Chương 95 : Bức ảnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngủ ngon nhé, thế giới mà anh đang theo đuổi."

__________

Dù cậu và anh mới chia tay hai tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ nghĩ lại cảnh anh đưa cậu về ban nãy, trái tim cậu vẫn đập thình thịch.

Jeon JungKook ấn chặt lồng ngực mình xuống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, một lúc sau, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.

Kim Taehyung quá quyến rũ. Chính vì anh quá quyến rũ, nên anh vừa nguy hiểm vừa chí mạng.

Sáu năm trước vì không thể chống cự lại sức quyến rũ này, cậu đã thử một lần, dù hồi đó cậu đã bảo vệ bản thân mình kín kẽ, dù hồi đó từ lúc bắt đầu ở bên nhau, cậu không ngừng nhắc nhở bản thân rằng sớm muộn gì anh và cậu cũng chia tay, cậu tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng cho đến khi chia tay, cậu vẫn được trải nghiệm sâu sắc thế nào là nguy hiểm chết người.

Thật ra cho đến bây giờ, cậu vẫn không thể nào nghĩ ra, tại sao năm ấy anh nói không cần là không cần cậu nữa.

Jeon JungKook lật chăn xuống giường, cậu đến phòng khách rót một ly rượu, rồi ngồi bệt trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn bên ngoài, dòng suy nghĩ chìm vào sáu năm trước.

.
.
.

Sau khi Goo Nam Nam có số điện thoại của cậu, ngày nào cô ta cũng gửi tin nhắn, dù cậu bận không có thời gian trả lời cô ta, cô ta vẫn kiên trì.

Cô ta biết cách ăn nói, không nóng tính giống như cậu, chỉ cần nói một câu không hợp là bắt đầu nổi điên.

Cô ta gọi cậu là anh Geunie, chia sẻ bí mật với cậu, ngày nào cũng chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, thường xuyên nhắc nhở cậu quay phim phải chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước nóng.

Cô ta hỏi cậu địa chỉ, mùa đông lạnh sẽ gửi cậu túi sưởi; cô ta sẽ nhớ những thông tin cậu vô tình để lộ, sau đó khi cậu về Seoul, sẽ chờ sẵn ở sân bay; khi đi du lịch cô ta cũng sẽ mang quà về cho cậu.

Không ai có thể xa cách và từ chối mãi một người như thế, Jeon JungKook cũng không ngoại lệ, cậu dần dần bắt đầu thân thiết với Goo Nam Nam, dần dần hẹn gặp mặt Goo Nam Nam mỗi lần về Seoul, dần dần không chỉ để Goo Nam Nam bước vào thế giới của cậu, mà còn để cô ta bước vào thế giới của Kim Taehyung, cũng thuận tiện bước vào thế giới của Min Yoongi và Park Jimin.

Ban đầu mỗi lần do Jeon JungKook đưa đi cùng, cô ta mới được gặp đám Kim Taehyung.

Hồi đó tuy cậu chưa diễn vai chính quan trọng gì, nhưng cũng nhận được vai phụ khá ổn trong một bộ phim, có lúc phải ở trong đoàn làm phim hơn nửa tháng mà không được về.

Goo Nam Nam rất được lòng người khác, Park Jimin cũng dây thần kinh thô như cậu, sau khi hai người đó được cậu giới thiệu liền nhanh chóng thân thiết, sau đó nữa, dù cậu không ở Seoul, Goo Nam Nam vẫn có thể theo Park Jimin đến chỗ Kim Taehyung và Min Yoongi.

Jeon JungKook chưa từng nghĩ nhiều, chỉ coi mọi người là bạn bè.

Hồi đó đã có KaKao nhau, mỗi dịp Tết nhất tụ tập, Goo Nam Nam đều tạo một nhóm chat, thêm mọi người vào trong đó. Tụ tập xong, nhóm chat đó cũng không giải tán, hằng ngày Goo Nam Nam sẽ vào nhóm chat nói chuyện.

Hồi đó Jeon JungKook đã khá nổi tiếng, cũng có quản lý và trợ lý riêng, ngày nào cũng bay tới bay lui để chạy sự kiện.

Thỉnh thoảng nhàn rỗi, Jeon JungKook sẽ vào nhóm chat đọc tin nhắn, Kim Taehyung từ trước đến giờ luôn kiệm lời, Min Yoongi và Goo Nam Nam nói nhiều nhất, Park Jimin thì bình thường.

Khoảng thời gian đó cậu không thể về Seoul, chỉ có thể gặp Kim Taehyung qua video chat. Khoảng thời gian đó số lần Goo Nam Nam đi ăn cơm với họ dày đặc, trong đó một tuần thì có bốn ngày họ cùng đi ăn đêm.

Mặc dù vậy, Jeon JungKook vẫn không hề nhận ra chỗ nào bất ổn, mối quan hệ giữa Park Jimin và cậu thân thiết hơn một chút, thỉnh thoảng cậu ấy gọi điện thoại riêng cho cậu, Jeon JungKook cũng không hề cảm thấy là lạ, bởi vậy cậu thật sự không cảm giác được bất cứ mối nguy hiểm nào.

Năm đó đón qua phim xong, ngày hai bảy tháng tám, cũng sắp đến ngày sinh nhật của Jeon JungKook, cuối cùng cậu cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Cậu từ chối khéo lời đề nghị của nhân viên, do đã lâu không gặp bạn trai, cậu lập tức ngồi máy bay ngay trong đêm quay về Seoul.

Cậu muốn tặng cho Kim Taehyung một bất ngờ, nhưng Kim Taehyung lại không ở nhà.

Cậu gọi điện cho anh mới biết robot họ nghiên cứu lại thất bại lần nữa, cả nhóm vẫn còn đang họp. Nghe nói cậu trở về, Kim Taehyung rất vui, nói buổi tối sẽ về, bảo cậu cứ nghỉ ngơi trước.

Jeon JungKook đã ngủ một giấc trên máy bay nên không cảm thấy buồn ngủ, dặn bạn trai nhà mình cứ từ từ không gấp, sau đó gọi cho Park Jimin.

Park Jimin lập tức đồng ý đi ăn với cậu, nhưng khi Jeon JungKook bảo gọi cả Goo Nam Nam đến, giọng nói của Park Jimin ở đầu bên kia lạnh lùng hẳn đi: "Đừng gọi cô ta đến, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Jeon JungKook tưởng rằng giữa Goo Nam Nam và Park Jimin có mâu thuẫn, tình bạn luôn là thế mà, chuyện gì cũng có thể giận dỗi được, song cũng có thể làm hòa rất nhanh, y hệt như trẻ con vậy.

Cậu và Park Jimin hẹn gặp nhau ở một quán lẩu, cậu đến trước nên gọi xong món, vừa cầm đũa nhúng thịt, vừa khuyên cậu trai mãi mới đến là Park Jimin: "Jiminie, cậu và Nam Nam cãi nhau hả? Mọi người đều là bạn, không cần phải..."

Park Jimin không nói gì, cầm chai rượu lên rót một ly, rồi uống một hơi cạn sạch.

Jeon JungKook: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kể với mình đi, nếu là Nam Nam sai, mình sẽ bảo cô ấy xin lỗi cậu."

Park Jimin ngẩng đầu nhìn Jeon JungKook đang nói qua làn khói nghi ngút bốc lên từ nồi lẩu, muốn nói lại thôi.

Jeon JungKook: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không hề giống cậu chút nào..."

Park Jimin lại uống một ly rượu, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc ly thủy tinh trống rỗng một lúc, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Jeon JungKook: "Geunie, cậu hãy thận trọng với Goo Nam Nam."

Jeon JungKook bật cười: "Jiminie, không phải chứ, sao mình phải thận trọng với cô ấy?"

"Mình không chắc có phải do mình nghĩ nhiều không, nhưng mình cảm thấy Goo Nam Nam không phải là dạng người tốt đẹp gì, chắc chắn cô ta không ngây thơ như những gì chúng ta thấy, cô ta tiếp cận cậu, thông qua cậu tiếp cận mình là một chuyện, có điều mình cảm thấy mục đích của cô ta không phải là làm bạn với cậu và mình, mục đích thật sự của cô ta là..."

Park Jimin mím môi, nhìn thẳng vào mắt Jeon JungKook: "...Là Kim đại ca, là tên ngốc Min Yoongi."

Nụ cười bên khóe môi Jeon JungKook dần vụt tắt: "...Jiminie, liệu có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không?"

"Mình cũng hi vọng mình nghĩ nhiều, nhưng hai ngày trước, điện thoại của mình hết pin, lúc dùng điện thoại của Min Yoongi chơi game, đúng lúc gặp Goo Nam Nam trong game, cô ta không chỉ gọi anh Yoongi ngọt xớt, mà còn tặng rất nhiều trang phục cho Min Yoongi..."

Park Jimin ngập ngừng, dường như đang do dự, một lát sau mới nói tiếp: "Ngoài ra, mình còn tìm đọc tin nhắn KaKao giữa cô ta và Min Yoogi, trong lúc mình không hề hay biết, rất nhiều lần cô ta gọi trà chiều cho Min Yoongi, cậu cũng biết tính tên ngốc Min Yoongi đấy, nói nhiều không chịu được, nên hai người đó nói chuyện rôm rả, trong cuộc trò chuyện không chỉ một lần nhắc đến bạn trai nhà cậu."

Jeon JungKook há hốc miệng, không nói được gì.

Park Jimin uống nốt nửa ly rượu: "Còn chuyện này nữa, hôm kia Goo Nam Nam qua đêm ở nhà cậu."

Bàn tay đang cầm đũa của Jeon JungKook hơi run lên, quả trứng cút cậu vừa gắp lại rơi tõm vào trong nồi lẩu, nước lẩu cay nóng bắn vào mu bàn tay cậu, đau đến thấu tim.

Park Jimin nói: "Geunie, không phải mình đang gây chuyện, mình chỉ kể lại những chuyện mình biết cho cậu nghe thôi, trước đây mình cũng tưởng rằng Goo Nam Nam sẽ không giấu mình điều gì, nhưng nói thật, khi nhìn nội dung trò chuyện trong điện thoại của Min Yoongi, mình không sao tin nổi, mình còn phải xác nhận đi xác nhận lại liệu có phải là số KaKao của Goo Nam Nam không."

"Geunie, Goo Nam Nam biết rõ mối quan hệ giữa cậu và Kim đại ca mà còn làm vậy, rõ ràng cô ta không coi cậu là bạn, dạo này cậu bận như thế, phải bay qua bay lại suốt cả ngày, không ở bên cạnh Kim đại ca, mà Goo Nam Nam suốt ngày lởn vởn quanh họ, tục ngữ có một câu không sai, nữ theo đuổi nam chẳng mấy mà thành, mình khuyên cậu nên đề phòng, không thì có lúc bị cuỗm mất cả người lẫn đồ..."

Jeon JungKook lắng nghe Park Jimin nói, từ đầu đến cuối không hề nói gì, nhưng cậu cầm điện thoại lên, mở KaKao ra.

Cậu ấn vào nick của Goo Nam Nam, kéo màn hình xuống, bất giác nhận ra không biết bắt đầu từ khi nào, Goo Nam Nam hình như không còn thân thiết với cậu như trước đây nữa, có lúc hai ba ngày cô ta mới gửi tin nhắn cho cậu một lần.

Khi Jeon JungKook thoát khỏi KaKao, cậu phát hiện Goo Nam Nam đã thay hình đại diện hoạt hình dễ thương của mình sang hình khác.

Có lẽ hình đại diện này không phải là mới thay, chỉ khi cậu ấn vào, hình đại điện đó mới được cập nhật.

Hình đại diện của Goo Nam Nam nhìn đen thui, bị thu nhỏ lại nên không nhìn thấy gì, nhưng khi phóng to ra, Jeon JungKook nhận ra cô ta chụp bóng hình ở trên cửa sổ.

Trong tấm ảnh đó có hai bóng hình, nhìn từ đường nét, Jeon JungKook đoán một cái là của Goo Nam Nam, cái còn lại là của...

"Dựa theo hiểu biết của mình về Kim đại ca, hôm kia Goo Nam Nam qua đêm ở nhà cậu chắc hẳn là một mánh khóe của cô ta, Kim Taehyung và cô ta không xảy ra việc gì cả, nhưng theo mình nghĩ, cậu nên chú ý một chút..."

Park Jimin nói cả ngày trời mới phát hiện Jeon JungKook nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mà không đáp lời mình, cậu ấy liền huơ tay trước mặt cậu: "Nhìn gì thế?"

Jeon JungKook không lên tiếng, cũng không chớp mắt.

Park Jimin đứng lên, tiến đến gần Jeon JungKook.

Cậu ấy nhìn bức ảnh đen thui trên màn hình, không hiểu gì: "Bức ảnh này có gì hay ho à?"

"..."

"Geunie?"

Jeon JungKook hoàn hồn, cậu nhìn Park Jimin, ngập ngừng giây lát rồi giơ tay chỉ vào cái bóng ở góc bên phải: "Đây là... Kim Taehyung nhỉ?"

Ánh mắt Park Jimin chất chứa sự tức giận: "Quả nhiên mình không nghĩ nhiều mà, cô ta chính là đồ tiện nhân 'nunglonmongmanh' sặc mùi 'bích chi'."

Park Jimin mắng đã rồi, thấy Jeon JungKook ngồi đối diện mãi không nói gì, thế là cũng im lặng theo cậu.

Nét mặt của Jeon JungKook lạnh tanh, Park Jimin rất ít khi thấy Jeon JungKook như vậy, nên cảm thấy hơi lo lắng, một lúc lâu sau cậu ấy lên tiếng: "Geunie, cậu đừng nghĩ linh tinh, không chừng Goo Nam Nam nghĩ chắc chắn cậu sẽ nổi điên khi nhìn thấy cảnh này nên mới cố ý làm thế, hòng làm cậu và Kim đại ca xích mích, nhân cơ hội đó chia rẽ các cậu."

"Thật đấy, Geunie, tuy mình cũng rất bực, nhưng mình nghĩ vẫn phải làm rõ đầu cua tai nheo thế nào đã, không thể bị lừa được!"

"Nhất là không được tức giận, khi mất lý trí nhất định không được cãi nhau, vì lúc đó sẽ ăn nói không suy nghĩ, rất dễ làm tổn thương đến người khác, cũng làm tổn thương đến tình cảm."

"Hơn nữa, nếu Goo Nam Nam thật sự coi cậu là bạn, cậu tức giận là đáng lắm, nhưng nếu cô ta không coi cậu là bạn, cậu tức giận chỉ tổ hại thân, cô ta không xứng để cậu tức giận."

Một tiếng ăn lẩu mà Jeon JungKook cảm thấy thật nhạt nhẽo, nhưng trong suốt một tiếng ấy, Park Jimin hết lời khuyên nhủ cậu..

Park Jimin lo lắng cho cậu, còn cùng cậu về khu Garden, trước khi về nhà mình, Park Jimin không quên dặn Jeon JungKook phải giữ bình tĩnh, nói chuyện rõ ràng với Kim Taehyung trước đã.

Jeon JungKook về đến nhà, Kim Taehyung vẫn chưa về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro