đoàn tụ;;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                            °•○

" quốc, đến đây với anh! "

xuýt xoa mái đầu thơm mùi bồ kết của em, anh tham lam đắm chìm vào mùi hương nơi em sau bao năm nhung nhớ.

" anh ơi, đừng ôm em ở đây, người ta sẽ thấy "

gò má em phớt hồng, môi nhỏ nhẹ nhàng nhắc nhở.

sau bao năm vẫn vậy, hình hài dáng vóc em vẫn như ngày xưa, vẫn nhỏ nhắn trong trắng như thuở mười sáu. vẫn vẹn toàn như tình yêu và tâm hồn của tôi dành cho em vậy, hỡi em có biết không, thơ ngây của anh ?

                            °•○

" anh hưởng, anh mau xem, hoa cỏ may mới đẹp làm sao. "

em chỉ tay vào bụi cỏ may ven đường, lắc lắc tay anh xuýt xoa.

" em thích nhất là hoa cỏ may "

loài hoa mong manh dễ vỡ, mang trên mình một màu sắc chứa nỗi buồn sâu thẳm, nhưng cớ sao em lại đem lòng si mê chúng ?

em nào biết sâu trong loài hoa đó ẩn chứa điều gì, bởi lẽ em vẫn luôn ngắm nhìn mọi thứ bằng một cặp mắt màu hồng.

" ừm, anh cũng thích "

   ... nhưng chúng thật buồn.

                            °•○

" anh hưởng, anh đi thì chừng nào về ? "

em siết lấy eo tôi, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lưng. phải, em đang khóc.

" chừng nào đất nước thái bình thì ta lại ở bên nhau em nhé ! "

" vâng, em sẽ đợi anh "

         ' cả đời...'



                            °•○

quốc của anh

xin lỗi vì chẳng thể ở lại bên em, xin lỗi vì chẳng thể cùng em đến cuối đời. những tháng ngày vất vả của anh cuối cùng cũng đã được đền đáp, giờ đây rời xa em, anh cũng mãn nguyện. vào những ngày giông bão, anh ở tiền tuyến mà lòng xôn xao khó tả, không biết em có mặc áo ấm, không biết em có ngủ đủ giấc, ăn đủ no hay không ?

trong lòng anh nôn nao lúc nào cũng lo lắng cho em. nhỡ may lại cảm vặt thì ai sẽ thức đêm lau người cho em, lòng anh đau thắt khi nghĩ đến việc em nằm co ro vì lạnh lẽo không một ai đoái hoài.

em có còn nhớ vào những buổi chiều đầy nắng, ta dắt tay nhau đi trên con đường mòn của thôn ngắm những buổi hoàng hôn đã sớm ráng vàng, em có còn nhớ những cơn gió heo may lành lạnh vào những chiều cuối thu không, em hỡi ?

không biết mai này em có còn nhớ người đã từng yêu em đến sâu đậm, người đã luôn dõi theo em từ khi còn thơ bé, người đã từng ôm ấp, bảo bọc em đến quên cả bản thân mình.

giờ đây, anh ra đi, để lại nơi em bao muộn phiền, anh vẫn luôn mong sau này em được hạnh phúc, được sống trong thế giới hòa bình, nơi cùng anh xây dựng hạnh phúc...

nhưng anh lại bỏ em ở lại mất rồi...

                           °•○


ngày anh đi, lòng em đau như cắt, nghĩ đến cảnh phải sống xa anh, em không tài nào ngủ yên được, thuốc thì lúc uống lúc không, những cơn đau đầu âm ỉ chiếm lấy thân xác em ngày một lớn. nhưng anh ơi, em vẫn luôn ngày đêm ngóng trông anh ngoài hiên nhà, cặp mắt da diết dán vào từng hạt mưa rơi lách tách đếm ngày anh trở về. ta đã hứa với nhau là sẽ cùng đi ăn khoai nướng vào ngày anh trở về, đôi ta rồi sẽ lại được bên nhau, mãi không xa rời.

ngờ đâu thế gian ai oán, ông trời lại phụ em nữa rồi anh ơi. nghe nói bệnh nan y khó mà sống lắm anh nhỉ ?

                             °•○

nắm chặt giấy báo tử của anh trên tay, lòng em đau như cắt. ông trời phụ bạc em đã đành, cớ sao lại cướp mất người mà em yêu thương nhất.

đúng, giờ đây đất nước thái bình, nhưng trái tim em vẫn chỉ đập khi còn có anh.

em ngồi ngoài hiên nhà, nước mắt lại vô thức rơi trên tấm hình năm xưa đôi ta còn thơ bé. tay nắm vài nhánh cỏ may dại, lâu lâu lại nhìn chúng bằng ánh mắt chực trào, ... thật đẹp. hưởng của em thật đẹp, thật đẹp nhưng cũng thật đau...

mắt em nhắm dần, thiếp đi từ từ, từ từ và... mãi mãi.

     ' ta rồi sẽ lại được đoàn t'

                             °•○

" anh hưởng, lớn lên em muốn sống cùng anh ! "

" ừm, anh cũng muốn sống cùng với quốc, suốt đời "

" em sẽ đợi đến lớn để sống cùng anh đến hết đời "

               ' ...ừm, hết đời '

                      - Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro