Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc nổi lên ầm ầm, dưới ánh đèn sặc sỡ, những người nam nữ trẻ tuổi uốn éo cơ thể một cách điên loạn, gần như khiến cho quán bar chất nhất thủ đô này càng tô đậm thêm bầu không khí truy lạc, mười chiếc máy điều hòa trong quán bar được mở hết công suất. Nhưng vì hơi nóng cơ thể người tỏa ra quá nhiều, Điền Chính Quốc rút vào một góc sofa vắng vẻ, mình mẩy đầm đìa mồ hôi, cậu bực bội giật toang hai chiếc cúc áo, đặt ly rượu lên bàn đá cẩm thạch.

"Sao thế? Ra ngoài chơi mà mặt cậu như mấy bà dì vậy, thiệt hết hứng." Trâu Hoành kéo gáy cậu, cười hì hì nói: "Thấy cô nào vừa mắt hả?"

"Không phải."

"Ôi dào, được rồi, tôi còn không rõ cậu hả, còn bày đặt giả vờ, để tôi đuổi đám anh em chướng mắt đi cho cậu, hôm nay tôi làm ông chủ, cậu không cần tiếp kiệm."

Điền Chính Quốc đẩy tay hắn ra: "Ai muốn tiếp kiệm tiền cho cậu, tôi không có tâm trạng thật mà."

Trâu Hoành vỗ đùi cậu nói: "Rốt cuộc cậu làm sao thế?"

Điền Chính Quốc bới mái tóc nâu vừa mới nhuộm nói: "Tôi mới chạm mặt anh trai tôi mấy ngày hôm trước."

"Anh của cậu, Anh cậu là ai?, Giản Tùy
Anh hả?"

"Ừ."

Trâu Hoành nhếch miệng: "Chậc chậc, anh ta lại đánh cậu nữa hả?"

"Không có, đúng là anh muốn đánh tôi, nhưng lúc ấy tôi ở trên xe, nên lái xe chạy tót luôn."

"Sao cậu chọc anh ta thế?, nhưng mà gã anh họ của cậu ấy, thật tình ngang ngược hết sức, nói thật tôi cũng hơi sợ anh ta."

Điền Chính Quốc nghe Trâu Hoành nói xấu Tùy Anh, trong lòng chẳng khoái chí cho mấy, xong chẳng thể nào phản bác lại, bởi vì lời Trâu Hoành nói cũng không sai, cậu nghĩ ngợi một chút rồi lại nói:
"Thật ra, anh cũng tốt với tôi lắm..."

Trâu Hoành vỗ lưng cậu: "Cái này là cậu có thói quen bị ngược."

Điền Chính Quốc uống cả ly rượu vào miệng: "Không nói nữa, mấy cậu đi HIGH đi, tôi về."

"Hả?, đi thật à?, mới có mấy tiếng thôi mà."

Điền Chính Quốc cho hắn một cước: "Hôm nào tôi sẽ mổ cậu ra cho xem." Nói rồi cầu lấy chìa khóa và ví bước đi.

Đến khi ra khỏi quán bar, tuy bầu không khí không còn ngột ngạt như lúc trước, nhưng tiết trời hôm nay lại nóng như lửa đốt. Điền Chính Quốc thấy người mình dính dấp, đầu óc cũng xây xẩm, cậu đi đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất rồi ngã trên lưng ghế, thở dài một hơi nặng nề.

Kể từ hôm Điền Chính Quốc chạm mặt anh cậu đến giờ, trái tim của cậu cứ treo ở đâu đâu, hễ nhớ đến vẻ mặt hung ác của anh, tay chân cậu vẫn không ngừng run rẩy sao cho hết.

Giản Tùy Anh là anh họ cậu và cũng là con trai độc nhất của dì cậu, bởi vì mệnh mẹ anh không tốt, bị một kẻ thứ ba chèn ép đến mức mà chết, cho nên anh mồ côi mẹ, mẹ cậu thương anh, nên đối xử với anh rất tốt. Anh của cậu lớn lên rất có tiền đồ, cũng rất tốt với cậu, mặc dù có lúc hay trách mắng cậu, nhưng từ bé nào là anh cho tiền cậu tiêu vặt, nào là giúp cậu đánh nhau, đầu tư kinh doanh cho cậu, rồi còn thay cậu giải quyết nợ cờ bạc nữa, những việc này anh liên quan không ít, thế nên tuy anh có tính cách có phần hơi hung dữ, nhưng anh đối xử với cậu rất tốt. Từ nhỏ cậu chỉ sợ mỗi mình anh, ngay cả cha mẹ cậu cũng không nghe, anh vừa ra tay là cậu chịu thua ngay, cũng đâu còn cách nào khác, cho nên cậu sợ anh lắm, hễ anh trừng mắt, cậu đã cảm thấy một cái bạt tai giáng xuống rồi. Cho nên cậu cũng không biết nửa năm trước cậu có lá gan mà dám đi lừa bịp tiền của anh.

Nhớ tới chuyện của nửa năm trước, mặt mày Điền Chính Quốc lại ảo não, cậu siết chặt tay lái dùng sức va đầu mạch 1 cái, tiếng còi xe kêu lên inh ỏi.

Lúc ấy cậu cá độ bóng đá, thiếu hơn ba triệu tiền vay lãi xuất cao, cậu nào dám mở miệng nói với ba, mới nhắm mắt đi tìm anh mình vay tiền, ai dè anh cậu cũng phát hỏa, chửi mắng tế tát rồi đuổi cậu ra ngoài, còn nói không bao giờ quan tâm tới cậu nữa, khi đó trái tim cậu thật sự đã chết. Nào ngờ tên em trai khác mẹ của anh cậu, hắn tìm đến và nói có thể giúp cậu, lúc ấy cậu quả thật đã cùng đường, mới kết bè với thằng đó lừa ba căn hộ của anh bán, mới trả được hết nợ. Làm xong chuyện cậu hối hận biết bao, đành phải trốn sang chỗ cô cậu bên Australia trốn nửa năm trời.

Về rồi cũng chẳng dám ngó mặt, ai dè vừa về vài ngày vừa dẫn một em người mẫu trẻ tuổi mới cưa đưa đi chơi, thì bắt gặp anh cậu quýnh quá mới đạp ga bỏ chạy, bây giờ nhớ lại tiếng quát của anh, tim gán cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu thấy mình đã xong đời, chẳng biết anh cậu sẽ trừng phạt cậu thế nào, cậu sợ đến độ ngay cả nhà cũng chả dám về. Hơn nữa đến giờ anh vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, cũng chưa gọi cho ba mẹ cậu, e là chuẩn bị có bão táp nổi lên.

Ngồi ngẩn người trong xe gần tiếng đồng hồ, cơn say gần như đã dần lui hết, cậu nghĩ tới nghĩ lui, trong ví còn rất ít tiền, sớm muộn gì cũng phải về nhà, dù sao trong nhà cũng an toàn nhất, ít nhất nếu anh đến tìm thì cũng phải nê mặt ba mẹ, còn nếu gặp ở ngoài kiểu gì cậu cũng bị anh đánh chết. Nghĩ như vậy cậu nhanh chóng khởi động xe, vội vã về nhà.

Lúc này tâm trạng cậu đã bình tĩnh hơn một chút, Điền Chính Quốc đỗ xe trong gara, lặng lẽ mở cửa nhà, mot mẫm trong bóng tối chạy lên lầu. Mới đi được hai bước đèn phòng khách bỗng nhiên sáng trưng, Điền Chính Quốc hoảng sợ, cậu quay lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt ba mẹ cậu nghiêm túc ngồi trên ghế sofa.

Cậu nghĩ thầm xong rồi, nhất định anh đã đến tìm ba mẹ. Cậu kinh hồn bạt vía nói: "Ây, ba mẹ, trễ thế này rồi sao ba mẹ vẫn chưa đi ngủ, cũng không bật đèn nữa,..."

Điền Khánh Dân chỉ vào sofa nói: "Mày lại đây ngồi xuống."

Chân Điền Chính Quốc hơi nhũn ra, nhỏ giọng nói: "Ba, có chuyện gì sao?"

"Lại đây."

Điền Chính Quốc nhìn mẹ cậu cầu cứu, mẹ cậu quay mặt đi. Cấu nuốt nước miếng một cái, chậm chậm đi đến ngồi xuống.

Điền Khánh Dân giận dữ nhìn cậu: "Mày nói xem, mày về nước rồi, lại đi ăn chơi nữa đúng không?"

Điền Chính Quốc hốt hoảng: "Thiệt oan con quá ba ơi, con mới trở về được vài ngày, con làm gì có đi."

Lúc này cậu không hè nói dối, nhưng cậu không phải vì kiềm chế được mà là bởi vì cậu không có tiền, dạo này ba cậu trông cậu rất gắt. Nên cậu không thể ra ngoài chơi được.

Tiếc là trước kia cậu nói dối nhiều lắm, ba vẫn không tin cậu, ông tức giận đậm bàn một cái: "Hôm nay Tùy Anh đến nhà nói mày từ Australia về nước, vẫn không chịu học hành đàng hoàng, lại ăn chơi chác táng lêu lổng với đám nhóm của Trâu Hoành, hết ăn rồi lại nằm. Mày nhìn mày xem cái thứ đức hạnh gì của mày kìa, đầu thì nhuộm vàng hoe vàng hoắc, cả ngày chẳng làm được gì ra hồn.

Điền Chính Quốc rụt cổ lại nói: "Ba, anh nói gì vậy?, ngày hôm nay ba làm sao thế?, buổi sáng còn khá tốt mà...."

Cậu dám chắc anh cậu đã nói không ít, bằng không sao ba lại cáu gắt như thế. Ba mẹ cậu nghe lời anh nhất, bởi vì việc kinh doanh chính đều dựa vào anh, quan hệ lại rất thân thiết. Trên cơ bản về ván đề giáo dục cậu, anh cậu chỉ cần muốn định đoạt là có thể định đoạt ngay, cho nên cậu rất sợ. Cậu sợ anh cậu nói cho ba cậu biết mình hợp tác với Tiểu Lâm lừa lấy tiền của anh, ba cậu mà biết sẽ đánh chết cậu cho mà xem.

Điền Khánh Dân hít hơi thật sâu: "Cả ngày nói dối hết lần này đến lần khác, trong nhà còn có ai tin mày? Tùy Anh quan tâm mày, nên mới đem tình hình bên ngoài nói cho tao biết, bằng không anh mày là một ông chủ lớn như vậy, lấy đâu ra thời gian quan tâm chuyện xấu của mày như vậy?"

Điền Chính Quốc thầm thở phào trong lòng, xem ra anh cậu không có nói chuyện nghiêm trọng nhất của cậu, nhưng cậu vẫn linh cảm rất xấu, cậu lại nhìn mẹ xin giúp đỡ, ra sức nháy mắt liên hồi.

Lý Úy Chi nhìn chồng mình, thở dài: "Anh, nói chính sự đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro