Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ruộng lúa vang lên tiếng chó sủa inh ỏi, không lâu lắm liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh chạy tới. Còn có mấy người lớn trong thôn, giọng nói có chút quen thuộc, cố gắng kiềm chế con chó kia.

Hiện tại Điền Chính Quốc cũng không để ý tới tình huống con (chó) vàng nhà mình với con ngao kia nữa, cậu ngồi xổm xuống xắn ống quần Kim Thái Hanh lên nhìn một cái, sắc trời quá tối, hoàn toàn không nhìn thấy rõ vết thương tới cùng là như thế nào, xúc cảm trên tay chạm tới đều là một mảng máu ấm nóng.

Cậu đột nhiên xoay người vọt về phía sau.

Kim Thái Hanh sợ hết hồn, hét lớn: "Cậu làm gì đó?"

Điền Chính Quốc vọt tới chỗ hành lý của bọn họ bị rơi xuống, vội vàng cầm lấy một chai nước khoáng, chạy trở về, rửa sạch vết thương trên chân Kim Thái Hanh.

Trái tim trong lòng ngực Kim Thái Hanh thịch thịch hai tiếng, đều bị Điền Chính Quốc doạ sợ. Y thiếu chút nữa còn tưởng cái tên ngốc Điền Chính Quốc này chạy về tìm con chó kia tính sổ.

Chai nước sát trùng xong, Điền Chính Quốc liền ném đi, gấp rút nói: "Có đi được không, chúng ta nhanh chóng lên bệnh viện trên trấn đi, hiện tại còn chưa muộn, đi tiêm vắc xin phòng bệnh."

"Cũng không đau lắm, có thể đi được." Kim Thái Hanh tỏ vẻ nói, sau đó hướng về phía trước đi một bước.

Y nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, lại liều mạng đi thêm vài bước.

Điền Chính Quốc bỗng nhiên tiến tới ngồi chồm hổm ở trước mặt y, vỗ vai của mình nói: "Lên đi, tôi cõng cậu."

"Cho xin đi, cậu có thể cõng được tôi sao? Sau đó cả hai chúng ta đều lăn xuống ruộng à." Kim Thái Hanh còn có tâm tình đi đùa giỡn.

Điền Chính Quốc nói: "Tôi không phải đang đùa với cậu đâu! Kim Thái Hanh, cậu nhanh lên đi, tôi đưa cậu tới bệnh viện."

Kim Thái Hanh sửng sốt, bởi vì Điền Chính Quốc nửa ngồi chồm hổm trước mặt y, đầu rũ xuống, cả người cứng ngắc, trong giọng nói còn mang theo mơ hồ tiếng nức nở. Kim Thái Hanh quen Điền Chính Quốc lâu như vậy rồi, vẫn luôn vì bộ dáng ngốc nghếch của cậu tức đến nghiến răng, bao giờ cũng phản ứng chậm hơn người khác, nhưng y vẫn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng kích động như thế này của cậu. Rốt cuộc hiện tại cũng đã được lĩnh hội qua.

Phút chốc, Kim Thái Hanh bỗng nhiên cảm thấy chỗ mắt cá chân cũng không còn đau nữa.

Không đợi cho Kim Thái Hanh do dự thêm, Điền Chính Quốc liền ôm lấy hai chân Kim Thái Hanh, đem người đẩy về phía lưng mình. Sau đó cậu hít một hơi thật sâu, bất chấp tất cả, điên cuồng chạy trong đồng ruộng lầy lội kia.

Buổi tối trời đen thui, lại không có đèn đường, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Điền Chính Quốc cùng nhịp tim kịch liệt của cậu.

Kim Thái Hanh lần đầu tiên trong đời được người khác cõng, triệt để choáng váng, qua một hồi, mới cứng nhắc nằm sấp xuống, dùng hai tay ôm lấy cổ Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc hướng về phía đường lớn, một bên vừa chạy vừa đón xe.

Kim Thái Hanh đem mặt chôn ở hõm cổ Điền Chính Quốc, nghiên đầu hôn lên vành tai Điền Chính Quốc, tận lực làm dịu bầu không khí, nói: "Sao cậu lại sốt ruột như vậy chứ, cũng đâu có gì nghiêm trọng, sau đó..."

Lời còn chưa dứt, Điền Chính Quốc đã oán giận nói: "Cái này còn bảo không nghiêm trọng! Chắc chắn là phải khâu mười mũi rồi!"

"Cậu trù ẻo cái gì vậy hả?" Kim Thái Hanh lập tức nở nụ cười, quả thật là một bộ dáng dửng dưng không có chuyện gì, thậm chí vì được Điền Chính Quốc che chở mà còn có chút hả hê, nói: "Khâu thì khâu, trên người đàn ông phải có mấy vết sẹo mới gọi là đàn ông."

Điền Chính Quốc chạy tới cả đầu đầy mồ hôi, nghe thấy y nói như vậy, quả thật là tức đến muốn chết.

Kim Thái Hanh cố ý nói: "Trừ phi cậu để ý tới sẹo trên người tôi."

Kim Thái Hanh dùng tay ôm lấy cổ Điền Chính Quốc, một cái tay khác lau đi mồ hôi trên chóp mũi cậu, buồn cười hỏi: "Nếu không thì cậu gấp gáp làm cái gì?"

"Tôi..." Điền Chính Quốc không biết nói gì, giọng nói cậu lập tức trở nên khàn đặc: "Tôi chỉ là lo lắng, hơn nữa còn rất đau lòng. Cậu bị như vậy, tôi rất khó chịu."

Kim Thái Hanh run lên, ngón tay thuận theo chóp mũi thẳng tắp của Điền Chính Quốc, chạm tới đôi mắt cậu, tất cả đều là nước mắt. Lúc này Kim Thái Hanh mới phát hiện, Điền Chính Quốc ấy vậy mà rơi nước mắt.

"Cậu khóc à?" Kim Thái Hanh có chút không dám tin.

Điền Chính Quốc từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng nức nở, nước mắt ở trên mặt thật ngứa, cậu không có tay đi lau nó, không thể làm gì khác là xoay mặt đi, ở trên mặt Kim Thái Hanh cọ cọ, đem nước mắt của mình đều cọ tới trên mặt Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh lại cười nói: "Cậu ăn gan hùm rồi, dám lấy mặt tôi làm giẻ lau, lau cả nước mũi lên hết mặt tôi rồi này."

Điền Chính Quốc nhỏ giọng: "Hừ."

Có chiếc xe đi ngang qua, ánh đèn loé lên từ đèn pha phía trước, rọi sáng hai khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, nhưng hiện tại đều là chật vật còn có chút bẩn thỉu.

Kim Thái Hanh lau nước mắt cho Điền Chính Quốc, xoa xoa đầu cậu, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, ngoan, tới bệnh viện thôi, đừng khóc nhè nữa."

Điền Chính Quốc gật đầu, nắm chặt lấy chân Kim Thái Hanh, lại nghiên đầu đi một câu cũng không nói.

Kim Thái Hanh dùng mặt cà cà trên cổ Điền Chính Quốc, hai tay ôm lấy Điền Chính Quốc càng chặt hơn.

Trên đường lớn xe không ít, rất nhanh Điền Chính Quốc liền gặp người quen ở trong thôn, gã là người giao hàng qua núi, lần này vừa mới giao hàng xong, liền giúp đỡ Điền Chính Quốc đem Kim Thái Hanh dìu lên phía sau, sau đó lái nhanh tới bệnh viện.

Đến bệnh viện rồi, hết chạy tới phòng cấp cứu, lại đi tiêu độc, sau đó là đi tiêm vắc xin.

Bác sĩ truyền nước cho y xong, sau đó chỉ bảo nhớ chú ý một chút, cũng không có gì nghiêm trọng, Điền Chính Quốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không còn khí lực mà dựa vào hành lang bệnh viện, duỗi ống tay ra lau đi nước mắt. Vừa nãy chạy quá nhanh, cả người Điền Chính Quốc đều ướt đẫm mồ hôi, sau khi cởi áo khoác ra, trước ngực đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Tay chân cậu cũng không còn sức lực gì, tựa như khối chì nặng trình trịch vậy.

Kim Thái Hanh ngồi ở trên băng ghế ở hành lang, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, đem áo khoác nhặt lên nói: "Mặc vào đi, vừa mới ra mồ hồi liền cởi áo ra rất dễ bị cảm đó."

Điền Chính Quốc nhận lấy quần áo, tay có chút phát run.

Kim Thái Hanh hỏi: "Cậu run cái gì?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, nói: "Không phải, là cậu quá nặng, tôi cõng lâu như vậy đều dùng hết khí lực cả rồi."

Đôi môi Kim Thái Hanh nhếch lên, lập tức nói: "À, thì ra là vậy, cậu dám chê tôi nặng sao?!"

Điền Chính Quốc không lên tiếng.

Kim Thái Hanh nói: "Mới vừa rồi còn dữ lắm mà, còn nói nếu tôi không chịu vận động lúc về già liền phát tướng, hiện tại còn chê tôi nặng, Điền Chính Quốc, đừng nói cậu dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế nha..."

"Không có a!" Điền Chính Quốc bị y dời đi lực chú ý, không nhịn được đánh gãy lời y, giọng nói có chút lớn hơn, sau khi bị Kim Thái Hanh liếc một cái, liền theo bản năng nhỏ giọng nói: "Tôi làm sao có thể ghét bỏ cậu được chứ."

Kim Thái Hanh hài lòng, đung đưa chân nói: "Hiện tại tôi muốn uống nước."

Điền Chính Quốc nhanh chóng đi tìm y tá xin một cái ly sạch, sau đó rót cho y một ly nước sôi, thổi thổi mấy lần mới dâng lên tận tay cho y.

Kim Thái Hanh dựa vào phía sau, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, chỉ chỉ nói: "Thổi thêm mấy cái nữa đi, tôi thích uống nước nguội hơn."

"Nếu thổi thêm nữa sẽ nguội mất, đừng nên uống nước lạnh."

Kim Thái Hanh chớp chớp đôi mắt, có chút oan ức kéo dài giọng mình: "Vừa nãy là ai nói ——"

Điền Chính Quốc cúi người xuống, đến gần, hướng tới lông mi y thổi một cái, nói: "Thế này đã được chưa, uống nước đi."

Kim Thái Hanh cúi đều, khoé mắt tan chảy, hai tay nâng ly lên uống một hớp nhỏ.

Điền Chính Quốc đi tới trước mặt y ngồi xổm xuống, hai tay để trên đầu gối Kim Thái Hanh, bởi vì trước đó có khóc qua, nên khoé mắt liền có chút đỏ hoe. Cách một lớp băng gạc, cậu muốn xoa xoa lên chỗ vết thương của Kim Thái Hanh, nhưng còn chưa có đụng tới, ngón tay đã khẩn trương dời đi, nhỏ giọng hỏi: "Còn đau nữa không?"

Kim Thái Hanh hỏi: "Nếu tôi nói đau, thì cậu tính sao?"

Điền Chính Quốc ngồi xổm trước mặt y, tựa như cún con đang ăn năn hối lỗi, nói: "Ài, đều tại tôi, sớm biết như vậy đã không mang cậu về làm gì." Mặc dù có dẫn y về, cũng phải là cậu đi ở phía sau, nói không chừng con ngao kia nếu có cắn cũng là cắn mình đi.

Kim Thái Hanh nói: "Vậy nếu tôi nói không đau thì sao?"

Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn y một cái, nói: "Vậy khẳng định là nói xạo! Làm sao có thể không đau được chứ, đều chảy đầy máu như thế."

Kim Thái Hanh không nhịn được cười ha ha, xoa nhẹ đầu Điền Chính Quốc nói: "Nói cho cùng cậu vẫn sẽ tự trách mình đi, thay vì tự ngồi đó trách mình, còn không bằng thành thật ngồi xuống đây cho tôi, tôi cảm thấy hơi lạnh rồi."

Điền Chính Quốc vội vã ngồi xuống bên cạnh y, sờ sờ trán y hỏi: "Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Kim Thái Hanh nở nụ cười, duỗi cánh tay ra khoác lên cổ Điền Chính Quốc, trên mặt bởi vì mất máu, có hơi trắng, thế nhưng đôi mắt vẫn đen láy, còn hiện ra một tia sáng lấp lánh, nói: "Cậu thiệt ngốc, trong bệnh viện mở lò sưởi làm sao có thể lạnh chứ? Tôi nói lạnh chẳng qua là muốn lừa cậu ngồi bên cạnh tôi thôi."

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc sờ mũi, nhỏ giọng thì thầm nói: "Sao lại dùng cách này gạt tôi, cậu muốn gì tôi liền làm cái đó, cậu bảo tôi ngồi trên người cậu còn được nữa ấy chứ."

Kim Thái Hanh: "..."

Mặc dù là do y giỡn Điền Chính Quốc trước, thế nhưng gương mặt tuấn tú lại bỗng nhiên trở nên đỏ bừng. Ngồi, ngồi trên người? Đây cũng quá —— Quá —— Quá tuyệt vời đi.

Hai người đều có chút mệt mỏi, nói một hồi liền nắm tay nhau dựa vào vách từng phía sau. Đợi kết quả kiểm tra xong rồi, là có thể về nhà. Chưa ngồi được nóng đít, điện thoại Điền Chính Quốc đột nhiên vang lên. Cậu xoa nhẹ ấn đường (vùng giữa hai lông mày), lúc này mới phản ứng lại, bản thân còn chưa có gọi cho bà nội.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh đang ngả lên bờ vai mình, hình như là đang ngủ, sợ đánh thức y cậu liền nhẹ nhàng nâng đầu y đặt lại trên lưng ghế tựa, sau đó rón rén đứng lên.

Điền Chính Quốc cũng không dám đi quá xa, chỉ cách hai bước, liền bắt đầu nói chuyện điện thoại.

Trước đó cậu đã nói qua với bà nội rằng hôm nay sẽ trở về, bà nội cũng đã nói sẽ làm cơm tối chờ cậu, nhưng hiện tại còn chưa thấy cậu về, bà nội nhất định là đang lo lắng. Điền Chính Quốc đơn giản tường thuật lại tình huống khi đó, cũng không dám đem chuyện này nói tới nghiêm trọng, chỉ nói dẫn theo một người bạn về nhà, nhưng vừa đi ngang qua đồng ruộng, bạn cậu vì bảo vệ cậu mà bị chó cắn.

Cậu cố ý nói vậy, đem chuyện này thổi phồng lên một chút, bà nội ở bên kia điện thoại liền đối với người bạn chưa từng gặp mặt này quan tâm nhiều hơn mấy phần, thậm chí vội vã nói: "Các con đợi ở đó, bà nội tới ngay đây!"

"Dạ." Điền Chính Quốc dặn dò: "Bà đừng gấp quá, lúc ra khỏi nhà nhớ khoá cửa, đừng nên hốt hoảng mà quên mang theo chìa khoá, trên đường rất trơn, bà phải đi cẩn thận đó."

Điền Chính Quốc cúp điện thoại, trở về chỗ Kim Thái Hanh, phát hiện Kim Thái Hanh không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang chống cằm nhìn mình.

Điền Chính Quốc đi tới ngồi xuống, nâng đầu Kim Thái Hanh để lại trên vai mình, muốn để y ngủ thêm một chút. Nhưng y lại không có nhúc nhích, vì vậy hỏi: "Làm sao vậy, không ngủ được à?"

Kim Thái Hanh đưa tay ra, kéo mũ áo hoodie của cậu lên, lập tức che lại khuôn mặt Điền Chính Quốc.

"Từ nhỏ cậu đã là bộ dáng này rồi sao?"

Điền Chính Quốc vội vội vàng vàng đem mũ kéo xuống, hỏi: "Bộ dáng gì cơ?"

Khoé môi Kim Thái Hanh nhếch lên, vuốt ve mặt Điền Chính Quốc, nói: "Chính là như ông cụ non đó, trưởng thành như thế ——"

Điền Chính Quốc nhìn cậu mỉm cười, cũng duỗi tay ra niết nhẹ vàng tai Kim Thái Hanh nói: "Vậy còn cậu, từ nhỏ cũng đã ấu trĩ như thế này rồi sao?"

Kim Thái Hanh tựa như pháo hoa, nổ uỳnh một cái, bên tai đều đỏ chót, cả giận nói: "Nghĩ sao vậy hả?"

Điền Chính Quốc chỉ chỉ mũ mình nói: "Còn không phải ấu trĩ sao? Tựa như mấy đứa tiểu học vậy, đem mũ trùm đầu người khác như thế."

Kim Thái Hanh nhăn mũi, hừ một tiếng, gạt tay Điền Chính Quốc ra.

Lúc này xét nghiệm máu cũng đã xong, y tá gọi Điền Chính Quốc đi lấy. Điền Chính Quốc liền rót một ly nước khác cho Kim Thái Hanh, thuận tiện để cho Kim Thái Hanh làm ấm tay, đứng dậy ra ngoài lấy báo cáo. Đọc xong báo cáo, cậu cuối cùng cũng yên tâm, xem ra đêm nay có thể về nhà ngủ được rồi. Chỉ có điều bác sĩ có dặn dò cậu, vết thương không được dính nước, rất dễ nhiễm trùng.

Mắt cá chân Kim Thái Hanh bị thương cũng không phải rất nặng, bởi vì lúc con ngao kia nhào tới, răng nanh là cắn trên đùi của y, thế nhưng không có cắn được, lúc muốn cắn đã bị Điền Chính Quốc đạp ra. Ngoài cả trên cổ còn có mấy vết trầy, phải dán mấy miếng băng cá nhân.

Lại qua một hồi, bà nội Điền Chính Quốc cùng trưởng thôn cũng chạy tới. Thân thể bà nội Điền Chính Quốc coi như cũng khoẻ mạnh, chỉ là đôi mắt và thính lực có chút không tốt, lúc thường đều là hàng xóm cùng trưởng thôn giúp đỡ, sinh hoạt cũng coi như là ổn. Hơn nữa mỗi tháng còn có tiền lương hưu, cũng đủ cho một mình bà ấy chi tiêu.

Chỉ có điều bà nội rất thích náo nhiệt, sau khi Điền Chính Quốc đi rồi, chỉ còn lại một mình bà ở nhà nên vẫn luôn cảm thấy có chút vắng vẻ.

Lúc này nghe nói Điền Chính Quốc tiến vào bệnh viện, vội lôi kéo thêm trưởng thôn chạy tới. Vừa tới, đã từ bên trong đám người tìm thấy Điền Chính Quốc, lập tức ôm chầm lấy cậu, lôi kéo cánh tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, "Con có bị thương chỗ nào hay không?"

Điền Chính Quốc lôi kéo bà nội ngồi xuống băng ghế, trưởng thôn ở bên cạnh quan sát Kim Thái Hanh, trong lòng thầm nghĩ, cuộc sống đại học của Điền Chính Quốc xem ra rất tốt, không ngờ lại có thể lừa gạt một nam sinh đẹp trai như ngọc này tới đây, nhìn cái bộ dạng kia, người trong thôn ông không ai là có thể so được, thoạt nhìn hẳn là không quen với cuộc sống nghèo nàn này đi.

Trưởng thôn vừa nhận điện thoại của Điền Chính Quốc, liền nhờ người trong thôn tới đồng ruộng kia lấy hành lý của hai người, sau đó mang về trong nhà cho Điền Chính Quốc. Ông ở bên cạnh móc ví ra, thở dài nói: "Nếu không có tiền trả tiền thuốc, chỗ ông..."

Kim Thái Hanh lập tức trở nên lễ phép nói: "Cảm ơn ông, đã trả rồi ạ, không cần lo lắng nữa."

Bà nội đem kính lão lấy xuống xoa xoa, tỉ mỉ nhìn Kim Thái Hanh, lại xem xét băng gạt trên cổ cùng mắt cá chân của Kim Thái Hanh, đau lòng vô cùng nói: "Tiểu , sao con mang bạn gái trở về còn để người ta bị thương như vậy hả?"

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh: "..."

Trưởng thôn ở bên cạnh vội ho một tiếng, nở nụ cười nói: "Ông ra ngoài lấy xe, các con ra sau đi, sau đó ông đưa các con về nhà, trời hiện tại rất tối, các con còn nhỏ không nên chạy loạn bên ngoài, lần sau về nhà trực tiếp gọi cho ông, để ông ra đón các con được không?"

"Dạ được." Điền Chính Quốc đứng dậy tiễn trưởng thôn, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, con chó ngao kia là của nhà ai vậy ạ?"

Trước khi cậu đi vẫn chưa thấy con chó dữ này bao giờ, không biết là từ đâu nhảy ra nữa.

Trưởng thôn nói: "Quãng thời gian trước đường cái được mở rộng, có khách du lịch từ bên ngoài tới, mang theo chó, sau đó đứt xích bỏ chạy, mấy ngày nay đều chạy tới thôn tìm, không nghĩ tới lại trốn ở trong đồng ruộng. Đoán chứng là đói bụng đến điên rồi, các con đi qua nơi đó, quẫy nhiễu nó. Bất quá yên tâm đi, con chó kia là thú cưng của khách du lịch đó, không có mang theo cái gì bẩn thỉu đâu, chỉ là gần đây tới thời kì động dục, nên rất khó khống chế thôi."

Điền Chính Quốc gật đầu, do dự một hồi hỏi: "Vậy con vàng nhà con..."

Trưởng thôn cười nói: "Yên tâm đi, con về nhà liền có thể thấy được nó, ông đi lấy hành lý cho con, thuận tiện đem nó ôm về rồi."

Điền Chính Quốc rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng.

Cậu ngồi xuống, bà nội tiếp tục cầm tay Kim Thái Hanh nói: "Ài, lớn lên thật xinh đẹp, chỉ là tóc có hơi ngắn, con gái phải để tóc dài mới đẹp chứ, tóc dài còn có thể bán kiếm tiền đó! Chà, những thứ còn lại đều rất tốt, bà nội rất hài lòng, chỉ là bị mỗi tội này thôi, con nhớ sau này phải nuôi tóc dài đó."

Kim Thái Hanh khô cằn nói: "... Dạ, bà nội."

Bà Chu lập tức nở nục ười, nếp nhăn cũng giãn ra, nói: "Thật ngoan, thật hiểu chuyện."

Kim Thái Hanh nghiêng đầu sang một bên, ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc, đôi mắt nhanh chóng rũ xuống nhìn mũi chân mình, gương mặt anh tuấn từng trận đỏ lên.

Điền Chính Quốc cũng có chút xấu hổ. Đôi mắt bà nội vẫn luôn không được tốt, hơn nữa trước khi mang Kim Thái Hanh về nhà, cậu có gọi cho bà nội, nói là dẫn theo một bạn học có quan hệ rất tốt về nhà. Bà nội chắc chắn nghĩ đó là bạn gái của cậu rồi. Điền Chính Quốc cũng không có ý định sữa sai, dù sao Kim Thái Hanh cũng chỉ ở lại có mấy ngày, phải về sớm để đi bệnh viện thành phố kiểm tra nữa.

Chỉ cần bà nội chấp nhận Kim Thái Hanh, thích Kim Thái Hanh là được rồi.

Bà Chu còn muốn lôi kéo Kim Thái Hanh nói cái gì đó, Điền Chính Quốc chỉ lo Kim Thái Hanh mắc cỡ, vì vậy liền đổi chủ đề nói: "Bà nội, chúng ta cũng trở về thôi, bên ngoài trời lạnh, về sớm một chút, bạn của con ngày hôm nay cũng rất mệt, bà đừng lôi kéo cậu ấy nói chuyện nữa."

Bà nội liếc cậu một cái, nói thầm: "À, có bạn rồi liền không cần bà già này nữa đúng không."

Điền Chính Quốc liền vội vàng nói: "Bà nội, bà nói gì vậy a?"

Bà nội ra lệnh: "Con mau đỡ người ta đi, chúng ta đi thôi, khí trời hơi lạnh, đừng để người ta bị đông cứng."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, lại nhìn qua bà Chu, nhếch đôi môi lên, trong con ngươi đều là ý cười.

Y thích Điền Chính Quốc, cũng yêu mến người nhà của Điền Chính Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro