Chương 85 : Sợ em không vui.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook làm như không thấy.

Điện thoại vẫn không ngừng rung, làm Jeon JungKook bực dọc, cậu vô thức mở khóa màn hình, định cho Kim Taehyung vào danh sách đen, nhưng khi ấn vào số điện thoại của anh, cậu lại không xuống tay nổi.

Jeon JungKook lại càng cảm thấy bực bội hơn, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm cuộc gọi của anh, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Năm phút sau, Jeon JungKook không dằn lòng nổi lại lấy điện thoại từ trong túi ra.

Sáu cuộc gọi nhỡ, đều là của Kim Taehyung.

Danh sách cuộc gọi bỗng nhiên trở thành màn hình hiển thị cuộc gọi đến... là cuộc gọi thứ bảy của Kim Taehyung.

Cậu do dự giây lát, cuối cùng cũng nhận điện thoại.

"Jeon Geun, em đang ở đâu?"

Không biết có phải là ảo giác của Jeon JungKook hay không, cậu cứ cảm thấy giọng nói của Kim Taehyung hơi căng thẳng.

Jeon JungKook tức giận định đốp chát lại câu "liên quan đếch gì đến anh" theo phản xạ có điều kiện, nhưng nhớ đến dáng vẻ đoan trang hiền thục, nói năng nhỏ nhẹ của người phụ nữ ấy, không hiểu sao cậu nuốt ngược những lời đã đến đầu môi lại.

Anh chỉ đi siêu thị với cô ta thôi mà?

Cô ta chỉ đến cao ốc Daegu đưa cơm cho anh thôi mà?

Cô ta chỉ khá quen với nhà anh thôi mà?

Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt chẳng bõ bèn gì này mà cậu định làm hình tượng đại thiếu gia lương thiện của mình sụp đổ sao?

Jeon JungKook nghĩ vậy liền hít sâu một hơi, cười giả lả với chiếc điện thoại: "Đang ở trên xe."

Kim Taehyung: "Chẳng phải bảo em chờ anh sao?"

Anh bảo tôi chờ, tôi phải chờ anh à? Tưởng Jeon đại thiếu gia tôi không cần thể diện à!

Nụ cười của Jeon JungKook càng giả tạo hơn: "Thấy anh có khách, sợ không kịp giờ nên đành đi trước."

Kim Taehyung: "Em đi kiểu nào?"

Tôi đi kiểu nào liên quan đếch gì đến anh? Anh cứ ở yên trong nhà ăn dâu tây của mình đi!

Khóe môi Jeon JungKook mang theo nụ cười khẩy, nhưng ăn nói lại đâu ra đấy: "Tôi gọi xe, để tránh phải chạm mặt khách trong nhà anh, tôi còn đi từ hầm để xe ra."

Cậu ngừng lại giây lát, rồi cố ý thoải mái bông đùa: "Tôi lanh trí lắm phải không?"

Kim Taehyung đầu bên kia không bắt lời JungKook, mà ngược lại còn im lặng rất lâu, cuối cùng anh hỏi: "Tại sao ban nãy không nhận điện thoại của anh?"

Jeon JungKook thầm nghĩ, ông đây cố ý đấy, anh làm được gì nào? Sao anh cứ liên tục hỏi mấy câu vớ vẩn thế hả? Bao nhiêu dâu tây như thế không chặn nổi cái miệng chó nhà anh à?

Dù sát khí trong lòng cậu dâng cao đến nỗi sắp phun trào ra ngoài, nhưng cách một chiếc điện thoại, giọng của cậu thoạt nghe vẫn bình tĩnh như thường: "Hả? Vừa mới ăn xong nên hơi buồn ngủ, bởi vậy lên xe xong là chợp mắt một lát, mà tối qua trước khi đi ngủ tắt âm, quên mất phải bật lại, nên để lỡ mất cuộc gọi."

Có lẽ lời giải thích của Jeon JungKook quá kín kẽ, Kim Taehyung ở đầu bên kia không nói thêm gì.

Jeon JungKook cảm thấy anh muốn hỏi điều gì đó, thật ra cậu cũng không biết anh thật sự muốn hỏi gì, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu có một chút mong chờ.

Hai đầu điện thoại yên lặng chừng hơn mười giây, cuối cùng Kim Taehyung lên tiếng, song chỉ là một tiếng "ừ" rất nhẹ.

Nụ cười khẩy trên khóe môi Jeon JungKook dần vụt tắt: "Tôi sắp về đến nhà rồi, không nói nữa."

"Được." Kim Taehyung ngập ngừng mấy giây: "Tạm biệt."

"Tạm biệt." Jeon JungKook cúp máy.

Rõ ràng người muốn giữ hình tượng đại thiếu gia lương thiện là cậu, nhưng khi làm thế thật, cậu mới nhận ra lồng ngực mình càng khó chịu hơn.

Tính cách cậu thẳng thắn, không giấu nổi tâm sự, chỉ có hai chuyện cứ mãi canh cánh trong lòng, sống chết cũng không chịu nói ra.

Một là người sáu năm trước, một là người phụ nữ cậu không biết tên hiện tại.

Trước đây cậu nghĩ mãi không ra, rất nhiều phụ nữ thích Kim Taehyung, chẳng hạn như Kyung-Hu, đến cả chuyện thẻ phòng cô ta cũng dám làm, nhưng cậu chẳng mấy để tâm, vậy mà sao gặp hai người này, chẳng hiểu sao cậu lại để ý đến thế?

Đến bây giờ cậu mới biết, vì cậu cảm thấy nguy hiểm.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy họ, cậu đã đọc được một tín hiệu, đó là tín hiệu làm cậu tổn thương.

Cậu sợ bị tổn thương, nên sau khi cảm nhận được tín hiệu này, cậu không hề do dự mà khởi động chức năng tự bảo vệ mình.

Về người sáu năm trước, thật ra Jeon JungKook không muốn nhắc đến, dù cậu đã cố gắng niêm phong người đó trong đầu, nhưng mấy năm qua, chỉ cần cậu nhớ tới Kim Taehyung, ngay lập tức người đó sẽ thoáng xuất hiện trong trí nhớ cậu.

Người đó tên là Goo Nam Nam.

Bề ngoài tạm coi là xinh đẹp, nhưng đối với Jeon JungKook, thứ làm cậu sợ chưa bao giờ là nhan sắc, mà chính là sự ngây thơ và vô hại của Goo Nam Nam.

Mối quan hệ giữa Jeon JungKook và Goo Nam Nam phải truy ngược về cái ngày cậu vào sống trong chung cư Garden.

Nghiêm túc mà nói, cậu được coi là ân nhân cứu mạng của Goo Nam Nam.

Đúng thế, tối hôm cậu vào sống trong nhà Kim Taehyung, cô gái được cậu cứu khỏi tay gã đàn ông bặm trợn chính là Goo Nam Nam.

Cậu và Goo Nam Nam đã cho nhau phương thức liên thức vào hôm quen biết Park Jimin.

Thật ra cậu không muốn qua lại với Goo Nam Nam, đối với cậu, giúp đỡ cô ta chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, nhưng Goo Nam Nam vừa dẻo miệng lại còn bám theo cậu như sam, một câu anh hai câu anh, vừa ngây thơ vừa đáng thương, cậu không chịu nổi, đành phải cho số điện thoại.

Có lúc cậu nghĩ, nếu hôm đó cậu không cho Goo Nam Nam số điện thoại, phải chăng chuyện sẽ không đến mức phải chia tay? Nhưng đáng tiếc, thế giới này chưa bao giờ có "nếu".

Chuyện cần xảy ra cuối cùng vẫn sẽ xảy ra, người cần rời đi cuối cùng vẫn sẽ rời đi.

"Thưa cậu, đã đến rồi ạ."

Tiếng nhắc nhở của lái xe làm Jeon JungKook hoàn hồn, cậu thấy xe đã đến dưới nhà mình, lúc này mới vội vã xuống xe.

Bước vào thang máy, Jeon JungKook buông tay khỏi tay cầm vali, lấy điện thoại ra xem. Dù là năm xưa, hay là bây giờ, hoa đào của Kim Taehyung thật sự rất nhiều... Kể cả vừa rồi nói chuyện điện thoại với Kim Taehyung, cậu tỏ ra không sao cả, nhưng nhớ lại quá khứ, rồi nghĩ đến lúc ban nãy, trong lòng cậu lại nhen nhóm lửa giận không tên.

Cậu mở KaKao ra, tìm tấm ảnh chụp chiếc hộp bản lam căn bị vò bẹp dí, đăng lên dòng thời gian, kèm theo một câu trạng thái: "Ngứa đòn".

___________

Kim Taehyung nhìn thấy thông báo của KaKao, bèn tiện tay làm mới bảng tin.

JungKook Jeon: Ngứa đòn.

Đi kèm là tấm hình chiếc hộp bản lam căn bị vò nhăn nhúm.

Bản lam căn: "..."

"Bản lam căn" di chuyển ngón tay, gõ ba chữ: "Đến đâu rồi?".

Song anh chưa kịp ấn gửi thì thang máy vang lên một tiếng "ding", Kim Taehyung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jeon JungKook kéo vali bước ra khỏi thang máy.

Song anh chưa kịp ấn gửi thì thang máy vang lên một tiếng "ding", Kim Taehyung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jeon JungKook kéo vali bước ra khỏi thang máy.

Thấy Kim Taehyung đang đứng ở cửa nhà mình, Jeon JungKook ngẩn người, ngọn lửa nhen nhóm trong lòng không hiểu sao bị dập tắt.

Kim Taehyung tựa người vào tường, lặng lẽ xóa ba chữ vừa mới gõ, rồi ấn tắt màn hình, đút điện thoại vào trong túi, sau đó đứng thẳng dậy: "Lái xe đi đường vòng à?"

Jeon JungKook: "..."

Đường vòng gì mà xa thế, từ nhà anh đến nhà cậu, dù đi đường nào cũng dài tương đương nhau, mà sao anh...

Nghĩ vậy, nét mặt Jeon JungKook trở nên lạnh nhạt, giọng nói vô cùng không vui: "Ngày nào cũng thế, trong mắt anh, ai cũng có vấn đề đúng không? Lái xe đi đường vòng là sao? Sao anh không nói anh đi quá tốc độ?"

Kim Taehyung đáp "ừ", mỉm cười nhìn vào mắt Jeon JungKook: "Đúng, là anh đi quá tốc độ."

Jeon JungKook không ngờ Kim Taehyung lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, cậu há hốc miệng mà không nói được gì.

Anh nói anh vượt quá tốc độ để đến đây nghĩa là sao? Sợ cậu không vui ư? Sợ cậu hiểu lầm ư?

Nhưng cậu và anh đã chia tay nhiều năm rồi, tại sao anh sợ cậu không vui, sợ cậu hiểu lầm?

Tim Jeon JungKook đập thình thịch, cậu cảm thấy bầu không khí trở nên ám muội hơn.

Cậu cũng nhìn vào mắt anh, một lúc sau mới "ờ" một tiếng, nói: "Vậy anh chờ hóa đơn phạt của cảnh sát giao thông đi", sau đó đi tới cửa nhà mình, nhập mật mã vào nhà.

Cậu không đóng cửa, cũng không bảo Kim Taehyung đang đứng ở ngoài vào, nhưng thay giày xong, cậu tiện tay ném một đôi dép kiểu nam về phía cửa, không buồn quay đầu lại đi thẳng vào trong nhà.

Kim Taehyung nhìn chằm chằm đôi dép ấy, biết rằng cậu nhóc kiêu ngạo đó đã ngầm cho phép anh vào nhà, đáy mắt anh đong đầy nét cười, mấy giây sau, anh sải bước vào trong.

Cửa phòng ngủ chính không đóng, Kim Taehyung vừa vào liền nhìn thấy Jeon JungKook đang đứng trước tủ quần áo chọn trang phục, anh hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

Jeon JungKook vừa vứt quần áo đã chọn xuống thảm trải sàn, vừa trả lời: "Không cần."

Kim Taehyung đáp "ờ" một tiếng, đi vào phòng quần áo của cậu, gấp gọn từng chiếc quần chiếc áo cậu vừa mới chọn ra rồi nhét chúng vào vali.

Có Kim Taehyung giúp đỡ, cậu nhanh chóng thu dọn hành lý xong.

Phải ở lại Gwangju khá lâu, Jeon JungKook theo thói quen mang theo hai bộ chăn ga. Cô giúp việc đặt bộ chăn gia đã được giặt sạch lên tầng cao nhất của tủ quần áo, Jeon JungKook đang định lấy thì Kim Taehyung đã đứng sau lưng cậu: "Cái này à?"

Jeon JungKook cũng giơ tay lên theo: "Hai bộ ở trên cùng."

Kim Taehyung dễ dàng lấy chúng xuống. Jeon JungKook cảm ơn, ôm bộ chăn ga đi tới chỗ để vali.

Kim Taehyung đang định đóng cửa tủ vào thì ánh mắt bị thu hút bởi chiếc ga giường được gấp gọn gàng ở bên trong. Anh đưa tay ra sờ, cảm giác và chất liệu quen thuộc khiến anh nhận ra nó chính là chiếc ga giường mà hôm đó cậu lấy từ nhà anh.

Hóa ra cậu vẫn giữ nó ư?

Kim Taehyung ngoảnh đầu nhìn Jeon JungKook đang quỳ dưới đất nghĩ cách xếp hai bộ chăn ga vào vali đã ních đầy thứ. Anh mỉm cười, rồi lại quay đầu nhìn chiếc ga trải giường đó.

Dưa nhà anh hình như lớn nhanh hơn sức tưởng tượng của anh rồi...

Khi Kim Taehyung quay lại nhìn Jeon JungKook lần nữa, cậu nhóc đang bực bội xới tung hơn nửa cái vali lên vì không thể nào nhét thêm đồ vào cái vali chật cứng được.

Kim Taehyung nhìn cậu nhóc nhà mình sắp phá tung cái vali, ý cười trong đáy mắt càng đượm hơn. Anh đóng cửa tủ lại, đi tới chỗ cậu: "Để anh."

Jeon JungKook: "Không cần, tôi tự làm được."

Kim Taehyung: "Em mà tự làm thì sẽ xới tung nửa chỗ còn lên lại đấy."

Jeon JungKook hậm hực bỏ tay ra.

Jeon JungKook đã lấy xong đồ cần mang đi, tựa người vào tủ trang sức nhìn Kim Taehyung sắp xếp vali cho mình.

Cậu nhét thế nào cũng không thể nhét thêm đồ vào được, nhưng chỉ với mấy động tác nhanh nhẹn của anh, không chỉ nhét được hết đồ, mà còn thừa mấy chỗ trống nữa.

Jeon JungKook thu dọn xong, nhưng Ji Yoo vẫn chưa đến.

Jeon JungKook nghĩ Kim Taehyung không hề có ý định đi, cũng không đuổi anh về. Cậu ra phòng khách rót cho mình cốc nước, uống xong mới nhớ ra còn chưa mời "khách", bèn hỏi: "Anh uống nước không?"

Kim Taehyung: "Không uống, cảm ơn."

Jeon JungKook đáp "ờ", vẫn rót thêm một cốc nữa rồi đặt trước mặt Kim Taehyung.

Kim Taehyung lại nói: "Cảm ơn."

Cậu không nói gì, ngồi xuống chiếc sofa đối diện anh.

Anh không lên tiếng, cậu cũng không lên tiếng, anh cúi đầu xem điện thoại, cậu làm ra vẻ nghiêm túc xem tivi. Giữa chừng có mấy lần cậu ngẩng đầu lên nhìn anh đang ngồi đối diện, muốn hỏi anh tại sao lại đi quá tốc độ chỉ để đến nhà cậu, nhưng câu hỏi đã đến đầu lưỡi mà không thể thốt ra nổi thành lời.

Âm lượng của tivi rất nhỏ, căn phòng yên tĩnh như tờ, thỉnh thoảng nghe thấy một hai câu quảng cáo.

Không biết đã qua bao lâu, Kim Taehyung đặt di động xuống, ngước mắt lên nhìn Jeon JungKook mấy giây, bỗng nhiên mở miệng: "Jeon Geun."

Jeon JungKook quay đầu lại: "Hả?"

Kim Taehyung: "Em không hỏi tại sao anh tới đây ư?"

Trái tim Jeon JungKook lỡ mất nửa nhịp, cậu ngập ngừng mấy giây, rồi hỏi: "Tại sao anh lại tới đây?"

Kim Taehyung không trả lời, căn phòng lại chìm trong yên lặng.

Jeon JungKook ngẩng đầu nhìn anh. Là anh khơi chuyện trước, sao giờ lại không nói gì? Cậu đang định hỏi thì Kim Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: "Sợ em không vui."

"Sợ em nghĩ nhiều."

"Sợ em sẽ hiểu lầm."

Có những lỗi lầm tuổi trẻ đã mắc phải, đó là vì ở độ tuổi ấy chưa ai trưởng thành. Đến một độ tuổi nhất định, họ sẽ dần dần nhận ra rằng, thể diện thật ra chẳng quan trọng đến thế.

Đầu ngón tay của Jeon JungKook hơi run lên, một lúc sau, cậu mới tiêu hóa được hết hàm ý trong câu nói của anh.

Tuy cậu đã đoán được anh lái xe quá tốc độ đến đây vì sợ cậu không vui, sợ cậu hiểu lầm, nhưng khi được nghe đáp án từ anh, cậu nhận ra mình vẫn bị xao động.

Cậu né tránh ánh mắt của anh, lẩm bẩm: "Có hiểu lầm gì đâu chứ?"

Giọng của cậu rất nhỏ, như đang tự nói với mình, nhưng vẫn bị Kim Taehyung thính tai nghe thấy: "Hiểu lầm anh và họ có mối quan hệ thân thiết."

"Đúng là thân thiết thật, nhưng không phải như em nghĩ."

"Quả thật anh có bạn khác giới, nhưng đối với anh, họ giống như người nhà hơn."

Đúng là Jeon JungKook nghi ngờ anh và người phụ nữ đó có vấn đề, nghe được lời giải thích của anh, cậu như trút được tảng đá lớn, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra sự kỳ lạ, cậu và anh đã chia tay rồi, anh nói với cậu những điều này để làm gì? Lẽ nào anh...

Suy nghĩ này khiến Jeon JungKook giật mình, cậu há hốc miệng: "Tại sao anh phải giải thích với tôi?"

Kim Taehyung nhìn cậu, rồi dời mắt, giây lát sau thì nói: "Anh sợ sau này theo đuổi lại em thì độ khó tăng lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro