[TAEKOOK #3] Chờ em lớn nhé được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanni không ngủ được, cô ghé người vào bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên biển.

Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tiếng sóng biển lại càng đẹp hơn.

Từng hồi từng hồi, giai điệu muôn đời chẳng hề thayđổi.
Taehyung  đang đứng trên chòi quan sát làm bằng gỗ nói chuyện phiếm với bố anh. Khi thì anh nói chuyện, khi thì anh im lặng, trán anh luôn luôn nhăn lại rất sâu.

Khi anh thấy Jungkook từ xa xa khập khiễng bước tới, ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu thẳm.

Vài phút sau, tiếng bước chân chồng chéo nhau vang lên, Hanni bước ra ngoài phòng ngủ, vừa lúc nghe thấy Jungkook nói:"Anh cũng không phải ba em, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

"Nếu như anh mặc kệ em thì còn có thể quản được em nữa hả?" Tiếng Taehyung  vang lên sát phía sau.

"Ôi, may mắn là một năm anh chỉ trở về có hai lần, nếu không thì em đã sớm bị anh dồn ép đến chết mất rồi!"

Sau khi tiếng mở của cùng tiếng đóng cửa chấm dứt, tiếng nói chuyện của hai người đã chuyển sang phòng kế bên.

"Em sao lại bị như thế này?" Giọng nói của anh có chút cáu kỉnh: "Làm sao chân lại bị thương?"

"Cùng bạn đi leo núi không cẩn thận bị ngã."

"Bạn? Là Suho à?"

"..."

Suho? Nghe có vẻ như là tên của con trai. Jungkook cũng không trả lời lại, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.

"Anh Tae, phiền anh đi ra ngoài một tý, em muốn đi tắm!"

"Phòng tắm của em không phải là có cửa sao?"

"Nhỡ thú tính của anh bộc phát chạy vọt vào thì làm sao?"

"Em có thể khóa cửa."

"Đóng cửa rồi bị anh tìm cách phá!"

"..."

Hanni mệt mỏi ngã xuống chiếc ghế sofa trong phòng đọc sách. Cô dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của hai người, nhưng càng lúc cô lại càng mơ màng hơn. Lại thêm hệ thống cách âm giữa hai căn phòng sao lại kém đến như vậy?

Hanni day day thái dương đang đau nhức, trong đầu cô được lấp đầy bởi rất nhiều câu hỏi, chật đến mức đầu sắp nổ tung.

Căn phòng anh bên cạnh yên lặng được một lúc thì có tiếng nước chảy vang lên, phảng phất nghe như tiếng tắm rửa.

"Vừa rồi có phải anh cùng chú Sihuyk nói về chuyện chị Hanni không?" Jungkook  hỏi, tiếng cô bé có chút nghe không được rõ.

"Ừ."

"Chú Sihuyk nói sao?"

"Ông ấy nói ông ấy tôn trọng ý kiến của anh, chuyện tình cảm... để anh tự mình lựa chọn."

"À..." Một câu "À" của jungkook  được cô bé hơi kéo dài.

"Vì sao em muốn anh mang bạn gái về nhà?" Taehyung  hỏi một vấn đề mà Hanni chẳng ngờ tới.

Câu trả lời của  lại càng bất ngờ hơn nữa."Em không hề!"

"Bố anh nói là em nói cho ông ấy biết là anh có bạn gái..."

"Vâng! Là em nói đó!"

"Vì sao em lại phải nói như vậy!"

"..."

"Jungkook ?"

Tiếng nước chảy ngừng lại. Tiếng nói của Jungkook  vẫn lúc có lúc không như trước: "Em không chống đỡ nổi nữa..."

"Anh hiểu rồi." Thanh âm của Taehyung  chan chứa sự khoan dung cùng với thấu hiểu: "Anh sẽ giúp em giải quyết."

Sắc trời chiều dần dần tối, thủy triều vẫn đều đặn lên xuống.

Tâm tình Hanni từ từ tỉnh táo lại trong tiếng thủy triều.

Sắp đến giờ ăn cơm, anh gọi Hanni xuống ăn

Khi gần ăn xong, anh lặng lẽ đưa tay đặt lên lưng cô, lòng bàn tay của anh rất lạnh. Cô ngẩng đầu, giả vờ mỉm cười ngọt ngào với anh, khóe mắt thoáng liếc qua bố mẹ của Taehyung , rồi lại nhìn qua Jungkook , vẻ mặt cô hơi có chút bất đắc dĩ.

Jungkook  xem ra quả thật là rất tham ăn, cúi đầu ăn rất tích cực, chỉ là cô bé ăn có hai miếng thịt bò.

...

Ăn cơm xong, bố mẹ của Taehyung  đi dạo bên bờ biển, mẹ của anh ôm lấy cánh tay của bố anh, cơ thể dựa sát vào ông, vết chân lồng vào nhau trên cát kéo dài rất xa, rất xa...

Jungkook ngồi trên ghế sofa ôm điều khiển từ xa chăm chú dõi theo trận thi đấu bóng đá, lúc xem cảm xúc rất sôi trào,  không hề có chút không tự nhiên với tư cách làm khách ở nhà người khác.

Anh cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofa xem TV. Hanni nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đặt bên sườn, cơ thể nhẹ nhàng ngả sát vào người anh. Vai anh rất rộng, rất ấm...

Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party tốt nghiệp của anh, ngày đó cô uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vườn trường, cô dựa trên vai anh nghẹn ngào. "Em rất lạnh! Anh ôm em một chút có được không? Một lần thôi cũng được ..."

Anh lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên trên người cô rồi một mình rời đi.

Nhớ lại đêm hôm đó, cô lại cảm thấy hơi lạnh, dựa càng sát vào người anh. "Em rất lạnh."

Lần này anh cuối cùng cũng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy của cô.

"Anh theo em lên tầng nghỉ ngơi đi." Cô nói thật nhỏ.

"Được."
Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Hanni  lặng lẽ quay đầu lại.

Trên TV, Raul lại vừa ghi thêm một bàn, ghi 2 điểm cho đội nhà. Jungkook  hoàn toàn không hề có hưng phấn như lần đầu tiên, cô lấy hai tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV trên chiếc chân nhỏ tinh tế trắng bệch có một vết xước, đã được bôi thuốc nhưng vẫn còn rớm máu.
Nhìn mà thấy đau lòng. Anh đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn album từ bên trong, mở ra trang thứ hai từ dưới lên, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, trên mặt mơ hồ hiện lên nỗi thất vọng.

Cho dù cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua, vẫn thấy rõ bức ảnh kia.

Đó là bức ảnh mà anh và Jungkook  chụp chung.

Trên bàn có một chiếc bánh gateaux cắm 14 cây nến,dưới nền sáng mờ ảo, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Jungkook ...

Jungkook  trong ảnh mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, trên tóc cài một chiếc kẹp màu vàng, nụ cười trên mặt cô bé tràn đầy ngọt ngào lại vừa thoáng có chút rụt rè...

Cô có loại cảm giác như đôi mắt bị bức ảnh đâm thủng, nước mắt đong đầy nơi vành mắt. Cô cuối cùng cũng tin được lời Jungkook nói, người mà anh không đề cập tới là người mà anh quan tâm nhất.

"Vì sao anh lại muốn dẫn em tới Australia?"

"Anh tưởng rằng em phải hỏi từ hôm qua chứ."anh nhìn cô, con ngươi đen càng lúc càng phẳng lặng: "Chúng ta kết hôn đi."

Cô thường xuyên nghe được những lời này của anh từ trong mơ, sau khi tỉnh thì lại cảm thấy mất mát vô cùng, ngày hôm nay cô nghe thấy những lời này trong hiện thực, càng mất mát hơn so với trong mơ.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được rơi không ngừng, "Anh căn bản không yêu em mà."

"Em là người phụ nữ thích hợp nhất với anh. Anh đã 27 tuổi rồi, đã qua cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi tình yêu, anh muốn có một gia đình, muốn có một người vợ hiểu anh."

Nghe được những lời nói như vậy, tâm tình của cô lại càng thêm kích động: "Vì sao lại là em? Vì sao không phải là Jungkook ?"

Taehyung  chợt nở nụ cười, phảng phất như đang cười như một người ngốc nghếch.

"Jungkook  là em gái của anh, ở trong mắt anh, cô ấy mãi mãi luôn là một đứa trẻ con!"

"Trẻ con?" Giọng nói của anh chân thành đến như vậy, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao. "Thật vậy ư?"

Anh thoáng nhìn qua quyển album trong tay, cười cười nói: "Trước kia mỗi lần trở về đều phát hiện ra một bức ảnh mới của Jungkook trong cuốn album, thế nhưng từ khi cô bé 14 tuổi... cô ấy không hề để lộ ra thêm một bức ảnh nào. Bởi vì cô ấy gặp được Suho tại quán bar."

"Cô ấy yêu Suho ư?"

"Suho là nhóm trưởng của một ban nhạc, anh đã từng nghe anh ta hát, u buồn mà thâm tình."

"Thế về sau thì sao?"

Anh nhìn về phía biển rộng, tâm tư theo biển khơi mà dậy sóng, hồi tưởng về quá khứ: " Bố Jungkook  sai người đánh Suho, muốnanh ta từ bỏ hy vọng với Mạt Mạt, thế nhưng tình cảm của Jungkook với Suho vô cùng kiên định... Đấy là lần đầu tiên anh thấy Jungkook  tức giận, cô ấy hét to với Bố cô ấy : Bố là bố của con mà, bố có thể cho con tự mình quyết định không? Bố sai rồi! Ngoại trừ bản thân con, không ai có thể quyết định được tương lai con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook