Chương 97 : Về Daegu cùng anh nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung: "Anh có cần phải đồng ý không?"

Jeon JungKook đi mấy bước về phía trước, giọng nói rất lạnh nhạt: "Tùy anh thôi."

Ánh mắt Kim Taehyung trở nên lạnh lùng, anh im lặng đi theo Jeon JungKook.

Đường phố vào đêm rất yên tĩnh, chỉ có con mèo hoang nhảy trên đường, khi đi qua mặt hai người, nó kêu một tiếng "meo" rất nhỏ.

Kim Taehyung nhìn con mèo lẩn vào trong lùm cỏ, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ không cam tâm: "Anh đồng ý rồi."

Jeon JungKook đáp "ừ".

Kim Taehyung: "Dù gì cô ta cũng đã mời anh nhiều lần, nếu cứ tiếp tục ngó lơ thì bất lịch sự quá."

Jeon JungKook lại đáp "ừ".

Kim Taehyung như đánh phải bịch bông, chẳng dùng bao nhiêu sức, nhưng lại làm lòng anh càng thêm ngột ngạt hơn.

Sau đó Kim Taehyung không nói thêm gì, Jeon JungKook cũng giữ im lặng.

Về đến nhà, Kim Taehyung vứt chìa khóa lên tủ giày bên cạnh, rồi thay giày, vào phòng ngủ.

Jeon JungKook đứng ở cửa một lát mới vào phòng khách, cậu ngồi xuống sofa, không bao lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, cậu nhìn về phía cánh cửa với ánh mắt mong chờ, nhưng Kim Taehyung đi thẳng vào nhà vệ sinh mà không nhìn cậu lấy một lần.

Tắm rửa xong, ra khỏi nhà vệ sinh, Kim Taehyung vẫn không nhìn cậu.

Jeon JungKook nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ chính vừa đóng lại lần nữa, mím môi quay về phòng ngủ phụ của mình.

Sau khi yêu Kim Taehyung, chỉ cần cậu về khu chung cư Garden, anh và cậu nhất định sẽ ngủ cùng nhau, tối hôm đó là lần đầu tiên họ phân phòng ngủ.

Cũng tối hôm đó, Jeon JungKook không thể nào ngủ được, cứ nhắm mắt vào là nằm mơ. Nói là mơ, nhưng thật ra cũng không phải.

Cậu biết đó là chuyện đã thật sự xảy ra, chỉ là nhân vật chính trong những chuyện đó không phải là cậu, mà là mẹ cậu.

Cậu biết mình có bố, nhưng hồi bé cậu rất hiếm khi được gặp bố, có khi nửa năm, cũng có khi một năm mới được gặp một lần.

Bắt đầu từ lúc cậu có trí nhớ, xung quanh cậu chỉ có bà nội và mẹ.

Cậu không biết bố mình làm gì, chỉ biết con người xa lạ mà mình gọi là bố ấy rất giàu có, mỗi tháng sẽ cử lái xe đến đưa cho họ rất nhiều thứ, sở dĩ mẹ ở lại đây vì bà nội không muốn rời đi.

Hồi cậu học lớp hai, bà nội qua đời, sau khi bà nội mất, mẹ cũng không còn mục đích để tiếp tục ở lại dưới quê, vả lại bà cũng muốn cho cậu sớm được hưởng nền giáo dục tốt hơn, nên đề nghị muốn chuyển đến sống với bố.

Ban đầu bố vin vào đủ loại lý do để từ chối mẹ, sau đó mẹ phát hiện ra điều bất thường, bắt đầu cãi nhau với bố qua điện thoại, cậu nhớ có khoảng thời gian gần một tháng, hễ về nhà làm bài tập là cậu nghe thấy tiếng mẹ giận dữ chất vấn bố hoặc tiếng cúp điện thoại thật mạnh.

Sau đó Jeon JungKook được nghỉ hè, mẹ thu dọn hành lý cả đêm, nói đưa cậu đến chỗ bố cậu.

Sau đó nữa, cậu và mẹ nhìn thấy Lee SooKi và Jeon Ha Yoon.

Trong ấn tượng của Jeon JungKook, mẹ cậu là một người rất dễ tính, rất ít khi nổi giận, nhưng khoảng thời gian đó, dường như mẹ đã biến thành một người khác, không thể kiểm soát được cảm xúc, thường xuyên khóc lóc, làm ầm lên, bà không còn vẻ ung dung, tao nhã như trước đây, thay vào đó là sự điên rồ cuồng loạn.

Ban đầu Jeon Geon còn cảm thấy hổ thẹn, xin lỗi mẹ cậu, còn chủ động nhận lỗi, cầu xin mẹ cậu tha thứ, nhưng lâu dần, sự kiên nhẫn của Jeon Geon đã bị bào mòn sạch sẽ, ông ta bắt đầu cảm thấy mẹ ngang ngược vô lý, toàn gây chuyện vô cớ.

Cậu nhớ có một lần họ cãi nhau rất to, đến nỗi mọi đồ đạc trong khách sạn đều bị đập vỡ hết, cũng chính hôm đó Jeon Geon đề nghị ly hôn với mẹ cậu.

Cậu chưa bao giờ thấy mẹ mình đáng sợ như vậy, bà như biến thành một ác ma mang theo lòng thù hận đến cực điểm, nhìn chằm chằm Jeon Geon mà nói: "Ông đừng mơ đến chuyện ly hôn, trừ phi tôi chết."

Một khi người đàn ông đã hết kiên nhẫn thì còn nhẫn tâm hơn cả đàn bà, ngày hôm sau Jeon Geon sắp xếp luật sư đến bàn chuyện ly hôn, vì mẹ cậu không chịu phối hợp, cuối cùng luật sư đề nghị làm thủ tục tố tụng, khởi kiện ly hôn đơn phương.

Mẹ cậu muốn gặp Jeon Geon, Jeon Geon lại muốn trốn bà, điều này quá dễ.

Mẹ cậu còn không buồn tìm cả luật sư, đối mặt với luật sư mà Jeon Geon sắp xếp, từ đầu đến cuối bà chỉ giận dữ nhiếc móc, ban đầu là tôi không thể ly hôn được, rồi sau đó chỉ có một câu, muốn ly hôn trừ phi tôi chết.

Cậu thật sự cảm thấy mẹ rất đáng thương, bà cam tâm tình nguyện từ thành phố lớn chạy về vùng quê hẻo lánh để chăm sóc cho bố mẹ chồng tám năm, trong suốt thời gian mang thai không những không có chồng ở bên, mà ngay cả hôm sinh nở cũng chỉ có một thân một mình bà ở trong bệnh viện, nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì chồng bà giấu bà có gia đình mới ở bên ngoài.

Nhưng hồi đó cậu chưa đến tám tuổi, ngoài cảm thấy mẹ đáng thương và bố làm sai ra, cậu cũng chẳng làm được gì, rất nhiều tối cậu vào nhà vệ sinh đều thấy mẹ chưa ngủ, lủi thủi ngồi khóc một mình, miệng lẩm bẩm không muốn ly hôn.

Sau đó bà phải dựa vào thuốc ngủ mới cố gắng chợp mắt được một lát.

Hồi ấy, đã có một khoảng thời gian dài, mẹ cậu không quan tâm cậu có ăn no hay không, có mặc ấm hay không.

Jeon JungKook không muốn ở lại đây nữa, cậu muốn về quê, dù không có bố, chỉ có mẹ thôi cũng được, cậu cũng không muốn ở lại nơi này, cậu nói với mẹ, mẹ con mình về đi, con không cần bố nữa.

Không biết có phải do tác dụng của nước mắt Jeon JungKook hay không, mà mẹ cậu thật sự đã đồng ý đưa cậu đi.

Chiều hôm đó, mẹ lại gọi một cuộc điện thoại cho Jeon Geon, song ông ta không nhận, có lẽ do quá muốn thoát khỏi mẹ cậu, ông ta bắt đầu dùng tiền ép bà ký vào đơn ly hôn.

Hôm ấy, mẹ cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh nói sẽ suy nghĩ, hôm sau sẽ cho ông ta câu trả lời.

Sau đó... mẹ cậu không có ngày hôm sau.

Bà đồng ý với cậu, ngày hôm sau sẽ đưa cậu về quê. Bà nói với Jeon Geon, ngày hôm sau sẽ cho ông ta câu trả lời.

Nhưng dù là cậu hay Jeon Geon, đều không chờ được ngày hôm sau. Mãi mãi không thể chờ được ngày hôm sau của mẹ cậu.

Jeon JungKook mê man cả đêm, giật mình tỉnh giấc khỏi khung cảnh mẹ cậu nằm trong bồn tắm đầy máu.

Buổi trưa ngày hôm sau, khi cậu đi đánh răng rửa mặt, cửa phòng ngủ chính vẫn đóng kín, cậu tưởng Kim Taehyung vẫn chưa dậy, khi gọi đồ ăn bên ngoài, cậu cũng gọi cho anh một phần.

Đến khi đồ ăn của anh nguội cả, cậu mới biết Kim Taehyung đã ra ngoài từ sớm, cậu cũng không biết anh đi đâu, ngồi ở nhà chờ anh đến mười giờ tối mới thấy anh về.

Cậu tưởng rằng suốt cả ngày cả tối hôm qua anh đều không vui, hôm nay sẽ bình thường trở lại, nhưng Kim Taehyung vẫn không nói gì với cậu, anh coi cậu như không hề tồn tại và về thẳng phòng ngủ chính giống hệt tối qua.

Jeon JungKook không hiểu rốt cuộc nguyên nhân do đâu, rõ ràng anh và cậu vẫn bình thường, tại sao chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã thành thế này?

Cậu thừa nhận một phần nguyên nhân do mình, cậu luôn giữ thái độ tiêu cực với tình cảm này, cậu chưa bao giờ nghĩ đến tương lai, không phải là chưa nghĩ đến, mà là không dám nghĩ đến.

Ngay cả khi đồng ý hẹn hò với Kim Taehyung, trong lòng cậu cũng nghĩ, dù một ngày nào đó họ chia tay, anh đẹp trai như thế, lại đối xử tốt với cậu, cậu cũng không tính là thiệt.

Thật ra cậu cũng muốn hỏi rốt cuộc giữa Goo Nam Nam và anh đã xảy ra chuyện gì, tại sao tối hôm đó anh lại đưa Goo Nam Nam về nhà chúng ta.

Cậu muốn hỏi, anh đồng ý kết bạn KaKao với Goo Nam Nam có phải vì thích Goo Nam Nam không? Hoặc là có một chút rung động với Goo Nam Nam?

Nhưng chỉ dừng lại ở "muốn" mà thôi, cậu không hề có hành động gì.

Cậu từng thấy cảnh mẹ mình khóc lóc, làm ầm lên, đòi tự tử vì đàn ông, khi ấy bà thảm hại, điên cuồng, không thể chấp nhận nổi.

Sau đó thì sao? Sau đó bà tự ép mình đến phát điên, đổi lại là sự ghê tởm và ghét bỏ ngày một sâu sắc, cùng với nét mặt chỉ muốn giải thoát ngay lập tức của người đàn ông đó.

Nên cậu không hỏi, cũng không dám hỏi.

Cậu sợ mình sẽ nhận được một đáp án đáng sợ, cậu sợ không biết phải đối diện với cục diện đó như thế nào, cậu không muốn cãi nhau, chỉ vì cậu đã nhìn thấy cảnh cãi nhau của Jeon Geon và mẹ trong suốt thời gian dài, nên từ tận trong đáy lòng cậu rất phản cảm cảnh hai người cãi nhau, cậu cảm thấy cãi vã chẳng có ý nghĩa gì, nếu hai người thật sự không còn tình cảm, cứ cãi nhau mãi, đến cuối cùng cũng không thể lấy lại được tình cảm ban đầu.

Cũng có lẽ ngoài sợ ra, cậu còn đang chờ, chờ Kim Taehyung chủ động nói với cậu, chờ Kim Taehyung nhanh chóng cắt đứt với Goo Nam Nam như trước đây anh đã làm với những cô gái khác, sau đó cậu sẽ cười anh không có phong độ, anh sẽ trả lời, bạn trai nhỏ anh nói đúng lắm, lần sau anh sẽ làm thế.

Cậu không hỏi, Kim Taehyung cũng không nói, anh và cậu cứ chiến tranh lạnh như thế.

Tuy họ không nói chuyện, nhưng lại âm thầm so hơn thua trong vô hình, hai người không ai chịu nhường ai, ai cũng muốn thăm dò đối phương đến cùng, cũng muốn đối phương đi trước một bước, mượn cớ đó để chứng minh người kia đang để ý đến mình.

Cuộc gặp gỡ giữa anh và cậu dù kịch tính hơn nữa, cuộc sống của họ dù đẹp đẽ hơn nữa, cuối cùng vẫn không tránh khỏi hiện thực.

Họ trở thành đôi tình nhân bình thường không thể bình thường hơn trong hàng vạn người ngoài kia, họ đều lo được lo mất, đa nghi như Tào Tháo.

Cậu chỉ có sáu ngày nghỉ, bốn ngày trong sáu ngày đó họ trong tình trạng chiến tranh lạnh.

Ngày cuối cùng là sinh nhật cậu, tám giờ sáng ngày hôm sau, sau ngày sinh nhật cậu, cậu phải bay đến Chuncheon ghi hình chương trình.

Buổi tối trước hôm sinh nhật cậu, cậu do dự gửi một tin nhắn cho Kim Taehyung, hỏi anh ngày mai có thể cùng cậu ăn bữa cơm được không?

Mười hai giờ đêm, giây phút sinh nhật sắp đến, cậu cứ nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác để chờ tin nhắn chúc mừng của anh. Cậu nhận được rất nhiều tin nhắn, nhận được rất nhiều cuộc gọi, nhưng không thấy tin nhắn hay cuộc gọi của người mà cậu vẫn luôn chờ.

Khi ấy cậu cảm thấy mình và Kim Taehyung đã không còn gì cứu vãn, nhưng cậu không muốn nói chia tay trước, cậu muốn anh là người tỏ tình trước, thì cũng là người đề nghị chia tay trước, nếu anh không nói, vậy anh và cậu có lẽ vẫn có thể làm hòa được...

Hôm sinh nhật cậu, Jeon JungKook chán chường nằm trong phòng ngủ phụ đến hai giờ chiều mới buồn bã mở cửa ra.

Cậu định ra ngoài, nhưng dưới chân bị chặn lại, cậu cúi đầu xuống thì nhìn thấy một chiếc hộp.

Một mặt của chiếc hộp đó trong suốt, bên trong có một chú thỏ nhỏ được xếp bằng hoa tươi.

Bên trên chiếc hộp dán một tờ giấy, trên đó viết một câu: Sinh nhật vui vẻ, bạn trai bé nhỏ.

Chỉ tám chữ đơn giản, nhưng làm tâm trạng cậu lập tức trở nên tốt hơn.

Goo Nam Nam là thá gì, kết bạn KaKao là thá gì, chiến tranh lạnh là thá gì. Giây phút ấy đều không đáng nhắc đến.

Sợi dây căng chặt giữa anh và cậu trong nháy mắt biến mất, cậu chạy vào phòng ngủ phụ, cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh.

"Đói quá à."

"Bạn trai bé nhỏ của anh còn chưa ăn sáng và ăn trưa, đói sắp chết rồi!"

Kim Taehyung nhanh chóng gửi tin nhắn lại: "Anh đang họp."

Cậu vừa đọc xong tin nhắn này thì tin nhắn tiếp theo của anh cũng đến: "Muốn ăn gì? Anh gọi cho em."

Jeon JungKook ấn điện thoại, gõ một hàng dài những thứ muốn ăn, sau khi gõ xong, cậu lại bổ sung thêm câu nữa: "Vậy ăn mì sợi dưới nhà đi."

Kim Taehyung gọi đồ ăn cho cậu xong liền gửi cho cậu một tấm ảnh chụp màn hình, sau đó gửi thêm một tin nhắn nữa: "Buổi tối về nhà, anh sẽ nấu cho em món em thích."

Sáu giờ tối, Kim Taehyung xách túi lớn túi nhỏ từ siêu thị về nhà.

Nghe thấy tiếng động, Jeon JungKook lập tức chạy từ phòng ngủ phụ ra, ngoan ngoãn đến cửa giúp anh lấy dép lê.

Kim Taehyung bật cười thành tiếng, đặt chiếc túi trong tay xuống đất, thay dép xong liền bế bổng cậu lên, đặt cậu lên tủ giày, sau đó dùng tay giữ đầu cậu lại, hơi ngửa đầu lên trao cho cậu nụ hôn nồng nàn.

Khi anh hôn cậu, cậu mở mắt nhìn xuống dưới, trông thấy yết hầu nhô lên của anh, bàn tay đang đặt trên vai Kim Taehyung đột nhiên nắm chặt áo phông của anh, trái tim cậu cũng ngứa ngáy đến nỗi run lên.

Kim Taehyung nấu một mâm cơm tươm tất, đều là món cậu thích ăn, ăn cơm xong, anh đi rửa bát, cậu đi tắm rửa.

Lúc Jeon JungKook ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc anh đang tắt điện phòng bếp, cậu chỉ nhà vệ sinh phía sau anh, nói một câu mà không hề suy nghĩ: "Anh mau đi tắm đi, em đi làm ấm chăn cho anh."

Không biết do câu nói ấy làm anh ngứa ngáy, hay do mấy ngày qua họ chiến tranh lạnh, tối hôm đó Kim Taehyung rất "quá đáng".

Nửa cái mạng của Jeon JungKook suýt nữa chết trong tay anh, mỗi lần cậu tưởng anh sắp kết thúc, tưởng anh cuối cùng cũng chịu tha cho cậu, anh lại chuẩn bị một đợt tấn công mới, càng về sau anh càng được đằng chân lân đằng đầu, đến lần cuối cùng, anh hôn cậu như muốn hút hết không khí, dùng răng cắn cậu thật mạnh.

Cậu nhớ mình còn phải ghi hình chương trình, liền rụt cổ lại, nũng nịu nhắc nhở anh: "Đừng mạnh quá, sẽ để lại dấu đấy."

Anh cười, song cũng không dùng sức quá mạnh, môi kề sát vào da thịt cậu: "Ừ, anh sẽ nhẹ hơn."

Sau đó anh nhẹ hơn thật, nhẹ đến nỗi làm cậu... muốn chết.

Sau khi kết thúc, hai chân của Jeon JungKook đều bủn rủn, cậu chui vào trong lòng anh, thỉnh thoảng người còn run lên nhè nhẹ, anh khẽ cười hỏi: "Vẫn chưa hồi sức à?"

Cậu không trả lời, vùi cả gương mặt đỏ ửng vào lòng anh.

Anh ôm cậu thật chặt, ngón tay nghịch tóc cậu, khi cậu lim dim buồn ngủ, anh cúi đầu hôn lên trán cậu: "Jeon Geun?"

"Ừm?"

"Về Daegu cùng anh nhé?"

Cơn buồn ngủ bay mất một nửa, Jeon JungKook đờ đẫn mất nửa phút, rồi ngẩng đầu.

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, nói tiếp: "Sắp tới sinh nhật ông nội anh, chúng mình cùng về đón sinh nhật với ông nhé. Hôm đó cũng để em gặp người nhà anh luôn."

Gặp người nhà anh... Jeon JungKook đương nhiên hiểu câu này nghĩa là gì.

Khi yêu Kim Taehyung, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng bây giờ khi anh nhắc đến chuyện này, cậu không còn khó chịu với việc kết hôn như trước đây.

Cậu hỏi theo bản năng: "Sao đột ngột thế?"

"Không đột ngột, anh đã nghĩ rất lâu rồi..." Kim Taehyung nhích về phía cuối giường, để khuôn mặt mình đối diện với khuôn mặt Jeon JungKook: "Anh muốn lấy em từ rất lâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro