116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Chinh đánh giá rất cao diễn xuất của Điền Chính Quốc anh ta nói từ 《Tiệm Viễn》 cho tới giờ, cậu tiến bộ rất nhiều.

Trước đây Điền Chính Quốc nghĩ mình trời sinh đã có diễn xuất, thêm nữa trong khoảng thời gian cậu đóng những bộ phim thần tượng, chỉ tùy tiện quay một cảnh cũng có người khen cậu diễn xuất không tệ. Mãi cho đến sau này cậu bắt đầu hợp tác quay phim với những người giỏi thật sự, cậu mới biết từ trước đến giờ mình chẳng có cái gọi là diễn xuất thiên phú, diễn xuất của cậu vừa vụng về vừa cường điệu, nhưng được những người có diễn xuất vụng về hơn làm nền nên trông có vẻ không tệ lắm. Toàn bộ kỹ năng diễn xuất của cậu là sau này từng bước từng bước mài giũa ra.

Từ lúc bắt đầu gặp Kim Thái Hanh, là Kim Thái Hanh dạy dỗ cậu làm thế nào để nhập vai vào nhân vật, cũng là Kim Thái Hanh dạy dỗ cậu làm thể nào để thoát ra khỏi vai diễn.

Sau này không có Kim Thái Hanh ở bên cạnh, cậu tiếp tục tìm tòi trong từng màn trình diễn của mình, không để diễn xuất của mình chỉ là bề ngoài, mà phải đi sâu vào cả nội tâm.

Từ nay về sau có lẽ cậu sẽ không bao giờ trải nghiệm việc sống hoàn toàn trong một vai diễn nữa, nhưng cậu vẫn có thể cống hiến hết mình cho vai diễn trong mỗi một màn trình diễn, không ngừng mài giũa, không ngừng trưởng thành.

Cậu may mắn có được cơ hội thích hợp, gặp được đúng người.

Buổi tối, Điền Chính Quốc mặc đồ ngủ tới gõ cửa phòng Kim Thái Hanh.

Lúc cửa phòng mở ra từ bên trong, Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh cũng đang mặc một bộ đồ ngủ áo dài quần dài, anh hơi xắn ống tay áo lên, tay thì đặt trên khóa cửa.

Thấy cậu tới, Kim Thái Hanh nghiêng người cho cậu vào, rồi đóng cửa phòng lại.

Điền Chính Quốc đợi đến lúc cửa đóng lại, bèn dán vào người Kim Thái Hanh ép anh sát vào tường.

Kim Thái Hanh hơi mỉm cười hỏi cậu: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc không nói gì, cậu đến gần Kim Thái Hanh ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, có lẽ là anh vừa tắm xong, ngọn tóc cũng vẫn hơi ẩm ướt.

Kim Thái Hanh ngoài đen và gầy đi, tóc cũng cắt ngắn một chút, có lẽ là do ảnh hưởng của khí chất nhân vật, nên trông còn đàn ông và mạnh mẽ hơn trước.

Điền Chính Quốc rung động, nắm lấy tay Kim Thái Hanh kéo anh vào trong phòng, rồi đẩy anh lên giường.

Kim Thái Hanh ngã lên giường, dùng khuỷu tay chống cơ thể hơi nâng người dậy, anh buồn cười nói với Điền Chính Quốc: "Nhiệt tình vậy luôn à?"

Điền Chính Quốc không nói gì, cậu trực tiếp dạng hai chân ra ngồi trên người Kim Thái Hanh, đè hai tay Kim Thái Hanh sang hai bên, rồi cúi đầu tỉ mỉ đánh giá anh.

Lúc cậu nhìn kỹ, mới phát hiện ra Kim Thái Hanh không gầy theo kiểu ốm đi do bệnh lý, mà gầy theo kiểu đàn ông thường xuyên làm việc chân tay, vai và cổ anh đều có thể nhìn thấy cơ bắp căng cứng ở dưới da, vô cùng phù hợp với tình trạng của nhân vật Tôn Diệu.

Tôn Diệu là kỹ sư điện, làm việc trong hãng quản lý tài sản của một xí nghiệp lớn, mặc dù đã hơn 40 tuổi, nhưng cơ thể quanh năm lao động tay chân nên rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ, có thể dùng một cánh tay ghìm chết một người đàn ông trẻ tuổi.

Điền Chính Quốc cúi người, ánh mắt lưu luyến trên người Kim Thái Hanh cổ áo ngủ rộng rãi tuột xuống, để lộ lồng ngực trắng nõn.

Kim Thái Hanh không nhúc nhích, cũng đang nhìn cậu.

Điền Chính Quốc chăm chú nhìn một lúc, rồi thả cái tay đang đè cổ tay của Kim Thái Hanh ra, ngồi thẳng người lại, cậu móc một cái bình nhỏ trong túi quần ngủ, dùng ngón tay vặn nắp ra.

Kim Thái Hanh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, anh hỏi: "Cái gì thế?"

Điền Chính Quốc không trả lời, cậu để nắp qua một bên, ngón tay lấy một thứ giống như miếng kem từ trong lọ ra, rồi cúi đầu, tỉ mỉ bôi lên mặt cho Kim Thái Hanh. 

Kim Thái Hanh nhíu mày, hỏi cậu: "Rốt cục là cái gì thế?"

Vẻ mặt của Điền Chính Quốc rất tập trung, ngón tay dọc theo đuôi mày khóe mắt của Kim Thái Hanh tỉ mỉ bôi lên, cậu trả lời: "Mặt nạ."

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ nhìn cậu.

Điền Chính Quốc lại lấy một ít mặt nạ ra khỏi bình, bôi chúng lên mọi góc trên cả khuôn mặt của Kim Thái Hanh, vừa bôi vừa nói: "Mặt nạ trắng da, Hoa Hoa nói cái này rất hiệu quả."

Kim Thái Hanh hỏi cậu: "Của Hoa Hoa à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Của em, Hoa Hoa nói cô ấy không dùng nổi loại đắt như vậy. " Nói xong, cậu để cái lọ dưới mũi ngửi một lát: "Mùi thơm rất dễ chịu."

"Chính Quốc" Trong mắt Dương Du Minh mang theo ý cười nhìn cậu: "Anh rám đen vì nhân vật."

Điền Chính Quốc nói: "Em biết chứ. Đây cũng không phải thuốc tiên, chắc cũng chẳng có tác dụng nhanh lắm đâu, đợi anh quay xong rồi mới trắng lại."

Kim Thái Hanh nhếch khóe miệng, nhưng không nói gì.

Điền Chính Quốc bôi mặt nạ màu trắng nửa trong suốt lên khắp cả mặt Kim Thái Hanh còn không cam tâm, muốn bôi tiếp lên cả cổ anh.

Kim Thái Hanh giơ tay lên ngăn cản cậu: "Được rồi."

Lúc này Điền Chính Quốc mới dừng lại, cậu đóng nắp mặt nạ lại, thò người rút một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau tay, rồi nói với Kim Thái Hanh: "Phải đắp trên mặt 15 phút."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn anh, luồn ngón tay vào mái tóc anh, kề sát da đầu anh vuốt ve, một lúc sau vẫn không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi anh.

Bọn họ xa nhau một tháng, cảm xúc mãnh liệt như nham thạch nóng chảy, cuốn theo nhiệt độ nuốt chửng hết mọi thứ, ban đầu Điền Chính Quốc còn sợ sẽ quệt trúng mặt nạ, nhưng sau không thèm để ý đến nữa, cậu cảm giác miệng ăn trúng thứ gì đó vừa dính vừa đắng, không kịp phun ra cũng không kịp nuốt xuống, phần lớn đều đưa hết vào trong miệng Kim Thái Hanh.

Tay Kim Thái Hanh bóp lấy cái mông đanh vểnh cao của cậu, ngón tay đi lên phía trên cầm lấy lưng quần ngủ của cậu, rồi dùng sức kéo luôn cả cái quần bên trong xuống, sau đó trở mình đặt Điền Chính Quốc ở dưới thân.

Vạt áo Điền Chính Quốc đã bị nới lỏng, Kim Thái Hanh cẩn thận không để lại dấu vết trên cổ cậu, đôi tay mảnh khảnh dùng sức bóp lấy những nơi sẽ không bị người khác nhìn thấy ở bên dưới áo quần, bóp đến nỗi Điền Chính Quốc đau đớn anh mới cảm nhận được một loại dục vọng chiếm hữu chân thật.

Kim Thái Hanh vén cái chăn bên cạnh qua che hai người lại.

Điền Chính Quốc cố gắng mở rộng thân thể để nghênh đón anh.

Trong căn phòng yên tĩnh, từ tiếng sột soạt biếng thành tiếng rung chuyển của giường lớn, đồng thời còn kèm theo tiếng thở dốc vừa kịch liệt vừa kìm nén.

Những tiếng động đó rất lâu sau mới dừng lại, Kim Thái Hanh cúi người nằm nhoài trên người Điền Chính Quốc, hai tay nắm chặt lấy cánh tay cậu đến mức tạo ra dấu vết, nhưng vẫn không nỡ buông ra, anh hôn lên cái trán mướt mồ hôi của cậu.

Lúc đặt hai chân xuống Điền Chính Quốc đã bủn rủn chẳng có chút sức lực nào, cậu giơ tay vuốt ve mặt Kim Thái Hanh nói: "Mặt nạ của em."

Mặt nạ quệt một nửa lên mặt Điền Chính Quốc một nửa quệt lên chăn.

Giọng Kim Thái Hanh thâm trầm, mang theo chút lười biếng: "Để anh mua cho em."

Điền Chính Quốc mỉm cười: "Vậy ngày nào anh cũng phải dùng, quay phim xong phải trắng lại."

Kim Thái Hanh dùng chóp mũi cọ nhẹ lên mặt cậu: "Em quyết định."

Điền Chính Quốc cũng là đàn ông, cậu đoán lúc này cho dù mình muốn gì, thì Kim Thái Hanh chắc chắn đều sẽ đồng ý với cậu.

Phương Nam vào mùa xuân, nhiệt độ không nóng không lạnh, hai người đắp chung một cái chăn mỏng là vừa. Tình sự qua đi cũng lười không muốn dậy, Điền Chính Quốc ôm Kim Thái Hanh kể về những điều mắt thấy tai nghe ở viện kiểm sát trong khoảng thời gian trước.

Lòng bàn tay hơi thô ráp của Kim Thái Hanh vuốt ve bả vai dẻo dai của cậu, giọng điệu thờ ơ nói: "Em mặc đồng phục đẹp lắm."

Điền Chính Quốc mỉm cười nhìn anh: "Đẹp cỡ nào?"

Kim Thái Hanh nói: "Đẹp đến mức làm người ta muốn ——"

Anh còn chưa dứt lời đã bị một tràng tiếng gõ cửa ngắt lời. Tiếng gõ cửa này không vội, vang lên mấy lần rồi dừng lại.

Kim Thái Hanh nhìn ra bên ngoài.

Điền Chính Quốc vén chăn lên, định mặc quần áo vào trước, Kim Thái Hanh đè tay cậu lại, nói: "Không cần phải dậy, để anh đi xem thử."

Nói xong, anh cầm đồ ngủ vứt ở cuối giường qua, thong thả mặc lên người, sau đó giẫm dép lê đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc chỉ có thể nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng nói chuyện, trong lòng cậu rất tò mò, muốn xuống giường đi xem thử, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy cậu ở trong phòng Kim Thái Hanh.

Một lát sau, Kim Thái Hanh đóng cửa quay lại, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, tiện tay đặt trên tủ ti vi.

"Ai thế?" Điền Chính Quốc hỏi anh.

Kim Thái Hanh ngồi xuống cạnh giường, nói: "Là Lăng Gia Nguyệt, thay ông ngoại cô ấy mang theo một ít lá trà tới cho anh."

Điền Chính Quốc không nói gì, chỉ nhìn anh.

Kim Thái Hanh giơ tay lên, đặt sau gáy Điền Chính Quốc: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc im lặng một lát, rồi nói: "Không sao cả. " Nói xong, cậu tìm bình mặt nạ trên cái giường lộn xộn, rồi dạng chân ngồi trên người Kim Thái Hanh khăng khăng bôi mặt nạ tiếp cho anh.

Công tố tiên Hàn Bách Hàm mặc đồng phục kiểm sát rất đẹp đổi lại một quần áo bình thường, quần bò dài, áo khoác ngoài ngắn, vẫn rất anh tuấn chỉnh tề, cậu tới bệnh viện trong xã khu để thăm Tôn Tuần Yến con gái của Tôn Diệu.

Anh dùng một tay đẩy cánh cửa phòng bệnh đơn ra, nhìn thấy trên giường bệnh nằm ở giữa phòng có một bóng người nằm lẻ loi. Lúc này đã là chiều rồi, cửa sổ của phòng bệnh này hướng về phía tây, ánh nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến trên giường bệnh, nhuộm cái chăn màu trắng thành màu cam.

Trên giường có một cô gái đang nằm, khoảng 17 18 tuổi, mặc dù đôi mắt nhắm nghiền, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là một khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp, lông mi rất dài, dưới mi mắt nhợt nhạt có một cái bóng mờ.

Hàn Bách Hàm chậm rãi đi vào, bước thẳng đến cuối giường, anh cúi người nhìn thẻ tên bệnh nhân treo trên đó, trên cột họ tên viết: Tôn Tuần Yến, cột tuổi tác viết: 17 tuổi, cột chẩn đoán thì để trống.

Hô hấp của cô gái rất nhẹ rất chậm, nhưng có thể nhìn thấy độ cong nhấp nhô của xương sườn dưới tấm chăn mỏng, cô trông giống như đã ngủ rồi, nhưng một giấc ngủ này đã quá lâu, có lẽ là sắp hai năm rồi.

Hai tay Hàn Bách Hàm xỏ vào trong túi quần, nhìn mặt Tôn Tuần Yến, có một khoảnh khắc anh nghĩ, nếu như đây là con gái anh, anh cũng sẽ giết chết tên súc sinh kia như Tôn Diệu. Nhưng ý nghĩ này quá nguy hiểm, càng không nên xuất hiện trong đầu Hàn Bách Hàm, nên anh từ chối để bản thân mình nghĩ tiếp.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hàn Bách Hàm ngẩng đầu lên nhìn qua, nhìn thấy người vào là bác sĩ.

Nữ bác sĩ vóc dáng thấp bé hỏi anh: "Cậu là người thân của cô bé à?"

Hàn Bách Hàm nói: "Không phải."

"Ồ," Hình như nữ bác sĩ rất thất vọng, cô đi tới bên giường nhìn một lát, rồi nói: "Không biết cha cô bé có thể ra được hay không."

Hàn Bách Hàm hỏi: "Không có hộ công chăm sóc cho cô bé à? Chắc là có tổ chức cứu trợ quyên tiền cho con bé đúng không?"

Nữ bác sĩ nói: "Hộ công đâu có chăm sóc cẩn thận, cậu xem tình trạng của cô bé không tệ, tất cả là do cha của cô bé chăm sóc rất cẩn thận chu đáo đó, nếu như sau này cha cô bé không ra được nữa, vậy thì đứa trẻ này đáng thương lắm."

Ánh mắt Hàn Bách Hàm lại đặt trên mặt Tôn Tuần Yến, lẳng lặng nhìn rất lâu.

Cảnh này vừa quay xong, cô gái trẻ nằm trên giường lập tức ngồi dậy, cười hì hì nói chuyện với Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc cũng mỉm cười nói với cô mấy câu, rồi quay đầu nhìn Kim Thái Hanh đang ở bên cạnh đợi đến lúc quay.

Kim Thái Hanh cầm kịch bản trong tay, đứng ở trước mặt anh là Lăng Gia Nguyệt cũng đang cầm kịch bản, hai người họ chắc là đang khớp kịch bản.

Điền Chính Quốc nhìn bọn họ một lúc, rồi đi tới bên cạnh Hà Chinh, cùng anh ta xem lại cảnh vừa quay đang chiếu lại trong camera giám sát.

Hà Chinh đang cuộn một ống giấy ở trong tay, chỉ vào camera giám sát nói với Điền Chính Quốc: "Cậu xem cái cảnh quay đặc tả này." Anh ta nói xong, vốn muốn Điền Chính Quốc phát biểu ý kiến, nhưng lại không nghe thấy cậu trả lời, bèn quay đầu lại nhìn cậu, thì nhận ra sự chú ý của cậu hoàn toàn không đặt trên camera giám sát, mà đang ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh. Hà Chinh bèn cầm ống giấy đánh lên đầu Điền Chính Quốc.

"Ây da!" Điền Chính Quốc bị đánh kêu lên một tiếng, không phải là đau, mà bị giật mình.

Hà Chinh nói: "Cậu tập trung sự chú ý cho tôi!"

Điền Chính Quốc sờ sờ nơi bị anh ta đánh: "Lúc quay phim em tập trung mà."

Hà Chinh đè thấp giọng nói: "Cậu tưởng tôi không biết buổi tối cậu ngủ ở đâu hả!"

Điền Chính Quốc chỉ nói: "Tụi em sẽ không làm ảnh hưởng đến việc quay phim."

Hà Chinh móc hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, rút một điếu ngậm lên môi, anh ta không vội vã châm lửa, mà cũng nhìn về phía Kim Thái Hanh, rồi nói với Điền Chính Quốc: "Yên tâm đi, Kim Thái Hanh sẽ không ngoại tình đâu."

Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên vì Hà Chinh lại nói những lời này, cậu nhẹ giọng nói: "Em cũng đâu có lo."

Hà Chinh ngồi trên ghế nhỏ, giơ tay kéo ống quần lên trên, giống như hơi bùi ngùi, thở dài một hơi nói: "Kim Thái Hanh có thể thích một người đã không dễ dàng gì rồi, hạ quyết tâm ở bên cạnh một người lại càng không dễ, cả đời này cậu không cần phải lo gì cả."

Điền Chính Quốc ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh anh ta, hỏi: "Anh không phản đối tụi em nữa ạ?"

Hà Chinh hơi bối rối nói: "Tôi muốn phản đối vốn không phải là các cậu." Nói tới đây anh dừng lại một chút: "Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa."

Điền Chính Quốc cảm thấy Hà Chinh đang nghĩ đến chuyện gì đó của bản thân mình, nhưng Hà Chinh không muốn nói, nên cậu cũng không bao giờ hỏi.

"Đạo diễn Hà, sao lại là Lăng Gia Nguyệt vậy?" Trong lòng Điền Chính Quốc cứ thắc mắc mãi, lúc này không nhịn được hỏi: "Vì ông ngoại của cô ấy ạ?"

Hà Chinh bật cười, anh ta lấy bật lửa ra châm thuốc, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Cậu nghĩ ban đầu vì sao tôi lại tìm cậu tới diễn Phương Tiệm Viễn?" Nói xong, anh ta lại nói tiếp: "Bởi vì diễn xuất của cô bé này rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro