11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc quay phim bắt đầu lại lần nữa.

Điền Chính Quốc quay lại quầy hàng chật hẹp trong tiệm tạp hóa, hàng hóa xếp ngổn ngang xung quanh vây cậu lại.

Cậu cúi đầu đọc sách, nhưng trong lòng lại nghĩ: mình là Phương Tiệm Viễn, 18 tuổi, nhà mình mở một tiệm tạp hóa, buổi chiều của kỳ nghỉ hè mình thường ngồi ở đây giúp mẹ trông coi cửa hàng.

Tâm trạng của cậu từ từ bình tĩnh lại.

Một bóng người chặn tia sáng trước mặt cậu lại, cậu ngẩng đầu lên, Kim Thái Hanh chiếm giữ toàn bộ tầm nhìn của cậu.

Người đàn ông xa lạ, Điền Chính Quốc nghĩ thầm, sau đó lại nghĩ, người đàn ông xa lạ này đẹp quá đi.

Tầm mắt của cậu dừng lại trên mặt Kim Thái Hanh trong chốc lát.

Kim Thái Hanh cũng đang nhìn cậu, chạm mắt nhau một lúc lâu, Điền Chính Quốc mới dời tầm mắt đi chỗ khác trước, rồi nói: "Anh muốn mua gì à?"

Kim Thái Hanh chợt mỉm cười, một tay anh khoát lên quầy hàng, cơ thể cũng hơi nghiêng qua, nói: "Lấy cho tôi một gói thuốc."

Nụ cười này ban nãy không hề có, Điền Chính Quốc bỗng nhiên hiểu ra, Kim Thái Hanh đang phối hợp với cậu, anh sẽ theo phản ứng của cậu mà đưa ra phản ứng của mình.

Điền Chính Quốc đứng lên, xoay người qua quầy hàng bày thuốc lá để tìm thuốc, nhưng tự dưng nhớ ra người này chưa nói hắn muốn mua loại thuốc gì, nên quay đầu lại hỏi: "Anh mua ——" cậu còn chưa nói xong đã dừng lại, vì lúc này Kim Thái Hanh đã đi vào trong tiệm tạp hóa, rồi quan sát toàn bộ bên trong.

"Anh gì ơi!" Điền Chính Quốc gọi to để lấy lại sự chú ý của anh, vẻ mặt bắt đầu cảnh giác: "Anh mua thuốc gì?" Giọng cậu không thân thiện lắm.

Kim Thái Hanh lần thứ hai khoát tay lên quầy hàng, cơ thể nghiêng về phía trước, hỏi: "Các cậu có phòng cho thuê không?"

Đu ngớ người, cậu nhìn xung quanh một lát rồi nói: "Anh chờ chút." Tiếp đó cậu ra khỏi quầy hàng, lúc đi ngang qua Kim Thái Hanh không cẩn thận đụng trúng anh, bèn vội vàng gật đầu xin lỗi, rồi một mạch đi tới cửa tiệm, lớn tiếng gọi sang bên cạnh: "Mẹ ơi ——"

Hà Chinh không nói ok, nhưng hắn lại gật đầu với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thở phào một hơi, cậu cảm thấy Kim Thái Hanh đã lay tỉnh mình.

Việc quay phim tiếp theo thuận lợi hơn nhiều.

Phương Tiệm Viễn dẫn Dư Hải Dương lên tầng ba xem phòng.

Phòng trên tầng ba là một gian nhỏ, có phòng vệ sinh riêng, nằm ở ngay trên phòng Phương Tiệm Viễn luôn.

Dư Hải Dương do Kim Thái Hanh sắm vai đi xung quanh một vòng, Điền Chính Quốc kiên nhẫn đợi anh, đồng thời đi đến bên cạnh cửa sổ đứng nhìn ra ngoài.

Một lát sau, Kim Thái Hanh đi tới bên cạnh cậu dừng lại, hỏi cậu rằng: "Cậu mấy tuổi rồi?"

Phương Tiệm Viễn là một cậu trai có tính cách hơi hướng nội, lúc nói chuyện Điền Chính Quốc không nhìn Kim Thái Hanh :"18."

Kim Thái Hanh sờ túi định tìm thuốc, mới chợt nhớ ra mình hút hết thuốc mất rồi.

Điền Chính Quốc nhìn tay anh, hỏi: "Anh sống một mình à?"

Kim Thái Hanh "Ừ" một tiếng : "Ở một mình."

Điền Chính Quốc thúc giục anh: "Vậy anh muốn thuê không?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu, mỉm cười: "Cậu để tôi suy nghĩ đã, hôm nay sẽ cho cậu câu trả lời."

Việc quay phim hôm nay kết thúc vào buổi chiều.

Hà Chinh không muốn sắp xếp tiến độ quay phim quá vội, đặc biệt là dưới tình huống giai đoạn đầu mọi người vẫn chưa hoàn toàn nhập vai, hắn hy vọng có nhiều thời gian để thực hiện mỗi cảnh quay một cách nghiêm túc.

Sau khi kết thúc công việc, thay quần áo xong phản ứng đầu tiên của Điền Chính Quốc là muốn đi tìm Kim Thái Hanh,  cho dù thế nào đi chăng nữa, thì những lời nói kia của Kim Thái Hanh cũng đã giúp cậu rất nhiều, nếu có cơ hội, cậu muốn mời Kim Thái Hanh cùng ăn tối.

Cậu vội vội vàng vàng, không để ý tới trợ lý đang nói chuyện với mình, lúc đuổi theo tới ra bên ngoài, Kim Thái Hanh đúng lúc sắp lên xe.

"Anh Hanh," Điền Chính Quốc la lớn.

Kim Thái Hanh đã bước một chân lên xe, nhưng rồi rút lại quay đầu nhìn cậu đang chạy tới.

Điền Chính Quốc đi tới trước xe Kim Thái Hanh, nhìn thấy Lý Vân trợ lý của anh đang đứng bên cạnh, trước tiên cậu gật đầu gọi một tiếng chị Vân, sau đó mới nói với Kim Thái Hanh :"Anh Hanh, hôm nay em thật sự phải cảm ơn anh."

Kim Thái Hanh cười mỉm, vẫn như mọi khi, trong phép lịch sự mang theo chút xa cách, anh nói: "Là chuyện tôi nên làm, cậu không cần phải để trong lòng." Tiếp đó, không đợi Điền Chính Quốc phản ứng, anh lại giơ tay đè lên vai cậu, nói: "Chăm chỉ đóng phim, cậu giỏi lắm." Nói xong, anh xoay người lên xe.

Điền Chính Quốc ngần người, đứng im nhìn xe Kim Thái Hanh chạy đi.

Lúc này, điện thoại trong túi Điền Chính Quốc bỗng nhiên đổ chuông, là cuộc gọi của Hoàng Kế Tân, báo đã đặt chỗ tối nay ăn cơm cùng cậu rồi.

Công ty quản lý của Điền Chính Quốc là một công ty lớn, trong công ty ngôi sao lớn và quản lý lớn đều có cả, cậu và Hoàng Kế Tân không được xếp trong hàng top.

Giờ Điền Chính Quốc vào đoàn phim, Hoàng Kế Tân không cần phải ở trong đoàn phim để chăm sóc cậu, mà bị công ty chuyển đi tạm thời dẫn dắt một người mới, nên tối nay Hoàng Kế Tân gọi Điền Chính Quốc ra ngoài uống rượu.

Hai người họ ngồi đối diện nhau trong phòng riêng của tiệm thịt nướng, thịt trên khay nướng chảy mỡ, phát ra tiếng xì xì, thêm Hoàng Kế Tân còn hút thuốc nữa, nên cả căn phòng lượn lờ khói.

Điền Chính Quốc hơi phấn khích.

Hoàng Kế Tân cầm kẹp lật thịt trên khay nướng qua, rồi nhanh chóng lật ngược lại, anh nói: "Nghe nói hôm nay cậu diễn không tệ, tiến vào trạng thái khá nhanh."

Điền Chính Quốc cầm ly bia lạnh, dùng ngón tay lau đi hơi nước bên ngoài ly, cậu không nhịn được hơi mỉm cười nói: "Em thấy Kim Thái Hanh thật sự rất giỏi."

Hoàng Kế Tân dùng kẹp gắp miếng thịt bò đầu tiên được nướng chín để vào bát Điền Chính Quốc nói: "Idol của cậu mà, không phải có câu gọi là bộ lọc của fan sao?"

(Bộ lọc của fan: là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là đối với thần tượng của mình, fan sẽ tự động loại bỏ khuyết điểm hoặc là chỗ thiếu sót của họ, nhìn như thế nào cũng thấy tốt)

"Không phải," Điền Chính Quốc phủ nhận: "Em cũng đóng phim nhiều năm rồi, em thật sự thấy anh ấy kiên nhẫn như vậy không nhiều."

Hoàng Kế Tân mỉm cười nhìn cậu: "Nên quay cảnh giường chiếu với Kim Thái Hanh sướng lắm hả?"

"Anh lăn đi!" Điền Chính Quốc mắng.

Hoàng Kế Tân vẫn không ngừng thú vui xấu xa của mình lại, anh vừa gắp từng miếng thịt bò cho Điền Chính Quốc vừa nói: "Cậu không thấy hai năm qua vote cho mấy hạng mục như người yêu tưởng tượng, rồi người muốn tình một đêm nhất, Kim Thái Hanh không phải top 1 thì cũng là top 2 à?"

Điền Chính Quốc tự dưng nhớ tới nụ hôn kịch liệt với Kim Thái Hanh ngày hôm qua, cậu giấu đi sự lúng túng nói: "Bình thường cũng không nhìn ra ảnh có nhiều fan máu gà như vậy."

Hoàng Kế Tân dùng đũa chỉ cậu: "Cậu thì hiểu gì? Cái này gọi là quốc dân độ, đợi cậu có ngày đó, thì có fan máu gà hay không cũng chẳng quan trọng."

Điền Chính Quốc nghe xong, im lặng uống một ngụm bia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro