Chương 10 : Kiểm tra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, nhuộm hành lang tòa nhà thành màu đỏ cam rực rỡ, cậu đối chiếu với địa chỉ trong tờ giấy, sau khi xác nhận ba lần mới giơ tay lên gõ cánh cửa sát đất tróc sơn trước mắt.

Năm phút sau, phía sau cánh cửa sắt vang lên tiếng bước chân lộp cộp. Sau đó là tiếng leng keng, cánh cửa sắt được mở ra, một chàng trai có vóc dáng dong dỏng cao xuất hiện trước mặt cậu.

Hình như anh chàng đó chưa tỉnh ngủ, mí mắt còn díp vào, ngáp một cái: "Giao nước à?"

Jeon JungKook vội vàng lắc đầu: "Không, tôi..."

Cậu còn chưa nói hết, cánh cửa sắt lại kêu "lạch cạch", đóng lại ngay trước mắt cậu.

Jeon JungKook: "..."

Chần chừ khoảng nửa phút, Jeon JungKook lại gõ cửa lần nữa.

Vẫn là tròn năm phút sau, cánh cửa sắt được mở ra, giọng nói mất kiên nhẫn của anh chàng ấy lại cất lên: "Giao nước à?"

JungKook: "Không, tôi đến để..."

Cánh cửa lại bị đóng sập vào.

Lần này Jeon JungKook không hề do dự, tiếp tục gõ "cốc cốc cốc" mấy tiếng.

Chưa đến nửa phút, cửa lại được mở ra: "Cậu..."

Không cho anh chàng đó nói xong, Jeon JungKook lên tiếng trước: "Tôi đến giao nước."

Anh chàng đó: "..."

Ba phút sau, anh chàng ấy bật cười khanh khách, ngẩng đầu nhìn Jeon JungKook.

Khi chưa kịp hoàn hồn, khung cảnh như trong truyện tranh ấy đã lọt hết vào mắt Jeon JungKook.

Dưới tóc của người thiếu niên được ráng chiều nhuộm thành màu đỏ nhạt, làn da anh còn mịn màng trắng ngần hơn cả con gái, đôi mắt anh dài hẹp, đuôi mắt hơi cong xuống, dưới ánh chiều tà đo đỏ, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.

Cậu và anh nhìn nhau mười giây, sau đó anh nheo mắt nhìn đôi tay cầm điện thoại và chiếc vali to đùng nằm bên cạnh như có thể chứa được cả người cậu: "Nước đâu?"

Jeon JungKook thuận miệng đáp: "Hở?"

Ngay sau đó, cậu móc trong ba lô ra bình giữ nhiệt màu tím của mình, đưa cho anh chàng: "Này."

Anh cúi đầu nhìn chiếc bình giữ nhiệt tím đến nỗi không dám nhìn thẳng trong tay cậu: "Tôi 22 tuổi rồi, có phải 3 tuổi đâu."

Đây là ngầm chế giễu cậu ấu trĩ sao?

Jeon JungKook hơi bực, nhưng nghĩ đây có thể là bạn cùng nhà tương lai của mình, nên vẫn cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào: "Nhà anh có cốc nước không, để tôi rót nước ra cho anh vậy... không có cũng không sao, cốc đánh răng cũng được..."

Anh lại ngẩn đầu lên nhìn về phía Jeon JungKoook, lần này lâu hơn mấy giây, rồi uể oải dựa vào khung cửa: "Nói đi, tiếp thị cái gì?"

Jeon JungKook: "...Tôi không phải nhân viên tiếp thị."

"Thế... sửa bồn cầu à?"

Jeon JungKook hít một hơi thật sâu, cười càng ngọt ngào hơn, "Không, anh trai à, tôi đến thuê phòng."

Nghe cậu gọi "anh trai", anh nhướng mày, mấy giây sau mới cất tiếng, "... Anh đây không cho trẻ vị thành niên thuê phòng đâu."

Jeon JungKook: "Tôi thành niên rồi. Tôi hai mươi rồi đấy nhé!"

"Thành niên rồi cũng không cho..." Anh chàng lui hai bước, làm bộ định sập cửa lần thứ ba.

Jeon JungKook nhanh tay nhanh mắt bước sấn lên, dùng chân chèn cửa.

Dọc đường cậu đã quan sát khu này, thấy rất ưng ý, vừa nãy anh mở cửa, cậu tranh thủ nhòm vào thấy nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, quan trong nhất là tiền phòng khá rẻ.

Không muốn bỏ lỡ miếng bánh trên trời rơi xuống, cậu vội vàng ngăn anh sập cửa rồi nắm lấy áo anh, vô thức buột miệng: "Anh trai à tôi dễ tính lắm, không điều hòa cũng không sao, không có bàn cũng được, không có tủ áo cũng được tuốt, tôi chỉ thuê phòng và giường của anh thôi..."

Anh chàng nọ: "Giường tôi?"

Jeon JungKook không hề nhận ra câu này có chỗ nào không ổn, vội gật đầu lia lịa, "Ừ ừ ừ."

Anh ta chặc lưỡi hỏi: "Tiền thuê bao nhiêu ấy nhỉ?"

Jeon JungKook ngỡ anh đã quên giá tiền thuê, bèn nhắc lại, "198000 KRW*."

*198000 KRW ≈ 4.303.000 VNĐ

Anh gật đầu rồi thình lình khom người xuống, nhìn ngang tầm mắt cậu: "Muốn thuê giường tôi... thì phải thêm một số 0 đằng sau."

Jeon JungKook chớp mắt rồi lại chớp mắt, cuối cùng vành tai đỏ lựng lên: "Tôi không có ý thuê giường anh, tôi muốn nói là thuê giường khác của anh..."

"Giường khác của tôi cũng phải thêm một số 0 đằng sau."

"Không phải, tôi nói cái giường anh không nằm cơ, không phải như anh nghĩ đâu, tôi..."

Trong lúc Jeon JungKook đỏ mặt tía tai phán bừa, sau lưng hai người chợt vang lên một tiếng gọi: "Kim Taehyung."

Jeon JungKook ngoái lại, thấy một cậu chàng mặc áo phông đen từ trên cầu thang thoăn thoắt chạy xuống: "Kim Taehyung tôi quên mất không nói với cậu, tôi tự tiện quyết định cho em xinh trai này thuê phòng ngủ phụ của nhà mình rồi..."

"Em bảo anh tự tiện quyết định đấy à?" Anh chàng được gọi là Kim Taehyung lộ rõ vẻ không vui.

Chàng trai mặc áo đen cười trừ, khoác vai kéo anh vào phòng.

Qua cánh cửa sắt, Jeon JungKook nghe loáng thoáng tiếng người bên trong cao giọng: "Anh xin mày đấy, mày làm bố anh còn chưa được à?"

"Kim Taehyung, anh quỳ xuống lạy mày nhé!"

"..."

Mãi đến khi trời tối hẳn, cánh cổng sắt mới mở ra, cậu chàng áo đen hồ hởi xách va li của cậu lên: "Anh tên Yoongi, em có thể gọi là Yoongi, phòng ngủ phụ này là của em nhé. Người thuê cùng em tên Kim Taehyung..."

Nghe cái tên quen thuộc ấy, Jeon JungKook chú ý ngay: "Kim Taehyung à?"

Yoongi: "Đúng vậy, Kim Taehyung có chuyện gì sao?"

Kim Taehyung, không ngờ lại cùng tên với vị hôn phu Kim Taehyung cậu chưa từng gặp mặt nhưng lại bị gia đình ép đính hôn, tên giống tính tình cũng giống...

Jeon JungKook nghĩ ngợi rồi nghiêng đầu hỏi: "Kim Taehyung... là người ở đâu thế?"

Để giấu giếm thân phận thật cho kẻ đào tẩu Kim Taehyung, Min Yoongi nhanh nhảu trả lời: "Người Seoul."

Jeon JungKook gật đầu, "ừm" một tiếng, nghĩ bụng cả nước có rất nhiều người trùng tên trùng họ, nên không gặng hỏi thêm nữa.

Anh chàng Kim Taehyung nọ sạch sẽ như thần tiên từ manhwa bước ra, sao có thể là gã Kim Taehyung lăng nhăng mà dì ghẻ ép cậu cưới được?

Tuy cùng tên cùng họ nhưng hai người khác nhau một trời một vực, tay Kim Taehyung ở Daegu kia nghe nói là ăn chơi sa đọa, lăng nhăng bạc tình, tóm lại là thối nát đến không thể thối nát hơn...

Thấy Jeon JungKook không hỏi thêm về Kim Taehyung nữa, Min Yoongi lại càng có thiện cảm với cậu hơn...

Nên biết rằng rất nhiều em gái, em trai hễ đã gặp Kim Taehyung thì không để Min Yoongi vào mắt nữa.

Tiểu bạch thỏ của anh ta quả nhiên không như những kẻ tầm thường, chẳng thèm nhìn thằng chó đó đến nửa mắt...

Min Yoongi lại càng ân cần xun xoe quanh Jeon JungKook: "Nhà vệ sinh đây, nhà này hơi cũ, chỉ có một nhà vệ sinh, bếp ở đây. Chìa khóa phòng ngủ phụ chưa đánh, cậu ở tạm một đêm đi, sáng mai anh sẽ đưa đủ cho cậu... có yêu cầu gì cứ nói, anh sẽ làm hết..."

.
.
.

Trong tiếng giới thiệu liến thoắng của Min Yoongi, Jeon JungKook sực tỉnh.

Giấc ngủ này của cậu thật say, lúc tỉnh lại thì đã chập tối.

Mặt trời ngả về Tây, nhuộm màu cam nhàn nhạt lên cả Seoul, hệt như năm năm trước, cậu vào ở phòng 402 đơn nguyên 1 tiểu khu ba Garden, Seoul.

Jeon JungKook nhìn ánh mặt trời ngoài song cửa, thần ra giây lát mới ý thức được mình vừa mơ thấy nhưng chuyện cũ mà hôm qua còn nói với Park Jimin rằng "buông bỏ, đã buông bỏ từ rất lâu rồi."

Cậu ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cầm di động và danh thϊếp Kim Taehyung đưa lên, trầm tư giây lát rồi mở phần tin nhắn ra, nhập số Kim Taehyung, đoạn gõ: "Chào anh, tôi là Jeon JungKook."

Jeon JungKook có thói quen gõ được mấy chữ là gửi, gửi xong lại tiếp tục gõ, kết quả còn chưa gõ xong, màn hình đã nhảy ra tin nhắn trả lời từ Kim Taehyung: "Ừm."

Tay Jeon JungKook run lên, lỡ tay gửi ngay mẫu tin nhắn mới gõ được một nửa, còn hỏi câu hơi có vẻ mờ ám đi: "Tối nay anh rảnh không?"

"Không."

Jeon JungKook: "..."

Nửa phút sau, Jeon JungKook mới tiếp tục nhắn: "Chiều mai tôi phải rời Seoul, cuối tuần sau mới về."

Tin này vừa gửi đi, còn chưa kịp gõ tin kế tiếp, Kim Taehyung đã trả lời: "Được."

Được? Được cái gì?

Jeon JungKook còn đang ngơ ngác thì tin nhắn của Kim Taehyung lại nhảy ra: "Vậy cuối tuần sau gặp."

Anh hiểu lầm ý cậu rồi, cậu muốn hỏi có thể cử tài xế lái xe trả lại cho anh không thôi mà...

Jeon JungKook vội gõ: "Không, ý tôi là có thể nhờ một tài xế liên hệ với anh, khi nào anh rảnh thì anh ta đưa xe đến cho anh được không?"

Kim Taehyung: "Không được."

Kim Taehyung: "Nhỡ em chọc thủng lốp xe tôi thì sao, tôi muốn kiểm tra trước mặt em."

Jeon JungKook: "..."

Xem kìa, tên chó má này lại bắt đầu không nói tiếng người rồi.

Jeon JungKook cười ha ha trọng bụng, rồi cầm di động lên điên cuồng cào phím.

__________

Tòa nhà Daegu, Kim Taehyung vừa đặt di động xuống, đang định đeo tai nghe vào thì nghe di động rung chuông liên tục.

Anh cầm di động lên, thấy màn hình nhảy ra một loạt tin nhắn.

Jeon JungKook: "Ai thèm chọc thủng lốp xe anh?"

Jeon JungKook: "Có chọc tôi cũng phải chọc anh."

Jeon JungKook: "Anh sắc mồm thế sao không ra sách đi?"

Jeon JungKook: "Giỏi nói thế thì nói nữa xem nào!"

Jeon JungKook: "Còn kiểm tra xe trước mắt tôi nữa, sao không bảo muốn kiểm tra người ngay trước mắt luôn đi!"

Kiểm tra người...

Nhìn chằm chằm vào hai chữ nọ mấy giây, Kim Taehyung mới thong thả nhấc tay lên gõ phím: "Kiểm tra thế nào?"

Jeon JungKook: "Cái gì mà kiểm tra thế nào?"

Jeon JungKook: "Đệch, ông chỉ thuận miệng nói thôi!"

Jeon JungKook: "Quấy rối ông à!"

Jeon JungKook: "Bai nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro