Hanh bèn bế cậu với độ lực nhẹ bẫng. Điền Chính Quốc run một cái, Kim Thái Hanh hỏi: “Lạnh à?”

“Hơi hơi.” Cậu ngủ mê man, muốn ôm chồng, nhưng túi ngủ quá vướng víu, hai tay hai chân bị trói lại, vừa ngọ nguậy vừa cảm thấy mình hệt như một con rắn còn chưa hóa thành hình người.

Nghĩ vậy tự dưng muốn cười, khóe miệng nhếch lên, trên đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Còn cười?”

“Ờ, không cười nữa.” Điền Chính Quốc làm bộ ngoan ngoãn mím chặt môi, men rượu đã hết, buồn ngủ cũng tỉnh, chóp mũi cạ cạ lồng ngực Kim Thái Hanh, xin tha trước hạn: “Em sai rồi.”

Hắn đổ một bồn nước nóng, thả Điền Chính Quốc vào. Cậu thoải mái ừ hử hai tiếng, cẳng chân thình lình bị nắm lấy. Kim Thái Hanh nhéo một cái, động tác không nhẹ cũng chẳng nặng: “Đau không?”

“Không đau.”

“Còn mạnh miệng?”

“Đau.” Điền Chính Quốc rút cẳng chân về, tiện thể xoa xoa: “Cũng không phải đau, chỉ là dầm mưa rồi hơi khó chịu thôi.”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một hồi, cậu nắm quần tây của hắn, dây ra một vũng nước đọng, ngửa đầu hỏi: “Muốn xử em thật hả?”

Lúc Kim Thái Hanh không cười, ngũ quan tuấn tú trông cực uy nghiêm, hắn chìa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Em nói thử xem?”

Điền Chính Quốc “ầy ” một tiếng, tựa vào thành bồn, hai tay khoát lên mép bồn, gác cả chân trái lên, nói bằng giọng biếng nhác: “Xử thì xử đi, Điền gia chịu được mà.”

Kim Thái Hanh để một mình Điền Chính Quốc ở lại phòng tắm, tìm đồ ngủ sạch sẽ đặt trên bệ. Cậu ngâm mình hơn mười phút, đứng dậy mặc quần áo tử tế, thấy Kim Thái Hanh ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Trên bàn trà cạnh sô pha đặt nước ấm và thuốc.

Kim Thái Hanh ngước mắt về phía ly nước: “Qua đây uống thuốc đi.”

Điền Chính Quốc bước qua, nuốt viên nang và thuốc viên vào, sau đó ngồi chồm hổm trước mặt Kim Thái Hanh, chuẩn bị nhận lỗi, nhưng lại chẳng hề có vẻ kinh hoảng và sợ sệt của người mắc lỗi.

Điền Chính Quốc giang tay ôm eo chồng, gối đầu lên đùi đối phương: “Em sai rồi.”

Giọng điệu nghe như đang nói “chào anh”.

Kim Thái Hanh hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Không nên giấu anh lên núi Cừ Phượng đua xe, không nên uống nhiều rượu như thế, không nên dầm mưa chơi bắn súng.”

“Còn gì nữa không?”

“Không nên gạt anh.” Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên: “Hồi chiều nói với anh em đang ngoan ngoãn ở nhà sách, thật ra lúc đó em vừa về lái xe đi.”

Kim Thái Hanh nắm cằm cậu: “Còn không nghe điện thoại của anh.”

“Hả? Hồi nào? Em có nghe gì đâu.”

Ánh mắt hắn lạnh đi, toan kéo cậu dậy. Điền Chính Quốc vừa đổi tư thế, cẳng chân tê nhức xụi lơ, chuệnh choạng quỳ xuống đất.

Đầu gối va vào mặt thảm, Điền Chính Quốc “shhh” một tiếng, thật ra cũng không thấy đau gì mấy.

Đáy mắt Kim Thái Hanh hiện vẻ đau lòng, ngoài miệng lại nói: “Còn chưa đến Tết ta, gọi ba cũng không có lì xì đâu.”

“Không phải lên giường mới gọi ba sao?” Điền Chính Quốc dứt khoát quỳ trên mặt thảm, hai tay đặt trên đầu gối của Kim Thái Hanh: “Thấy em tự giác chưa, anh còn chưa bảo em quỳ, em quỳ sẵn rồi nè.”

Hắn khom lưng bế Điền Chính Quốc lên, cậu cười ha ha: “Nghe bảo phải quỳ bàn phím một đêm mà? Vậy là xong rồi à?”

“Em im miệng đi.” Phòng ngủ ở lầu hai, Kim Thái Hanh chỉnh chăn, sờ trán Điền Chính Quốc, xác định không sốt mới xoay người đi về phía cửa.

Điền Chính Quốc: “Đi đâu vậy? Không xử em hả?”

“Tắm.” Kim Thái Hanh nghiêng nửa mặt qua: “Tắm xong mới xử em.”

Cậu quấn chăn cười tí tởn.

Lát sau hắn sấy khô tóc cho Điền Chính Quốc, đoạn lột quần ngủ của cậu kiểm tra hai chân. Điền Chính Quốc không nghe lời, chân cứ cà cà đũng quần Kim Thái Hanh. hắn tát cho một cái, Điền Chính Quốc “ui da” một tiếng, xoa ngón chân hỏi: “Em cởi quần rồi mà anh chỉ kiểm tra chân em thôi hả?”

“Ông chú móc chân còn muốn sao nữa?”

Điền Chính Quốc nhào qua, cưỡi trên hông Kim Thái Hanh, dùng đũng quần cọ xát: “Ông chú móc chân muốn anh xử ổng.”

*Ông chú móc chân: ý nói phái nam tục tằng thô lỗ, ngoài ra còn chỉ mấy cha nội lên mạng giả gái gây chú ý, xong vừa xem log chat vừa móc chân cười sằng sặc.

Hai người nhìn nhau vài giây, Kim Thái Hanh nhéo nhéo mông Điền Chính Quốc, đoạn trở mình đè cậu xuống giường, đặt một nụ hôn lên trán đối phương: “Ngủ đi.”

Nói đoạn tắt đèn đầu giường, ôm vợ vào lòng.

Ở ngoài chơi cả ngày, vừa đua xe vừa nghịch súng, Điền Chính Quốc vốn đã thấm mệt, tựa vào lồng ngực quen thuộc, trong hơi thở có mùi vị thân quen, nhắm mắt chưa bao lâu đã thiếp đi.

Kim Thái Hanh lại không ngủ, nghĩ đến việc Điền Chính Quốc và đám Từ Khải Phong đua xe trên đường núi, còn dầm mưa bắn súng trong rừng, lòng vừa giận vừa nghĩ lại mà hoảng.

Vừa rồi hắn thật sự muốn đánh Điền Chính Quốc một trận, đánh mạnh tay vào, mắc công toàn bỏ ngoài tai.

Mặc dù bây giờ, Kim Thái Hanh vẫn muốn lôi cái tên không chịu nghe lời này dậy đánh một trận.

Điền Chính Quốc ngủ một mình thì ngoan lắm, có thể nằm một tư thế đến trời sáng, nhưng bên cạnh có người là không chịu yên, đầu phải dúi vào ngực Kim Thái Hanh, tay phải ôm eo Kim Thái Hanh, ngủ một hồi cũng phải gác chân lên người Kim Thái Hanh. Chưa được bao lâu lại trở mình, đè hơn nửa người lên Kim Thái Hanh, hơi thở ấm nóng phả vào cổ Kim Thái Hanh. Hắn thở dài, mặc cho Điền Chính Quốc đè, mãi khi bị đè đến tê rần mới nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

Điền Chính Quốc lầm bầm một tiếng, không bị đánh thức.

Đến tận khi trời sáng, Kim Thái Hanh cũng không ngủ, thấy gần đến giờ bèn rời giường rửa mặt, lúc về thay quần áo thì thấy cậu nằm ở chỗ mình ngủ, lộ ra cặp chân, kẹp chăn mà dụi.

Kim Thái Hanh ngồi bên giường, vén tóc mái của Điền Chính Quốc, cười khẽ: “Nằm mộng xuân à?”

Điền Chính Quốc nửa mê nửa tỉnh, mắt cũng không mở, chỉ là buổi sáng có cảm giác, mà trong chăn có mùi và nhiệt độ cơ thể của Kim Thái Hanh, ngửi một hồi thì bắt đầu dụi theo bản năng.

Kim Thái Hanh nhấc một góc chăn, thò tay vào, xoa nắn thứ nửa cương đó cách lớp vải. Điền Chính Quốc phát ra một tiếng rên trầm thấp, bấy giờ mới mở mắt, lim dim nhìn chồng: “Anh lại quậy em…”

Kim Thái Hanh che Điền Chính Quốc dưới người, vừa hôn môi vừa vỗ về dục vọng buổi sớm của hắn. Vết chai do năm xưa cầm súng lâu ngày ở bộ đội đặc chủng đến nay chưa tiêu, kích thích mang đến cho phần trước mẫn cảm hệt như kim châm. Điền Chính Quốc thoải mái ưỡn hông, vội vã nhét thằng nhỏ vào tay Kim Thái Hanh, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ không nén nổi. Hắn tuốt từ trên xuống dưới, móng tay cắt cực ngắn cào nhẹ trên mạch máu phồng lên. Cậu duỗi hai tay ra khỏi chăn, ôm chặt cổ Kim Thái Hanh, liếm vành tai của đối phương: “Anh Hanh, nhanh nữa đi.”

“Quên chuyện tối qua rồi sao? Còn dám ý kiến ý cò với anh.” Tuy miệng nói nghe lạnh lùng, nét mặt Kim Thái Hanh lại mang ý cười, động tác của ngón tay cũng dần dần nhanh hơn, đến khi thứ trong tay run rẩy tiết ra dịch nhờn, hắn mới lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, lau sạch giúp Điền Chính Quốc.

Nào ngờ Điền Chính Quốc hưởng thụ xong còn lật người lại, nằm sấp trên giường vểnh mông lên, híp mắt nhìn Kim Thái Hanh.

Ý tứ chẳng thể rõ ràng hơn.

Kim Thái Hanh lại vờ như không hiểu cúi người xuống, giọng trầm ấm gợi cảm: “Định làm gì đấy?”

Điền Chính Quốc nói bằng giọng hơi khàn: “Mặt sau cũng muốn.”

“Không biết xấu hổ.” Kim Thái Hanh dùng ngón trỏ vạch quần ngủ của cậu, nửa cái mông lộ tồng ngồng trong không khí. Điền Chính Quốc uốn éo hông, ngờ đâu ngón tay của Kim Thái Hanh không luồn vào giữa đùi của mình, mà mông phải lại bị tát một cái rõ đau, “bốp” một tiếng, cực giòn cực vang.

Đau!

Đau đến độ sống lưng kéo căng, đùi và mông vội khép lại.

Kim Thái Hanh kéo quần lên giúp Điền Chính Quốc, đắp kín chăn cho cậu, không dỗ dành câu nào, bỏ đi một nước trước ánh mắt tủi thân của vợ.

Có điều Điền Chính Quốc cũng chẳng tủi thân bao lâu, sướng xong lại buồn ngủ, nướng thêm giấc nữa, đến khi tỉnh lại đã trưa trời trưa trật. Kim Thái Hanh không còn ở đây, trong di động có nhiều tin nhắn chưa đọc, một trong số đó là hắn gửi: Mấy ngày tới cũng không được phép ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà, lại tái phạm thì không chỉ quỳ bàn phím đâu.

Điền Chính Quốc ném di động, lại ngã xuống giường lăn một vòng, nhủ thầm cái tên ngốc này đi công tác còn ráng về tra xét mình, tra xong còn tuốt giùm mình một phát, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Nhớ mang máng, trước khi Kim Thái Hanh nhét góc chăn cho mình, còn cào cào lòng bàn chân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro