Chương 140 : Đón em qua cửa có được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi lâu sau anh mới bình tĩnh lại, không hề do dự mà bỏ ý định ở lại khách sạn một đêm, đặt xe phi ngay về.

Anh đã tìm hiểu tình hình trên mạng, nhìn thấy ảnh chụp quyển sổ của cậu.

Trên đường về, tim Kim Taehyung đập rất nhanh.

Nhà người yêu bé nhỏ rất yên ắng, đèn phòng khách vẫn sáng, phòng ngủ chỉ bật đèn ngủ, tư thế ngủ của người yêu bé nhỏ không tao nhã cho lắm.

Anh nhẹ nhàng đến bên giường, khi đắp chăn cho cậu nhìn thấy quyển sổ kia đang để bên gối.

Anh chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn cầm lên, bật một ngọn đèn mở nó ra.

"Kim Taehyung, anh đợi em được không? Anh đi nhanh quá, em không theo kịp."

"Hôm nay quay phim khóc thật thảm thương, nhưng mình biết không phải vì bộ phim, mà vì anh ấy."

"Cam tâm tình nguyện, nhưng em vẫn mong anh hối hận, vì em rất hối hận."

"..."

Kim Taehyung lật từng trang thật chậm, đến trang cuối, cổ họng anh nghẹn lại.

Anh luôn rất mừng, mừng vì người yêu bé nhỏ nhà anh không bị Kang Woo Jin cướp mất.

Đến bây giờ anh mới biết, có một trăm Kang Woo Jin cũng không thể cướp được cậu đi.

Cậu im lặng không nói tiếng yêu, nhưng lại yêu sâu đậm hơn bất cứ ai.

__________

"Taehyung?"

Nửa đêm Jeon JungKook thức dậy muốn đi vệ sinh, ngồi dậy nhìn thấy Kim Taehyung đang thù lù cạnh giường thì giật nảy mình.

Kim Taehyung nhìn chằm chằm cậu suốt cả đêm, ngước lên nhìn vào mắt cậu.

Mắt anh hơi đỏ, không biết có phải do thức khuya hay không, sắc mặt không tốt lắm...

"Sao vậy?" Jeon JungKook thấy Kim Taehyung không lên tiếng, nhíu mày: "Căn nhà của chúng ta... bị người khác giành mất rồi à?"

Kim Taehyung vẫn không lên tiếng, nhưng đưa tay về phía Jeon JungKook.

Jeon JungKook đi chân trần giẫm lên thảm trải sàn đến trước mặt anh.

Không đợi cậu đứng vững, Kim Taehyung đã kéo cậu ngồi xuống đùi mình, khóa chặt môi cậu.

Nụ hôn của anh quá đột ngột, trông có vẻ nóng vội, nhưng lại dịu dàng đến kì lạ.

Jeon JungKook phản ứng chậm chạp đến mấy cũng nhận ra sự khác thường của anh, cậu tránh khỏi môi anh, ôm mặt anh, cúi đầu nhìn anh: "Taehyung... anh..."

"Anh yêu em." Kim Taehyung đột nhiên nói.

Jeon JungKook ngơ ngác.

Sao lời tỏ tình lại đến đột ngột thế này...

Kim Taehyung lặp lại lần nữa: "Jeon Geun, anh yêu em."

Jeon JungKook hơi hốt hoảng, sờ trán Kim Taehyung, xác nhận nhiệt độ cơ thể của anh bình thường, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Taehyung, đừng nói là anh mua nhà xong phá sản rồi nhé?"

Kim Taehyung khàn giọng cười, vùi mặt mình vào hõm vai của Jeon JungKook: "Không phải."

"Không phải thật sao?" Jeon JungKook vuốt mái tóc hơi cứng của anh: "Không sao, dù sao em cũng nổi tiếng rần rần, nếu phá sản thật, em..."

Kim Taehyung véo mông cậu một cái, bạn trai nhỏ giật mình "úi" một tiếng rất khẽ, không để cậu nổi giận mắng mình, anh đã đưa tay giữ lấy gáy của cậu, kéo mặt cậu đến trước mặt mình: "Jeon Geun, anh đón em qua cửa có được không?"

"Đón em qua cửa, chia nửa căn nhà cho em có được không?"

Anh và cậu sớm muộn gì cũng phải kết hôn.

Họ mới quay lại với nhau chưa đến hai tháng.

Jeon JungKook tưởng Kim Taehyung sẽ đợi thêm một thời gian nữa mới bàn chuyện kết hôn, nên khi nghe anh nói vậy, đầu óc cậu chưa kịp phản ứng.

Cậu ngẩn ra, trố mắt hỏi: "Anh... đang cầu hôn em đấy à?"

Kim Taehyung đáp: "Ừ."

Jeon JungKook hỏi lại với vẻ không dám tin: "Anh đang cầu hôn em thật đấy à?"

Kim Taehyung lại đáp: "Ừ."

Jeon JungKook không nghĩ ngợi gì nhiều, đập ngay một cái lên trán Kim Taehyung: "Anh ừ cái gì mà ừ, anh còn mặt mũi mà ừ với em à, anh thấy qua ai cầu hôn như thế này không."

Người yêu bé nhỏ đập một cái vừa mạnh vừa chuẩn, Kim Taehyung hơi choáng váng.

"Kim Taehyung, em vô cùng nghi ngờ anh vốn không yêu em, anh chỉ nói ngoài miệng thế thôi. Anh nhìn mấy việc anh làm xem có việc nào giống yêu em không? Lần trước tỏ tình trong nhà vệ sinh, bây giờ cầu hôn lại qua loa như vậy. Quả nhiên, trên mạng nói đâu có sai, người bị chinh phục quá dễ dàng thì không đáng giá chút nào..."

Nhìn cánh môi khép mở không ngừng và khuôn mặt tức anh ách của người yêu bé nhỏ, Kim Taehyung khẽ bật cười, nhẹ nhàng nâng cằm, phủ kín môi cậu.

Giọng nói của cậu lặn mất tăm giữa môi răng của hai người, giống khi nãy, nụ hôn của anh vẫn rất dịu dàng, như đang che chở món báu vật trân quý nhất thế giới.

Động tác hôn của anh rất chậm, như thước phim đặc tả trong phim Hàn Quốc.

Rõ ràng gần đây hai người rất dính nhau, nhưng Jeon JungKook phát hiện, Kim Taehyung luôn có thể khiến cậu trở tay không kịp, bất thình lình làm vài chuyện khiến tim cậu đập thình thịch, tay chân mềm nhũn.

Jeon JungKook siết áo Kim Taehyung, dần mềm oặt người trong vòng tay anh.

Căn phòng rất yên tĩnh, âm thanh môi lưỡi quấn quýt của anh và cậu vang lên không ngừng.

Không biết bao lâu trôi qua, anh lưu luyến không đành buông cậu ra, đầu lưỡi cuốn theo sự ướt át từ miệng cậu, thở dốc, khàn giọng nói: "Em muốn nghi thức cầu hôn như thế nào, anh đều có thể bù cho em."

"Nhưng bây giờ trả lời anh trước, gả cho anh, có được không?"

Ngữ khí của Kim Taehyung rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến tim Jeon JungKook tan chảy.

Cậu rất muốn từ chối, để anh nghĩ thêm cách khác, cầu xin cậu đàng hoàng, nhưng cậu phát hiện bản thân thật sự quá vô dụng, không nỡ làm thế.

Jeon JungKook ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Sẽ bù thật chứ?"

"Bù."

"Hoa tươi, nhẫn, bữa tối dưới ánh nến, pháo hoa... Tóm lại tất cả những thứ lãng mạn đều sẽ bù cho em?"

"Bù."

"Ờ."

Một tiếng ờ nhẹ nhàng của người yêu bé nhỏ làm Kim Taehyung bật cười: "Nhận lời rồi à?"

Jeon JungKook ngoảnh mặt đi, giọng cứng nhắc: "Anh còn chưa cầu xin em."

"Hửm?"

Jeon JungKook dõng dạc nói: "Cầu hôn, trọng điểm nằm ở chữ cầu, anh còn chưa cầu, em sao nhận lời cho được?"

Kim Taehyung khẽ cười, tì trán mình lên trán cậu: "Cầu xin em."

Jeon JungKook ừ hử hai tiếng nhỏ như muỗi kêu, trông như rất bất mãn mà lầu bầu: "Không có thành ý."

"Vậy em dạy anh cầu xin thế nào cho có thành ý đi."

Jeon JungKook lườm anh, nghĩ bụng, em dạy cái con khỉ, em cất công dạy anh chi bằng tự đứng trước gương cầu xin mình cho rồi.

Kim Taehyung dùng ngón tay khẩy nhẹ rái tai mềm mại của Jeon JungKook: "Dùng cơ thể để cầu xin, được tính là có thành ý chưa?"

Jeon JungKook hất tay anh ra: "Cút, ông đây muốn đi vệ sinh."

Kim Taehyung không ngăn cản, khi cậu đứng dậy còn đưa tay đỡ cậu.

Khi Jeon JungKook đi vệ sinh, âm thầm tính toán, ngày mai lại có kẹo rải cho topic "TaeKook cưới nhau đi" rồi, chính là lời cầu hôn của Kim Taehyung.

"Jeon Geun, anh đón em qua cửa có được không?"

"Đón em qua cửa, chia em nửa căn nhà có được không?"

Jeon JungKook cắn ngón tay cười khúc khích, đứng dậy đi rửa tay.

Rửa được một nửa cậu mới ý thức được, mình chỉ để ý chuyện Kim Taehyung cầu hôn mà quên mất đêm nay anh hơi khác thường.

Kim Taehyung chưa bao giờ hôn cậu như thế này bao giờ, thái độ đó gọi là hôn, chi bằng nói là thành kính.

Nhưng... trong thành kính còn có thứ cảm xúc cậu không biết là gì.

Không giống như buồn, cũng không giống chột dạ...

Jeon JungKookk phân tích một lúc cũng không tìm được đáp án, ra khỏi nhà vệ sinh Kim Taehyung đã nằm trên giường. Cậu trèo lên giường, chăm chú nhìn sườn mặt của anh, nghiên cứu hồi lâu cũng không có kết quả.

Cậu nhíu mày, nhích đến trước mặt anh, nằm trên người anh, chọt chọt hầu kết của anh hỏi: "Kim Taehyung, chẳng phải anh nói ngày mai mới về ư? Sao đột nhiên lại đổi ý, vội chạy về trong đêm thế?"

Kim Taehyung cụp mắt: "Nhớ em rồi."

Anh cùng cậu ở trong bệnh viện nửa bước không rời, từ trưa đến bây giờ, mới xa nhau mười ba mười bốn tiếng, trong khoảng thời gian đó còn gọi video call cho nhau.

Sao cậu không tin lắm nhỉ.

Jeon JungKook nheo mắt quan sát anh thêm một lúc: "Anh... nửa đêm nửa hôm chạy về, không chịu ngủ, ngồi bên cạnh nhìn em chằm chằm, không phải đã làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ?"

Kim Taehyung: "..."

"Chẳng hạn như, ở JongNo giấu em vụng trộm với người khác?"

Kim Taehyung: "..."

"Anh không nói chuyện là có ý gì? Chẳng lẽ anh giấu em vụng trộm với người khác thật đấy à?"

"Anh vụng trộm cái khỉ mốc."

Kim Taehyung cố nén ý định đánh cho cậu người yêu càng nói càng quá đáng xuống, cảm thấy hơi đau đầu, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Anh không có nổi phản ứng với người khác."

"..."

Nói trắng trợn như thế là sao?

Jeon JungKook bĩu môi: "Cũng không thể trách em đa nghi được."

Kim Taehyung: "Cái gì?"

Jeon JungKook cọ nhẹ đùi mình lên chỗ dưới bụng của Kim Taehyung: "Bình thường anh ngả ngớn như gì, giờ có phản ứng hơn nửa ngày rồi cũng không có động tĩnh gì. Đổi lại là lúc trước, anh mà nói xong câu dùng cơ thể để cầu xin, em muốn đứng dậy bỏ đi chắc chắn anh sẽ không cho, hôm nay anh không những để cho em đi, còn đỡ em đứng dậy nữa."

"..."

Nghẹn lời thật.

Suy nghĩ trong đầu người yêu bé nhỏ kì lạ thật.

Nhưng hình như phân tích cũng nhanh nhạy lắm?

Kim Taehyung phát hiện, mỗi lần mình có vẻ ân cần chu đáo một chút đều bị người yêu bé nhỏ chụp mũ.

Lần trước thấy cậu gầy đi rất nhiều, mệt đến mức nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay, bị cậu hiểu lầm là thời gian ngắn, lần này lại là... anh đi vụng trộm

Jeon JungKook cười khẩy: "Chắc chắn anh ở bên ngoài ăn vụng no rồi, nên đêm nay mới như thế, lại còn không lung lay..."

"..."

Được.

Kim Taehyung chả buồn nói gì nữa, dứt khoát lột sạch quần áo của hai người, giữ nguyên tư thế cậu nằm bò trên người anh.

...Vào thẳng đề chính.

Lời chỉ trích của Jeon JungKook lên đến cửa miệng tức khắc bị nghẹn lại trong cuống họng, ngón tay cậu đặt trên vai Kim Taehyung bất giác bấu chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro