Chương 39 : Tín vật đính ước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi vừa thay giày vừa nói: "Chị Yi, chị biết hiểu lầm rồi, em và Kim Taehyung hay chạy đến đây chủ yếu là vì thèm cơm chị nấu thôi. Chị không biết đâu, hầu như ngày nào bọn em cũng phải ăn cơm hộp chỗ lão Baek, ăn đến mức em nói chuyện toàn là mùi cơm hộp nhà họ. Mỗi lúc thế này, em lại thèm món chị nấu cực kỳ..."

Nói xong, Min Yoongi còn huých khuỷu tay vào Kim Taehyung đã thay giày xong đang đứng chờ mình ở bên cạnh: "Kim Taehyung, cậu nói vậy đúng không?"

Kim Taehyung bỏ hai tay vào túi áo khoác, không nói lời nào chỉ khẽ gật đầu.

Won Yi biết Min Yoongi nói vậy chủ yếu vì lo lắng cho mình và Ae, nhưng chị ấy không hề vạch trần: "Được rồi, được rồi, được rồi, nếu muốn ăn cơm chị nấu thật thì cứ gọi báo trước một ngày, hôm sau chị nấu xong sẽ đưa đến cho hai cậu. "

Min Yoongi: "Tốt quá, có câu này của chị Yi, sau này em không khách sáo nữa đâu."

Won Yi mỉm cười dịu dàng, thấy Min Yoongi và Kim Taehyung không cài kín áo khoác, có lẽ bản năng người mẹ trỗi dậy nên không nhịn được cất lời: "Thời tiết Seoul đang rét đậm còn có tuyết rơi, hai cậu kéo kín áo đi, đừng để cảm."

Min Yoongi: "Biết rồi chị Yi."

Won Yi cúi đầu, bảo con gái bên cạnh: "Ae, tạm biệt hai chú đi con."

Won Ae ngoan ngoãn giơ tay lên, vẫy tay với Min Yoongi và Kim Taehyung: "Chú Kim, chú Min, tạm biệt."

"Tạm biệt, Ae." Min Yoongi nghịch bím tóc của Won Ae, làm cô bé cười ngất rụt người ra sau mẹ mình.

Kim Taehyung ngẩng đầu, tạm biệt Won Yi rồi mở cửa đi ra ngoài trước. Min Yoongi cũng tạm biệt chị ấy, rồi quay người theo Kim Taehyung đi xuống tầng.

Won Yi ở khu chung cư cũ đã được xây dựng hơn hai mươi năm, không có thang máy, trang thiết bị cũ kỹ, ngay cả đèn cầu thang cũng bị hỏng hai bóng.

Đi ra khỏi lô chung cư, gió rét ập vào mặt, Min Yoongi rụt cổ, vừa kéo khóa áo vừa ghé sát vào người Kim Taehyung đang mở rộng áo khoác đón gió đi về phía trước như không hề thấy lạnh: "Kim Taehyung, cậu nói xem, nếu anh Kwon vẫn còn sống, chắc hẳn chị Yi sẽ sống tốt hơn giờ nhiều đúng không?"

Kim Taehyung không nói lời nào.

Có lẽ vì thấy được ảnh của anh Kwon ở nhà Won Yi, Min Yoongi có chút bùi ngùi: "Anh Kwon không kịp cho chị Yi một đám cưới, khi đó cả đám chúng ta bận tối tăm mặt mũi cả ngày lẫn đêm, anh Kwon với chị Yi đăng ký kết hôn xong cũng chỉ ra quán lẩu ăn mừng. Lúc chị Yi có thai Ae, anh Kwon không có thời gian ở bên chăm sóc, còn chúng ta ỷ vào lúc đó văn phòng ở gần nhà anh Kwon, suốt ngày kéo đến ăn ké, bắt một bà bầu nấu cơm cho cả bọn những năm tháng liền.

Giờ nghĩ lại mới thấy, khi đó chúng ta đúng là bất lịch sự... Sau Ae sinh ra, anh Kwon chỉ chăm sóc cho hai mẹ con họ có ba ngày lại quay về làm việc. Tôi hiểu anh Kwon, anh ấy xuất thân ở vùng quê nghèo, không có tiền cũng không có 'bệ phóng', chỉ có ước mơ và tài năng hơn người làm vốn. Anh ấy muốn nhân lúc còn trẻ cố gắng kiếm tiền để dành, để vợ con an ổn nửa đời sau... Nào ngờ.."

Min Yoongi thở dài, nhìn sang Kim Taehyung vẫn lặng thinh nãy giờ, thế là cũng không nói gì nữa.

Hai người rời khỏi khu chung cư cũ, băng qua đường. Trên đường đi đến bãi đỗ xe, họ gặp một người bán hạt dẻ rang.

Min Yoongi dừng bước: "Taehyung, cậu đợi anh, anh mua hạt dẻ đã, Park Jimin thích ăn hạt dẻ rang nhất, tối nay anh có hẹn Jimin uống rượu, tiện thể mang cho cậu ấy luôn."

Kim Taehyung dừng bước.

Min Yoongi chạy đến chỗ ông bác bán hạt dẻ, cất lời: "Bác, bán cháu hai túi."

Ông bác trông đã lớn tuổi, nhưng giọng vẫn sang sảng: "Vâng"

Chỉ lát sau ông ấy đã đưa cho Min Yoongi hai túi giấy: "Mười hai nghìn won."

Min Yoongi sờ túi mới phát hiện không mang theo tiền bèn ái ngại hỏi: "Bác, bác có dùng internet banking không?"

Ông bác lắc đầu: "Tôi không có 'kinh kiếc' gì cả, tôi dùng tiền mặt thôi."

Min Yoongi phì cười: "Được rồi bác, bác đợi cháu một chút."

Min Yoongi chạy đến chỗ Kim Taehyung, tự nhiên móc ví tiền trong túi áo anh: "Taehyung à, cho anh mượn ít tiền lẻ đi."

Trong ví Kim Taehyung ngoại trừ thẻ tín dụng thì chẳng còn gì khác.

"Không phải chứ Kim Taehyung, anh quên mang ví, nhưng trong ví anh còn có mấy xu tiền lẻ, ví của cậu 'gọn gàng thật đấy... Ơ? Chỗ này giấu một trăm nghìn won, may quá, cho anh mượn..."

Min Yoongi còn chưa nói xong thì Kim Taehyung đột ngột vươn tay, giật lại tờ hai tờ năm mươi nghìn Won từ tay Min Yoongi: "Mượn cái đầu anh!"

Min Yoongi định giành lại: "Này này, có cần vậy không, chỉ là hai tờ năm mươi nghìn thôi mà, cậu cho anh mượn đi, lát nữa anh trả cậu lại hai trăm nghìn luôn."

Kim Taehyung nhấc chân đạp Min Yoongi đang nhào vào mình: "Cút! Đừng hòng lấy một trăm nghìn won này." Nói xong anh đưa tay chỉ về phía bên trái: "Ở kia có một cây ATM, tự lấy thẻ trong ví đi rút tiền mặt đi."

Min Yoongi chửi thề, cầm ví Kim Taehyung rồi vội vàng chạy đến máy ATM rút tiền.

Lúc Min Yoongi trả tiền cho ông bác bán hạt dẻ, Kim Taehyung đã sải bước bỏ đi trước.

Chỉ thoáng chốc, Min Yoongi đã ôm hai túi hạt dẻ đi theo: "Kim Taehyung, ví tiền này."

Kim Taehyung nhận lấy ví tiền, nhét tờ hai tờ năm mươi nghìn kia vào ngăn kín lần nữa rồi đút trong túi áo.

Hành động này của Kim Taehyung làm Min Yoongi rất tò mò: "Taehyung, một trăm nghìn won này có kỷ niệm gì thế, mau kể anh nghe nào."

Kim Taehyung không mảy may ngó ngàng đến Min Yoongi, điềm nhiên bước đi.

Min Yoongi vẫn không chịu thôi rảo bước nhanh hơn, tiếp tục truy vấn: "Kim Taehyung, cậu đừng im lặng, im lặng cũng không giấu được câu chuyện về một trăm nghìn kia đâu. Kim Taehyung, nếu cậu không kể với anh, mỗi ngày anh sẽ lải nhải một trăm nghìn bên tai cậu, lải nhải đến khi nào cậu phiền mới thôi. Một trăm, một trăm, một trăm, một..."

Kim Taehyung quay mặt lại.

... Anh có bệnh à.

Thế nhưng bốn chữ này còn chưa thốt ra, Kim Taehyung đã khựng lại, một giây sau anh cất lời với giọng thản nhiên: "Anh muốn biết lắm hả?"

Min Yoongi gật đầu như băm tỏi: "Muốn, vô cùng muốn biết, cực kỳ muốn biết."

Kim Taehyung "ừ" một tiếng, suy nghĩ chốc lát mới thốt ra bốn chữ: "Tín vật đính ước."

Trước vẻ mặt bàng hoàng của Min Yoongi, Kim Taehyung vừa rảo bước rời đi vừa nói thêm: "Em trai của anh đưa."

Min Yoongi: "...Vãi, coi như anh chưa hỏi, và cậu chưa nói gì đi."

Chui vào xe, Kim Taehyung cởi áo khoác, tiện tay lấy di động ra, ấn vào KaKao, phát hiện KaKao đã hết thời gian đăng nhập. Anh ngẫm nghĩ chốc lát, nhớ đến buổi trưa Won Ae mượn di động của anh chơi, có lẽ đã đăng xuất tài khoản của anh.

Kim Taehyung nhập mật khẩu vào, vừa định đề máy xe thì đã nghe thấy KaKao truyền đến một chuỗi âm thanh thông báo "ting ting ting ting ting ting ". Nhìn lại điện thoại, chỉ thấy con số màu đỏ hiện trên ảnh đại diện của Trò Jeon nhảy với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ đến con số 24.

Kim Taehyung thót tim, tức khắc ấn vào khung trò chuyện của Trò Jeon, gửi dấu chấm hỏi đen đi trước, sau đó mới lướt màn hình.

Trò Jeon gửi tin nhắn dài mười khung màn hình.

Kim Taehyung trượt lên trên, xem từng tin một, lúc nhìn đến câu "Thầy Kim, anh phải chịu trách nhiệm với người ta chứ" ngón tay đang lướt màn hình của anh khựng lại, giây lát sau mới lướt tiếp.

Thêm hai câu nữa, còn lại đều là meme.

Trò Jeon: "Bảo bối đang chờ anh trả lời.jpg"

Trò Jeon: "Cười không vui.jpg"

Trò Jeon: "Không cười nổi nữa.jpg"

Trò Jeon: "Hết kiên nhẫn rồi nha.jpg"

Trò Jeon: "Không thèm quan tâm đến anh, xì hơi vào mặt cho biết.jpg"

Trò Jeon: "=))))"

Trò Jeon: "Tạm biệt không kịp vẫy tay.jpg"

Trò Jeon: "Cáo từ, quấy rầy rồi.jpg"

Trò Jeon: "Lượn đây.jpg"

Meme cuối cùng của Trò Jeon là một nhãn dán mỉm cười.

Không biết tại sao nhìn vào khuôn mặt vàng tươi cười kia, mí mắt Kim Taehyung giần giật, đáy lòng dấy lên chút lo sợ.

Anh nhìn đồng hồ, anh gửi dấu hỏi chấm qua đến giờ đã hơn một phút, cậu nhóc vẫn chưa trả lời tin anh, anh lại nhấn vào màn hình soạn tin gửi đến.

Kim Taehyung: "Tôi vừa mới xem được tin nhắn của em."

Min Yoongi đi ké xe Kim Taehyung từ nhà Won Yi về nhà, thấy Kim Taehyung cứ nhìn chằm chằm vào di động không khởi động xe bèn tò mò ghé đầu: "Kim Taehyung, cậu đang xem gì thế?"

Ánh mắt Min Yoongi còn chưa kịp lướt sang, Kim Taehyung đã bấm tắt màn hình.

Dù rằng Kim Taehyung phản ứng rất nhanh, nhưng Min Yoongi vẫn tinh mắt nhìn thấy Kim Taehyung đang nói chuyện với người ta trên KaKao. Vẻ mặt anh ta lập tức trở nên gian xảo: "Taehyung, có biến rồi, kiểu người chỉ xem tin tức trên KaKao không bao giờ trả lời, cho dù có trả lời thì cũng ghi âm hoặc dấu hỏi chấm như cậu sao giờ lại chăm gõ chữ thế?"

Kim Taehyung quay mặt lại, hờ hững nhìn Min Yoongi.

"Anh không thấy được cậu gõ chữ gì..." Thấy vẻ mặt Kim Taehyung không đến nỗi tệ, Min Yoongi nổi máu hóng hớt, cười khà khà ghé đến: "Nói đi, cậu gõ chữ gì thế?"

Kim Taehyung im lặng chốc lát mới lên tiếng: "Anh muốn biết à?"

Giọng điệu này hệt như vụ một trăm nghìn won khi nãy.

Từng bị mắc bẫy một lần nên lúc này Min Yoongi hơi do dự: "...Anh có thể biết không?"

Kim Taehyung bĩu môi, không để ý đến Min Yoongi nữa, mở KaKao lên xem.

Đã mấy phút trôi qua, bên cậu nhóc vẫn yên lặng, không trả lời tin nhắn của anh... Lúc này mới mười giờ tối, làm gì mà ngủ sớm vậy, lẽ nào cậu trai này lại làm kiêu với anh nữa?

Ánh sáng màn hình hắt vào đáy mắt Kim Taehyung một màu dịu dàng, một giây sau, anh lại ấn vào màn hình.

Kim Taehyung: "Là lỗi của tôi."

Kim Taehyung: "Là tôi không chú ý KaKao nhiều, sau này sẽ không vậy nữa."

Kim Taehyung: "Chủ yếu là mấy năm nay không thường trò chuyện với ai trên KaKao, nên đã quen..."

Cậu nhóc nhà anh rất dễ dỗ, trước kia cậu giận dỗi, chỉ cần anh dỗ dành, quăng mồi nhấp nhử là cậu sẽ lập tức mắc câu.

Nhưng lần này... Kim Taehyung chờ thật lâu vẫn không thấy câu "Quen gì?" của cậu.

Nhớ đến khuôn mặt vàng tươi cười lúc nãy lại càng khiến anh thêm hoảng hốt. Lần này hình như không đơn giản rồi...

Kim Taehyung yên lặng hai giây, ấn thoát Kakao, gọi điện thẳng cho Jeon JungKook.

Điện thoại reo hồi lâu đều không ai nghe, đến khi tự động cúp máy, anh lại gọi tiếp. Lần này chỉ reo một tiếng đã bị người ta tắt đi.

Kim Taehyung gọi đến lần thứ ba đã thành đường dây bận. Kim Taehyung nhíu mày, xòe tay ra với Min Yoongi: "Anh cho em mượn điện thoại một lát đi."

Min Yoongi ngu ngơ đưa điện thoại cho anh.

Kim Taehyung nhận lấy, nhanh chóng gõ mười một con số, bấm gọi đi.

Min Yoongi ngồi bên cạnh hóng chuyện "chậc" một tiếng: "Thuộc lòng số điện thoại đến thế á."

Kim Taehyung không để ý đến Min Yoongi, áp di động vào tai, sau khi đường dây kết nối, tiếng đổ chuông trong điện thoại di động Min Yoongi vang lên thì điện thoại của anh đang cầm trong lòng bàn tay cũng đồng thời reo vang.

Min Yoongi đang vặn bình nước uống nhìn màn hình di động của Kim Taehyung nhấp nháy hai chữ "Min Yoongi", phụt một tiếng phun nước dính đầy cửa sổ: "Đây là ai mà có con-mẹ-nó tài cài đặt chuyển tiếp cuộc gọi từ số anh đến số của cậu thế nhỉ? Vậy cậu gọi điện thoại cho đối phương đồng nghĩa đang gọi cho mình, luôn trong trạng thái số máy bận rồi."

Kim Taehyung một tay cầm di động của Min Yoongi, tay còn lại cầm di động của mình, nghẹn lời hồi lâu.

Mười giây sau, Kim Taehyung buông di động của Min Yoongi xuống, ấn tắt đi rồi xóa số Jeon JungKook trong lịch sự cuộc gọi của Min Yoongi, sau mới ném lại điện thoại cho anh ta.

Min Yoongi đón lấy điện thoại. Bấy giờ Kim Taehyung như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn anh ta, tỉnh bơ sai bảo: "Đúng rồi, anh lấy chai nước trong thùng xe phía sau hộ em với."

Min Yoongi khó hiểu: "Ngay bên tay cậu đang đặt một chai nước kia đấy thôi?"

Kim Taehyung cúi đầu nhìn chai nước suối chưa bật nắp lần nào: "Chai nước này không hợp với em."

Min Yoongi cằn nhằn: "Vãi đạn, uống nước còn phải duyên số."

Kim Taehyung: "Anh có lấy hay không?"

"Lấy, lấy, lấy." Min Yoongi đẩy cửa xe đi xuống.

Anh ta vừa đóng cửa xe, cửa sổ bên ghế lái phụ đã hạ xuống, Kim Taehyung gọi Min Yoongi lại: "Đợi đã."

Min Yoongi bực mình, khom người nhìn qua cửa sổ xe: "Gì nữa?"

Kim Taehyung chỉ vào hai túi hạt dẻ bên ghế lái phụ: "Cầm lấy hạt dẻ của anh, tự mình gọi xe, anh cút đi."

Min Yoongi kéo cửa xe theo bản năng, lúc này mới phát hiện cửa xe đã bị Kim Taehyung khóa chết bên trong. Anh ta chửi thề, quát lên: "KIM TAEHYUNG, ĐỒ CHÓ, cậu chơi anh đấy hả?"

Kim - Đồ chó - Taehyung không nói lời nào, mở nắp chai nước khi nãy anh chê không hợp với mình, vặn nắp chai, thong thả uống một nửa.

Min Yoongi tức đến mức xanh mặt: "Kim Taehyung, cậu có biết việc làm của cậu chẳng khác nào một tên đểu cáng vứt vợ bỏ con không."

Kim Taehyung không muốn tốn thời gian với Min Yoongi, anh tháo dây an toàn ra, cầm lấy hai túi hạt dẻ trên ghế lái phụ, nhoài người ra nhét vào ngực Min Yoongi: "Em bỏ anh đấy!"

Min Yoongi nghệt mặt ôm lấy túi hạt dẻ giây lát mới chửi: "Mẹ nó, đồ chó, cậu quá đáng vừa thôi. Vứt vợ bỏ con... Dù sao anh cũng phải là bị vứt chứ không phải bị bỏ! Còn nữa, Kim Taehyung, cho dù cậu có việc cần giải quyết đi nữa cũng đâu cần gấp rút như vậy? Cậu tiện đường đưa tôi về nhà thì đã làm sao?"

Kim Taehyung ngồi thẳng lưng, cài lại dây an toàn, quay đầu ung dung nhìn Min Yoongi đang tức xì khói: "Thì trời sập chứ sao!"

Nói xong, Kim Taehyung giảm chân ga, phả khói xe vào mặt Min Yoongi, nghênh ngang rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro