Chương 7: Chúng sinh đều là cây cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời của editor: Nói về tên chương một chút, mình đã get được cái ý nghĩa này rồi =)). Nghĩa là ba chương vừa rồi tức là 4, 5, 6 nó là chỉ sự thay đổi trong cuộc đời của Điền Chính Quốc, cụ thể là việc bắt đầu phải gả về nhà của Kim tổng. Nhưng toàn bộ cái đấy thì nó vẫn nằm gói gọn trong vế trước "Chúng sinh đều là cây cỏ". Mình thì mình đọc qt đến chương 8 mấy rồi, mình cũng quên quên nhớ nhớ thôi =)), mình đoán là đến lúc Kim tổng và Quốc Quốc gặp nhau ở nhà thì mới chính thức đổi thành "Chỉ có người mới là thanh sơn." Cảm ơn mọi người đã đọc mấy dòng suy luận này =)), giúp mọi người dễ nắm bắt mạch ý hơn thôi UwU, nào cùng đón đọc chương truyện dài nhất đời edit của tui !! Gần 10k chữ =)).

Tình hình là chương này Kim tổng rất ngứa đòn, nên đoạn nào Kim tổng ngứa đòn thì chị em ngừng đọc tát cho hắn một phát nhé!

_________________________

"Không, không có gì."

Dì Lý chỉ coi là cậu không tiện nói, mỉm cười: "Thật ra cậu cũng không cần nghĩ nhiều, Kim tiên sinh khoảng thời gian này rất bận, chờ đến khi rảnh rỗi nhất định sẽ về nhà bồi thường cậu thật tốt."

Điền Chính Quốc lén lút ở trong lòng nghĩ, hắn vẫn nên, vẫn nên bận hơn một chút, đừng về nhà thì càng tốt.

Nghe nói Kim Thái Hanh là một người rất hung ác, lại nghiêm túc, nhất định sẽ không thích kiểu người động nhẹ một chút liền muốn khóc. Nhưng cậu trời sinh đáng yêu, khi còn bé luyện vũ đạo, kéo gân đau quá cũng sẽ khóc lên.

Loại bản năng này cậu căn bản không nhịn được, có lúc rõ ràng đã tự nhủ với mình không được khóc, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn là kéo nhau rơi xuống.

Điền Chính Quốc hai tay đan vào nhau, cẩn thận từng li từng tí lấy hết dũng khí hỏi dì Lý, "Kim tiên sinh có ghét người khác khóc không ạ?"

"Tiên sinh tương đối ưa thích những người gọn gàng, dày kinh nghiệm, như là cô Ninh vậy, còn có Mục tiên sinh. Nhưng mà dì cũng chưa từng thấy có người nào dám khóc trước mắt tiên sinh, làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc không tự chủ lại nghĩ đến thanh âm nghiêm khắc mang theo ý cười trong điện thoại kia, tim bỗng nhiên lại đập loạn.

Thanh âm kia mỗi lần phát ra đều giống như tiếng trung hồ cầm*, trầm ổn vô cùng, không hề giống giọng nói còn mang hơi sữa của cậu.

*Trung hồ cầm (cello): Cùng họ với violin (vĩ cầm).

Điền Chính Quốc nằm nhoài trên bàn ăn đã thu dọn xong, cả người mệt mỏi không có tinh thần, dì Lý cười bảo cậu đến ghế sa lông ngồi.

Cậu vừa đi trong đầu lại nhớ tới lời của Trình luật sư, Kim tiên sinh rất nổi tiếng, trên tạp chí kinh tế và tài chính đều có tài liệu của hắn, nếu như ngài muốn biết có thể tự đi tìm hiểu.

Cậu co chân làm ổ trên sa lông, nhìn bóng lưng dì Lý bận đến bận đi, tự mình làm nhiều lần công tác tư tưởng mới mở phần tìm kiếm, cẩn thận gõ ba chữ Kim Thái Hanh. Thời điểm ấn vào nút tìm kiếm, không gian xung quanh căng thẳng như ngừng lại, sau đó lại ngay lập tức trợn to mắt.

! ! !

Hắn lớn lên không xấu một chút nào!

Điền Chính Quốc không dám tin đưa tay dụi dụi hai mắt, lại kéo xuống đi xem tên người trong ảnh. Người trong ảnh này thật sự là Kim Thái Hanh sao?

Hắn không chỉ không già nua xấu xí, trái lại còn cực kỳ anh tuấn.

Mắt hẹp dài mà đen, mang theo một độ cung sắc bén, ánh mắt hơi lướt qua camera, giống như là... Chụp trộm bị hắn phát hiện.

Điền Chính Quốc bị hắn "nhìn" đến lòng phát hoảng, không dám nhìn lại nữa, vội vàng đem tắt tìm kiếm, che lại mặt của hắn, không cho hô hấp tiếp tục hỗn loạn.

Trong hình, Kim Thái Hanh mặt mày ác liệt, tuy rằng bộ dáng so với trong mộng kia hoàn toàn khác nhau nhưng thoạt nhìn vẫn thật là độc ác.

Dì Lý thu thập xong đồ, lại rửa một ít hoa quả đưa cho cậu, rồi hỏi cậu buổi tối muốn ăn cái gì, tiên sinh không ở nhà cần gì cứ tìm dì.

Điền Chính Quốc nói không cần, mãi đến lúc dì Lý đi rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cha ruột Điền Chính Quốc bởi vì giết lầm người mà vào trại giam, Dương Cần gánh vác món nợ khổng lồ cùng bao lời phê phán, nhục mạ. Phải mang theo Điền Chính Quốc trốn Đông nấp Tây, gian nan sống qua ngày, mỗi ngày đều đi sớm về muộn làm công nhưng vẫn không ứng phó được món nợ này.

Từ khi còn bé cậu đã có gương mặt rất xinh đẹp, những người kia bảo Dương Cần có thể bán cậu để bớt một phần nợ, Dương Cần nói cái gì cũng không chịu, cùng đường tuyệt lộ đành phải gả cho Phùng Ngọc Sinh lúc đó đang coi trọng dung mạo của bà.

Kết quả gả cho lão rồi cuộc sống của bà cũng không thoải mái hơn là bao, bà "mắc nợ" Phùng Ngọc Sinh, ở cái gia đình này không có quyền lên tiếng, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, tận lực cho Điền Chính Quốc sống khá hơn một chút.

Dương Cần vẫn nói với cậu, cậu không lanh lợi bằng người khác, ở chung với người khác thì bớt nói một chút, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở trong phòng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cậu không thông minh bù lại được cái nghe lời, nhưng mà việc gì cũng có hai mặt. Dương Cần vốn là chỉ hy vọng cậu ngoan ngoãn, kết quả cậu bị bắt nạt ở trường cũng yên lặng chịu đựng, chưa bao giờ nói cho bà, sợ bà lo lắng.

Điền Chính Quốc thật ra cũng không hiểu lắm hôn nhân phân phối* này, e rằng còn có thể bài xích chuyện này hơn cả Kim Thái Hanh, chỉ là không biết nên mới không thể phản kháng mà thôi.

*Hôn nhân phân phối: Hôn nhân do cục quản lý gen phân phối.

Từ nhỏ Dương Cần luôn dạy cậu phải ngoan, liền tạo cho cậu một tiềm thức, ngoan, nghe lời sẽ không làm người khác tức giận.

Điền Chính Quốc thu hồi điện thoại, yên lặng quyết định ở trong lòng, cậu nhất định sẽ ngoan, sẽ nghe lời.

**

"Này, nghĩ gì thế?"

Điền Chính Quốc phục hồi tinh thần, phát hiện là Chu Tố.

Chu Tố là beta, xem như là bạn bè duy nhất của Điền Chính Quốc, làm người rất thẳng thắn, tuy rằng bình thường luôn biến mình trở thành tên thiếu niên bất lương thoạt nhìn đã thấy không tốt đẹp gì, nhưng kỳ thực tâm địa rất tốt.

"Nhìn cậu ngây ra nửa ngày rồi đó, làm sao, thằng ngốc Khương Phi kia lại tìm cậu?" Chu Tố vừa nói lại muốn xắn tay áo, lập tức bị Điền Chính Quốc kéo lại, khẽ lắc đầu: "Không có."

Chu Tố ngồi xuống, cánh tay lẫm lẫm liệt liệt khoát lên trên bả vai Điền Chính Quốc, nghiêng người dựa vào bàn nói: "Tớ đoán thằng đó sẽ không tìm cậu sớm như vậy. Một tên Alpha mà bị tớ đánh đến lăn lộn dưới đất kêu cha gọi mẹ, thằng đó chính là lão oa tử ngậm vỏ trai - chỉ nghe thấy tiếng vang trong miệng.*"

*Dựa vào ngữ cảnh có thể hiểu là "Thùng rỗng kêu to".

Điền Chính Quốc mỗi lần đều bị những câu nói bỏ lửng này của Chu Tố chọc cười. Trời sinh Điền Chính Quốc mỗi lần mỉm cười mắt đều cong như trăng khuyết, cộng thêm lúm đồng tiền nhàn nhạt liền cả người đều là một vị ngọt.

Chu Tố thấy mục đích đã đạt được, liền thu tay về giả bộ che ngực: "Ôi ôi, Điền mỹ nhân, cậu đừng cười như thế với tớ, tớ chết mất thôi, mau cứu tớ với."

Điền Chính Quốc dừng cười, ho nhẹ một tiếng lúc này mới phát hiện trên tay Chu Tố thật sự có vết thương mới nhíu mày hỏi: "Cậu thực sự đã đánh hắn?"

"Đúng vậy, tớ nói không phải chứ Khương Phi cứ quấn lấy cậu, chỉ là 1 Alpha còn tưởng mình ghê gớm, ỷ vào có tin tức tố khớp với cậu 87% liền muốn trêu chọc cậu, cũng không tự đem nước tiểu tẩy rửa mình một cái, thằng đó nghĩ nó xứng sao? Thùng rỗng kêu to -- 87% đã là ghê gớm? Nói không chắc sau này còn có người khớp với cậu đến 99% đó."

Điền Chính Quốc ngón tay cứng đờ, ánh mắt lập tức tối sầm.

Chu Tố phát hiện khác thường, đẩy cậu một chút, "Cậu sao vậy?"

"Chu Tố." Điền Chính Quốc cắn môi, ở trong lòng nghĩ tới nghĩ lui đến mấy lần mới cẩn thận nhìn Chu Tố hỏi: "Tớ nó với cậu một bí mật, cậu không được nói cho người khác được không?"

Chu Tố vỗ ngực một cái, "Ok luôn, cho dù cậu bảo tớ cút đi tớ cũng sẽ không nói ra ngoài, cậu nói đi."

"Tớ kết hôn rồi."

"Ha, Cậu lại đọc nhiều báo chí quá rồi -- còn muốn dùng mấy trò này lừa quỷ." Chu Tố ôm bụng cười rộ lên, không đợi Điền Chính Quốc giải thích liền lại gần thấp giọng nói: "Điền mỹ nhân, có muốn đốt vàng mã luôn không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương thoạt nhìn giá trị không hề nhỏ.

"Cái này... Tớ... Không phải chứ, sao lại không nghe nói hả, chờ đã, các cậu không làm hôn lễ?" Chu Tố nhìn vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cậu, cuối cùng cũng đi vào đúng trọng điểm, "Dì cứ để cậu bị gả đi như vậy sao?"

Chuyện này quá mức phức tạp, Điền Chính Quốc không biết giải thích như thế nào đành gật đầu một cái.

Chu Tố cảm thấy đầu mình đột nhiên ong ong, đưa tay vỗ nhẹ vài cái còn hỏi: "Người kia là ai?"

"Kim Thái Hanh."

"Mẹ nó ai? Kim Thái Hanh?!"

Chu Tố một tiếng gọi ra, toàn bộ phòng học đều liếc mắt đến, vội vàng nhỏ giọng lại: "Xong rồi, người này tớ đánh không lại, nếu hắn có bắt nạt cậu, tớ cũng không có biện pháp."

Điền Chính Quốc khẽ cau mày: "Cậu cũng biết hắn sao?"

Chu Tố nói: "Không quen, chỉ là nghe qua, anh của tớ làm việc trong công ty của họ, có một lần hắn đến thị sát công ty, đem người phụ trách dạy bảo đến phát khóc, ngay sau đó lại tăng lương tháng ấy lên 3%, quá thần bí mà."

Điền Chính Quốc càng nghe càng trầm xuống, Chu Tố lại giống như đả thông kinh mạch, ánh mắt sáng ngời nói: "A a a! Bồ Tát ban hồng thủy xuống -- tuyệt vời a!"

"Cái gì?"

Chu Tố chống cằm, híp mắt nói: "Lần sau nếu Khương Phi còn quấn lấy cậu, cậu liền đem tên chồng cậu đập vào mặt nó, bảo đảm dọa đến cháu trai nó cũng đái ra quần."

Điền Chính Quốc khẽ day day môi, lắc đầu nói: "Anh ấy hình như không muốn để mọi người biết về hôn sự này."

**

"Kim tổng, chuyện ngài tự mình quyết định kết hôn Kim lão đã biết."

Kim Thái Hanh ngón tay day day thái dương, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Ninh Lam cân nhắc một chút, cô chỉ biết là quan hệ giữa Kim Thái Hanh và cha mẹ khá lạnh nhạt, cũng không biết rõ nội tình, chỉ coi là do hai bên không môn đăng hộ đối nên mới nhìn Điền Chính Quốc không vừa mắt.

Cũng đúng, loại nhà giàu mới nổi như Phùng Ngọc Sinh, thấy tiền liền sáng mắt làm sao xứng với người nắm quyền Kim thị nền móng vững chắc.

Kim Thái Hanh hơi mở cửa sổ, hơi lạnh mang theo một vài hạt mưa nhỏ đáp trên mặt hắn, đột nhiên đánh gãy Ninh Lam đang báo cáo, nói: "Đi đến trường đại học trước."

Ninh Lam: "Đến thăm phu nhân sao ạ?"

Kim Thái Hanh đầu ngón tay hơi ngừng lại, "Điền Chính Quốc cũng học ở đại học Bình Thành?"

Ninh Lam trong lòng lặng lẽ khinh thường, anh còn muốn xem thường vợ mình thêm chút nào nữa không?

"Hóa ra là ngài chưa xem xong tư liệu hả, phu nhân là học sinh mới đặc biệt trúng tuyển, do Chu lão tự mình ký tên."

"Tuyển chọn đặc cách?"

Ninh Lam nói: "Đúng ạ, bởi vì phu nhân có thành tích văn hóa thật sự... có chút không quá tốt, mà về khía cạnh khiêu vũ lại phi thường thiên tư ( giỏi, có năng khiếu), cho nên liền đặc cách tuyển chọn cậu ấy."

Kim Thái Hanh bỗng nhớ tới eo nhỏ mềm mại cùng gương mặt rụt rè đầy sợ hãi kia, vô ý thức vuốt đầu ngón tay nói: "May mắn là được tuyển chọn trước, không thì sau này sẽ có tin đồn cậu ấy thổi gió bên gối* người thân hiệu trưởng mới có thể vào. Chu lão ánh mắt cũng không tệ lắm."

*Thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy là chỉ một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số việc.

Ninh Lam vừa nghe thấy liền yên lặng lườm một cái.

Hiệu trưởng đại học Bình Thành bây giờ tên là Chu Tĩnh Mẫn, là cậu của hắn.

Chu gia là một thư hương thế gia, cần kiệm giản dị, nề nếp đối với bất kỳ dòng tộc nào đều nghiêm khắc hơn. Cố tình lại lòi ra một Chu Uyển Dung đi làm tiểu tam, còn tại lúc chưa xác định rõ thân phận sinh ra Kim Thái Hanh, liền bị Chu gia đuổi ra khỏi cửa.

Chu Tĩnh Mẫn hiền lành, tuy rằng không ủng hộ việc làm của em gái mình nhưng đối với người cháu ngoại này lại sinh ra thương tiếc.

So với Chu Uyển Dung, Kim Thái Hanh cùng Chu Tĩnh Mẫn còn giống phụ tử hơn.

Kim Thái Hanh không đánh rắn động cỏ, một xe lái ba người đi vào, để tài xế và Ninh Lam chờ ở cửa, tự mình đi vào.

Đại học Bình Thành là một trường đại học có bề dày lịch sử, bóng cây rậm rạp, kiến trúc đều là tường trắng cùng ngói lớn, đi ở bên trong luôn có thể làm cho người ta bất giác mà bình tĩnh lại.

Hắn tốt nghiệp đại học Bình Thành nhiều năm, chân ướt chân ráo tiếp quản Kim thị sắp sụp đổ, chưa từng trở về đây một lần vì không muốn bị người khác vây xem cùng nịnh hót.

"Này, bài khiêu vũ kia cậu tập đến đâu rồi, ngày kỉ niệm thành lập trường hôm đó có không ít đạo diễn rồi sản xuất phim gì gì đó đến xem đó. Cậu có muốn nhảy vào vòng giải trí không a."

Điền Chính Quốc nói: "Tớ không muốn vào vòng giải trí, cậu biết, tớ..."

Chu Tố không thích nghe cậu nói cái này, ôm lấy vai cậu kéo một cái, giả vờ tức giận nói: "Này, không cho nhắc đến chuyện đó, cậu cũng đã chữa hết rồi, hướng nội không phải là một loại bệnh, đừng nghe những kẻ ngu ngốc kia nói, biết không hả."

"Ừm." Điền Chính Quốc bị chọc cười, hai xoáy nhỏ bên má lại nhàn nhạt hiện lên, mặt mày cong cong lộ ra một luồng vị ngọt, hiển nhiên là đã quen cái loại "thân thiết" này.

Kim Thái Hanh nhìn hai người đi càng ngày càng xa, nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt. Xem ra vợ nhỏ này của hắn cũng không ngoan như tưởng tượng a.

Phòng khiêu vũ to lớn chỉ có một người.

Điền Chính Quốc mặc một bộ trang phục biểu diễn rộng rãi, trôi chảy làm động tác. Cả người nhẹ nhàng xoay tròn, hạ eo, đem toàn bộ lực chú ý đặt trên động tác.

Có một lần cậu luyện vũ trong phòng khiêu vũ ở nhà, Phùng Ngọc Sinh uống say trở về đè cậu lên mặt gương, tay đặt trên bộ vũ phục bó sát, tiếng nói mang theo nồng nặc mùi rượu: "Thứ dâm tiện, đứng ở cửa nhìn em hơn nửa ngày rồi, muốn câu dẫn anh đây à?"

Điền Chính Quốc bị lão dọa sợ, liều mạng giãy dụa nhưng đều vô ích vì Alpha trời sinh khỏe mạnh. Dương Cần lên lầu gọi bọn xuống ăn cơm vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Giới hạn của Dương Cần chính là Điền Chính Quốc. Bà có thể chịu đựng chính mình oan ức cũng không cho phép người khác bắt nạt cậu. Lần đầu rùm beng một trận với Phùng Ngọc Sinh, lão tự biết mình đuối lý, chỉ có thể áy náy nói mình uống nhiều.

Từ đó về sau, Điền Chính Quốc không dám ở nhà khiêu vũ nữa, cũng không ai biết sau khi ký giấy kết hôn cậu đã mất ngủ như thế nào.

Cậu rất sợ Kim Thái Hanh sẽ giống như Phùng Ngọc Sinh, dùng một miệng đầy mùi rượu đến bên tai cậu, nói cậu tiểu tao hóa. Thật hy vọng Kim Thái Hanh mãi mãi đừng về nhà, đem sự việc hắn cưới mình quên đi là tốt rồi.

**

Kim Thái Hanh đứng ở sau cửa, khoảng cách so với vừa nãy cũng gần hơn mà nhìn vợ nhỏ mình chưa từng gặp mặt.

Cậu thoạt nhìn như là vị thành niên, xương tay nhỏ nhắn có thể dư sức bọc lấy, cả người chỗ nào cũng toát ra cảm giác yếu đuối chưa từng trải qua sự đời, mà thời điểm khiêu vũ lại vô cùng tập trung, tựa như phát sáng.

Quần áo trên người khá rộng vẫn nhìn ra vòng eo nho nhỏ, rất mềm, hai chân thẳng tắp thon dài, gò má trắng nõn bên trên phảng phất có một tầng mồ hôi.

Trong không khí còn có nhàn nhạt hương sữa, Kim Thái Hanh ánh mắt phút chốc tối lại, người này ngay cả khống chế tin tức tố cũng không biết? Nhảy một bản cũng đều có thể phóng ra! Đến cùng là có chút nào tự giác của một Omega hay không!

Đây là chỉ có một mình, nếu như nơi này còn có khán giả, cậu ta không biết sẽ nguy hiểm đến cỡ nào sao?

Kim Thái Hanh vừa nghĩ, trên người liền không tự chủ được tức giận, có một loại điệu bộ sơn vũ dục lai*, thoáng cái liền đem không khí phòng khiêu vũ ép xuống mấy độ.

*Sơn vũ dục lai: Gió thổi mưa giông trước cơn giông bão.

Điền Chính Quốc là Omega, còn cộng thêm độ khớp tin tức tố quá cao, mẫn cảm cảm nhận được một luồng áp bức, theo phản xạ dừng động tác, quay đầu lại.

! ! !

Cậu kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Kim Thái Hanh nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh kia, bên mũi đồng thời lan tràn một cỗ tin tức tố vị sữa, mang theo sợ hãi.

"Làm sao không nhảy nữa?"

Điền Chính Quốc không biết làm sao chết chân tại chỗ, muốn lễ phép cười với hắn một cái nhưng lại không cười nổi, nửa ngày chỉ làm ra một cái mặt cực kỳ khó coi, phảng phất như đang khóc mà miễn cưỡng cười lên.

Kim Thái Hanh nhìn ra cậu sợ sệt, cố ý hỏi: "Biết tôi sao?"

Điền Chính Quốc gian nan gật đầu.

"Thật sự nghe Trình luật sự đi tìm kiếm sao? Đã thấy được cái gì?"

Điền Chính Quốc không dám nói chính mình ngoài tin tài chính và kinh tế còn xem rất nhiều tin bên lề, tỉ mỉ viết về đời sống tình cảm của hắn.

Cậu có chút xấu hổ cúi đầu, "Cái gì cũng... không.... Tôi..."

Bên trong phòng khiêu vũ tràn ngập mùi tin tức tố, Kim Thái Hanh vốn chỉ dựa vào cửa, nhìn cậu ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng khó nói hết, căng thẳng không nhịn được muốn chạy trốn, vừa nãy tại chỗ ngoặt kia không phải để người ta sờ đầu rất tự nhiên hay sao.

Điền Chính Quốc nhìn hắn đẩy cửa, áo bành tô tối màu ủi phẳng phiu thẳng tắp khoác trên vai, theo động tác của hắn mà khẽ lay động, cả người đều lộ ra một luồng áp bức khiến cậu không thể chạy trốn.

Kim Thái Hanh nhìn chóp mũi cậu có mồ hôi, hai má cũng hiện ra một vệt đỏ ửng. Kết quả đi tới mới phát hiện phòng khiêu vũ không mở máy điều hòa không khí, cụp mắt nhìn cậu để chân trần sau đó mới liếc nhìn Điền Chính Quốc.

"Không lạnh sao?"

Điền Chính Quốc không thể tránh được lùi lại, lưng đã chạm vào lan can gương, "Không, không, hắt xì..."

Kim Thái Hanh một tay đem áo khoác trên vai cởi ra khoác lên vai cậu, cúc áo lạnh ngắt kề sát trên gáy, theo phản xạ mà run rẩy, "Lạnh."

Kim Thái Hanh thu tay về, tiện đường lau một chút mồ hôi trên mũi cậu, thấp giọng hỏi: "Ngày đó tại sao cúp điện thoại của tôi?"

Điền Chính Quốc chấn kinh ngẩng đầu lên, lập tức cúi đầu, lại bị hắn bóp cằm.

"Quốc Quốc."

Tay kia trên cằm rõ ràng có chút lạnh, Điền Chính Quốc lại cảm thấy nóng bỏng, đốt đến cậu khó thở, lại không thể chạy thoát, chỉ có thể để cho hắn bóp lấy cằm.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, không cách nào khác phải kiễng chân lên, miệng không tự chủ được mà theo hô hấp khép mở, đầu lưỡi đỏ tươi rơi vào trong mắt Kim Thái Hanh, muốn nói lại thôi.

"Là Ục Ục."

"Ục Ục?"

Điền Chính Quốc nói: "Là mèo của tôi... nó tên là Ục Ục."

Kim Thái Hanh trầm mặc nửa giây, nói: "Lần sau tìm cái cớ hay hơn một chút."

Điền Chính Quốc vội vã lắc đầu, lại bị hắn nắm cằm không nhúc nhích được, sợ hắn tức giận, cuống quýt giải thích, "Tôi.. tôi không nói dối, thật đó."

"Thật sao?"

Điền Chính Quốc không xác định được là hắn có ý gì, nhẹ nhàng chớp mắt, "Thật, anh tin tưởng tôi, tin tưởng tôi không có... nói dối."

Kim Thái Hanh tựa hồ vừa tiến lên liền phát hiện, đứa nhỏ này lúc nói chuyện rất bé lại không rành mạch, vừa căng thẳng liền đứt quãng, phải dựa vào hắn đẩy theo mới có thể nói ra lời muốn nói.

Âm thanh rất run, vai cũng tinh tế mà run rẩy, tất cả những thứ này đều chứng tỏ một chuyện.

Kim Thái Hanh nói: "Cậu sợ tôi?"

Điền Chính Quốc theo bản năng muốn gật đầu, nhưng cảm giác nếu như nói hắn sẽ không cao hứng liền đơn giản cắn môi không nói lời nào.

Quả nhiên không nói dối.

Kim Thái Hanh thả lỏng tay, phát hiện cậu vừa bị buông ra liền lùi về phía sau hai bước, đầu ngón tay trắng nõn siết chặt lấy áo khoác của hắn, vành mắt đỏ chót phảng phất như đang nhẫn nại cái gì.

"Cậu sợ tôi sẽ chạm vào cậu, sẽ đánh dấu cậu, hay là sợ cái gì?"

Kim Thái Hanh đứng trước mặt cậu, chặn lại ánh sáng, dùng bóng đêm đem cả người cậu gói lại, vừa khớp không còn chỗ trốn.

Điền Chính Quốc lúc này mới phát hiện, Kim Thái Hanh căn bản không cần cầm roi, cũng không cần trông già nua xấu xí như trong mộng kia cũng đủ dọa cậu sợ.

Kim Thái Hanh hơi cúi người, ghé vào tai cậu: "Tôi không thích những người nói dối, nói thật, sợ tôi không?"

Điền Chính Quốc không dám động, tùy ý để hô hấp hắn nhiễu loạn bên tai mình, không tự chủ siết chặt lấy vạt áo khoác, cẩn thận từng li từng tí gật đầu.

Kim Thái Hanh không nghĩ tới cậu sẽ ngoan ngoãn thừa nhận, không khỏi kinh ngạc, thế mà lại có đứa nhỏ ngoan tới như vậy, hỏi cái gì đáp cái đấy.

Bởi vì mím môi mà áp ra hai cái lúm đồng tiền, trên chóp mũi còn bốc lên mồ hôi, phảng phất như mỗi tế bào đều tranh nhau tỏa tin tức tố ra bên ngoài.

Nếu như không phải trong tư liệu chứng minh cậu ngu ngốc, Kim Thái Hanh thậm chí sẽ cho rằng cậu là đang dùng độ khớp 99% kia ra để câu dẫn mình.

"Tin tức tố của cậu sắp lấp đầy cái phòng khiêu vũ này."

Lời nó vừa dứt, Điền Chính Quốc ngay lập tức hay tay bưng kín tuyến thể, mặt mũi kinh hãi trắng bệch.

"Tôi đáng sợ như thế sao?"

Điền Chính Quốc bị hắn sờ vào vành tai, hô hấp run rên, hai cánh môi cũng căng thẳng mím chặt lại, vành mắt như một cái túi sắp không đựng nổi nước mà muốn tràn ra, nhưng lại không dám tràn ra.

Kim Thái Hanh nhìn thấy vành tai cậu đỏ như tích huyết, đưa tay xoa nhẹ, đem sợ hãi của cậu sâu thêm một tầng, "Nếu như tôi không đồng ý ly hôn, cả đời này cậu cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi, hiểu chưa?"

Điền Chính Quốc trừng lớn mắt, bật thốt lên: "Không..."

"Đùa cậu thôi." Kim Thái Hanh buông tay ra, sắc mặt trở nên hơi lạnh lùng, "Tôi đã đáp ứng không đánh dấu cậu thì sẽ không chạm vào cậu, cậu chỉ là thay đổi chỗ ở, không cần sợ tôi như vậy. Nhiều nhất là ba năm, cậu có thể ly hôn với tôi, theo đuổi hạnh phúc của mình."

Điền Chính Quốc nhìn sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, còn có bóng lưng chậm rãi rời đi, hoảng hốt suy đoán có phải là hắn tức giận hay không.

Cậu rõ ràng đã rất cẩn thận, nếu như cậu vừa nãy không nó lời nào hoặc là thông minh hơn một chút là tốt rồi.

**

Tại biệt thự lưng chừng núi, thời tiết này không có tiếng chim kêu, chỉ làm trầm lắng.

Điền Chính Quốc tựa hồ như chờ ở phòng khiêu vũ đến thời khắc cuối cùng, thay quần áo xong nhìn thoáng qua áo khoác Kim Thái Hanh. Hít sâu một hơi, đi tới ôm lên.

Áo khoác ấm áp phẳng phiu, sờ cũng rất mềm mại, còn mang theo một luồng tin tức tố như có như không. Không giống với vị sữa ngọt của cậu mà là một loại rượu nào đó rất nồng đậm, còn bỏ thêm một khối đá, hơi có chút lạnh lẽo.

Điền Chính Quốc nhìn mình mặc áo khoác thật dày, cẩn thận ôm áo khoác của hắn. Về đến nhà trước tiên ngó bốn phía tìm Thanh Thương không thấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đem cặp sách để xuống, dì Lý vừa vặn bưng đồ ăn đi ra, mặt mày hớn hở nói: "Phu nhân về rồi đấy à, rửa tay xong là có thể xuống ăn cơm."

Điền Chính Quốc đổi giày, nhìn trên giá để giày có một đôi giày nam, thời điểm sáng sớm hôm nay ra khỏi nhà còn chưa có, vậy nhất định là của Kim Thái Hanh.

"Phu nhân, tiên sinh đang ở trong thư phòng." Dì Lý âm thanh từ trong phòng bếp truyền ra, giọng có chút lớn, "Cậu chuẩn bị đi lên đấy à, giúp dì gọi tiên sinh xuống ăn cơm nhé? Dì còn nồi canh đang nấu sợ không kịp gọi."

Điền Chính Quốc muốn cự tuyệt, nhưng lời nói lại kẹt ở đầu lưỡi như thế nào cũng không nói ra được, không thể làm gì khác hơn là "Vâng" một tiếng.

Cậu về phòng cất đồ trước, làm công tác tư tưởng thật tốt mới đi sang thư phòng, vừa định gõ cửa liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp mà nghiêm khắc.

"Cậu là lần đầu tiên theo tôi hay sao? Cậu cảm thấy Kim thị thiếu khoản bồi thường mấy trăm ngàn này sao?"

...

"Từ trước đến giờ tôi không chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi nào, đã có can đảm có tâm tư riêng thì cũng nên chuẩn bị sẵm tâm lý cho thật tốt, rơi nước mắt trước mặt tôi là thứ vô dụng nhất. Tự tìm đường chết cũng không tìm người cho thật tốt, tôi không có hứng thú làm từ thiện."

"Chết chung? Có bao nhiêu người dám chết cùng tôi." Kim Thái Hanh ngừng lại, Điền Chính Quốc không lý do run cầm cập, Kim Thái Hanh lạnh lùng tiếp tục nói: "Ở chỗ này của tôi chỉ có tự mình đi chết, không có chuyện chết chung."

Điền Chính Quốc chỉ là nghe đã thấy cái người kia thật thê thảm, vì vậy âm thầm nhắc nhở chính mình, nhất định phải ngoan, không thể chọc hắn tức giận.

Cậu lẩm bẩm không nhịn được lại run một chút, kết quả tay lập tức "cốc" một cái.

"Ai ở cửa ra ngay đây!"

! ! !

Bị phát hiện.

Điền Chính Quốc đứng ở cửa không dám ngẩng đầu, thanh âm như muỗi kêu nói: "Kim... Kim tiên sinh."

"Có việc?"

Điền Chính Quốc siết tay nắm cửa, cẩn thận ngẩng đầu liếc hắn một cái. Trên tường lớn có một giá bày sách ngăn nắp, một tầng rồi hai tầng tựa như là một thư viện nhỏ.

Kim Thái Hanh đang ngồi ở sau bàn làm việc rộng lớn, ngước mắt lên nhìn cậu.

Máy điều hòa mở đầy đủ, hắn mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác len màu xám mỏng, sắc mặt thoạt nhìn không quá tốt.

"Nói!"

Điền Chính Quốc ngón tay theo bản năng nắm chặt, chóp mũi không tự chủ sinh ra mồ hôi, phản xạ mà xin lỗi: "Xin xin xin lỗi."

Kim Thái Hanh kiêng kỵ nhất người khác nghe trộm, đặc biệt là cái người luôn muốn kiếm lợi từ hắn, còn mang theo mục đích giao dịch mà đến, sắc mặt trở nên trầm hơn, "Nói, đứng ngoài cửa làm gì?"

Điền Chính Quốc sắc mặt có chút trắng, vội vã cuống cuồng giải thích, "Dì Lý nhờ tôi đến gọi anh xuống ăn cơm, tôi không phải... không phải nghe trộm... Còn có, còn có anh..."

Kim Thái Hanh thuận theo tay cậu nhìn, là áo khoác buổi trưa hắn để lại ở phòng khiêu vũ. Điền Chính Quốc mắt đỏ chót, ôm áo khoác không biết làm gì, gấp đến độ muốn khóc lên.

Kim Thái Hanh tâm trạng cũng đang không tốt, hắn chưa từng ở chung với loại Omega mềm mềm nộn nộn hở chút là thích khóc nhè này, mí mắt tận lực trấn áp, ép ý nghĩ bạo lực kia xuống.

"Meo ~~"

Một thứ tròn vo từ dưới đáy bàn nhảy lên, một cước đạp lên trên văn kiện, lưu lại một dấu chân đen thùi lùi. Kim Thái Hanh lông mày đột nhiên nhíu lại, "hừ" một tiếng giơ tay lên.

Điền Chính Quốc cho là hắn muốn đánh Ục Ục, vội vã chạy đến bảo vệ.

"Đừng đánh."

Kim Thái Hanh tay định đuổi mèo dừng giữa không trung, chỉ chỉ tập văn kiện, "Nó giẫm bẩn văn kiện của tôi, không đánh chẳng lẽ muốn nấu nó?"

Điền Chính Quốc giật mình, dùng sức lắc đầu: "Đừng..."

"Còn có."

Điền Chính Quốc một hơi liền nâng lên, run sợ siết chặt ngón tay, rất giống một học sinh tiểu học đang bị dạy bảo.

"Chiều nay, dì Lý phát hiện một nhúm lông chim trên bàn ăn, Ục Ục của cậu có thể bay lên trời à?"

Điền Chính Quốc theo lời hắn nhìn lên bàn, chú vẹt nhỏ kia trên đầu có một khoảng bị trọc, thoạt nhìn thảm hề hề, suy yếu gào một tiếng.

! ! !

"Xin... xin xin xin lỗi."

"Cho nên?" Kim Thái Hanh thu tay về, giao nhau đặt lên bàn, lưng dựa vào ghế, nhìn đứa nhỏ vội vã cuống cuồng nằm nhoài trên bàn làm việc của mình, đuôi lông mày hơi nhếch lên nhịn không được muốn nổi lên tâm tư.

Điền Chính Quốc nhìn vết mèo trên tập văn kiện, nhìn vẹt nhỏ trọc lông, lại nhìn đến mèo trong lồng ngực mình, cẩn thận từng li từng tí ngập ngừng nói: "Tôi không, không biết."

"Một câu không biết có thể khiến tôi tha thứ cho cậu cùng con mèo này hay sao?"

Điền Chính Quốc mím mím môi, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh, anh bây giờ nói gì tôi cũng, cũng nghe anh."

Kim Thái Hanh "À" một tiếng, càng làm Điền Chính Quốc càng thẳng thêm, cắn môi không kìm chế được tỏa ra tin tức tố, rất mau liền đem không khí trong thư phòng lấp đầy một vị ngọt.

Cỗ vị này dường như có thể khiến tâm tình người ta trở nên tốt hơn, ngay cả bộ dáng ngoan ngoãn mềm mềm kia cũng dường như chọc vào nơi nào đó trong tim hắn. Kim Thái Hanh dù bận nhưng vẫn ung dung đùa cậu, "Nếu như... tôi muốn phạt cậu, cậu cũng chấp nhận à?"

Điền Chính Quốc mắt lập tức mở lớn, thời điểm đụng phải ánh mắt Kim Thái Hanh như bị dọa sợ mà hạ xuống, khẽ hít một hơi, vành mắt lập tức đỏ chót.

"Làm sao, muốn đổi ý? Vậy thì, con ..."

Điền Chính Quốc sợ hắn sẽ thật sự đem Ục Ục đi nấu, vội vã chớp mắt tận lực là cho chính mình không khóc, nức nở gật đầu: "Tôi nghe, tôi nghe."

Cậu chặt chẽ che chở mèo trong ngực, hô hấp cùng tin tức tố đồng thời run rẩy, rõ ràng đều đã căng thẳng đến phát khóc, lại còn vẫn ngoan ngoãn nhận phạt như thế?

?

Kim Thái Hanh lần đầu tiên sinh ra nghi vấn với tính cách con người.

Lại cái tật xấu gì đây?

Kim Thái Hanh hợp lý phân tích một hồi, cho ra một cái kết luận, vợ nhỏ này của hắn không phải có khuynh hướng M đi.

"Nếu như tôi muốn đánh cậu, cậu cũng nghe theo sao?"

Điền Chính Quốc không dám tin tưởng nhìn hắn hai giây, vừa thấy Kim Thái Hanh thật sự bắt đầu dơ tay lên liền phản xạ nhắm mắt lại, tiếng nói mềm mềm mang theo run rẩy "Vâng" một tiếng.

Kim Thái Hanh giơ tay lên, đứa nhỏ này liền bị dọa sợ ngây người, quyết định thử cậu, "Đây là tư thế chịu đòn sao?Hình như không phải can tâm tình nguyện thì phải."

Điền Chính Quốc mở mắt ra, mờ mịt hai giây, không biết nên như thế nào cho phải, lông mi căng thẳng run lên, trước một giây khóc lên tin tức tố liền tỏa ra. Ngay sau đó là tiếng khóc nức nở, "Vậy tiên sinh... tiên sinh muốn đánh nơi nào?"

Tiên sinh?

Kim Thái Hanh đầu tiên là bị cái kính ngữ này làm cho kinh ngạc một giây, tiếp đó chính là cái câu hỏi này, nói nhận phạt liền nhận phạt? Cũng không ngụy biện lấy một câu?

"Cậu cho tôi chọn à?"

Điền Chính Quốc đỏ mắt đứng trước bàn làm việc của hắn, giống như là vợ nhỏ bị bắt nạt, vừa ngoan vừa mềm lại vừa nghe lời, bảo làm gì cũng làm.

Kim Thái Hanh vốn cũng không phải là loại ôn nhuận khiêm tốn gì, nửa đời trước ngấm vào trong xương ngoại trừ lạnh lùng thích giết chóc thì cũng chỉ còn lại xảo quyệt, mưu mô. Nhìn cậu ngoan như vậy, không chỉ không mềm lòng lại còn cố ý nói: "Vậy tôi chọn mông đi."

Điền Chính Quốc bị hắn dọa sợ, theo bản năng hai tay vốn đang bảo vệ mèo liền buông ra, cắn môi muốn cùng hắn thương lượng nhưng lại sợ hắn phạt nặng thêm mà không dám mở miệng, không thể làm gì khác đành phải nhận mệnh gật đầu.

Cậu xoay người, ngoan ngoãn chổng mông về phía hắn, ngay lúc xoay người một giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, lách tạch đáp trên mặt bàn làm việc.

"Anh đánh... đánh đi." Điền Chính Quốc nhẫn nhịn khóc nức nở, liều mạng nhắm mắt lại không dám lau nước mắt, oan ức sắp... không, đã khóc lên rồi.

Kim Thái Hanh nhìn cậu ngoan ngoãn nâng mông lên, hai chân mảnh khảnh thẳng tắp banh ra, không khó nhận ra cậu đang run. Phỏng chừng ngay cả mông cũng cứng như hòn đá nhỏ.

"Không cho khóc."

Điền Chính Quốc vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng, lập tức giơ tay che miệng chặn lại tiếng khóc nức nở, thân thể lại càng run rẩy lợi hại hơn.

Kim Thái Hanh tầm mắt rơi trên người Điền Chính Quốc, muốn đánh cậu liền chổng cái mông cho đánh, không cho khóc liền sẽ cố gắng không phát ra tiếng. Này có phải là quá nghe lời rồi không?

Đứa nhỏ này ở nhà cũng vậy?

Chỉ có điều.

Kim Thái Hanh ánh mắt hơi trầm xuống, một đứa nhỏ vừa mềm ngọt vừa nhát gan như thế nếu không phải được cục quản lý gen phân phối hôn nhân e rằng hắn cả đời này cũng sẽ không gặp một người như vậy.

Vành mắt nói hồng liền hồng, nước mắt như viên trân châu nhỏ lách cách rơi xuống, còn có thân thể run rẩy kịch liệt cùng hô hấp hỗn loạn. Từ khi tiến vào liền một câu cũng không nói hoàn chỉnh.

Nếu như không phải thật sự sợ hắn, thì với kỹ năng diễn xuất kia hoàn toàn có thể lấy được giải ảnh đế.

Không quản Phùng Ngọc Sinh có ý định gì, tại nơi này của Kim Thái Hanh hắn, sẽ không ai có thể có đặc quyền và ngoại lệ.

Người vợ nhỏ này của hắn cũng vậy.

Điền Chính Quốc đối với hắn mà nói, chỉ là một vật trao đổi đôi bên cùng có lời mà thôi. Cho dù cậu dung mạo xinh đẹp, còn ngoan ngoãn, thì chỉ có thể nuôi ở nhà, biến thành một cái lọ hoa mà chăm sóc. Chỉ đến thế mà thôi.

"Đi thôi."

Điền Chính Quốc mờ mịt: "Không... không đánh sao?"

Kim Thái Hanh cụp mắt, đưa tay kéo cậu lên, bất đắc dĩ nói: "Đánh người là bạo hành, cậu chút nữa tự mình nhận lỗi ghi vào vở, nếu như biểu hiện tốt tôi liền tha cho cậu, nếu không tốt sẽ phạt gấp bội."

Điền Chính Quốc khẽ hé cánh môi hồng hào, trong mắt vẫn còn ngậm lấy nữa viên thủy tinh, không quá chắc chắn hỏi hắn: "Anh thật sự, thật sự sẽ không hầm... Ục Ục sao?"

"... Tôi còn chưa đánh cậu đã bị dọa phát khóc, nếu tôi thật sự đánh cậu, cậu cảm thấy chính mình có thể chịu được sao?"

Điền Chính Quốc trong đám Omega cũng không tính là đặc biệt cao, còn bởi vì quanh năm tập khiêu vũ mà luyện ra thân thể gầy gò, mềm mại. Kim Thái Hanh lại so với Alpha còn phải cao hơn một chút.

Cái tay kia thoạt nhìn to lớn hơn cậu rất nhiều, xương khớp rõ ràng, tràn ngập sức mạnh. Nếu như bị hắn đánh một cái, mông chắc chắc sẽ sưng, Điền Chính Quốc tự mình bổ não liền muốn khóc.

"Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc cho là hắn muốn đổi ý, dùng sức lắc đầu hoảng loạn nói: "Không... không có gì."

"Được, xuống lầu ăn cơm đi."

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng hắn rời đi khỏi thư phòng, tin tưởng lời hắn không đánh mình là sự thật, thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm bước theo hắn. Hai người một trước một sau cách thật xa bước xuống lầu.

Dì Lý nhìn hai người, một người quên đi không nhìn cũng được, người còn lại thì hai má ửng đỏ, bảo trì khoảng cách với người phía trước, không được tự nhiên ngồi xuống bàn, vẫn là cách xa Kim Thái Hanh.

Dì Lý hé miệng cười, ai nha, thẹn thùng nha.

Điền Chính Quốc lúc ăn cơm tựa hồ như không có thanh âm, từng miếng từng miếng nhỏ ăn cơm, động tĩnh còn không lớn bằng Ục Ục bên cạnh. Kim Thái Hanh hơi nhíu mà, "Không thích ăn?"

Điền Chính Quốc tự mình căng thẳng, không nghe thấy.

"Điền Chính Quốc."

"Hả?" Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên.

Kim Thái Hanh nhìn lướt qua bàn ăn, lại ngước mắt nhìn cậu, "Những món này không hợp khẩu vị à?"

Dì Lý vừa vặn bưng canh tới, nghe được lời này vội hỏi: "Không thích ăn sao? Vậy lần sau dì không làm những món này nữa. Lần sau phu nhân muốn ăn gì cứ nói với dì, hay là ngày mai để dì liệt kê thực đơn xem cậu có kiêng cái gì không nhé?"

"Không phải, đều rất ngon ạ." Điền Chính Quốc chỉ lo bà không tin, liền nhét đầy một miệng thức ăn, chống đỡ trong miệng như chuột đồng mới trộm được dưa chuột.

Kim Thái Hanh nhìn cậu chỉ cần đụng tới mình là căng thẳng hận không thể chạy đi thật xa, thật giống như một con mồi bị sư tử nhốt lại không có chỗ trốn liền kịch liệt run rẩy.

Hắn cũng đã cam kết sẽ không chạm vào cậu, cũng sẽ không đánh dấu cậu, tại sao còn sợ hắn đến như vậy? Chữ tín của mình thoạt nhìn không phải sẽ kém như vậy chứ?

Kim Thái Hanh hoàn toàn không hiểu cậu rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì, tựa như đem hắn coi thành quái vật sẽ ăn thịt người.

"Điền Chính Quốc."

"Ừm... hả?"

"Lúc ăn cơm không được mất tập trung, coi chừng bị nghẹn." Kim Thái Hanh có chút bất đắc dĩ, hắn không hiểu là đang cưới vợ hay nhận con nuôi nữa. Đè xuống không kiên nhẫn dưới đáy lòng, tận lực ôn hòa nói: "Ăn từng miếng một thôi."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một hạt cơm, ngây ngốc đỏ mắt nhìn hắn. Kim Thái Hanh quỷ xui thần khiến đưa tay lấy một tờ giấy ăn giúp cậu lau đi.

Điền Chính Quốc hai má hồng hồng vội vàng nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Tôi tự làm được."

"Ừ." Kim Thái Hanh thu tay về, cũng không có tâm tư ở chỗ này nhìn cậu chậm rì rì ăn cơm, liền nói: "Ăn no rồi thì đến thư phòng, tôi có việc cần nói với cậu."

Điền Chính Quốc vừa nghe hắn phải đi, lặng lẽ thở phào: "Ừm."

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng thở khe khẽ, khóe miệng hơi hạ xuống, hắn còn không biết mình ngồi ở đây còn có thể tạo cho người này áp lực lớn như vậy.

Điền Chính Quốc hẳn phải là nên vui mừng vì người ngồi đây là hắn, nếu là Alpha khác sẽ đều giống nhau không tự nhiên mà động dục. Một khi bị Omega của chính mình dụ dỗ sẽ chủ động động dục, không kiềm chế được, đó mới là đáng sợ nhất.

**

"Kim tổng, thế nào? Cậu với vợ nhỏ của cậu sinh hoạt vẫn hài hòa chứ?"

Kim Thái Hanh mở chế độ tai nghe bluetooth, đặt một bên, ngữ khí thờ ơ: "Cậu hy vọng sẽ có tiến triển gì?"

Chúc Xuyên tận dụng mọi thứ nối tiếp nhau nói ra, rất thân thiết quan tâm đến tiến độ chiếc xe thể thao kia: "Nếu là dựa theo kịch bản của tôi, vậy khẳng định là nhất kiến chung tình, cậu ấy thật là thơm, sau đó can tâm tình nguyện mua xe thể thao cho tôi."

"Cậu ta kém tôi mười tuổi, hoàn toàn có thể gọi tôi là chú, tôi làm sao có thể vừa thấy cậu ta liền chung tình?"

"Chú? Ôi mẹ nó, cậu thật không biết xấu hổ mà, chiếm tiện nghi của người ta xong còn bày đặt ra vẻ, tên súc sinh cặn bã."

Kim Thái Hanh mở ra văn kiện của mình, hờ hững nói: "Cậu có thời gian quan tâm sinh hoạt vợ chồng của tôi như vậy không bằng cậu đi quan tâm Bạc tổng một chút. Tôi nghe nói gần đây Bạc tổng sẽ có một hạng mục hợp tác với cậu, cậu lại muốn từ chối à?"

"Tôi bị điên mới hợp tác với hắn." Chúc Xuyên không muốn thảo luận vấn đề này, ngoắt một cái liền quay lại trên người Điền Chính Quốc, "À, đúng rồi, tôi nghe nói vợ nhỏ kia của cậu vừa ngoan vừa mềm, lớn lên cũng rất đẹp đẽ. Hôm nào rảnh mang tới chơi chứ."

Kim Thái Hanh hơi ngừng lại, còn không kịp mở miệng từ chối đã nghe thấy một tiếng thét xé rách bầu trời, "A!!! Phu nhân! Kim tiên sinh mau tới !"

"Tôi nghe thấy cái gì đó! Nhà cậu có trộm à?"

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng thét chói tai của dì Lý bên trong xen lẫn tiếng sủa dữ dằn của Thanh Thương, nhíu mày đột nhiên đứng lên. Phiền toái nhỏ kia không phải là đi chọc đến Thanh Thương rồi chứ?

Thật không muốn sống nữa!

Dì Lý thất kinh chạy lên lầu, "Thanh Thương..."

Kim Thái Hanh không kiên trì chờ bà nói, bước nhanh đi xuống lầu, mở ra cửa lớn.

Điền Chính Quốc ngã ngồi trên cửa, dép lê bị rớt một bên, lộ mắt cá chân cùng bàn chân tinh tế, trắng như tuyết. Thoạt nhìn cơ hồ là bị dọa sợ đến choáng váng, núp cạnh cửa không dám làm ra bất kỳ hành động nhỏ nào, trước mặt là Thanh Thương đang lè lưỡi muốn liếm đến.

! ! !

"Thanh Thương!"

Thanh Thương nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh lập tức lùi lại hai bước, từ hung dữ biến thành ngoan ngoãn phục tùng, vẫy đuôi bò dưới đất, từ cỏ họng phát ra tiếng sủa trầm thấp.

"Điền Chính Quốc."

Cậu không phản ứng, tựa như là không nghe thấy gì. Kim Thái Hanh nhíu mày ngồi xổm xuống đưa tay đặt trên vai cậu, cảm giác được cậu đột nhiên run lên, càng ngày càng rụt vào góc tường. Hiển nhiên là bị Thanh Thương dọa sợ.

"Đừng sợ, là tôi, Kim Thái Hanh đây." Kim Thái Hanh đưa tay kéo cậu lại, trên mặt toàn là nước mắt, đôi mắt hồng hồng như con thỏ, còn tiếng nấc cụt tinh tế, không biết là bị dọa hay là khóc.

"Sao cậu lại chạy ra cửa?" Kim Thái Hanh giơ tay lau sạch nước mắt, nén giận hỏi: "Không phải đã bảo cậu cơm nước xong xuôi thì đi thư phòng tìm tôi sao, chạy ra ngoài làm gì?"

Lời còn chưa dứt, Điền Chính Quốc vốn đang cắn cắn môi đột nhiên nức nở khóc lên, thật giống như nước mắt vừa rồi chỉ là món ăn khai vị, bây giờ mới là trọng điểm.

"Bị cắn chỗ nào? Đừng khóc, nói tôi biết trước đã."

Điền Chính Quốc căn bản không nghe hắn, tựa như khóc rồi liền tiến vào thế giới của mình, ngồi dưới đất đôi môi ủy khuất mấp máy, chỉ một lát là lại muốn há mồm gào khóc.

Kim Thái Hanh kiểm tra xong, phát hiện cậu ngoại trừ trên mặt bị ướt thì trên người không có vết Thanh Thương cắn. Không biết là bị liếm dọa sợ hay là nhìn thấy thôi đã sợ.

Kim Thái Hanh nhìn Thanh Thương nằm nhoài trên đất cách đó không xa, còn đang thủ thế bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé Điền Chính Quốc, trầm mặc giáo huấn: "Cút."

Thanh Thương trầm thấp mà "ẳng" một tiếng, rũ đầu xuống về chuồng của mình.

Kim Thái Hanh không biết dỗ trẻ con, càng không biết làm sao dỗ đứa nhỏ hắn mới gặp chưa quá một ngày này. Phút chốc tay chân liền luống cuống, chỉ có thể bất đắc dĩ đem cậu ôm vào trong lồng ngực, bế lên.

"Đã ổn rồi, đừng sợ."

Điền Chính Quốc chôn trong lồng ngực hắn mà hu hu khóc, dì Lý lo lắng đứng trong phòng khách, hai tay đan lấy nhau, căng thẳng nói: "Vừa nãy cậu ấy nói không thấy mèo, đi ra ngoài tìm một chút, dì cũng nghĩ ngoài sân sẽ không có chuyện gì, không ngờ tới..."

Kim Thái Hanh không chờ bà nói xong, "Xích Thanh Thương vào, khóa cửa cẩn thận, đừng có lần sau."

"Được, được, dì biết rồi, bây giờ dì đi làm luôn."

Kim Thái Hanh ôm cậu vào thư phòng vậy mà người trong ngực vẫn còn chưa khóc xong. Tuy rằng tiếng khóc không lớn như trước nhưng vẫn là thút thít nghẹn ngào, nằm nhoài trong lồng ngực hắn, thấm ướt một mảng áo sơ mi.

Kim Thái Hanh hoàn toàn có đủ tin tưởng, người này là đang đem toàn bộ sợ hãi của mình khóc ra.

Cả ngày hôm nay mỗi lần đứng trước mặt hắn đều là một bộ muốn khóc nhịn xuống, tận lực nhịn đến tận bây giờ mới phỏng chừng là do không nhịn nổi nữa mới khóc lên. Hơn nữa bị Thanh Thương một phen dọa nạt như vậy, vùi trong lồng ngực hắn oan ức, khóc thẳng đến khi chuyển thành tiếng nấc cụt nức nở.

Điền Chính Quốc vốn gầy, lại còn gầy hơn Omega bình thường một chút, thời điểm nằm trong lồng ngực hắn như là phù hợp đến khó tin.

"Thanh Thương chỉ là muốn thân cận cậu, nó không dám cắn cậu, đừng khóc." Kim Thái Hanh chưa từng giao tiếp cùng loại bị kinh sợ một cái tiểu trân châu liền rơi lã chã này, dừng một chút mới hờ hững mà bổ sung một câu: "Quốc Quốc nghe lời."

Điền Chính Quốc vừa có hơi kéo nghẹn lại tiếng khóc, Kim Thái Hanh muốn cho cậu ngồi trên ghế sa lông, khóc xong rồi liền tỉnh táo rồi nói tiếp. Kết quả vừa muốn đặt cậu xuống liền bị cậu kéo lại quần áo, cố định vùi trong lồng ngực hắn, nói cái gì cũng không đi xuống.

Hắn không còn cách nào khác chỉ đành ôm người đặt lên trên đùi, ở trong lòng thầm tính toán cách dỗ trẻ nhỏ. Hắn còn có một đứa cháu ba tuổi rưỡi, mà tiểu tử kia gan to bằng trời, còn dám sau lưng học Chúc Xuyên gọi hắn là "lão già", hoàn toàn không thể làm tài liệu thực hành.

"Đừng khóc, khóc nữa sáng sớm mai mắt sẽ sưng lên, còn muốn đi học nữa không?"

Điền Chính Quốc căn bản nghe không lọt, bởi vì trời sinh nhát gan, Thanh Thương so với chó nhà khác còn hung dữ hơn. Cậu vừa mở cửa liền bị một cái miệng to như chậu máu nhào tới, nhất thời sợ đến choáng váng.

Kim Thái Hanh kiên trì khô kiệt, trực tiếp đặt tại cổ cậu, trên tuyến thể phát dục chưa hoàn toàn phóng ra một tia tin tức tố, lựa chọn hữu hiệu nhất, cưỡng chế trấn áp.

Tin tức tố của hắn rất mạnh, lại khớp với Điền Chính Quốc đến 99%, đối với cậu mà nói kích thích càng lớn. Bởi vì bình thường không khống chế tốt, cho nên Điền Chính Quốc cũng chưa từng cảm nhận qua, một tia này lập tức liền kích thích cậu đến hôn mê bất tỉnh.

Kim Thái Hanh tiếp được thân thể mềm mại dựa vào trên vai mình, hơi nhíu mày, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Hắn vừa muốn ôm người ngồi dậy, liền thấy trên màn hình điện thoại vẫn còn lóe lên một cái, tiện tay cầm điện thoại lên, kết quả choáng váng tại chỗ.

Điện thoại chưa cúp máy.

"Ôi mẹ nó, Kim tổng ơi là Kim tổng vừa hôm trước ai nói với tôi không hứng thú này không hứng thú kia, lại còn có thể để người ta gọi là chú, giờ lại ôn nhu, mềm mại dụ dỗ vợ nhỏ nghe lời. Hóa ra miệng lưỡi của Kim tổng cũng dẻo ra phết."

"Trên thương trường không thu tiền của cậu, cậu liền ở chỗ này nghe lén?"

"Trên thương trường kia tính là gì, còn chưa đủ mua một thùng sơn xe. Ầy, thế nào? Có phải rất thơm hay không? Nói mau nói mau. Tôi nghe cậu dỗ người ta đều cảm thấy cậu như đang đi ăn trộm ấy, không bình thường chút nào."

Kim Thái Hanh cúi đầu liếc nhìn Điền Chính Quốc rất không yên ổn ngủ trong lồng ngực, lông mi ướt nhẹ, trên mặt chỗ nào cũng lưu lại vệt nước mắt chưa kịp khô, lạnh giọng nói: "Trong nhà nuôi một đứa nhỏ mà thôi, trước mắt chưa có dự định loạn luân."

Chúc Xuyên nhạy cảm phát hiện hắn dùng hai chữ "trước mắt" liền không tha thứ truy hỏi, Kim Thái Hanh bị hỏi đến phát bực, lạnh nhạt nói: "Sau đó cũng sẽ không có, mau cút đi."

Kim Thái Hanh cúp điện thoại gọi dì Lý đun một ly sữa bò nóng tới, bỏ nhiều thêm một chút đường.

Trên người ngọt như vậy, hẳn là cũng rất thíchăn ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro