Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tôi có biết một người, pháp sư kia có vẻ khá trẻ nhưng lại cực kì tài giỏi, cậu ta ở Gwangju-han...]

[Chúc cậu may mắn!]

...

Chuyến tàu cập bến tại Gwangju-han đúng như lời cậu bạn của Taehyung đã chỉ dẫn, bây giờ anh chỉ cần đi theo địa chỉ mà cậu ta đã gửi trước đó thôi, là có thể tới nơi rồi.

Nơi đây cũng khá vắng vẻ, có lẽ vẫn chưa ai biết đến nơi này nhiều, dù nó vẫn còn nằm trong khu vực của thủ đô Seoul. Anh đi dọc theo bậc thang trong khu rừng để lên được trên đỉnh của con đường, hì hục một khoảng đường dài để có thể tìm thấy được căn nhà nằm tại trung tâm của khu rừng.

Nó được thiết kế theo phong cách truyền thống của người thời Joseon lúc bấy giờ, cây cối um tùm bao quanh bức tường thành gợi cho cảm giác thoáng đãng, nhưng theo Taehyung quan sát thì thấy không khí xung quanh vẫn có gì đó một chút lạnh lẽo...

Anh nuốt nước bọt lấy hết can đảm đứng trước cửa nhà gõ 3 tiếng.

'Cộc cộc cộc'

"Cho hỏi, nơi đây có phải là nhà của pháp sư Jeon Jungkook không ạ?" Anh hỏi vọng vào.

Đợi lúc sau bên kia mới có phản ứng, họ mở toang hai bên cửa mời anh vào, Taehyung cũng gật đầu chào lại hai người rồi im lặng đi theo cả hai.

Họ dắt anh vào sảnh chính của căn nhà rồi mời anh dùng trà, trong lúc đó lại có thêm người xuất hiện, là một người đàn ông có vẻ khá đứng tuổi, ông ta cúi gập người chào đúng lễ nghi rồi cung kính nói:

"Ngài có hẹn trước với ngài Jeon hay chưa?"

"Tôi chưa. Thật ngại quá, tôi là được một người bạn chỉ đến, không rõ quy tắc cho lắm, mong ông bỏ qua cho." Anh cười nhẹ nhanh trí đáp.

"Thì ra là ngài được chỉ đến đây, thế thì phiền ngài đợi tôi thêm chốc lát, để tôi truyền lời cho ngài ấy, xem như thế nào sẽ trả lời ngay cho ngài." Nói rồi ông lui đi vào dãy phòng sâu hun hút đằng kia.

Chỉ còn mình anh và căn phòng khách im ắng, anh lại nuốt nước bọt.

Đợi cả mười phút sau, người đàn ông kia mới xuất hiện trở lại, ông nhàn nhạt cười nhìn anh nói:

"Mời ngài theo tôi." Ông chắp hai tay trước bụng bỏ đi trước.

Anh cũng vội vàng theo sau.

Đi đến một căn phòng cuối dãy, ông khẽ kêu:

"Thưa chủ nhân, tôi đã đưa ngài ấy đến rồi."

Bên trong có tiếng khẽ đáp lại: "Vào đi."

Đoạn, ông kéo cửa ra rồi bước sang một bên mời anh vào, Taehyung cười gật đầu cảm ơn, nhẹ nhàng lướt qua người ông vào trong.

Tiếng cánh cửa kéo lại, mọi khung cảnh lại im ắng hệt như khi nãy anh ở sảnh chính vậy. Trước mặt anh giờ đây là một thiếu niên trong bộ y phục trắng tinh khiết, mái tóc dài đen nhánh được cậu buộc gọn đặt trên vai, điểm nhấn rõ rệt là một chiếc bông tai đỏ, đang ngồi nghiêm nghị đọc một quyển sách cổ.

Anh ngẩn người trước khung cảnh quá hữu tình này, quên mất giọng nói đang gọi mình đằng kia.

"Đã nhìn đủ hay chưa?" Cậu bình thản vừa nhìn sách vừa nói.

"A...tôi xin lỗi, là tôi thất lễ rồi." Anh giật mình lắp bắp cúi đầu nói.

Người thiếu niên này không ngờ lại chính là người anh tình cờ gặp hôm đi xem ở buổi triển lãm, đây có phải gọi là cái duyên hay không?

"Xung quanh anh đang có một luồng tà khí toả ra vô cùng nồng nặc, vui lòng đừng lại gần tôi, có gì cứ đứng tại đấy nói thôi." Jungkook không cần quan sát gì thêm cũng có thể nhận ra tà khí bu quanh chàng trai này nhiều cỡ nào.

Taehyung khẽ rùng mình khi nghe câu nói có luồng tà khí đang đi theo anh, bảo sao cứ thấy có chút gì đó nặng nề.

"Từ hôm tôi đi xem triển lãm trở về, không hiểu sao cứ mơ thấy những giấc mơ kì lạ, nó lặp đi lặp lại nhiều lần còn muốn giết cả tôi, không những vậy, vì hàng loạt chuyện đó mà cơ thể tôi dường như đang cạn kiệt hết sức lực, liệu ngài có biện pháp gì hay không?" Anh lấy lại bình tĩnh kể rành mạch những chuyện mình gặp vài ngày qua.

Nó thật sự khiến anh vô cùng mệt mỏi, cơ thể rũ rượi không còn sức sống, đến luận án cũng bỏ dở từ hôm ấy.

"Có vẻ ma nữ kia khá thích anh, mạn phép hỏi, bộ anh khiến con gái người ta chết vì tình à?" Cậu ngước mắt nhìn anh, rồi khẽ nhếch miệng cười.

"H-hả? Tôi...tôi còn chưa từng...c-có người yêu...làm sao...mà phản bội ai cơ chứ?" Anh trả lời trong lúng túng đến độ lời nói cũng bị cà lăm cả lên.

Jungkook bật cười:

"Tôi đùa thôi mà, đừng căng thẳng thế...hừm để tôi xem, có vẻ là nợ tình của kiếp trước. Đúng là loài người, yêu rồi hận, hận rồi lại yêu." Cậu đứng dậy đi đến gần một chút quan sát ấn đường của Taehyung rồi nói tiếp.

"Đã đen xì thế này rồi, có lẽ cần phải diệt trừ gấp thôi." Jungkook nhoẻn miệng cười đầy tự tin, như việc này không là vấn đề gì đối với cậu vậy.

Nói xong thì cậu cũng quay trở lại bàn đọc sách của mình, nhẹ nhàng ngồi xuống xếp bằng hai chân, tay cầm lên quyển sách, mắt chăm chú vào từng con chữ.

Anh hoang mang nhìn theo mọi động tác của người kia, rồi nhanh chóng hỏi:

"Gấp là chừng nào thế thưa ngài Jeon?"

"Là tối nay. Anh cứ ở lại đây, thuộc hạ của tôi sẽ chăm sóc cho anh, chuẩn bị tinh thần cho tối nay anh cùng tôi lập trận pháp."

Anh trợn mắt, vừa lo sợ vừa cảm kích làm sao.

"Cảm ơn ngài Jeon đã giúp đỡ." Anh cúi người thành kính nói với cậu.

Cậu liếc mắt nhìn anh một cái, miệng khẽ nhếch lên.

"Quản gia Wang, mau chuẩn bị đồ dùng cho khách." Cậu nói lớn tiếng ra bên ngoài cánh cửa kia.

Chỉ trong một giây, cửa gỗ được kéo ra, người đàn ông cũng nhanh nhẹn đáp:

"Vâng thưa ngài Jeon, phiền ngài theo tôi qua phòng ngủ dành cho khách ạ." Quản gia từ tốn mời anh đi trước rồi mới ra bên ngoài sau. Lúc đi còn không quên ngoảnh đầu lại cúi đầu chào chủ nhân của mình.

Đứng trước cửa phòng cho khách, ông Wang mời anh đi vào bên trong, lúc này ông mới nhìn anh cười nhẹ nói:

"Đồ dùng lát nữa sẽ có người mang tới cho ngài, vào lúc 5 giờ chiều ngài Jeon sẽ dùng bữa, mong ngài cũng tranh thủ để kịp giờ ăn nhé." Nói rồi ông chào anh xong bản thân tự đi ra kéo cửa lại.

Tiếng bước chân nhè nhẹ dần khuất tiếng, anh mới thở ra một hơi.

Mọi thứ quá theo lễ nghi, khiến anh vô cùng khó thở, cứ tưởng mình lạc vào thời Joseon rồi chứ, nhưng mà bây giờ chỉ mới 2 giờ chiều mà thôi vẫn còn 3 tiếng để tới giờ ăn.

Sáng sớm anh phải thức dậy tìm theo địa chỉ nơi này, bây giờ xong xuôi anh thật sự rất buồn ngủ, không để suy nghĩ thêm, anh nằm xuống sàn trực tiếp vào giấc ngủ trưa.

Trong mơ Taehyung lại thấy thiếu nữ ấy, nàng ngồi bó gối bên trong góc phòng anh đang nằm, nghe thấy tiếng khóc thút thít anh muốn cử động thân thể nhưng vẫn như mọi khi, mọi thứ đều bất lực.

"Chàng muốn diệt trừ ta ư?"

"Cô là hiểu lầm rồi, tôi không phải Hwang Do Il của cô, cho nên cô đừng theo tôi nữa!" Anh lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình.

Nàng nghe thấy liền ngóc đầu dậy nhìn anh, ánh mắt căm phẫn đầy huyết lệ đang không ngừng chảy dài, nàng gằn giọng hỏi lại:

"Chàng là muốn phủ nhận?"

Nàng trườn người bò lại từng bước đến chỗ Taehyung đang nằm, quỷ quyệt nói:

"Hwang Do Il! Ta nói cho chàng biết, đời này kiếp này ta phải có được chàng, đừng mong chàng sẽ thoát khỏi được ta, nghe rõ chưa? Đã nghe rõ hay chưa... Hahaha..."

Tiếng cười vọng vang khắp căn phòng, anh không ngừng lẩm bẩm trong miệng một cách tuyệt vọng: "Không, không, tôi không muốn, cô đi đi, mau đi đi..!"

"Ngài mau tỉnh lại đi ạ, ngài Kim, ngài bình tĩnh lại đi!"

Trong cơn mơ màng anh nghe thấy tiếng gọi của quản gia Wang, muốn vùng vẫy thoát khỏi giọng cười man rợ ấy, nhưng sao vẫn cứ một lúc càng đắm chìm vào không thể ra.

Jungkook thong thả đi đến xem tình hình của anh, thấy Taehyung khổ sở vùng vẫy, trán cũng đã đổ đầy mồ hôi hột, cậu khẽ nói:

"Trông anh ta khổ sở chưa kìa."

"Thưa ngài, chúng ta nên giúp ngài ấy tỉnh dậy." Quản gia lo lắng nói.

"Ông thật là tốt bụng quá rồi đấy...thôi được, lần này thôi nhá?" Cậu cáu kỉnh lấy trong áo ra một lá bùa, khẽ vẽ vời lên một dấu ấn trên đó rồi dán vào trán của Taehyung lẩm bẩm thần chú:

"Linh hồn nào còn đang la cà, mau mau nhập về thể xác!"

Đúng một giây sau câu lệnh, anh thở mạnh ra một hơi rồi mở mắt tỉnh dậy, lồng ngực phập phồng vì sợ hãi, anh hoang mang nhìn quản gia Wang và cả pháp sư Jeon đều đang ở đây.

"S-sao lại...?" Anh yếu ớt chống tay ngồi dậy nhìn cả hai.

Jungkook hững hờ đáp:

"Bây giờ là 6 giờ chiều, anh đã làm lỡ giờ ăn của tôi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro