Chương 34 : Muốn tạo một mối quan hệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy giây sau, Jeon JungKook hỏi bâng quơ: "Sao Kyung-Hu lại bị đánh trượt ạ?"

Ji Yoo: "Kyung-Hu xuất thân là ngôi sao nhí, từ nhỏ đều ở đoàn làm phim, vốn chẳng học kiến thức văn hóa gì, vả lại kịch bản này vốn rất chất lượng, trong đó có rất nhiều kiến thức chuyên ngành, đạo diễn và biên kịch hỏi Kyung-Hu mười câu thì cô ta không trả lời được chín câu, ngay lúc ấy biên kịch lắc đầu không chấp nhận Kyung,-Hu, nghe ekip của Kyung-Hu buôn dưa là, khi ấy Kyung-Hu tức quá, ngay hôm sau cô ta đi đăng ký một lớp đại học buổi tối luôn."

Ji Yoo cảm thấy cách làm này của Kyung-Hu không chỉ đáng yêu mà còn buồn cười, không kìm lòng được bật cười mấy tiếng.

Cười xong, cô mới nhận ra Jeon Jungkook bình thường chỉ cần nghe đến chuyện xấu của Kyung-Hu thể nào cũng không tiếc lời chê bai mỉa mai, vậy mà lần này lại im lặng đến kì lạ.

Ji Yoo thôi cười: "JungKook, em có vấn đề."

"Không, em..." Nhận ra mình suýt nữa buột miệng nói suy nghĩ trong lòng, Jeon Jungkook liền im bặt.

...Em đang nghĩ, hình như em còn không bằng Kyung-Hu.

Kyung-Hu khi tự ái còn biết đường đi học buổi tối, còn cậu, từ sau khi bị cả cư dân mạng mắng chửi, cậu cũng trở nên tầm thường hơn.

Trước đây cậu không thế này, rõ ràng cậu muốn bản thân mình ngày một xuất sắc hơn... Nhìn mà xem, người đó từ sau khi chia tay với cậu, anh càng ngày càng giỏi giang, tại sao cậu lại ra nông nỗi này?

Jeon Jungkook chớp mắt, hoàn hồn, nở nụ cười rạng rỡ với Ji Yoo, sau đó đánh trống lảng: "Ji Yoo, kể cho chị nghe truyện cười nhé, em muốn nhận bộ phim này."

Ji Yoo đang cầm cốc cà phê bị sặc.

Một lúc sau, Ji Yoo mới cố gắng lấy lại được bình tĩnh: "Không phải em đang kể truyện cười, em đang nằm mơ giữa ban ngày thì có."

Jeon Jungkook gật đầu: "Có lẽ là thế."

"Nhưng..." Jeon Jungkook nâng ngón tay lên, khẽ chạm vào hai chữ "Sinh mệnh".

"Không cố gắng, sao biết giấc mơ có thành hiện thực không?"

Lần này Ji Yoo hoàn toàn hóa đá: "JungKook, em nghiêm túc à?"

Jeon Jungkook khẽ "Ừ" một tiếng.

Ji Yoo: "Em chắc chắn muốn nhận bộ phim "Sinh mệnh" này?"

Ji Yoo: "Em chắc chắn em không nói cho vui?"

Ji Yoo: "Em chắc chắn em vẫn tỉnh táo chứ?"

Ji Yoo: "Em chắc chắn.."

"Em chắc chắn." Jeon Jungkook ngắt lời Ji Yoo: "Em muốn nhận bộ phim Sinh mệnh, em không nói chơi, em rất tỉnh táo."

Lần này đến lượt Ji Yoo nổi điên.

"Jeon Jungkook, chúng ta phải tỉnh táo lại, dù em đặt mục tiêu cao như thế, chị rất vui, nhưng em phải hiểu rõ bản thân mình, chị cảm thấy kịch bản Tổng Giám đốc Kim giới thiệu thích hợp với em hơn, chúng ta phải đi từng bước một. Sau này em đóng phim tốt hơn, diễn tốt hơn, hình tượng được cải thiện hơn, chúng ta sẽ nhận được những bộ phim chất lượng cao như thế này, chúng ta..."

"Jeon Jungkook, dù chị chưa tiếp xúc với đoàn làm phim "Sinh mệnh", nhưng từ những gì chị đã tìm hiểu, chị biết họ yêu cầu rất hà khắc với diễn viên, họ cần diễn viên, chứ không cần người có ngoại hình đẹp, càng không cần thần tượng hay idol..."

"Chính vì họ yêu cầu quá cao, nên đến bây giờ vẫn chưa xác định được diễn viên chính. JungKook, có mục tiêu là tốt, có ước mơ cũng là tốt, nhưng chúng ta không thể nằm mơ giữa ban ngày..."

Jeon Jungkook không kích động như Ji Yoo, nét mặt cậu không mang theo bất kì cảm xúc nào: "Em muốn làm diễn viên."

Em muốn làm diễn viên.

Em không muốn cứ sống mà không có mục tiêu hay ước mơ thế này nữa.

Nghĩ vậy, Jeon Jungkook lại nói tiếp, ánh mắt càng thêm kiên quyết hơn ban nãy: "Em muốn làm diễn viên."

"Mùa hai của Hướng về cuộc sống, em không tham gia nữa, tất cả hợp đồng quảng cáo, gameshow các thứ em đều không cần, thời gian này, em phải học."

"Trước khi 'Sinh mệnh' công khai tuyển diễn viên, em phải chuẩn bị thật kĩ càng, dù thù lao đóng phim không có một xu, em cũng phải diễn bộ phim này."

Jeon JungKook gần như không cho Ji Yoo cơ hội khuyên nhủ, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Ji Yoo, tiếp tục nói: "Ji Yoo, mấy năm qua, em rất tôn trọng ý kiến của chị, nhưng lần này, chị nghe em một lần được không? Dù cuối cùng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, vậy hãy để em hoàn thành giấc mơ này."

Những gì Ji Yoo muốn nói mắc kẹt ở cổ họng.

Rõ ràng chuyện mà Jeon JungKook nói vô cùng viển vông, nhưng không hiểu sao, cô ấy lại cảm thấy nhiệt huyệt dâng trào... không hiểu sao cũng muốn "điên" cùng cậu một lần.

Văn phòng chìm vào im lặng, Ji Yoo bỗng lên tiếng: "Được, vậy chúng ta sẽ hoàn thành giấc mơ giữa ban ngày này."

Jeon JungKook mỉm cười: "Ji Yoo, quả nhiên chị là người yêu đại thiếu gia đây nhất mà."

Ji Yoo "hừ" một tiếng, trong lòng cô chợt nhớ đến một câu danh ngôn: Giúp người khác dành được giấc mơ của họ, và bạn sẽ đạt được giấc mơ của mình.(*)

(*) Danh ngôn về giấc mơ của Les Brown.

__________

Năm giờ chiều, Kim Taehyung nhận được một tin nhắn: "Anh Taehyung, anh có hàng chuyển phát nhanh gửi đến quán cà phê của em."

Kim Taehyung đang họp, nhìn lướt qua nội dung tin nhắn, rồi đặt điện thoại xuống.

Đến khi tan làm mười giờ đêm.

Kim Taehyung ra khỏi công ty, sau đó lái xe về nhà, đi được nửa đường anh mới nhớ ra tin nhắn đó, liền quay đầu xe ở giao lộ phía trước.

Anh lấy gói hàng xong liền rời khỏi quán cà phê, vừa vào trong xe thì nhận được cuộc gọi của Kim Chung Cha: "Thiếu gia, tan làm rồi à?"

Kim Taehyung đáp "vâng", đặt gói chuyển phát nhanh lên ghế phụ, nói thêm câu nữa: "Sao thế ạ?"

Kim Chung Cha: "Không sao cả, chỉ muốn thông báo với cháu, kịch bản mà cháu nhờ cô đưa cho tiểu thiếu gia lương thiện tốt bụng ấy... À, không, là người yêu cũ của cháu, đều bị từ chối rồi."

Kim Taehyung: "...Kịch bản cô đưa tệ lắm đúng không?"

"Sao lại bảo cô đưa kịch bản tệ? Trong tay cô có kịch bản nào tệ hả?" Kim Chung Cha bực mình: "Tại sao cậu bé từ chối kịch bản của cô, trong lòng cháu không rõ à? Chắc chắn không phải vì cô, cũng không phải vì kịch bản, mà là vì cháu! Ha ha, hồi xưa bảo cháu kết hôn, cháu lại chạy mất dạng, bây giờ vui chưa, dâng kịch bản ngon nghẻ đến tận mặt người ta, người ta còn không thèm, đương nhiên, người ta không khinh cô, cũng không khinh kịch bản của cô, mà đang khinh cháu đấy."

Kim Taeyung im lặng một lúc, cố gắng lấy lại thể diện cho mình: "Có lẽ... Cậu ấy có dự định khác."

Kim Chung Cha cũng châm chọc lại mà chẳng hề nể nang: "Dù có dự định khác, thì cũng là muốn tránh xa cháu"

Kim Taehyung không nói được gì: "..."

Tuy Kim Chung Cha tức giận bởi Kim Taehyung nói "Kịch bản cô đưa tệ lắm đúng không", nhưng giận thì giận, bà vẫn rất yêu thương đứa cháu này: "Hay là... cô dùng ít mánh lời, ép cậu người yêu của cháu... à, không, là người yêu cũ của cháu vào đường cùng, cậu bé chắc chắn sẽ đến cầu xin cô... đến lúc đó cô lại nghĩ cách để cậu bé đi cầu xin cháu?"

Kim Taehyung khẽ phì cười: "Mrs. Kim, cô tưởng đang diễn phim truyền hình à?"

Kim Chung Cha: "Tình tiết trong phim truyền hình nào đặc sắc bằng ý tưởng của cô. Cháu đứng vòng vo với cô nữa, cô hỏi cháu một câu, cháu muốn làm không?"

Kim Chung Cha tưởng anh ngầm đồng ý với cách làm này của bà, thì Kim Taehyung bỗng lên tiếng: "Không cần."

Kim Taehyung im lặng.

"...Cháu không nỡ."

Khi nghe thấy hai từ "Không cần", Kim Chung Cha hít sau một hơi, định hỏi Kim Taehyung: "Vậy cháu muốn như thế nào?"

Nào ngờ bà còn chưa kịp hít xong, đã bị câu "Cháu không nỡ" của Kim Taehyung chặn họng, suýt nữa tắc thở.

Một lúc lâu sau, Kim Chung Cha mới thở hắt ra, nhưng cơn tức cứ xông lên đầu : "Cháu tỏ ra buồn rầu trước mặt cô làm gì? Có giỏi thì thể hiện trước mặt người yêu cũ của cháu ấy! Có giỏi thì xóa từ 'cũ' trong người yêu cũ đi!"

"Cô nghĩ cách cho cháu rồi đấy, cháu thích dùng thì dùng, còn cô ghét nhất mấy trò thiếu đạo đức, sợ nửa đêm ngủ mơ không yên giấc. Vừa hay bây giờ cô có thể về ngủ với chú cháu một giấc ngon lành, còn cháu cứ về nhà một mình đi!"

Nói xong, Kim Chung Cha cúp máy.

Kim Taehyung nghe tiếng tút tút báo bận trong điện thoại, ấm ức nghĩ, anh đã nói gì? Anh đã làm gì? Sao lại bị ăn mắng? Bị ăn mắng đã đành, không hiểu sao còn bị ăn GATO của cô chú?

Lại nghĩ đến việc chàng trai ấy từ chối kịch bản của cô mình, anh lại thấy khó chịu.

Thật ra cô anh không nói, anh cũng biết cậu trai này có lẽ vì anh, sở dĩ anh nói cậu có dự định khác, một phần là để vớt vát lại thể diện cho mình, một phần cũng muốn nói đỡ cho cậu trước mặt cô mình.

Cách mà cô anh nói thật ra chẳng có ý nghĩa gì.

Anh giới thiệu phim cho cậu, anh tự nguyện, cậu không chấp nhận, anh cũng không có tư cách trách móc cậu.

Rõ ràng chuyện này anh cam tâm tình nguyện, việc gì phải ép người ta làm chuyện mình không muốn.

Đúng là vô vị.

Thích thì kiên nhẫn chờ đợi, không thích thì tội gì phải làm mấy việc lòng vòng quanh co này.

Làm theo cách cô anh mách, hai người cứ hành xác nhau, đến cuối cùng cậu ấy không vui, người đau lòng vẫn chỉ là anh.

Đầu anh bị lừa đá rồi nên mới nghĩ không thông, bản thân cũng không dứt ra được.

Cảm giác ngột ngạt trong lòng Kim Taehyung cũng vì thế mà vơi đi.

Anh định nhấn chân ga, chợt nhớ đến gói hàng trên ghế phụ, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn.

Cậu trai này gửi ảnh có chữ kí cho anh.

Kim Taehyung không kịp chờ về nhà bóc, liền cầm chìa khóa xe, nhanh chóng rạch mở gói hàng.

Một chiếc hộp hình vuông màu hồng rất to khiến tầm mắt anh choáng ngợp.

Ôi chao, cậu trai này vẫn cẩn thận như thế, chỉ là bức ảnh có chữ kí mà cũng gói đáng yêu thế này.

Kim Taehyung cong khóe môi, mở chiếc hộp ra, song sau khi nhìn thấy bên trong là tranh vẽ nữ thần Aphrodite,  thậm chí còn hơi... hở, gương mặt anh lập tức tái mét.

Món quà này là khi chuyến bay bị hoãn Jeon JungKook đã đi dạo quanh sân bay và dừng lại trước một cửa hàng bán đồ vẽ tranh, cậu đã mua một số dụng cụ cần thiết rồi ngồi vẽ tranh trước cửa hàng.

Nghĩ đến "ăn bánh sandwich khum ăn rìa bánh" từng chiến đấu cực máu trên mạng vì mình nên cậu quyết định vẽ một bức tranh tặng cho "chị ấy".

__________

Jeon JungKook về nhà, thay một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, rồi mở máy tính bắt đầu tìm kiếm những tài liệu liên quan đến cách chữa bệnh +AI.

Thông tin trên mạng rất nhiều, Jeon JungKook xem một mạch hết ba tiếng, cho đến khi màn đêm buông xuống, cậu mới xoa cái cổ ê ẩm vì ngồi trước màn hình quá lâu, rồi gấp máy tính lại.

...Xin lỗi, cậu xem lâu như thế nhưng vẫn không hiểu gì, những tài liệu đó, chữ nào cậu cũng biết, nhưng khi ráp chúng lại với nhau thì không khác gì sách trời, ngay cả dấu má cậu cũng thấy lạ lẫm.

Jeon JungKook uống một cốc nước, ăn ít đồ ăn ít calo xem như xong bữa tối, sau đó lại bắt đầu đọc kịch bản.

Có thể nhận ra kịch bản này rất kì công, cốt truyện dễ hiểu, nhưng do không hiểu được nhiều, nên Jeon JungKook không thể nào cảm nhận được sự sâu sắc của kịch bản.

Dù kĩ thuật diễn xuất của cậu tốt hơn nữa, nhưng nếu không thể nhập vai, vậy cũng không thể diễn được linh hồn của nhân vật, đi casting cũng bị đánh rớt mà thôi.

Jeon JungKook bỏ ra hai tiếng đọc kịch bản cũng không thu được kết quả gì, sau đó cậu rót một ly rượu vang, ngồi trên ban công, nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn.

Uống được nửa tiếng, Jeon JungKook cầm điện thoại lên, mở đoạn video phỏng vấn Kim Taehyung mà Park Jimin gửi.

"Chỉ khi toàn dân khỏe mạnh, thì nhà nhà mới ấm no... Tôi muốn dốc hết sức mạnh vì sức khỏe Hàn Quốc."

Cậu xem đi xem lại đoạn video đó rất nhiều lần, cho đến khi uống hết ly rượu cậu mới tắt video đi, nhìn tin nhắn Park Jimin gửi cho mình hôm ấy.

"Hồi xưa chúng mình hỏi anh ấy, ước mơ của anh ấy là gì, anh ấy nói ước mơ là Hàn Quốc khỏe mạnh... anh ấy vẫn đi trên con đường ấy, chưa từng bỏ cuộc."

Bảy năm, họ mất bảy năm để đi tới ngày hôm nay... Suốt bảy năm ấy, những chuyện họ làm đều có ý nghĩa, còn cậu thì sao?

Jeon JungKook lại rót thêm một ly rượu nữa, rót được nửa ly, cậu lại mở video phỏng vấn Kim Taehyung lên.

"...Tôi muốn dốc hết sức mạnh vì sức khỏe Hàn Quốc..."

Jeon JungKook đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên mở danh bạ ra. Nhưng trong những người cậu quen, chỉ có Kim Taehyung là chuyên gia trong lĩnh vực chữa bệnh +AI này.

Tuy khoảng thời gian trước cậu đã gửi cho anh tin nhắn: "Chuyện sau này không phiền anh nhọc lòng", tuy tối hôm qua cậu vừa nói với anh: "Tôi không muốn gặp lại anh lần nữa chỉ để trả áo khoác", tuy thể diện rất quan trọng... Nhưng, người có thể giúp được cậu quả thật chỉ có anh.

Jeon JungKook phân vân giữa thể diện và "Sinh mệnh" trong giây lát, cuối cùng vẫn lựa chọn làm Jeon đại thiếu gia biết tùy cơ ứng biến.

Lỡ Kim Taehyung không đồng ý thì cậu làm thế nào đây?

Cậu chưa hỏi, sao biết Kim Taehyung không đồng ý?

Jeon đại thiếu gia biết tùy cơ ứng biến đấu tranh với màn hình điện thoại ba giây, sau đó gõ ba chữ "Kim Khốn Nạn", ấn nút gọi.

"Tút..."

"Tút..."

"Tút..."

Điện thoại kêu mấy tiếng đều không có ai nghe máy.

Thời gian dần trôi, Jeon đại thiếu gia biết tùy cơ ứng biến bắt đầu cảm thấy nhụt chí.

Trong lúc cậu đang nghĩ, hay là giả vờ vô tình gọi nhầm số, cúp máy là xong, thì người ở đầu bên kia nghe máy.

Giọng nói trong trẻo của Kim Taehyung vọng qua ống nghe, vào đến tai Jeon JungKook: "Gọi nhầm số đúng không?"

Sao tên khốn này biết cậu định lấy cớ này?

Ha ha, anh đoán đúng rồi đấy, nhưng cậu sẽ không cho anh đoán đúng.

Jeon JungKook nghĩ vậy, liền buột miệng nói: "Không."

Không biết Kim Taehyung bất ngờ hay đang bận chuyện khác, mãi lúc sau anh mới cất tiếng: "Có chuyện gì à?"

Không chờ Jeon JungKook trả lời, anh bổ sung thêm: "Ban nãy đang tắm, không nghe thấy chuông điện thoại."

Cậu đâu có hỏi anh tại sao mãi mới nhận điện thoại...

Jeon JungKook đáp "Ờ", không nói gì tiếp.

Kim Taehyung chờ một lúc mới nói: "Nói đi, có chuyện gì?"

Jeon JungKook chưa nghĩ xong cách nên xin Kim Taehyung giúp đỡ thế nào, bị anh giục như thế, cậu càng cuống hơn, làm đầu óc cũng trở nên chậm chạp. Cậu há miệng, mấp máy môi, cuối cùng bực dọc thốt ra một câu: "Chắc là... mặt tôi gợi đòn?"

Kim Taehyung: "...Nói tiếng người."

Jeon JungKook rất muốn "vặn" lại một câu, tôi đang nói tiếng người đây còn gì. Song nghĩ lại, qua sông phải lụy đò, cậu bèn hít sâu một hơi: "Cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, nên tôi nói đùa để làm dịu bầu không khí thôi."

Kim Taehyung: "Làm dịu xong chưa?"

Giọng nói của Jeon JungKook không chắc chắn lắm: "Coi như xong rồi nhỉ?"

Kim Taehyung: "...Vậy em tiếp tục làm dịu thêm một lát nữa nhé."

Jeon JungKook: Không cần."

Jeon JungKook vuốt mũi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật kiêu ngạo: "Tôi... chỉ muốn tạo một mối quan hệ với anh."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro