109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm của Lục Niệm Hân được quyết định vào một tuần sau, thời gian càng ngày càng gần tới năm mới.

Cùng ăn bữa cơm này đều là những người bạn và người cộng tác đã hợp tác với Kim Thái Hanh nhiều năm, Điền Chính Quốc tự nhiên cảm thấy hơi hồi hộp. Cha mẹ Kim Thái Hanh đã qua đời, những người bạn này của anh có lẽ còn thân thiết với anh hơn những người thân còn sống của anh, điều này làm Điền Chính Quốc sinh ra cảm giác sắp đi gặp phụ huynh của Kim Thái Hanh.

Sáng hôm đó, Điền Chính Quốc ở trong phòng để đồ tìm quần áo để buổi tối mặc.

Kim Thái Hanh chắp hai tay sau lưng nghiêng người dựa vào tường nhìn cậu, thấy cậu thử mấy bộ quần áo rồi vẫn không hài lòng, bèn nói: "Em định ăn diện để tối nay đi hẹn hò à?"

Điền Chính Quốc đang cầm một cái áo len đứng trước gương ướm thử lên người, nghe thấy vậy bèn quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh nói: "Em muốn ăn diện để không làm anh mất mặt."

Kim Thái Hanh mỉm cười duỗi một tay về phía cậu: "Lại đây."

Điền Chính Quốc vội vã đi đến bên cạnh nắm chặt tay anh.

Kim Thái Hanh nói: "Em mặc gì cũng đẹp."

Điền Chính Quốc hận không thể ôm anh cắn một cái.

Kim Thái Hanh lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Không mặc gì là đẹp nhất."

Đến chiều lúc ra khỏi cửa, bầu trời đổ một trận tuyết nhỏ, không biết có phải vì trận tuyết này hay không, mà dọc đường cực kỳ kẹt xe.

Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phó lái, cậu dán mặt mình lên cửa kính xe lạnh lẽo nhìn hoa tuyết bay lả tả khắp bầu trời, cậu nói: "Tụi mình hẹn hò lâu rồi, mà từ trước tới giờ vẫn chưa gặp Đỗ Tiến."

Kim Thái Hanh vừa lái xe vừa nói: "Em nhìn đi, hơn một năm anh không làm việc rồi."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn anh.

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Nếu có việc anh ta sẽ gọi cho anh, còn mấy việc lặt vặt khác thì cũng chẳng tới phiên anh ta làm."

Nhưng Điền Chính Quốc lại nghĩ đến chuyện khác: "Anh Hanh, anh đóng phim nhiều chút đi."

Xe xếp thành hàng dài ở ngã tư để chờ đèn đỏ.

Kim Thái Hanh đạp phanh xe, quay qua nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nói: "Anh không đóng phim là tổn thất của giới điện ảnh."

Kim Thái Hanh không nhịn được mà bật cười: "Chỉ có em mới nghĩ vậy thôi."

Điền Chính Quốc nói: "Tất nhiên không phải, là chỉ có lời của em anh mới nghe thấy thôi, anh nhìn đi rất nhiều fan của anh có ai là không tâm tâm niệm niệm anh sẽ xuất hiện chứ, chỉ cần lộ mặt cũng tốt lắm rồi."

Đèn đỏ ở ngã tư đổi thành màu xanh, xe phía trước bắt đầu chậm rãi lưu hành, ánh mắt Kim Thái Hanh cũng chuyển về phía trước, đi theo xe đằng trước để qua khỏi ngã tư.

Điền Chính Quốc lại nói tiếp: "Em nghĩ em và anh đều có thể đóng thêm thật nhiều phim, đợi khi tụi mình già rồi ở nhà, có thể lấy từng bộ trước đây mình từng diễn ra xem cùng nhau."

Kim Thái Hanh nói: "Đến giờ em vẫn chưa xem《Tiệm Viễn》đúng không?"

Điền Chính Quốc nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Sau này nói sau đi."

Kim Thái Hanh lại mỉm cười: "Không phải em còn có mấy bộ phim thần tượng sao? Nếu như muốn xem thì đến lúc đó tụi mình có thể từ từ xem."

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh nói vậy là đang trêu mình, nhưng cậu vẫn nói: "Anh nói rồi đấy nhé, vậy đến lúc đó anh không thể không xem." Nói xong, bản thân cậu cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Chỗ ăn cơm là do Lục Niệm Hân đặt, là một hội sở sơn trang rất hẻo lánh, Kim Thái Hanh lái xe gần hai tiếng mới đến.

Tuyết trên núi lớn hơn khu vực thành phố, khoảnh khắc Điền Chính Quốc mở cửa xe, không khí lạnh phả vào mặt, cậu vô thức quấn chặt áo phao, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Vân đang đứng dưới mái hiên phía trước, cậu vốn muốn chạy chậm qua, nhưng không thể không dừng lại ở đó.

Kim Thái Hanh đóng cửa xe từ ghế lái vòng qua, anh cầm tay Điền Chính Quốc, kéo cậu cùng đi tới.

Lý Vân không tỏ vẻ gì cả, chỉ mỉm cười gật đầu với Kim Thái Hanh: "Cuối cùng cũng đợi được hai người rồi."

Kim Thái Hanh nói: "Kẹt xe dữ quá."

Điền Chính Quốc hơi khẩn trương, cậu gọi: "Chị Vân."

Lý Vân cũng mỉm cười với cậu, nói: "Nhanh vào thôi." Nói xong, cô xoay người đi ở phía trước dẫn đường.

Gần tết rồi, từ cửa chính của hội sở đến hành lang đều được treo đèn lồng màu đỏ, Điền Chính Quốc một mạch bước qua, ánh đèn lồng chiếu lên mặt cậu cũng là màu đỏ tươi đẹp. Lúc Lý Vân dẫn bọn họ vào phòng riêng, Điền Chính Quốc mới phát hiện trong phòng còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của mình, ngoài Lục Niệm Hân, còn có mấy người khác nữa.

Một người đàn ông cao gầy đeo kính trong số đó mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng cậu từng nhìn thấy ảnh rồi, người đó chính là Đỗ Tiến.

Lục Niệm Hân vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc đi vào, bèn mỉm cười đi tới bày ra dáng vẻ chào đón, hắn giơ tay lên định ôm vai Điền Chính Quốc, nhưng lại bị Kim Thái Hanh đẩy ra.

Điền Chính Quốc dừng bước, lùi ra sau lưng Kim Thái Hanh.

Lục Niệm Hân cúi đầu nhìn cánh tay của mình, nói với Kim Thái Hanh: "Cần gì phải thế?"

Kim Thái Hanh chỉ nói: "Cách em ấy xa một chút."

Lục Niệm Hân bật cười, không cố chấp nữa, mà xoay người nói với Đỗ Tiến: "Lão Kim dẫn bạn trai nhỏ của cậu ấy tới rồi, cậu không sang chào hỏi à?"

Điền Chính Quốc rất bất mãn với cái xưng hô bạn trai nhỏ, cậu cứ cảm thấy nghe rất tùy ý, nên không nhịn được mà nói: "Ngày đó còn nói là bà xã mới, hôm nay đã thành bạn trai nhỏ rồi."

Lục Niệm Hân ngạc nhiên quay lại nhìn cậu.

Kim Thái Hanh giơ tay ôm eo Điền Chính Quốc, đẩy cậu về phía trước, rồi mỉm cười nói: "Giới thiệu một chút, bà xã của tôi."

Điền Chính Quốc bỗng nhiên đỏ mặt.

Lúc này Đỗ Tiến mới nói: "Gì mà bà xã của cậu, hai người có lĩnh được giấy đăng ký kết hôn không?"

Kim Thái Hanh quay đầu lại nói với Điền Chính Quốc: "Không sao, không lĩnh được anh sẽ chính tay làm cho em một tờ." Nói xong, anh hôn lên tóc mai của Điền Chính Quốc.

Mặt Điền Chính Quốc vẫn đỏ.

Lúc sau, Kim Thái Hanh giới thiệu những người khác trong phòng cho cậu, người đàn ông trung niên trong số đó là chồng Lý Vân, một cô gái trẻ xinh đẹp là vợ Đỗ Tiến.

Mặt dù Lục Niệm Hân ở bên ngoài có một đống người tình, nhưng không một ai trong số đó được hắn đưa đến trong trường hợp này, thực tế những người tình đó cũng không phải là người yêu, ngủ xong thì thôi, tình cảm ở đâu chứ.

Bọn họ ngồi xuống cạnh bàn tròn.

Lục Niệm Hân dựa lưng ra sau, hai chân ghế đều vểnh lên, hắn quan sát Điền Chính Quốc, rồi mỉm cười nói: "Nóng lòng muốn làm bà xã cho anh Hanh của cậu à?"

Điền Chính Quốc nói: "Dù sao cũng không phải là bạn trai nhỏ."

Nét mặt Đỗ Tiến nghiêm túc, một đôi mắt dài mảnh ở sau mắt kính quan sát Điền Chính Quốc, anh ta nhìn một lúc rồi nói với Kim Thái Hanh: "Cậu tính sao?"

Giọng Kim Thái Hanh rất ôn hòa, anh hỏi: "Tính sao là sao?"

Đỗ Tiến nói: "Cậu nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, phải làm việc đi chứ?"

"Đợi chút," Lục Niệm Hân giơ tay lên ngắt lời anh ta: "Làm gì vậy? Đêm nay chúng ta tất niên, nói chuyện công việc làm gì, nếu cậu muốn thảo luận chuyện công việc với lão Kim thì hôm khác hẹn riêng với nhau, hai người từ từ mà nói, không nhìn thấy mấy người tụi này đang đợi để uống rượu à? Đúng không, Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc không trả lời hắn.

Kim Thái Hanh nhìn Đỗ Tiến, nói: "Hôm khác rồi nói."

Lục Niệm Hân búng tay, nói với Lý Vân: "Đi giục người ta đưa đồ ăn lên nhanh chút đi, tụi này muốn ăn cơm rồi."

Rất nhanh, nhân viên phục vụ lần lượt đưa những món ăn nóng hổi lên, xếp đầy một cái bàn, trước mặt mỗi người đều đặt một ly rượu trắng, sau khi rót rượu, Lục Niệm Hân là người đầu tiên bưng rượu lên, hắn nói: "Hôm nay hiếm khi có cơ hội chúng ta cùng ăn tất niên, phải cạn một ly trước mới được."

Những người khác bưng ly rượu lên cùng cụng ly.

Điền Chính Quốc chưa kịp ăn miếng nào, đã uống cạn một ly rượu trắng, từ cuống họng một đường đốt xuống dạ dày, cậu cầm ly rượu không định ngồi xuống, Lục Niệm Hân đã cầm lấy bình rượu trên bàn rót đầy một ly cho mình, nói: "Ly thứ hai, tôi muốn mời Chính Quốc, chào mừng cậu ấy hôm nay đã đến đây."

Đỗ Tiến lườm hắn một cái.

Điền Chính Quốc đành phải rót đầy ly rượu của mình, cậu đứng lên cụng ly với Lục Niệm Hân, nói: "Cảm ơn Lục tiên sinh."

Lục Niệm Hân tay phải bưng rượu, tay trái vươn ra cầm lấy cổ tay Điền Chính Quốc, nói: "Gọi Lục tiên sinh gì chứ, gọi tôi là anh Hân." Hai chữ cuối cùng hắn nói rất nhẹ, còn nhíu mày.

Điền Chính Quốc mỉm cười với hắn, cố gắng rút tay mình về, rồi uống cạn ly rượu thứ hai.

Lục Niệm Hân cũng uống cạn ly rượu, rồi phóng khoáng cầm bình rượu rót đầy ly rượu thứ ba cho mình, ánh mắt xoay chuyển trên mặt bàn, rồi nói với Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc: "Ly thứ ba tôi phải mời hai cậu, chúc các cậu có tình sớm ngày trở thành quyến thuộc."

Điền Chính Quốc giơ tay lên định rót rượu, thì Kim Thái Hanh đã giơ tay nắm lấy cổ tay cậu, nhìn Lục Niệm Hân nói: "Được rồi, chúng tôi xin nhận tấm lòng, mời anh ngồi xuống."

Lục Niệm Hân còn định dây dưa, Kim Thái Hanh bèn nhìn hắn mỉm cười, nhưng vẫn không buông tay Điền Chính Quốc ra, Lục Niệm Hân đành phải nói rằng: "Thôi vậy, tụi này cũng chẳng dám chọc giận cậu." Nói xong, hắn ngồi xuống chỗ của mình.

Kim Thái Hanh cầm đũa lên, gắp thức ăn nóng hổi để vào bát Điền Chính Quốc, anh khẽ nói: "Ăn chút thức ăn trước đi, không cần để ý đến anh ta."

Điền Chính Quốc gật đầu.

Thấy Kim Thái Hanh đã động đũa trước, những người khác cũng bắt đầu ăn cơm.

Thật ra bữa cơm này ăn rất vui vẻ, chủ yếu là Lục Niệm Hân rảnh rỗi chịu không nổi, không tìm người nói chuyện thì sẽ tìm người uống rượu, mặc dù hắn là boss lớn của Tụ Hân, nhưng rõ ràng mọi người nể nang Kim Thái Hanh hơn, chứ chẳng ai sợ hắn.

Sau khi ăn xong, Lục Niệm Hân uống rất nhiều rượu, bèn mở rộng vạt áo đỏ mặt ngồi dựa lưng vào ghế hút thuốc, hắn nói với Điền Chính Quốc: "Có muốn đổi nơi đến Tụ Hân, cùng công ty với anh Hanh của cậu không?"

Điền Chính Quốc nghe thấy vậy thì sửng sốt.

Lục Niệm Hân nói: "Tôi thân với Thái tổng của các cậu lắm, để tôi nói với cô ấy."

Điền Chính Quốc bèn vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, em cảm thấy công ty hiện tại rất tốt."

Lục Niệm Hân ngậm thuốc lá nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cũng uống chút rượu, gò má anh ửng đỏ, tóc trên trán được anh vuốt lên trên, nên hơi lộn xộn, anh nói: "Em ấy làm việc vui vẻ là được rồi." Lúc nói chuyện, một tay anh khoát lên lưng ghế tựa của Điền Chính Quốc, ngón trỏ gãi nhẹ trên gáy Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thấy ngứa, nên không nhịn được mà rụt cổ lại.

Lúc này, vợ của Đỗ Tiến tới ngồi bên cạnh vợ chồng Lý Vân, đang nói chuyện đi học của con cái.

Đỗ Tiến nói với Kim Thái Hanh: "Tuần trước tôi gặp Hà Chinh, anh ta nói chuyện phim mới với tôi."

Lúc này Lục Niệm Hân không cản bọn họ bàn chuyện công việc nữa, chỉ rút hai điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, ném cho Đỗ Tiến một điếu, rồi ném cho Kim Thái Hanh điếu còn lại, Kim Thái Hanh lắc đầu tỏ ý mình không hút, Lục Niệm Hân trong tay còn cầm một điếu, ra hiệu cho Điền Chính Quốc. 

Điền Chính Quốc cũng lắc đầu.

Đỗ Tiến nói: "Cậu hợp tác với Hà Chinh nhiều rồi, hợp tác cũng rất vui vẻ, nên cậu cân nhắc thêm chút đi."

Ngón tay Kim Thái Hanh dán lên gáy Điền Chính Quốc dừng hành động của mình lại, anh nhìn Đỗ Tiến hỏi: "Anh có biết Hà Chinh vốn muốn mời tôi và Chính Quốc đóng chung phim mới của anh ta không?"

Đỗ Tiến rõ ràng hơi sửng sốt: "Vốn? Vậy giờ ý anh ta thế nào?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi cũng không biết giờ ý anh ta thế nào? Lần sau gặp anh ta anh có thể hỏi lại xem sao."

Đỗ Tiến lại hỏi anh: "Cậu có ý gì?"

Kim Thái Hanh trả lời anh: "Tôi vẫn đang cân nhắc, muốn xem ý của Hà Chinh thế nào."

Lục Niệm Hân nói xen vào: "Mấy người đang đánh đố nhau à? Cái gì mà có ý gì?"

Đỗ Tiến nhìn Điền Chính Quốc nói: "Không được, cho dù giờ Hà Chinh có ý gì, thì tôi cũng không đồng ý việc hai người đóng chung phim tiếp nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro