107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm đó, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều lọt vào danh sách đề cử cho giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng, giải thưởng điện ảnh lớn nhất ở các khu vực nói tiếng Trung, cùng lúc đó, bộ phim《Tiệm Viễn》cũng lọt vào danh sách đề cử cho mấy giải thưởng phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và quay phim đẹp nhất.

Năm đó, tại cùng một lễ trao giải, Điền Chính Quốc ngồi ở hàng sau nhìn thấy Kim Thái Hanh giành được chiếc cúp cho giải nam chính xuất sắc nhất, lúc đó cậu nghĩ 30 tuổi còn quá sớm, muộn nhất là 35 tuổi, cậu cũng phải giành được chiếc cúp thuộc về mình.

Nhưng không ngờ, cơ hội này tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cậu.

Lúc biết tin này, Điền Chính Quốc đang ở trong phòng làm việc của Thái Mỹ Đình, hôm nay là cơ hội hiếm có, mấy nghệ sĩ của công ty đều ở đây, bao gồm siêu sao Vưu Thư, tiểu thịt tươi Diệp Tử Dương hai năm qua được push rất nhiệt tình, còn có thêm một số người khác nữa, đều đang ngồi trò chuyện trong phòng làm việc của Thái Mỹ Đình.

Thái Mỹ Đình nhận được điện thoại, vừa nghe vừa nhìn Điền Chính Quốc, cuối cùng lúc để điện thoại xuống cô ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, trên mặt mang theo ý cười nói: "Nhóc con không tệ ha."

Điền Chính Quốc đang cầm điện thoại buồn chán nghịch tới nghịch lui, nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Thái Mỹ Đình, mờ mịt nói: "Gì ạ?"

Thái Mỹ Đình nói với cậu: "Vừa nhận được tin tức, giải Kim Tượng lần này cậu được đề cử nam chính xuất sắc nhất."

Điền Chính Quốc lập tức ngồi ngay ngắn lại, trong đầu cậu bỗng chốc trống rỗng, cầm điện thoại ra muốn ấn số gọi cho Kim Thái Hanh, nhưng lúc vẫn chưa kịp gọi, lại nhận ra ở đây không hợp, nên đứng dậy định đi ra khỏi phòng làm việc của Thái Mỹ Đình.

"Đi đâu đấy?" Thái Mỹ Đình gọi cậu lại.

Trong đầu Điền Chính Quốc vẫn chưa lấy lại tinh thần, ở đây có nhiều người như vậy cậu cũng không thể nói là gọi điện cho Kim Thái Hanh được, nên chỉ có thể nói: "Em đi tìm người."

Thái Mỹ Đình mỉm cười nhìn cậu: "Quay lại ngồi xuống! Tìm ai? Chưa nói xong đã muốn chạy, chạy cái gì mà chạy?"

Điền Chính Quốc đã mở danh bạ ra, tên Kim Thái Hanh nằm ở trên cùng, cậu chỉ cần ấn số là được, nhưng lúc này lại không thể không nắm chặt điện thoại quay về chỗ ngồi xuống, trong đầu cũng dần dần tỉnh táo lại, niềm vui sướng từ tận đáy lòng từng chút từng chút thẩm thấu lên.

Vưu Thư mỉm cười nói với cậu: "Chúc mừng cậu!"

Điền Chính Quốc mỉm cười trả lời: "Cảm ơn chị Thư."

Niềm vui không ngừng tuôn trào ra, làm khóe môi của cậu giương lên, nhưng cậu liếc nhìn Diệp Tử Dương, cố gắng kiềm chế ý cười, muốn làm cho bản thân mình trông bình tĩnh một chút, chứ không được để trông giống như chưa từng va chạm với xã hội được.

Diệp Tử Dương cũng mỉm cười chúc mừng cậu, nhưng nụ cười lại không chân thành như Vưu Thư. Hai người họ không có mâu thuẫn, Diệp Tử Dương còn nhỏ hơn Điền Chính Quốc hai ba tuổi, con đường cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều là nghệ sĩ đang được công ty ra sức lăng xê. Thái Mỹ Đình thích Diệp Tử Dương hơn, nên kéo tài nguyên về phía cậu ta nhiều hơn, nhưng Diệp Tử Dương vẫn không nổi tiếng bằng Điền Chính Quốc.

Hơi gato cũng không thể tránh được.

Điền Chính Quốc không để ở trong lòng, mà chỉ muốn cố gắng nhịn để không mỉm cười, cậu nghĩ lúc này Kim Thái Hanh sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ? Có lẽ cũng chỉ khẽ mỉm cười rồi thôi. Nghĩ tới đây, Điền Chính Quốc tự dưng nhớ đến một chuyện, cậu nhìn Thái Mỹ Đình, hỏi: "Thái tổng, chỉ có một mình em được đề cử ạ?"

Thái Mỹ Đình mỉm cười nhìn cậu, giống như nhìn thấu cậu, cuối cùng nói: "Kim Thái Hanh cũng được đề cử, cậu chuẩn bị tâm lý đi, sợ là không được giải đâu."

Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó chân thành mỉm cười, nói: "Em không sợ."

Cậu không sợ thật, nếu như lần này cậu phải chịu thua Kim Thái Hanh, thì cậu cũng chịu thua một cách cam tâm tình nguyện.

Ngày đó cuối cùng cậu cũng không đi được, mà bị Thái Mỹ Đình gọi lại bảo buổi tối đi ăn cùng mọi người, bữa cơm này Điền Chính Quốc uống rượu rất nhiều, bởi vì Thái Mỹ Đình nói một chuyện vui vẻ như vậy, Điền Chính Quốc phải uống, hôm nay rượu của ai cậu cũng không từ chối.

Sếp đã lên tiếng, cho dù có liều mạng, thì Điền Chính Quốc cũng phải vui vẻ uống với mọi người.

Sau khi uống đủ, Điền Chính Quốc thật sự không chịu được nữa, cậu nằm sấp trên bàn ăn nửa hôn mê nửa ngủ, đến lúc ăn xong một bữa cơm, Hoàng Kế Tân gọi người từ phía sau nâng eo đỡ cậu lên, đặt trên lưng mình rồi cõng cậu đi ra bãi đậu xe.

Mấy người khác đều đi chung với Thái Mỹ Đình.

Dọc đường tới gara chỉ có Điền Chính Quốc và Hoàng Kế Tân, Điền Chính Quốc không phải là hoàn toàn mất hết cảm giác, cậu ôm vai Hoàng Kế Tân, ậm ờ gọi: "Lão Hoàng."

Hoàng Kế Tân trả lời cậu: "Haiz."

Điền Chính Quốc hạ thấp giọng, ghé vào tai anh nói: "Nếu như em giành được giải ảnh đế, người đầu tiên em cảm ơn sẽ là anh." Nói xong, cậu lại nhẹ giọng nói: "Im lặng, đừng để người khác nghe thấy."

Hoàng Kế Tân mệt mỏi nói: "Thôi đừng, người đầu tiên cậu cứ cảm ơn anh Hanh đi."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không, anh ấy là người cuối cùng."

Hoàng Kế Tân đi đến bên cạnh xe, thả cậu xuống ghế phó lái, thắt dây an toàn lại cho cậu, đồng thời hỏi: "Vì sao?"

Điền Chính Quốc cúi đầu, dùng một ngón tay chọt ngực trái của mình: "Anh ấy ở dưới đáy lòng, em đào em đào, những người khác đều bị đào ra, anh ấy ở nơi sâu nhất, phải đến cuối cùng mới đào ra." Lúc nói chuyện vẻ mặt của cậu cứ ngẩn ngơ, giọng lè nhè: "Không đúng, đào không ra, lớn lên rồi."

Hoàng Kế Tân có cảm giác toàn thân từ đầu đến chân nổi một lớp da gà, anh run rẩy mấy cái rồi mới nói: "Được, dù sao anh cũng ở ngoài cùng, cậu sờ một phát là có thể đào anh ra mà ném đi."

Điền Chính Quốc cười ngây ngô nói: "Vậy thì không được, phải nhặt lại cơ." Nói xong, cậu giơ một tay lên với Hoàng Kế Tân: "Anh em tốt, cả đời."

Hoàng Kế Tân nhìn chằm chằm tay cậu một lúc, rồi giơ tay lên đập tay với cậu: "Cậu quyết định."

Anh lái xe đưa Điền Chính Quốc say bí tỉ về giao tận tay Kim Thái Hanh, sợ Kim Thái Hanh hiểu lầm, còn có lòng giải thích tình huống hôm nay: "Thái tổng ở bên cạnh nhìn, Chính Quốc không uống cũng không được."

Kim Thái Hanh nửa ôm Điền Chính Quốc đứng ở cửa, nói với Hoàng Kế Tân: "Tôi biết, làm phiền cậu rồi."

Lúc này Hoàng Kế Tân mới tạm biệt Kim Thái Hanh rồi rời đi.

Kim Thái Hanh giơ tay đóng cửa lại, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn anh mãi, rồi chợt mỉm cười, nói: "Anh Hanh, sao anh lại tới đây?"

"Không phải anh tới, mà là em về rồi," Kim Thái Hanh cúi đầu nói với cậu, cũng khẽ mỉm cười.

Cửa đóng lại, anh đỡ Điền Chính Quốc đi vào trong, bước chân Điền Chính Quốc bất ổn, sức mạnh toàn thân gần như đều chống đỡ trên người anh, cậu vừa bước lảo đảo vừa nói: "Tụi mình đi đâu vậy?"

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Đi tắm rồi ngủ được không?"

"Không," Điền Chính Quốc không chịu đi, hai tay ôm lấy vai anh kéo anh đứng im tại chỗ: "Em không tắm."

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn cậu: "Vậy em muốn trực tiếp đi ngủ hả?"

Đầu Điền Chính Quốc vốn không thể nào nghĩ được gì nữa, ngoài sự hưng phấn thì là một mảnh hỗn độn, cậu ôm Kim Thái Hanh nói: "Em muốn chạy khỏa thân." Nói xong, còn rụt tay lại bắt đầu cởi quần áo.

Trong nhà điều hòa mở vừa đủ, Kim Thái Hanh cũng không nhúc nhích, mà chỉ đứng im nhìn cậu cởi quần áo.

Trước tiên Điền Chính Quốc cởi hết quần áo ở trên người, lúc cởi quần giơ một chân lên đứng không vững, phải nhảy nhót mấy lần trên sàn nhà rồi dựa lưng vào tường, mới gian nan tuột quần ra được, mãi cho đến khi trần truồng, cậu đi chân trần giẫm lên sàn nhà định đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh ôm lấy cậu từ sau lưng, bàn tay dán sát trên cái eo trơn nhẵn ấm nóng của cậu, anh không nhịn được mà bóp một cái, làm Điền Chính Quốc khẽ rên một tiếng, anh hỏi cậu: "Muốn chạy khỏa thân thật à?"

Điền Chính Quốc dừng lại, lưng dán vào ngực anh, mỉm cười nói: "Em lừa anh đó, em không làm vậy đâu."

Kim Thái Hanh nói: "Nếu đã không chạy khỏa thân, thì đi tắm được không?" Nói xong, không đợi Điền Chính Quốc trả lời, anh đã giơ tay bế cậu lên, đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh chỉ bật một cái đèn nhỏ mờ mờ, nước nóng phun ra từ vòi sen, giọt nước bắn tung tóe, hơi nóng bốc lên nhanh chóng làm tấm gương trong buồng tắm mờ đi.

Mắt Điền Chính Quốc ở trong hơi nước cũng bị mờ, cậu đứng dưới làn nước nóng, cảm nhận được cột nước ấm áp và mạnh mẽ phủ lên làn da trên bả vai và sau lưng, tiếp đó những giọt nước tạo thành một dòng nước, dọc theo ngực và eo sau của cậu mà chảy xuống.

Cậu tìm được tay của Kim Thái Hanh trong làn hơi nước, bèn nắm chặt kéo anh xuống dưới vòi nước. Kim Thái Hanh vẫn còn mặc bộ áo quần ở nhà, không hề chuẩn bị gì thì bị cậu kéo qua, người say rượu không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, kéo người ta qua bản thân cũng ngã ra sau, may mà được Kim Thái Hanh ôm lấy.

Quần áo của Kim Thái Hanh lập tức ướt đẫm, mỏng manh dán sát cơ thể, phác họa ra cơ bắp đẹp đẽ.

Điền Chính Quốc không muốn tắm, cậu ôm Kim Thái Hanh dán mặt lên vai anh cùng anh giội nước nóng, nói: "Em sẽ nói cho anh nghe một bí mật."

Kim Thái Hanh cầm sữa tắm lên, nặn ra lòng bàn tay, dán vào da Điền Chính Quốc chậm rãi xoa thành bọt khắp toàn thân, anh nói: "Bí mật gì?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt không tỉnh táo, nhưng phản chiếu ánh đèn trong phòng vệ sinh nên vẫn sáng lấp lánh, cậu nói: "Tụi mình sắp cùng nhau giành giải thưởng rồi!"

Kim Thái Hanh mỉm cười dùng ngón tay dính đầy bọt xoa xoa tai cậu: "Tụi mình không thể cùng giành giải thưởng được."

Điền Chính Quốc đỏ mặt, thân thể hơi run rẩy, cậu nói: "Được mà."

Kim Thái Hanh giơ tay lấy vòi phun trên tường xuống, dùng nước nóng gột sạch cổ và gò má Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, giống như một chú chó nhỏ dịu ngoan, để Kim Thái Hanh rửa sạch bọt trên người cậu.

Tắm xong tắt nước, Kim Thái Hanh dùng khăn tắm lớn khô ráo bọc Điền Chính Quốc lại, Điền Chính Quốc đã sắp ngủ thiếp đi rồi, cậu được Kim Thái Hanh bế ngang đặt lên giường, lúc nằm xuống, Điền Chính Quốc cố gắng mở mắt ra, nhìn Kim Thái Hanh nói: "Được không?"

Kim Thái Hanh lấy khăn tắm trên người cậu xuống, kéo chăn qua đắp lại cho cậu, vốn anh định xoay người rời đi, nhưng lại ngồi xổm xuống cạnh giường, nhẹ giọng hỏi cậu: "Được gì cơ?"

Điền Chính Quốc nói: "Tụi mình cùng nhau giành giải thưởng đó?"

Kim Thái Hanh dán môi vào trán cậu cọ cọ, giọng nói trầm thấp đặc biệt mềm mại: "Đương nhiên là được, cho dù là em hay là anh giành được giải thưởng, thì đều là tụi mình cùng nhau giành được."

Điền Chính Quốc nhận được câu trả lời làm mình thỏa mãn, mới mỉm cười nhắm mắt lại ngủ.

***

Hai người họ tách nhau ra tới tham gia lễ trao giải, rời thủ đô vào thời gian khác nhau, đi chuyến bay khác nhau, dẫn theo trợ lý của từng người, sau khi đến nơi thì được staff bên ban tổ chức đón vào ở cùng một khách sạn, nhưng lại khác tầng.

Điền Chính Quốc đến trước một ngày, còn Kim Thái Hanh thì cùng ngày mới vội vàng đến, thay quần áo và làm tạo hình tốn rất nhiều thời gian, hai người không có cả thời gian để gọi điện cho nhau.

Lúc gặp lại nhau đã là trên lễ trao giải.

Đối với Điền Chính Quốc mà nói, đây là nơi để các ngôi sao tụ tập lại với nhau, toàn bộ đều là tiền bối và nhân vật nổi tiếng trong giới phim ảnh, mặc dù cậu có mặt trong danh sách đề cử, nhưng vẫn có rất nhiều người không biết cậu, sau khi vào sân khấu cậu im lặng ngồi ở chỗ của mình, chỉ chào hỏi người ngồi ở bên cạnh.

Lần trước tới đây cậu vẫn còn là khán giả, ngồi ở hàng sau của hội trường, nhìn Kim Thái Hanh 31 tuổi giành được giải ảnh đế, lần này đến chỗ ngồi của cậu đã ở hàng trước, vẫn có một chút khoảng cách với Kim Thái Hanh, nhưng khoảng cách này đã được kéo gần lại rất nhiều rồi.

Lúc sau cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh mặc lễ phục bước vào, bên cạnh là một đạo diễn lớn người Hoa Kiều nổi tiếng, hai người một đường đều nói chuyện với nhau, rõ ràng là rất thân. Bọn họ vừa vào không lâu, Điền Chính Quốc đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen từ phía sau bắt kịp bọn họ, rồi nói chuyện với bọn họ.

Người đàn ông đó mặc dù ngoại hình anh tuấn, nhưng không phải là diễn viên, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy người đó trông hơi quen, nhưng tạm thời không thể nhớ ra người đó là ai.

Điền Chính Quốc định hỏi người bên cạnh, nhưng tiểu hoa ngồi cạnh cậu đang nói chuyện với nam diễn viên trẻ tuổi Đài Loan ngồi bên cạnh, cậu không muốn ngắt lời họ, nên từ bỏ ý định.

Hội trường của lễ trao giải lần lượt ngồi đầy người.

Trong lòng Điền Chính Quốc hơi lo lắng, nhưng ngại không dám nhìn xung quanh, mà chỉ nhìn chằm chằm sân khấu phía trước mà ngẩn người, tình cờ cậu ngoảnh đầu đi chỗ khác, thì nhìn thấy Kim Thái Hanh đang quay đầu lại nhìn mình.

Hai người nhìn nhau, đều mỉm cười.

Lúc sau ánh sáng trong toàn bộ đại sảnh dần tối lại, lễ trao giải chính thức bắt đầu với một bộ phim ngắn đang chiếu trên màn ảnh, tiếng thì thầm ầm ĩ cũng dần lắng lại, Điền Chính Quốc theo bản năng ngồi thẳng người, ưỡn thẳng lưng.

Lễ trao giải được tiến hành rất ổn định và thuận lợi, 《Tiệm Viễn》lần lượt giành được hai giải quay phim đẹp nhất và đạo diễn xuất sắc nhất, Hà Chinh lên sân khấu nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất.

Trong bài phát biểu của mình, anh ta có nhắc đến tên Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, màn ảnh lớn ở hiện trường quay hai cảnh đặc tả cho bọn họ.

Điền Chính Quốc khẽ mỉm cười, cậu nhìn bản thân mình trên màn hình, cứ cảm thấy nụ cười không được tự nhiên, cậu quá hồi hộp, cậu nghĩ nếu Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh mình thì tốt rồi, như vậy ít nhất tâm trạng của cậu sẽ hơi thả lỏng một chút.

Sau khi trao giải đạo diễn xuất sắc nhất, thì chính là giải nam chính xuất sắc nhất, khách mời trao giải là người giành được giải thưởng năm ngoái và một nữ diễn viên cực kỳ nổi tiếng.

Ống kính ở hiện trường cứ đổi qua đổi lại mặt mấy ứng cử viên của giải thưởng, nhịp thở của Điền Chính Quốc hỗn loạn, cậu có cảm giác ánh đèn của hiện trường chiếu lên người quá nóng, môi cậu khô ráo, cậu định liếm môi, thì nhìn thấy mặt mình xuất hiện trên màn hình lớn trong hơi ngốc, nên nhịn lại.

Mặt Kim Thái Hanh cũng đang ở trên màn hình lớn, nụ cười của anh vừa bình thản vừa đúng mực.

Nụ cười trên mặt Điền Chính Quốc sắp cứng đờ, mồ hôi sau lưng thấm ướt áo sơ mi trắng dưới lễ phục.

Cuộc trò chuyện giữa hai vị khách mời trao giải dưới cái nhìn của cậu giống như dài cả một thế kỷ, và rồi cuối cùng họ cũng mở phong bì trên tay ra, tiến sát đến micro, đọc to tên của người giành được giải.

Không phải Điền Chính Quốc cũng không phải Kim Thái Hanh, mà là một vị diễn viên già tóc hoa râm đã gần 60 tuổi, giành được giải nam chính xuất sắc nhất bằng một bộ phim nói về tình cảm gia đình.

Hiện trường ngay lập tức nổ một tràng pháo tay như sấm, thần kinh Điền Chính Quốc kéo căng đến cực hạn, lúc này bỗng chốc thả lỏng, cậu cảm thấy hơi trống rỗng, Điền Chính Quốc vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc, cùng những người khác vỗ tay.

Chỗ ngồi của vị diễn viên già là ở chính giữa hàng của Điền Chính Quốc, lúc ông sắp lên sân khấu, toàn bộ người trong hàng này đều đứng lên nhường đường đồng thời chúc mừng ông.

Điền Chính Quốc cũng đứng lên, lúc vị diễn viên già đi ngang qua cậu, cố ý vỗ vai cổ vũ cậu, nói: "Cố lên."

"Cháu cảm ơn, chúc mừng chú ạ!" Điền Chính Quốc chân thành nói.

Đợi tới lúc vị diễn viên già lên sân khấu, mọi người cũng ngồi xuống hết, Điền Chính Quốc bèn liếc qua nhìn Kim Thái Hanh, cậu phát hiện Kim Thái Hanh vẫn luôn nhìn mình, lúc này anh khẽ mỉm cười lắc đầu với cậu.

Nam chính xuất sắc nhất vốn là giải thưởng quan trọng nhất, lúc sau chẳng mấy chốc lễ trao giải cũng kết thúc.

Điền Chính Quốc không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào nữa. Lúc trước cậu cứ nghĩ cho dù không nhận được giải thưởng, chỉ cần lọt vào danh sách đề cử cũng đã là sự khẳng định to lớn dành cho mình rồi, nhưng đến ngày thật sự lọt vào danh sách đề cử, cậu lại bắt đầu nghĩ bản thân mình có năng lực để giành được giải thưởng này.

Trong lòng cậu rất mất mát, so với việc không được lọt vào danh sách đề cử còn mất mát hơn.

Sau khi lễ trao giải kết thúc cậu cũng được mời tới tiệc tối chúc mừng, tiệc tối có sắp xếp sân khấu để phỏng vấn, các phương tiện truyền thông đang phỏng vấn nữ diên viên trẻ giành được giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay.

Lúc sau Kim Thái Hanh cũng tới, anh không ngồi xuống chỗ của mình, mà đi đến bàn của Điền Chính Quốc chào hỏi từng người, trong quá trình này anh đứng sau lưng Điền Chính Quốc một tay đặt trên vai cậu.

Lúc rời đi, anh vỗ lên vai Điền Chính Quốc mấy lần.

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn anh, cậu giật mình, đứng dậy rời đi cùng anh luôn, hai người một trước một sau ra khỏi phòng tiệc sáng sủa và náo nhiệt, phía sau phòng tiệc là một hành lang dài, trên hành lang không có ai cả, hai bên đều là phòng riêng đang đóng chặt cửa.

Kim Thái Hanh tùy ý xoay tay nắm cửa của một phòng riêng và dễ dàng mở được cánh cửa của căn phòng, hai người một trước một sau đi vào, sau đó đóng cửa lại đồng thời khóa trái cửa từ bên trong.

Trong phòng không bật đèn, nương theo tia sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy bên trong có một cái bàn tròn không lớn và một cái sô pha.

Điền Chính Quốc cảm thấy tủi thân, vừa vào cửa đã ôm lấy Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cũng ôm lại cậu, anh dựa vào tường, một chân hơi cong lại, dùng đế giày chống đỡ góc tường. Anh dùng tay vuốt ve mái tóc và lưng Điền Chính Quốc, sức không nặng không nhẹ, động viên cảm xúc của Điền Chính Quốc, rồi ghé vào tai cậu nói: "Không sao đâu."

Phòng tiệc ở bên ngoài vang lên tiếng cười đùa.

Điền Chính Quốc cũng không khó chịu lắm, chỉ hơi sa sút mà thôi, cậu nói: "Nếu như là anh thì cũng tốt."

Kim Thái Hanh cúi đầu xuống, dùng tay nắm cằm cậu nâng mặt cậu lên: "Em phải quen đi, giải thưởng không phải là tiêu chí đánh giá tuyệt đối, mà diễn xuất cũng không thể chấm điểm cụ thể được, không tồn tại việc ai giành được giải thưởng thì người đó giỏi hơn, em phải điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt, biết chưa?"

Điền Chính Quốc nói: "Em biết, chỉ là em không cam tâm thôi."

Kim Thái Hanh hơi mỉm cười nói: "Không cam tâm thì lần sau quay lại, chỉ cần em vẫn còn phần không cam tâm này, thì sớm muộn gì em cũng có thể nâng chiếc cúp này trong tay."

Điền Chính Quốc ngước lên nhìn anh.

Kim Thái Hanh lại nói với cậu: "Không cam tâm là chuyện tốt, anh sợ nhất là em không thèm quan tâm."

Tâm trạng Điền Chính Quốc hơi khá lên một chút, cậu ôm eo Kim Thái Hanh, hôn lên môi anh, nói: "Thật ra em lừa anh đó, em càng muốn bản thân mình giành được giải thưởng hơn, anh giành cũng không được." Nói xong, cậu nhìn chằm chằm mặt Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cũng không mất hứng, anh mỉm cười nói: "Thật à?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh giành được càng nhiều giải thưởng, sự chênh lệch giữa chúng ta sẽ ngày càng lớn, em đuổi theo phía sau anh, có làm thế nào cũng đuổi không kịp."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu như đang vuốt ve động vật nhỏ: "Em biết sự chênh lệch giữa chúng ta là do cái gì tạo thành không?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ một lát rồi nói: "Thực lực?"

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Là thời gian. Lúc ở độ tuổi này của em, anh thậm chí còn chưa từng lọt vào danh sách đề cử nam chính xuất sắc nhất nữa, em không thua kém gì anh cả, thậm chí còn xuất sắc hơn anh nữa, nếu như chúng ta chênh lệch hơn mười tuổi mà chẳng có bất kỳ chênh lệch nào trong sự nghiệp, vậy hơn mười năm này của anh không phải là sống vô ích ư?"

Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Kim Thái Hanh giơ tay lên, ngón trỏ của hai tay một cao một thấp nằm ngang trước mặt Điền Chính Quốc, anh nói: "Ngón trên này là anh, ngón dưới này là em, lúc anh không ngừng leo lên và đạt đến đỉnh cao, thì chắc chắn sẽ chậm lại thậm chí là dừng lại, nhưng em vẫn đang nhanh chóng leo lên ——"

Điền Chính Quốc bắt lấy tay anh, không cho anh khoa tay múa chân nữa, cậu nói: "Anh sẽ không như vậy đâu."

Kim Thái Hanh hỏi cậu: "Anh sẽ không gì cơ?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh sẽ không chậm lại cũng sẽ không dừng lại, anh vĩnh viễn sẽ ở đỉnh cao để cho em ngước nhìn, cho dù em có thể đứng bên cạnh anh, thì anh vẫn là đại thần trong lòng em."

Nghe cậu nói hết những câu này, Kim Thái Hanh bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Nụ hôn này vừa gấp gáp vừa kịch liệt, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được những cảm xúc nóng bỏng ở bên trong, dai dẳng và hoàn toàn nuốt chửng cậu, cậu thở hổn hển, biết rõ không đúng lúc, nhưng vẫn giơ tay muốn kéo cái nơ ngay ngắn trên lễ phục của Kim Thái Hanh.

Cậu vuốt ve hầu kết đang run rẩy của Kim Thái Hanh, bên cạnh là động mạch cổ đang đập nhịp nhàng, vừa vững vàng vừa mạnh mẽ, cậu cảm nhận được tay Kim Thái Hanh đang kéo vạt áo của mình ra khỏi lưng quần tây, bàn tay ấm áp dán sát thắt lưng cậu, tràn đầy dục vọng chiếm hữu dùng sức vuốt ve.

Hai người họ sắp cọ xát ra lửa, nhưng không ngờ rằng cánh cửa phòng mà ngay khi họ bước vào đã khóa trái bên trong lại vang lên tiếng lạch cạch rất nhỏ rồi bị người mở ra từ bên ngoài.

Tim Điền Chính Quốc hẫng một nhịp, ngay sau đó cậu liền bị cánh tay Kim Thái Hanh bao phủ hoàn toàn, anh đè mặt cậu lên vai mình che thật kín, tiếp đó cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kim Thái Hanh vang lên: "Ai? Cút ra ngoài!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro