Chương 47 : Vì tôi sẽ ghen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nửa tiếng sau, Kim Taehyung cả người lạnh ngắt nằm trên giường.

Em xin anh đấy...

Năm năm trước, đầu hàng vì câu này, năm năm sau vẫn thất bại bởi nó.

Kim Taehyung cầm lấy điều khiển từ xa tắt đèn và kéo rèm cửa sổ. Trong căn phòng tối om, anh mở to mắt như thấy được anh và cậu của năm năm trước.

.
.
.

Đêm đó, Jeon JungKook dậy đi vệ sinh, bắt gặp Kim Taehyung đang cởi trần nửa người, cậu trai này dễ xấu hổ bắt đầu cố ý tránh né Kim Taehyung.

Thời gian ngủ nghỉ của Kim Taehyung không ổn định nên anh chưa nhận thấy điều gì khác thường, còn Jeon JungKook nhanh chóng có việc làm mới, chuyện này cứ thế bị bỏ qua.

Vai diễn mới của Jeon JungKook quay ở Gwangju, đất diễn của cậu nhiều hơn vai ăn xin kia một chút, ở Gwangju cả một tuần. Trở về Seoul đã năm giờ chiều, Jeon JungKook chưa ăn trưa, ngay cả hành lý còn chưa mang về nhà đã chạy vội đến quán bún gần khu đô thị Garden.

Vừa gọi xong phần bún bò cậu thích ăn nhất với bà chủ, Jeon JungKook cúi đầu bắt đầu lướt xem di động. Khoảng năm phút sau, cậu liếc thấy một bóng dáng, tưởng rằng bà chủ bưng bún đến cho mình, vội vàng ngẩng đầu lên khỏi di động. Có điều, trước mặt không phải là bát bún, mà là một "đóa hoa đào héo".

Đóa hoa đào héo này là một nam diễn viên Jeon JungKook quen biết hồi đóng vai ăn xin, cũng là người mới như cậu, còn về phần cậu gọi người đó là hoa đào héo là vì anh ta vừa gặp cậu đã bị trúng tiếng sét ái tình, thề phải theo đuổi cậu cho bằng được.

Jeon JungKook từ chối anh ta tám trăm lần, thái độ càng ngày càng cương quyết, vậy mà hoa đào héo kia càng bị từ chối càng hăng hái, theo đuổi cậu miệt mài hơn. Nhất là trong khoảng thời gian này, hoa đào héo kia cứ như âm hồn không tan, ngày nào cũng chạy từ Seoul đến Gwangju chỉ để tạo ra cơ hội vô tình gặp gỡ cậu.

Thấy Jeon JungKook ngẩng đầu, hoa đào héo ra vẻ ngạc nhiên: "Jeon Geun, em cũng ăn bún ở đây à?"

Jeon JungKook giần giật khóe môi, lặng lẽ cầm di động che mặt mình.

Hoa đào héo không hề đoái hoài thái độ phớt lờ của Jeon JungKook: "Geunie, em ăn món bún nào thế?"

Jeon JungKook: "Anh ghét ăn món nào nhất."

Hoa đào héo nghĩ ngợi: "Gà."

Jeon JungKook: "Bún gà."

Hoa đào héo nghẹn họng.

Nhân viên bưng một bát bún nóng hổi thơm phức đặt trước mặt Jeon JungKook.

Hoa đào héo lập tức nói với bà: "Bà chủ, bán tôi một tô giống Geunie."

Bà chủ nói "được" rồi rời đi.

Hoa đào héo nhìn Jeon JungKook, thành khẩn nói: "Geunie, anh thật lòng thích em, em hãy suy nghĩ đến anh đi, anh hứa sẽ tốt với em, thương em cả đời."

Jeon JungKook không để ý đến đối phương, cắm cúi ăn bún.

Hoa đào héo: "Geunie, anh thề chỉ cần em bằng lòng ở bên anh, sau này mặc kệ em có ra sao, anh cũng thích em."

Hoa đào héo: "Geunie, mỗi lần gặp em, anh đều cảm tưởng như có thiên thần giáng xuống trần gian, anh vô cùng thích em, thật đấy."

Hoa đào héo: "Geunie..."

Jeon JungKook ăn bún xong, rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, đứng lên kéo hành lý đi ra cửa.

Hoa đào héo chẳng thèm động đến bát bún của mình, vừa gọi "Geunie" vừa đuổi theo.

"Geunie, anh kéo vali giúp em nhé."

"Geunie, em cẩn thận đấy, phía trước có bậc thềm."

"Geunie..."

Kim Taehyung vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, thoáng thấy cảnh một tên con trai chạy theo Jeon JungKook bên phố đối diện.

Cậu nhóc này về Seoul rồi à? Tên kia là ai thế nhỉ?

Kim Taehyung đứng yên chốc lát rồi băng qua đường.

Jeon JungKook vốn nóng tính, cực kỳ phiền não khi bị hoa đào héo líu ríu đuổi theo đến tận cửa khu chung cư. Cậu dừng bước, quay đầu nhìn đối phương, nhấn mạnh: "Tôi nhắc lại lần nữa, anh đi chỗ khác, hai chúng ta không đến với nhau được đâu."

Hoa đào héo: "Tại sao? Chúng ta chưa từng thử hẹn hò mà Geunie, sao em biết hai chúng ta không thể?"

"Bởi vì..." Jeon JungKook kéo dài giọng rồi mỉm cười: "...Tôi có người yêu rồi."

Kim Taehyung ở phía sau Jeon JungKook gần mười mét cũng dừng bước.

Hoa đào héo như bị đả kích lớn, ngây người hồi lâu mới lắc đầu: "Không, anh không tin, Geunie, nhất định là em lừa anh. Đúng, em đang lừa anh, trước đó em không hề nói cho anh biết em đã có người yêu, đây chỉ là cái cớ em viện ra để từ chối anh thôi."

Jeon JungKook rất muốn chửi thề. Tên hoa đào héo này có cần thông minh vậy không?

Vì muốn giải quyết gọn một lần, Jeon JungKook lấy di động ra, bắt đầu tìm trong bộ sưu tập. Cậu vốn định lấy ảnh Jeon Ha Yoon để lừa tên hoa đào héo kia, kết quả tìm cả buổi trời mới nhớ ra, mình trốn khỏi Busan, tránh bị bắt về nên đã thay điện thoại mới. Hình hợp lý duy nhất trong bộ sưu tập của cậu chỉ có mỗi ảnh Kim Taehyung tháng trước cậu chụp trong quán lẩu khuya thôi.

Jeon JungKook cắn răng, đưa thẳng màn hình điện thoại đến trước mặt đối phương: "Mở to hai mắt ra nhìn cho rõ, đây chính là bạn trai tôi!"

"Tôi đã yêu thầm anh ấy nhiều năm rồi, mãi đến tối qua mới xác định quan hệ, thật sự không dám giấu, bạn trai tôi cũng ở cùng khu chung cư này với tôi. Đêm qua tôi đã hủy hợp đồng thuê nhà với chủ, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ dọn qua nhà bạn trai tôi."

Hoa đào héo đau khổ nhìn chàng trai khôi ngô hơn mình trong màn hình di động của Jeon JungKook.

Jeon JungKook cho anh ta mười mấy giây suy nghĩ, mới nói: "Còn có việc gì không? Không có gì nữa thì tôi đi đây, tôi đang vội đi gặp bạn trai."

Hoa đào héo lùi về sau một bước, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

Thấy cuối cùng anh ta không bám víu lấy mình nữa, Jeon JungKook kéo vali định rời đi. Kết quả còn chưa cất bước đã nghe thấy đối phương bật thốt: "...Bạn trai?"

Jeon JungKook nghĩ thầm, đừng bảo tên khùng này bị mình đả kích đến ngu rồi nhé.

Jeon JungKook tò mò quay đầu liếc nhìn hoa đào héo, thấy anh ta đang nhìn về phía sau cậu và hỏi: "Anh chính là người bạn trai kia trong di động của cậu ấy sao?"

Jeon JungKook chớp mắt, nhìn theo hướng hoa đào héo, phát hiện Kim Taehyung mặc áo phông trắng, cho hai tay vào túi quần, đứng sau cậu hai mét, ung dung nhìn cậu.

Jeon JungKook á khẩu. Có cần phải vậy không, cậu chỉ nói dối một lần đã bị vạch trần ngay tại chỗ sao? Không được, cậu không muốn bị tên này dây dưa làm phiền nữa đâu...

Jeon JungKook đảo mắt, một giây sau buông ra vali, nhào đến chỗ Kim Taehyung: "Anh yêu, anh đến đón em hả?"

Kim Taehyung cúi đầu, nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mắt, hàng mày khẽ chau, môi mấp máy.

Sợ anh lên tiếng vạch trần mình, Jeon JungKook cười ngọt ngào kiễng chân lên, ghé vào tai Kim Taehyung, thì thầm nói với giọng chỉ có hai người nghe được: "Anh, em xin anh đấy, giúp đỡ chút đi!"

Kim Taehyung ù ù cạc cạc.

Ba giây sau, anh lặng lẽ nuốt những lời đã chực chờ trên bờ môi. Lại thêm ba giây nữa, Kim Taehyung thầm chửi thề trong bụng.

Mẹ nó!

Hoa đào héo nhìn hình ảnh thân mật trước mắt, tan nát cõi lòng: "Anh... là bạn trai Geunie thật à?"

Geunie?

Kim Taehyung trừng mắt, cảm thấy tên này chướng mắt một cách khó hiểu.

Jeon JungKook không rõ thái độ của Kim Taehyung cho lắm, căng thẳng kéo tay áo anh, vừa như thầm lặng van xin vừa như làm nũng đáng yêu.

Kim Taehyung nghiến răng. Lần đầu tiên trong đời anh bị người ta lợi dụng, còn cam tâm phối hợp người ta. Mà người này chính là cậu nhóc chưa lớn nữa chứ.

Kim Taehyung lại chửi thề trong bụng lần nữa. Sợi dây nào đó trong đáy lòng bỗng như đứt lìa, một giây sau, anh đón nhận ánh mắt tên kia, thản nhiên "Ừ" một tiếng, sau đó lại tốt bụng hùa theo cậu nhóc: "Đúng vậy, tôi chính là người mà cậu ấy yên thầm nhiều năm."

Yêu thầm nhiều năm... Đây là nguyên văn cậu đã nói với tên hoa đào héo khi nãy.

Jeon JungKook cảm thấy nụ cười ngọt ngào mình cố giữ trên khuôn mặt hơi sượng cứng rồi.

Hoa đào héo như thể bị đả kích lớn, thoáng chốc cả người suy sụp, ỉu xìu: "Hóa ra là thật..."

"Chuyện này còn giả được sao?" Kim Taehyung chậm rãi nói tiếp: "Mười hai giờ đêm qua cậu ấy nhắn tin tỏ tình với tôi, từng lời khẩn thiết, từng chữ thâm tình, tôi không dằn lòng được nên đồng ý hẹn hò với cậu ấy..."

Nói xong, Kim Taehyung cúi đầu nhìn Jeon JungKook: "Em yêu, những lời tỏ tình của em như thế nào ấy nhỉ?"

Làm gì có lời tỏ tình nào? Không hề có!

Biết ngay là bạn cùng phòng của mình không dễ chọc mà, anh không vạch trần cậu, nhưng cũng bắt chẹt cậu không tha.

Jeon JungKook nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung, chớp chớp mắt, sau đó nhớ lại mấy lời thả thính ngọt đến phát ngán trên mạng mình từng lướt thấy, đọc vanh vách: "Anh, em muốn nghe thấy giọng anh, nhớ từng lời anh nói, muốn thấy được khuôn mặt thân quen của anh, nhớ những nụ cười ấm áp, muốn biết cảm giác anh dành cho em, và muốn hỏi anh thử xem, anh có thể thích em không? Nếu không thể cũng không sao, em thích anh là được rồi."

Khuôn mặt Kim Taehyung hằn rõ dòng chữ "Xem đi, thâm tình đến cỡ nào kìa", anh liếc mắt nhìn tên hoa đào héo, rồi nhìn lại Jeon JungKook, hỏi tiếp: "Còn gì nữa? Anh nhớ có hai tin cơ mà."

Hai tin con khỉ ấy!

Jeon JungKook thầm chửi "ĐMM" trong bụng, ngoài mặt vẫn ngọt ngào: "Anh, với thế giới này anh chỉ là một ai đó, nhưng đối với em, anh là toàn bộ thế giới này. Khi có anh, anh là tất cả, khi không anh, tất cả đều là anh.

Anh, em rất muốn chứng minh cho anh thấy, dù năm mươi năm sau em vẫn thích anh, vì thế anh có thể cho em cơ hội ấy, cho em được ở bên anh rồi từ từ chứng minh được không?"

Tên hoa đào héo không nghe nổi nữa: "Geunie, em đã chọn anh ta, vậy anh chúc em hạnh phúc, nhưng anh vẫn luôn thích em. Nếu ngày nào đó hai người chia tay, em hãy nói cho anh biết, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em."

Dứt lời, tên hoa đào héo không muốn nán lại thêm một phút nào nữa, quay người bỏ đi ngay. Ấy thế mà chưa đi được hai bước, Kim Taehyung lại gọi anh ta: "Đợi đã."

Hoa đào héo quay đầu lại.

Kim Taehyung: "Cảm phiền anh sau này gọi người yêu tôi là Jeon Geun hoặc cậu Jeon."

Hoa đào héo nhăn mày không sao hiểu nổi.

Kim Taehyung: "Bởi vì tôi sẽ ghen."

Đóa hoa héo và Jeon JungKook đều nghẹn lời. Kim Taehyung còn diễn sâu hơn cả cậu nữa.

Sau khi hai người tạm biệt hoa đào héo, đi vào khu chung cư, rẽ qua hai lô, Jeon JungKook quay đầu liếc nhìn phía sau, đóa hoa đào héo kia đã sớm mất dạng, cậu lập tức giành lại vali mình trong tay Kim Taehyung, rảo bước nhanh hơn.

Kim Taehyung thong thả đi theo sau Jeon JungKook: "Em yêu à..."

"Anh, anh, anh im ngay! Tôi không phải em yêu gì của anh, khi nãy chỉ là đóng phim, là giúp đỡ thôi!" Jeon JungKook quay phắt lại ngắt lời Kim Taehyung.

Kim Taehyung: "Ồ, xin lỗi. Quen miệng rồi."

Jeon JungKook: "Anh quen miệng con khỉ, chỉ đóng phim có mấy phút mà nhập vai không thoát ra được luôn à?"

Kim Taehyung phì cười: "Vị thành niên à, em làm thế là qua cầu rút ván đấy."

Nể tình khi nãy Kim Taehyung có lòng giúp đỡ, Jeon Jungkook dẩu môi, không nói tiếng nào nữa, kéo chiếc vali to đùng, đi về phía lô thứ ba.

Khu chung cư họ ở đã lâu đời, không có thang máy, Jeon JungKook vất vả xách vali, đang định lên tầng thì Kim Taehyung lại gọi cậu: "Em yêu à, người nói tôi là bạn trai em trước chính là em, tôi không thể nào để em bắt đầu rồi lại để em kết thúc, cho nên... diễn với tôi mấy phút nữa đi."

"Tôi..." Jeon JungKook đặt vali xuống đất, muốn đánh người.

Kim Taehyung đi đến, giống như không hề thấy Jeon JungKook nắm chặt bàn tay thành quả đấm, chỉ vào vali bên cạnh cậu: "Bạn trai giúp xách vali là chuyện hiển nhiên đúng không?"

Không chịu thôi chứ gì? Jeon JungKook xắn tay áo lên.

Kim Taehyung khom lưng xách vali Jeon JungKook, không chờ quả đấm cậu vung đến, đã bước lên bậc thang, đi lên tầng.

Kim Taehyung bước rất nhanh, lúc Jeon Jungkook chạy đến tầng bốn, anh đã đặt vali cậu trong phòng khách, mở cửa toang hoang, đứng ở lối vào chờ cậu.

"Em yêu à..."

Kim Taehyung vừa thốt ra ba chữ này, Jeon JungKook đã giương nanh múa vuốt xông đến.

Kim Taehyung cao hơn cậu nửa cái đầu dễ dàng chế ngự cổ tay cậu, tiện thể lôi cậu vào nhà, sau đó đóng cửa, đẩy cậu dính sát vào cánh cửa, khống chế tư thế nổi điên muốn đánh người của cậu, cúi đầu khẽ nói: "Bây giờ tôi tuyên bố, vở diễn kết thúc."

Ngọn lửa tức giận của Jeon JungKook thoáng chốc vơi đi quá nửa.

Anh còn biết kết thúc là tốt, nếu không kết thúc, cậu sẽ kết liễu anh!

Kim Taehyung thấy cậu nhóc không còn nóng giận nữa, chậm rãi đứng thẳng người lên: "Còn nữa, vị thành niên, tối nay đi ăn khuya không?"

Jeon JungKook vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn dẩu môi, không nhận lời ngay: "Tính sau đi."

Kim Taehyung không nói gì nữa.

Khoảng cách anh và cậu gần sát, hơi thở trẻ trung và hương nước giặt quần áo của anh ùa vào mũi cậu, Jeon JungKook đỏ mặt quay đầu đi, gượng gạo đẩy Kim Taehyung ra: "Tôi còn phải đi dọn đồ."

Kim Taehyung nhìn mấy sợi tóc con trên đỉnh đầu Jeon JungKook, muốn vò một cái nhưng sợ bị cậu đánh.

Anh đứng yên một lúc mới tránh ra, sau đó nói: "Muốn ăn khuya thì bảo tôi", rồi về phòng ngủ chính.

Jeon JungKook đứng tựa vào cửa sắt, một lát sau mới thay giày kéo vali vào phòng ngủ phụ.

Sau khi đóng cửa lại, Jeon JungKook như hiểu ra được gì đó, cúi đầu nhìn vali của mình.

Khi nãy anh bạn cùng nhà kia... không phải muốn diễn thêm mấy phút để trêu chọc cậu, mà là vì muốn xách vali giúp cậu ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro