Chương 24 : Chờ người đến nhận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung nghe hết tin nhắn thoại của Jeon JungKook, hàng lông mày khẽ chau, nhét chiếc điện thoại nóng hổi do cắm sạc sáu tiếng liền vào tủ đầu giường bên cạnh.

Buổi chiều nhận được thông báo cậu gửi lời mời kết bạn trên KaKao cho anh, anh còn rất bất ngờ. Trong nhận thức của anh, cậu trai này không bao giờ chủ động tìm anh, càng không có khả năng gửi đến hai tin nhắn mời kết bạn đáng yêu như vậy.

Ý nghĩ đầu tiên của anh cho rằng đây không phải tài khoản của cậu, não bộ sau khi chấp nhận, xem trang cá nhân thì đúng là cậu thật. Niềm vui mừng phút chốc át đi nỗi kinh ngạc, anh có ảo giác như mặt trời mọc đằng Tây.

Anh cho rằng cậu tìm anh có việc, đợi một hồi không thấy tin nhắn nào gửi đến nên mới chủ động nhắn tin cho cậu. Kết quả cậu lại giả ngây giả dại gửi dấu hỏi chấm cho anh.

Anh biết thừa cậu quá, chỉ dựa vào việc cậu gửi đến một dãy hỏi chấm là biết cậu lỡ tay gửi lời mời kết bạn cho mình rồi.

Quả nhiên cậu lại nhanh chóng bắt đầu làm trời làm đất làm khó anh.

Cậu nhớ kỹ câu quảng cáo trên tấm danh thiếp kia thật đấy...

Còn 90 phút hai lần... Lúc gõ mấy chữ này ra, cậu không xấu hổ chút nào sao?

Anh muốn trêu chọc cậu, thế là quay lại màn hình điện thoại, vạch trần trò con bò của cậu, sau đó chờ cậu tức giận đến xì khói nhắn tin mắng mình. Vậy mà chờ những nửa giờ, bên phía cậu yên lặng đến bất ngờ.

Phải nói rằng, cậu trai năm năm trước đã trưởng thành, và khó dỗ dành hơn nhiều... Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chờ ba tiếng đồng hồ mới thấy được dòng thông báo "đối phương đang nhập tin nhắn".

Nghĩ đến đây, Kim Taehyung ấn vào màn hình, nghe lại tin nhắn thoại Jeon JungKook mắng mình lần nữa.

"Tên chó chết anh có bệnh chắc, dở chứng cái quần á!"

Được rồi, cậu có thể hùng hổ mắng người như vậy, chứng tỏ không sao cả.

Kim Taehyung xoa chiếc cổ hơi mỏi do cắm cúi xem điện thoại lâu. Vất vả lắm mới tranh thu chút thời gian đi ngủ, thế mà lại dâng hiến hết cho cậu. Anh mệt mỏi tựa vào đầu giường, khóe môi ẩn chứa nét cười, ấn vào bàn phim chín ô: "Tôi chỉ muốn nói xem xem em có bị sao không thôi, quan tâm em thế còn gì?"

Gõ xong câu này, Kim Taehyung nghĩ ngợi, nụ cười bên môi phai nhạt, lát sau xóa hết đi. Hình như vẫn chưa đúng thời cơ, mà hình như cũng nhanh quá rồi... Đối phó với cậu phải chậm mà chắc từ từ mưu tính.

Quá nhanh hay quá chậm đều không được. Trông bề ngoài Jeon JungKook hung dữ vậy thôi chứ thâm tâm lại yếu đuối vô cùng. Anh phải khống chế nhịp điệu vừa phải.

Kim Taehyung đặt di động sang bên cạnh, nằm xuống giường kéo chăn đi ngủ. Trong cơn mơ màng, anh lại khẽ cười.

Sao anh lại gặp phải tiểu yêu tinh khó hầu hạ thế nhỉ!

__________

Mắng Kim Taehyung xong, tâm trạng Jeon JungKook dĩ nhiên thoải mái hơn nhiều. Cậu lấy đồ từ phòng thay đồ, vào phòng tắm tắm rửa.

Đang tắm, cậu bỗng nhớ đến lúc vừa ra khỏi bệnh viện, bèn cầm lấy di động xem tin KaKao của Kim Taehyung, lỡ tay ấn vào khung tin nhắn. Kim Taehyung lập tức nhắn cho cậu: "Rốt cuộc cũng chịu đọc tin nhắn của tôi rồi hả?"

Sao anh biết cậu xem tin KaKao của anh? Lẽ nào anh luôn canh chừng trong khung trò chuyện của họ à. Nếu không phải như vậy sao anh thấy được thông báo "đối phương đang nhập tin nhắn" cho nên mới biết được cậu đang đọc tin nhắn của mình được.

Anh và cậu đã chia tay rồi mà, anh có cần phải làm vậy không?

Tâm trạng vừa mới phấn khởi của Jeon JungKook lại ngổn ngang trăm mối. Tắm rửa xong, đắp mặt nạ dưỡng da, cậu nhớ đến buổi chiều lúc thử vai, những lời nói quen thuộc kia lại càng khiến cảm xúc cậu rối loạn hơn.

Đêm khuya nằm trên giường lăn lộn cả tiếng đồng hồ, Jeon JungKook chửi thề một tiếng rồi tức tối ngồi dậy. Mẹ nó, có cho người ta ngủ hay không?

Tên khốn kiếp kia không có việc gì làm à, cứ lượn qua lượn lại trong đầu cậu làm gì?

Jeon JungKook cầm di động, xem giờ, sau đó tiện thể lướt qua mấy tin KaKao chưa đọc.

Mười phút trước Park Jimin gửi tin nhắn cho cậu: "Mình đến Seoul rồi, vừa làm thủ tục nhận phòng, khách sạn Z cách chỗ cậu xa không? Nếu không xa thì cậu đến chỗ mình chơi, chúng ta xuống quán bar uống vài ly nhé!"

Park Jimin là cú đêm, ngày ngủ đêm đi "đu đưa". Giờ này là giờ cậu ấy dồi dào sức sống nhất trong hai mươi bốn giờ, sau khi sắp xếp phòng ở xong bèn lập tức tìm cậu cũng là bình thường.

Nếu là bình thường, Jeon JungKook sẽ từ chối uống rượu, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, cậu cũng muốn uống hai ly.

Tay nghe theo tiếng lòng, trên màn hình nhanh chóng hiện ra tin cậu nhắn lại cho Park Jimin.

Jeon JungKook: "Được, chỗ mình rất gần Z, khoảng 800m, cậu chờ mình một lát."

Park Jimin: "Được, được, cậu mau đến đi, mình chờ."

Jeon JungKook không hồi âm cho Jimin, đi vào phòng thay quần áo. Cậu mặc đồ xong, vừa đi ra đã thấy Park Jimin lại gửi thêm mấy tin nhắn đến cho cậu.

Park Jimin: "Năm phút trước trong lúc chờ mãi không thấy cậu trả lời tin nhắn của mình, mình tưởng cậu ngủ nên đã nhắn tin rủ rê Min Yoongi."

Park Jimin: "Nhưng không sao, mình đã hủy kèo với Min Yoongi rồi!"

Park Jimin: "Mình đúng là bạn chí cốt đúng không?"

Park Jimin gửi một tấm ảnh chụp màn hình điện thoại đến. Nội dung trong ảnh là cuộc đối thoại của cậu ấy và Min Yoongi.

Park Jimin: "Thôi anh khỏi đến nha."

Min Yoongi: "???"

Park Jimin: "Tôi không cần anh nữa đâu."

Min Yoongi: "Vãi chưởng tôi đã thay đồ rồi!"

Park Jimin: "Vậy anh cởi ra đi."

Min Yoongi: "..."

Xem ảnh chụp màn hình xong. Jeon JungKook múa ngón tay trên bàn phím: "Đểu thật Park Jimin."

Park Jimin: "Lát nữa chém gió sau nhé."

Jeon JungKook gửi lại nhãn dán "cười khẩy" rồi đi vào thang máy.

Trong quán bar của khách sạn Z. Park Jimin cố tình tìm một góc mờ tối. Lúc Jeon JungKook đến, Jimin đã gọi sẵn loại cocktail bình thường Jeon JungKook uống được giúp cậu rồi.

Park Jimin uống rượu cực kỳ đỉnh, vừa uống vừa kể: "Cậu biết vì sao mình chạy đến Seoul không? Là vì mình không ở Busan nổi nữa, mình muốn chết. Mình vừa về ngày đầu tiên, mẹ mình còn đối xử với mình khá tốt, hơi tí là Jimin ơi, Min Min à. Nhưng đấy chỉ là ngày đầu tiên thôi, ngày hôm sau mẹ mình bắt đầu xỉa xói mình, khi nào con mới tìm được người yêu, đã có tuổi đến nơi rồi mà chả có mống người yêu nào ngấp nghé nói ra xấu họ chết được. Con xem con chó vàng nhỏ bên cạnh đi, nó còn đẻ con rồi đấy, chỉ mỗi con còn ế..."

"Cậu nói xem, có mẹ nào mà nói con mình như vậy không? Hơn nữa, mình thật sự không hiểu sao mẹ mình lại làm thế được, chỉ có mỗi một câu mà nhai đi nhai lại mấy chục lần trong ngày. Mình còn không được và cũng không thể bày tỏ thái độ khó chịu. Nếu không bà ấy sẽ bắt đầu khóc lóc, nói bà vất vả lắm mới nuôi mình lớn, vậy mà mình lại không chịu nói chuyện với bà..."

Jeon JungKook nở nụ cười, nhưng nét cười lại không chạm đến được đáy lòng cậu. Cậu cũng chẳng góp lời bình luận, chỉ không ngừng nhấp môi uống rượu.

"Geunie à, cậu không biết nửa tháng nay mình ở Busan đã sống trong dầu sôi lửa bỏng cỡ nào đâu. Mình bị mẹ mình càm ràm đến mức nghi ngờ cuộc sống luôn ấy. Mình cực kỳ hoài nghi chính mình sống đến hiện tại chỉ để tìm một người kết hôn rồi cùng sinh con các thứ thôi sao...

Mình là thế hệ kế thừa lý tưởng xã hội chủ nghĩa, nào có thể coi chuyện tình yêu nhỏ nhoi thành quan trọng nhất trong đời là... Mợ nó, nếu người yêu dễ tìm thì mình đã tìm được từ lâu rồi!"

Chỉ chốc lát đã hơn nửa chai rượu trôi xuống bụng Park Jimin. Cậu ấy chưa say, song ánh mắt nhìn Jeon JungKook lại có chút mơ màng: "Geunie, thôi không nói chuyện của mình nữa, chuyển sang chuyện của cậu đi..."

Jeon JungKook bưng ly rượu lên, bâng quơ hỏi: "Hả?"

"Hả gì mà hả? Nói về Cậu Vàng của cậu xem..." Park Jimin ôm chai rượu, kề mặt đến, ra vẻ bí mật: "Lần trước tụ họp, cậu và Kim Taehyung có chút tiến triển nào không?"

"Không có." Jeon JungKook vì muốn thoát khỏi âm hồn Kim Taehyung nên mới chạy đến đây uống rượu với Park Jimin. Giờ Park Jimin lại giẫm lên chỗ đau của cậu, cậu lập tức cầm di động, lảng sang chuyện khác: "Có chuyện này hay lắm kể cho cậu nghe, mình mới làm quen được một chị."

Jeon JungKook mở KaKao lên, ấn vào trang cá nhân của "Ăn sandwich không ăn rìa bánh": "Đây là chị em tốt của mình, mắng chửi đám giang cư mận giúp mình, cảm động chết được."

Park Jimin: "Tình chị em hả, cậu định bỏ Kim Taehyung chạy đi làm phi công?"

Jeon JungKook muốn đổ chai rượu vào mồm Park Jimin cho cậu ta đỡ nói nhảm:"..."

Park Jimin nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Jeon JungKook, phút chốc đã bị thu hút bởi ảnh đại diện của "Ăn sandwich không ăn rìa bánh": "Ơ? Người chị em thiện lành này là fan lâu năm của cậu hả? Ảnh đại diện của cô ấy là ảnh trong bộ phim đầu tiên cậu đóng ấy..."

Lúc này Jeon JungKook mới để ý "Ăn sandwich không ăn rìa bánh" này vừa thay ảnh đại diện.

"Lúc đó bộ phim này không được nhiều người chú ý, theo lý không ai nhớ cậu từng đóng vai ăn mày mới đúng. Có điều, nhắc đến vai ăn mày này, mình lại nhớ đến một việc. Khi ấy, mình còn chưa quen cậu, có hôm đi ăn với Min Yoongi và Kim Taehyung, trùng hợp gặp phải cảnh bọn cậu đang quay phim, Min Yoongi phát hiện ra cậu trước, sau đó bọn mình còn chạy đến hóng hớt..."

Jeon JungKook nghĩ ngợi chốc lát, loáng thoáng nhớ được có việc này, nhưng hình như cậu chưa từng đề cập việc này với ai cả: "Sao cậu biết?"

Park Jimin bắn liên thanh: "Là Kim Taehyung đi nghe điện thoại, trong lúc vô tình nghe được mấy diễn viên nam trò chuyện với nhau trong lúc hút thuốc. Có tên bảo diễn viên quần chúng như cậu không biết điều, nói muốn chơi cậu, bảo gì mà cậu mặc trang phục dày như vậy ngồi dưới nắng chắc chắn nóng chết được. Hắn ta cố ý giả vờ không tập trung làm hỏng cảnh diễn, cho cả đoàn phim quay lại mấy lần để cậu biết mặt.

Nhưng tên đó cũng sợ đạo diễn, không dám làm quá, sau khi quay lại mấy lần mới bắt đầu tập trung diễn. Kết quả hắn ta vừa mới diễn lưu loát thì đã bị Kim Taehyung chen vào ống kính, ném vài đồng tiền trước mặt cậu. Khi đó đạo diễn còn mắng mấy nhân viên hậu trường, bảo họ không trông nom phim trường cho kỹ, để người ngoài đi vào.

Tiếp theo, bọn cậu chỉ buộc phải quay lại lần nữa, có lẽ diễn viên nam kia bị Kim Taehyung cắt ngang ảnh hưởng, phải tập trung cao độ mới có thể diễn được. Trong lúc hắn ta đang nhập tâm thì Kim Taehyung lại thừa dịp không ai chú ý đến, đi tới trước mặt cậu nhặt mấy đồng xu trong cái bát vỡ là đạo cụ của cậu.

Lúc ấy đạo diễn tức muốn xì khói, kết quả Kim Taehyung lại điềm tĩnh bảo "Các người quay phim mà, tôi lấy lại tiền của mình thô."

Vãi chưởng cái câu "Tôi lấy lại tiền của mình thôi", đúng là chưa thấy trò nào đểu như vậy, làm tâm thái đóng phim của tên kia bay biến, hai lần nhập vai, hai lần bị cắt ngang, trạng thái của hắn ta trong mấy cảnh quay sau đó bay tận chín tầng mây. Đạo diễn vốn bực bội vì mấy lần diễn không đạt trước đó của hắn ta sẵn rồi, đã vậy Kim Taehyung không phải người trong đoàn phim nên phá xong thì bỏ đi. Nhưng diễn viên nam kia thì không, cứ thế bị đạo diễn mắng xối xả..."

Jeon JungKook chỉ nhớ mang máng về diễn viên nam kia, nhưng lại nhớ rõ mồn một chuyện Kim Taehyung vứt tiền xu trước mặt mình. Cho dù nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhớ đến cậu vẫn không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Cậu chưa từng thấy ai chó má như vậy, chỉ có mấy đồng tiền đã vứt cho cậu rồi thì thôi, đến khi biết là quay phim lại chạy về lấy lại.

Cậu từng tưởng Kim Taehyung bị thần kinh, đến giờ qua lời kể của Park Jimin, cậu mới biết hóa ra tình huống khi đó là thế.

Park Jimin luyên thuyên một trận, uống gần nửa ly rượu thấm giọng lại nói với Jeon JungKook: "Khi đó đầu óc mình còn chậm hiểu lắm, không nghĩ nhiều. Giờ nghĩ lại, lúc ấy Kim Taehyung đã có ý với cậu rồi đúng không?"

Jeon JungKook không nói lời nào, tần suất uống rượu nhiều hơn khi nãy.

"Nói thật, ai cũng bảo Kim Taehyung đá cậu, nhưng mình luôn có cảm giác giống như cậu đá Kim Taehyung hơn!" Giọng Park Jimin trở nên phiền muộn: "Mình thật không hiểu nổi, Kim Taehyung tốt với cậu như vậy, sao cuối cùng lại chia tay..."

Jeon JungKook nuốt xuống chút rượu còn lại trong ly, ngẩng đầu cười nhẹ nhìn Park Jimin: "Vấn đề đơn giản như vậy, cư dân mạng còn biết, vậy mà cậu lại không biết à?"

Jeon JungKook cười rạng rỡ, mắt tỏa sáng long lanh: "Bởi vì... Bọn mình không phải người cùng thế giới."

Park Jimin chẳng buồn đoái hoài: "Nhảm nhí!"

Jeon JungKook cười xòa, rũ mắt rót hơn nửa ly rượu. Vốn định mượn rượu giải sầu, kết quả không ngờ trái lại càng sầu thêm.

Ngoại trừ mượn gạt tàn, chăm chăm theo dõi KaKao cậu cả buổi, giờ còn thêm câu chuyện ném đồng xu này, khiến lòng dạ Jeon JungKook càng bức bối.

Đến gần sáng, Jeon JungKook và Park Jimin mới tạm biệt. Park Jimin chưa say, nhưng uống hơi nhiều, bước chân lâng lâng như đi trên mây. So với cậu ta bước chân Jeon JungKook vững vàng, thậm chí lúc rời khỏi quán bar còn nhớ đeo khẩu trang và mũ lại.

Chỉ 800m, Jeon JungKook cho rằng mình có thể tự về nhà, từ chối đề nghị gọi xe giúp mình của Park Jimin, chia tay với Jimin ở tầng 37.

Ra khỏi khách sạn, Jeon JungKook nhận biết phương hướng đi về phía nhà mình. Ban đầu, cậu có thể đi thẳng thế nhưng càng đi càng loạng choạng, cuối cùng cậu đi thẳng vào đồn cảnh sát trực ban 24 giờ: "Chú cảnh sát, xin hỏi nơi này của chú có chịu trách nhiệm mời người nhận lại của rơi không? Tôi đánh rơi tôi rồi, có thể gửi tôi lại chỗ này, chờ người đến nhận không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro