Chương 37 : Kiểm hàng trước trả tiền sau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Idol, mau để anh chụp nào."

Min Yoongi đứng dậy, sán lại bên Jeon JungKook .

Nhưng còn chưa đến gần được, Kim Taehyung giơ tay nắm lấy vạt áo Min Yoongi kéo lại: "Anh sắp rơi vào nồi lẩu luôn rồi kìa!"

Nói rồi sợ Min Yoongi lại sán vào, Kim Taehyung tiện thể duỗi tay ra, đặt hờ trên vai Min Yoongi, như hai anh em thân thiết.

Min Yoongi không nhúc nhích được, song vẫn chưa phát hiện ra bụng dạ đen tối của Kim Taehyung, vươn cổ hỏi: "Idol à, di động của em soi sáng vẻ đẹp Kim Taehyung của anh chưa?"

Phải trả lời thế nào đây... Jeon JungKook ngẫm nghĩ hai giây: "Kim Taehyung của anh vốn đã rất đẹp rồi mà."

Kim Taehyung phì cười, cầm đũa gắp hai miếng thịt vừa chín tới, bỏ vào đĩa Jeon JungKook: "Cảm ơn nhé."

Jeon JungKook cúi đầu vừa nhặt mấy miếng hành dính trên miếng thịt ra, vừa nhủ bụng, không cần khách khí, tôi vốn không định khen anh thật đâu.

Một phút sau, Jeon JungKook hài lòng nhìn miếng thịt đã bỏ hành xong, chấm nước chấm bỏ vào miệng.

Giữa lúc cậu đang thỏa mãn nhai thịt, chợt nghe tách một tiếng, cậu ngước lên, tức thì lóa mắt vì ánh đèn flash từ di động Kim Taehyung.

Đỉnh đầu Jeon JungKook từ từ hiện lên ba dấu hỏi chấm.

Kim Taehyung lại chụp thêm tấm nữa.

Jeon JungKook một lần nữa bị lóa mắt, liền nuốt miếng thịt rồi hỏi: "Sao lại chụp đến mấy tấm thế?"

Kim Taehyung ngắm nghía hai tấm ảnh mới chụp trong máy mấy lần rồi tắt điện thoại, vẻ hết sức hài lòng, nhìn thẳng vào mắt Jeon JungKook đã phát bực vì phải đợi: "Ghi lại cuộc sống tươi đẹp ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."

"...Tôi thấy cảnh tượng lúc này rất phù hợp với câu quảng cáo ấy nên ghi lại thôi."

Jeon JungKook: "..."

Đệt.

Min Yoongi tự nhiên cảm thấy mình hơi thừa ra, chậm rãi hỏi: "Giờ có phải tôi nên hỏi một câu không, Kim Taehyung, cuộc sống cậu ghi lại có đẹp không?"

Kim Taehyung nhìn "cuộc sống" trước mặt, cong môi lên: "Cũng được."

Jeon JungKook cười nhạt, giơ đũa ra vớt mấy quả ớt đỏ trong nồi rồi chấm thêm với tương ớt đặt vào đĩa Kim Taehyung đáp lễ: "Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo." Kim Taehyung nhặt ra một miếng thịt nhỏ lẫn trong đống ớt, nhúng vào nước cho hết cay rồi đưa lên miệng.

Vẻ mặt Jeon JungKook như vừa phát hiện ra lục địa mới: "Hóa ra anh không ăn được cay à!"

Min Yoongi chỉ nhăm nhe giao lưu với idol tức thì buột miệng: "Đúng thế, Kim Taehyung không ăn được tý cay nào hết."

Jeon JungKook liền cầm muôi thủng lỗ vớt đủ loại xiên que và thịt trong nồi lẩu cay, bỏ vào bát Kim Taehyung: "Đã không ăn được cay thì anh ăn cay nhiều thêm tý đi."

Chưa có ai dám đối xử với Kim Taehyung thế này đâu...

Min Yoongi nghĩ bụng nếu Kim Taehyung nổi cáu với idol, anh ta sẽ đứng về phía idol vô điều kiện.

Ngờ đâu Kim Taehyung lại vớt ít rau trong nồi không cay ra, đặt vào bát idol dưới cái nhìn căng thẳng của anh ta: "Ăn cay nhiều dạ dày sẽ khó chịu, ăn thêm rau vào."

Min Yoongi bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

Sao anh ta cứ cảm thấy không phải mình hơi thừa, mà là hoàn toàn dư thừa nhỉ?

Còn nữa, có phải ảo giác không nhỉ? Sao anh ta cứ cảm thấy idol mà mình tâm tâm niệm niệm và Kim Taehyung cứ như đang tán tỉnh ve vãn nhau vậy?

Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi...

Min Yoongi lén bấm vào đùi một cái, tiện thể nhủ thầm, bia đổ vào hộp sữa chuối hình như nặng hơn thì phải?

Đêm đã khuya nhưng quán lẩu vẫn đông nghịt.

Người ra kẻ vào thoạt tiên đều bị thu hút bởi vẻ ngoài của Kim Taehyung, sau đó mới để ý thấy ba anh chàng đang cắm ống hút hút bia từ bình sữa chuối.

Cách uống này mới mẻ quá nhỉ? Lẽ nào bia uống như thế mới ngon?

Sau khi bàn Kim Taehyung trả tiền ra về, có người lại gọi một lốc sữa chuối, học theo cách uống của ba người bọn họ.

Lúc họ rời khỏi quán thì đã rất khuya.

Nhà Min Yoongi cùng đường với khu nhà của Kim Taehyung, ba người đi dọc chợ đêm mà về.

Đi đến cuối chợ, họ gặp một xe bán bánh xèo.

Jeon JungKook tức thì bị những chiếc bánh thơm nức mũi trên sạp thu hút: "Hai anh đi trước đi, tôi mua mấy cái bánh đã."

Min Yoongi nhanh nhẹn chạy đến móc tiền ra trả: "Để anh mời em."

Chỉ có mấy Won, Jeon JungKook cũng không khách sáo, sau khi cảm ơn Min Yoongi, cậu giơ tay chào tạm biệt Min Yoongi ở ngã tư trước mặt rồi cùng Kim Taehyung về nhà.

Tuy Jeon JungKook đã tắm một lần nhưng vừa đi ăn lẩu về, sợ trên người ám mùi nên cậu lại tắm lần nữa.

Có lẽ vì hai hôm trước bị ốm đã ngủ mê mệt nên tối nay Jeon JungKook tỉnh táo lạ thường, đeo tai nghe màu đen ngồi ở bàn lướt phim, đọc truyện.

Bất tri bất giác đã đến ba giờ sáng, Jeon JungKook ngáp dài, dừng phim lại, gỡ tai nghe ra, lồm cồm leo lên giường.

Cậu vừa ngồi xuống đã thấy buồn đi vệ sinh, đành đứng dậy xỏ dép lê chạy ra cửa.

Vừa kéo cửa bước ra khỏi phòng, cậu đã thấy cửa phòng tắm bật mở rồi Kim Taehyung chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm đi ra.

Jeon JungKook nhìn chằm chằm Kim Taehyung, như bị hóa đá tại chỗ.

Kim Taehyung dùng khăn tắm lau bừa mái tóc ướt sũng, đi được hai bước mới liếc thấy Jeon JungKook đứng cách đó không xa.

Tay anh đang lau tóc chợt khựng lại, quay sang nhìn Jeon JungKook.

Jeon JungKook mở to mắt, vẫn ngây ra nhìn anh.

Kim Taehyung bị nhìn đến mức phải đằng hắng mấy tiếng.

Nào ngờ cậu nhóc chẳng những không phản ứng, còn nhìn xuống dưới.

Nhìn xuống dưới... Kim Taehyung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hơi hối hận vì mình cứ ngỡ khuya khoắt thế nào có lẽ cậu đã ngủ từ lâu, nên chủ quan coi như đang ở một mình, chẳng mang áo choàng tắm vào.

Hơn mười giây sau, Kim Taehyung bình ổn lại tâm tình, lại nhìn Jeon JungKook.

Không ngờ cậu nhóc vẫn đang nhìn anh...

Kim Taehyung vốn định đi thẳng, chợt lại buột miệng hỏi: "...Đẹp trai không?"

Jeon JungKook không đáp.

Kim Taehyung bước tới hai bước, chìa tay ra khua khua trước mặt cậu: "Đẹp trai không?"

Jeon JungKook chớp mắt định thần lại, nhưng tâm trí vẫn chưa được tỉnh táo lắm, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức tiếp lời Kim Taehyung: "Đẹp, đẹp trai."

Đúng là đẹp trai lồng lộng, hệt như thân hình mấy anh nam chính trong manga cậu hay đọc... Không ngờ anh chàng cách vách nhìn gầy mà chẳng gầy yếu tẹo nào.

Kim Taehyung nào có hay diễn biến tâm lí của Jeon JungKook, còn bận ngỡ ngàng trước câu trả lời của cậu.

Đẹp cái đếch ấy.

Lần đầu anh bị một thằng nhóc trông thấy anh bán nude mà còn điềm tĩnh bình phẩm thế này.

Kim Taehyung nghĩ thầm, không thể để cậu nhóc làm mình đứng hình được, anh nhìn cậu ba giây rồi chậm rãi chìa tay ra, lại chậm rãi nói: "Đẹp thì đưa tiền đây."

Bàn tay anh thật đẹp.

Các khớp rõ ràng, đốt tay nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng.

Nhất là xương trụ ở cổ tay gồ lên rất vừa phải, toát lên vẻ quyến rũ và trẻ trung không bút nào tả xiết.

Anh chàng cách vách được vũ trụ ưu ái quá, ngay cả tay cũng đẹp đến vậy...

Jeon JungKook ngẩn ra nhìn tay Kim Taehyung hồi lâu mới ngẩng lên nhìn vào mắt anh, nhất thời chưa kịp hiểu ý, ngơ ngác hỏi: "Tiền gì?"

Kim Taehyung: "Cậu nói xem?"

Jeon JungKook nghĩ thầm, tôi biết thế nào được anh muốn đưa tiền gì, nói thế nào được.

Thấy cậu không hiểu thật, Kim Taehyung giải thích: "Tôi không tùy tiện cho người ta nhìn đâu."

"... Vừa rồi cậu cũng khen đẹp đấy thôi, chứng tỏ cậu kiểm hàng thấy hài lòng. Nể tình chúng ta ở cùng nhà, tôi cũng không ngại để cậu kiểm hàng trước trả tiền sau, nên đừng có hòng quỵt, mau đưa tiền đây."

Jeon JungKook bấy giờ mới vỡ lẽ, thầm chửi thật to.

Gã cách vách này có phải người không thể? Sao có thể thản nhiên nói ra câu kiểm hàng trước trả tiền sau vậy?

Còn đừng hòng quỵt, mau đưa tiền nữa chứ... Nói cứ như là cậu thèm nhìn lắm ấy!

Thấy Jeon JungKook không phản ứng, mấy ngón tay Kim Taehyung chìa ra trước mặt cậu hơi nhúc nhích.

Thấy thế, Jeon JungKook chỉ có cảm giác anh muốn ăn đòn.

Nhìn ngón tay Kim Taehyung, Jeon JungKook còn đang nghĩ có nên ấn anh vào tường đập cho ngất đi không thì đột nhiên nảy ra một ý, ngẩng lên nói với vẻ chân thành như muốn cứu vớt thanh niên lầm lỡ: "Anh à, anh lấy sắc đãi người thế này là sai rồi."

"Thời xưa có những cô gái nhà lành bị bán vào lầu xanh, còn khẳng khái chỉ bán nghệ không bán thân đâu."

"Thế nên anh phải lấy họ làm gương, kiếm tiền bằng đôi bàn tay và tài năng của mình, chứ đừng sa đọa như vậy, anh phải tích cực nhìn lên, hăng hái xông xáo, giữ lấy giá trị quan chủ đạo của xã hội chủ nghĩa chứ."

"Có biết giá trị quan là gì không? Không biết cũng chẳng sao, để tôi cho anh biết, giàu có dân chủ văn minh hòa hợp tự do bình đẳng công bằng pháp trị yêu nước yêu nghề chân thành lương thiện..."

Kim Taehyung: "..."

Anh đang bị giảng chính trị cho nghe đây à?

Kim Taehyung nhìn cái miệng xinh xắn còn đang tận tình khuyên bảo của Jeon JungKook giây lát rồi thong dong lên tiếng cắt lời: "Anh đây... chỉ có da thịt không có tài nghệ.

Ý là anh đây không có tài nghệ gì, chỉ bán sắc được thôi."

Ngừng giây lát, như nhớ ra chuyện gì đó, Kim Taehyung nhướng mày áp sát lại gần Jeon JungKook, nửa cười nửa không: "Nhóc này, chắc em không định ăn quỵt đâu nhỉ?"

Anh cố ý nói thật chậm, còn hạ giọng xuống thấp, giữa đêm hôm nghe quyến rũ mê người.

Vành tại Jeon JungKook bất giác nóng bừng lên, cậu đờ ra vì câu "ăn quỵt", trợn tròn mắt nhìn anh hồi lâu không nặn ra được chữ nào.

Kim Taehyung thong thả thưởng thức vẻ mặt của cậu nhóc vừa bị mình chặn họng, thấy vô cùng khoan khoái.

Đúng vào lúc anh tưởng rằng cậu nhóc sẽ lại xù lông lên rồi quay ngoắt người chạy vào phòng sập cửa lại như mọi lần thì cậu nhóc đột nhiên nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi ngẩng lên nhoẻn cười hỏi; "Nhìn anh một lần bao nhiêu tiền?"

Kim Taehyung ngỡ ngàng hai giây rồi chậm rãi vê ngón tay đáp lời: "Không nhiều, mười nghìn thôi."

"Vậy anh đợi chút." Jeon JungKook dịu dàng nói, đoạn chạy về phòng ngủ.

Chưa đầy một phút sau, cậu cầm ví tiền màu đen đi ra.

Ngay trước mặt Kim Taehyung, cậu rút ra hai tờ năm mươi nghìn won vàng chói, phất phất về phía anh: "Anh nhìn thấy chưa, một trăm nghìn won luôn nhé."

Dứt lời cậu tiến thêm hai bước.

Mùi hương thoang thoảng của riêng cậu phả vào mũi Kim Taehyung, anh thấy cậu nhóc nhấc cánh tay đang giơ lên của mình ra, gấp tờ tiền lại nhét vào khăn tắm đang buộc quanh bụng.

Đầu ngón tay mềm mại của cậu chạm vào bụng anh, cơ lưng Kim Taehyung căng cứng, một giây sau, ngón tay cậu lại chạm vào ngực anh.

Jeon JungKook hết sức căng thẳng, cậu cảm giác rất rõ vành tai mình đã nóng ran, song vẫn cố giữ bình tĩnh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung, chọc ngón tay vào ngực anh, giọng điệu vừa gây sự vừa ngả ngớn: "Không cần trả lại, còn thừa coi như tôi thưởng cho anh."

Anh tưởng mình anh biết cợt nhả à? Anh tưởng mình anh biết trêu người khác thôi hả?

Jeon JungKook hài lòng ngắm nghía dáng vẻ ngỡ ngàng của Kim Taehyung rồi cười nhạt trong lòng mấy tiếng, lùi lại hai bước, vui vẻ toan quay về phòng ngủ.

Cậu vừa quay người đã bị Kim Taehyung túm lấy cổ tay.

Ngay tức khắc, cậu bị kéo tới trước người anh.

Vì lực kéo hơi mạnh nên mặt cậu đụng nhẹ vào ngực anh.

Cả hai đều cứng người lại, sau đó Kim Taehyung cúi đầu, ghé tai cậu nói nhỏ: "Cảm ơn em."

"Lần sau lại đến nhé."

Trong phòng chỉ có hai người, anh lại nói thì thầm như chỉ để hai người nghe được.

Hơi thở anh phả vào tai cậu, giọng trầm thấp hơi khàn, làm vành tai Jeon JungKook tê dại đi, cả người ngứa ngáy.

Kim Taehyung cụp mắt xuống nhìn vành tai và cần cổ đỏ lừ của cậu nhóc trước mặt, hơi thở cũng hơi dồn dập, anh siết tay cậu chặt hơn, rồi chẳng đợi cậu kịp định thần đã buông ra, lùi lại hai bước, quay lưng đi thẳng về phòng.

Kim Taehyung đứng sau cánh cửa phòng ngủ, đợi đủ ba phút mới nghe thấy tiếng cửa phòng bên mở ra rồi lại đóng vào.

Anh đứng yên tại chỗ, năm phút sau mới bật cười.

Cậu nhóc ghê gớm thật đấy.

Vừa rồi suýt nữa anh không dằn lòng được.

Bấy nhiêu năm nay, anh ăn nhạt bấy nhiêu năm, không ngờ lại bị một cậu nhóc trêu ghẹo.

Kim Taehyung lại cười, vốn định tắm xong ngồi viết code một lúc, song giờ tâm trí đã rối loạn, anh nằm xuống giường, trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ nổi.

Mãi tới khi bên ngoài hửng sáng, anh mới thôi trằn trọc, ngồi dậy bước lại gần cửa sổ, mở cửa ra cho gió lạnh ban sớm ùa vào.

Sau khi mặt trời lên, anh mới thấy thấm mệt bèn đóng cửa sổ lại, nằm xuống giường, nghĩ ngợi thế nào lại cầm di động lên chuyển tiền trả lại mười nghìn won cho Min Yoongi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro