128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối được đặt ở khách sạn mà đoàn kịch ở.

Trần Hải Lan và Nhậm Kính Nguyên vội vã đặt máy bay tới, trên đường phải làm lỡ không ít thời gian, nên lúc Kim Thái Hanh nhận được điện thoại, đã sắp 9h tối rồi.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cùng đi thang máy xuống phòng ăn ở tầng ba, trước khi vào phòng, Kim Thái Hanh nhận được điện thoại của Đỗ Tiến gọi tới, anh vừa nghe điện thoại vừa vỗ vai Điền Chính Quốc, bảo cậu vào trong trước.

Nhân viên phục vụ ở phía trước đẩy cửa ra, Điền Chính Quốc nhìn thấy đây là một căn phòng nhỏ khung cảnh tao nhã, cửa vừa mở ra, Nhậm Kính Nguyên ở gần cửa nhất bèn đứng lên, vội vàng muốn chào đón, nhưng lúc nhìn thấy chỉ có một mình Điền Chính Quốc thì dừng bước, tiếp đó mới lộ ra nụ cười thân thiện đến gần nói: "Chính Quốc, cậu đến rồi."

Quan hệ của Điền Chính Quốc và Nhậm Kính Nguyên không thân thiết nhưng cũng chẳng có mâu thuẫn.

Bữa cơm tối hôm nay Nhậm Kính Nguyên tới đây vì chuyện gì, thì trong lòng Điền Chính Quốc cũng hiểu rõ, giờ thấy Nhậm Kính Nguyên mỉm cười chào đón mình, cậu chỉ có thể mỉm cười gật đầu với hắn.

Trong phòng có một cái bàn tròn nhỏ, ngoài Nhậm Kính Nguyên, còn có thêm hai người nữa, một là Trần Hải Lan, một là Lăng Gia Nguyệt.

Lăng Gia Nguyệt rất yên tĩnh, cô mặc một cái áo khoác rất rộng, tóc dài xõa ngang lưng, nhìn Điền Chính Quốc một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.

Trần Hải Lan vẫn như bình thường mỉm cười chào hỏi Điền Chính Quốc, đợi Điền Chính Quốc đi tới bên cạnh bàn, anh nắm chặt cánh tay Điền Chính Quốc hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Điền Chính Quốc thấy trong mắt anh thật sự có hơi lo lắng, bèn gật đầu khẽ nói: "Không sao ạ."

Nhậm Kính Nguyên hơi sốt sắng hỏi: "Anh Hanh đâu?"

Điền Chính Quốc trả lời hắn: "Đang nghe điện thoại, lát nữa sẽ tới."

Nói xong, trong phòng tạm thời yên tĩnh lại, Nhậm Kính Nguyên im lặng không biết đang nghĩ gì.

Trần Hải Lan liếc nhìn Nhậm Kính Nguyên hơi nhíu mày, tiếp đó anh chuyển hướng qua Điền Chính Quốc: "Hai ngày nay quay phim vẫn thuận lợi chứ?"

"Rất thuận lợi ạ," lúc nói chuyện Điền Chính Quốc không nhịn được mà nhìn Lăng Gia Nguyệt: "Không phải chuyện gì ghê gớm."

Lăng Gia Nguyệt vẫn không nhìn cậu.

Nhậm Kính Nguyên cũng đang nhìn Lăng Gia Nguyệt. Hắn vốn đang quay phim, hôm qua lúc mấy bức ảnh của Điền Chính Quốc bị đăng lên mạng, hắn còn hóng hớt cả một buổi tối. Mặc dù trên mạng có người nói đó là cảnh trong phim, nhưng Nhậm Kính Nguyên nghĩ là không phải, nhìn quần áo và cảnh vật xung quanh, trực giác nói cho hắn biết mấy bức ảnh đó là do người khác chụp trộm vào ngày Trần Hải Lan đãi khách.

Còn một người đàn ông khác trong ảnh là ai, lúc đó Nhậm Kính Nguyên cũng không nghĩ đến. Nhưng cho dù là ai, thì ở trong giới cũng không phải là chuyện gì quá to tát, trong showbiz cả trai lẫn gái hẹn hò trong âm thầm không phải là chuyện gì lạ, mọi người đều rõ ràng trong lòng, người trong giới cũng sẽ không nói ra ngoài.

Trần Hải Lan đãi khách, paparazzi chắc chắn không trà trộn vào được, đây cũng không giống phong cách của paparazzi, Nhậm Kính Nguyên nghĩ vậy thì có lẽ là Điền Chính Quốc đã đắc tội ai đó rồi, nên bị người ta chỉnh.

Kết quả trưa nay hắn bèn nhận được điện thoại của Trần Hải Lan, nói với hắn là em gái hắn gây chuyện rồi.

Lúc đó Nhậm Kính Nguyên đang ở trên xe bảo mẫu của mình bật điều hòa ngủ trưa, đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh táo, nên hỏi Trần Hải Lan có chuyện gì.

Giọng điệu Trần Hải Lan không tốt lắm, rõ ràng hơi tức giận, anh nói cho hắn biết những bức ảnh trên mạng của Điền Chính Quốc là do Lăng Gia Nguyệt chụp trộm rồi gửi cho blogger.

Đầu Nhậm Kính Nguyên hơi hỗn loạn, hắn theo bản năng hỏi: "Vì sao? Đầu óc nó có vấn đề à? Nó và Điền Chính Quốc có mâu thuẫn gì chứ?" Lúc đó, hắn vẫn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, dù sao đó cũng chỉ là Điền Chính Quốc, không phải đối tượng nào không chọc nổi.

Trần Hải Lan nói: "Vậy thì cậu phải hỏi con bé." Nói xong, Trần Hải Lan thấy Nhậm Kính Nguyên không phản ứng gì nhiều, lại nói: "Có phải cậu vẫn chưa biết rốt cục thì Gia Nguyệt đã đắc tội ai đúng không?"

Giọng Nhậm Kính Nguyên hơi mờ mịt: "Anh có ý gì? Không phải Điền Chính Quốc ạ?"

Trần Hải Lan bất đắc dĩ thở dài: "Cậu có biết người bị chụp cùng với Điền Chính Quốc là ai không?"

Đến lúc này, trái tim Nhậm Kính Nguyên bỗng dưng thắt lại, hắn có linh cảm tồi tệ rất mạnh mẽ, bỗng chốc trong miệng khô khốc, hắn hỏi: "Ai vậy ạ?"

Trần Hải Lan nói: "Là Kim Thái Hanh."

Nói xong những chuyện đó, Trần Hải Lan bèn tắt máy, anh cũng rất bất mãn với hành vi của Lăng Gia Nguyệt, gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ là vì tình cảm với ông cụ Nhậm Dư Xương và Nhậm Kính Nguyên mà thôi.

Nhậm Kính Nguyên nghe xong cuộc điện thoại này cả người đều hốt hoảng, buổi chiều quay phim nhiều lần mắc lỗi, về sau hắn bèn trực tiếp xin đoàn phim nghỉ, rồi lại gọi điện thoại cầu xin hồi lâu, nhờ Trần Hải Lan đứng ra giúp hắn mời Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ăn cơm, hắn lập tức ngồi máy bay tới, đích thân áp giải Lăng Gia Nguyệt tới xin lỗi, muốn chấm dứt chuyện này.

Chuyện này hắn tạm thời không nói với Nhậm Dư Xương, mà chị gọi điện cho cha mẹ mình, hai người đều khuyên hắn giúp đỡ em họ, đừng làm lớn mọi chuyện lên.

Nhậm Kính Nguyên đè ép sự tức giận xuống, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Lăng Gia Nguyệt vẫn giận đến mức suýt chút nữa giơ tay cho cô một tát, nghĩ đến việc cô đem đến phiền phức lớn như vậy cho mình, lại còn tỏ vẻ hờ hững khó trị, trong lòng càng tức đến mức thở không thông.

Vốn hắn muốn chờ Kim Thái Hanh đến, sẽ ngay lập tức bảo Lăng Gia Nguyệt xin lỗi, nhưng không ngờ chỉ có một mình Điền Chính Quốc vào trước, nên Nhậm Kính Nguyên định đợi thêm một chút, dù sao thì không để Kim Thái Hanh nhìn thấy tận mắt, thì lời xin lỗi này cũng chẳng có ý nghĩa mấy.

Lúc này, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng nghe xong điện thoại đẩy cửa phòng riêng ra bước vào.

Nhậm Kính Nguyên lập tức đứng lên, cung kính chào hỏi: "Anh Hanh."

Từ khoảnh khắc đẩy cửa ra, ánh mắt của Kim Thái Hanh đã đảo qua những người ở trong phòng, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, đối diện với Nhậm Kính Nguyên chỉ hơi gật đầu, anh chẳng nói gì mà đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc.

Lúc ngồi xuống, anh cũng giơ tay sờ đầu Điền Chính Quốc hỏi: "Đói chưa?"

Lúc về bọn họ đã ăn mấy thứ, nhưng ăn cũng không nhiều lắm.

Nhậm Kính Nguyên nghe thấy vậy lập tức nói: "Em gọi người ta đem thức ăn lên."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đem món ăn vào, trong khoảng thời gian này những người khác đều không nói gì, chỉ có Kim Thái Hanh và Trần Hải Lan hỏi han nhau mấy câu.

Điền Chính Quốc phát hiện Lăng Gia Nguyệt bắt đầu trở nên nôn nóng, cô cúi đầu, hai tay đều đặt dưới mặt bàn, một lát sau, cô giơ một tay lên gặm ngón tay, lúc ngẩng đầu lên thấy Điền Chính Quốc đang nhìn mình, cô bèn thả tay xuống, im lặng quay đầu đi chỗ khác.

Đợi nhân viên phục vụ đưa hết món ăn lên rồi rời đi, cửa phòng riêng lạch cạch một tiếng khóa lại, trong phòng cũng yên tĩnh lại. Không có ai động đũa, Trần Hải Lan và Nhậm Kính Nguyên đều chưa ăn tối, thật ra cũng đói bụng rồi, nhưng lại chẳng ai có khẩu vị để ăn cả.

Ngay cả Trần Hải Lan cũng không muốn đứng ra hòa giải, trường hợp này Điền Chính Quốc cảm thấy vẫn rất hiếm.

Cuối cùng vẫn là Nhậm Kính Nguyên mở miệng trước, hắn quay mặt về phía Kim Thái Hanh  giọng điệu khẩn thiết nói: "Anh Hanh, em xin lỗi."

Kim Thái Hanh chậm rãi ngẩng lên nhìn hắn, nhưng không trả lời.

Nhậm Kính Nguyên chuyển hướng qua Lăng Gia Nguyệt, liếc mắt ra hiệu với cô.

Lăng Gia Nguyệt đứng lên, khom lưng về phía Kim Thái Hanh tóc rủ xuống che hai bên gò má, giọng rất nhẹ nói: "Em xin lỗi."

Kim Thái Hanh không nhìn cô.

Trần Hải Lan không nhịn được nói: "Người nên nhận được lời xin lỗi có lẽ là Chính Quốc."

Lăng Gia Nguyệt nghe thấy vậy, lại chuyển hướng qua Điền Chính Quốc, cô cũng khom lưng, nói : "Em xin lỗi, anh Quốc." Nói xong, cô vẫn nhìn sang Kim Thái Hanh, một lát sau đôi mắt ướt át đến mức gần như rơi nước mắt.

Điền Chính Quốc nhìn cô chẳng cảm thấy đáng thương chút nào, mà chỉ cảm thấy rất phiền muộn trong lòng, cậu tự nhủ: 'Phải khóc cũng là tôi khóc, cô có gì đâu mà khóc?'

Cậu rất muốn nói mấy câu chất vấn khó nghe với Lăng Gia Nguyệt, nhưng tính cách và giáo dưỡng lại làm cậu không thể nào nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ hỏi một chuyện mà mình biết rõ đáp án: "Vì sao phải làm như vậy?"

Lăng Gia Nguyệt dùng ngón tay chùi khóe mắt, lúc này đứng thẳng lưng lên, nhìn sang Điền Chính Quốc: "Anh với anh Hanh chia tay được không?"

Cô vừa dứt lời, Nhậm Kính Nguyên lập tức dùng vẻ mặt nhìn thấy quỷ để nhìn cô, ngay cả Kim Thái Hanh cũng nhìn cô.

Điền Chính Quốc bỗng chốc tức giận đến mức bật cười, cậu nói: "Vì sao tôi phải chia tay anh ấy?"

Mắt Lăng Gia Nguyệt vẫn đỏ, cô dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy nếu như anh thật sự muốn tốt cho anh Hanh, thì nên chia tay anh ấy, hai người không thể tiếp tục như vậy được."

Nhậm Kinh Nguyên rốt cục cũng không nhịn được nữa, hắn đứng lên nắm lấy cánh tay Lăng Gia Nguyệt: "Có phải đầu óc em có vấn đề không?" Mặc dù đó là câu nghi vấn, nhưng trong lòng hắn gần như xác nhận cô em họ này của mình đầu óc thật sự có vấn đề.

Lăng Gia Nguyệt bị Nhậm Kính Nguyên túm tay, nhưng vẫn khăng khăng nói tiếp với Điền Chính Quốc: "Anh có từng nghĩ, nếu có một ngày quan hệ của hai người bị đưa ra ánh sáng thì sẽ như thế nào hay chưa? Kim Thái Hanh vốn là một người hoàn mỹ, đứng ở bên cạnh anh ấy phải là nữ thần như Viên Thiển, sao có thể là một người đàn ông được chứ?"

Nhậm Kính Nguyên một tay nắm chặt hai cổ tay của Lăng Gia Nguyệt, một tay khác thì che miệng cô lại, hắn sốt sắng nói với Kim Thái Hanh: "Anh Hanh, có lẽ con bé điên rồi, anh đừng giận."

Kim Thái Hanh nhìn Lăng Gia Nguyệt rất lâu, thấy cô ngọ nguậy trong tay Nhậm Kính Nguyên, anh trầm giọng hỏi: "Cô dùng lập trường gì mà nói những lời này?"

Lăng Gia Nguyệt dùng sức lắc đầu giãy dụa, rồi bất thình lình cắn lên lòng bàn tay Nhậm Kính Nguyên.

Nhậm  Kính Nguyên giơ tay lên định tát cô, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, tức giận thở hổn hển trừng cô.

Lăng Gia Nguyệt rụt cổ lại nghiêng đầu đi, hai mắt nhắm nghiền hình như cũng đang định hứng cái tát này, không ngờ tới cuối cùng Nhậm Kính Nguyên lại dừng lại, cô co rúm lại liếc nhìn Nhậm Kính Nguyên, rồi chuyển hướng sang Kim Thái Hanh nói: "Bởi vì từ nhỏ em đã thích anh rồi, em thật lòng hy vọng cho dù là cuộc sống hay sự nghiệp anh đều hạnh phúc và thuận lợi, chỉ cần nhìn anh hạnh phúc em cũng sẽ hạnh phúc."

Kim Thái Hanh nói với cô: "Giờ tôi rất ổn."

Lăng Gia Nguyệt dùng sức lắc đầu: "Quan hệ của hai người một ngày nào đó sẽ bại lộ, đến lúc đó dư luận sẽ chỉ trích anh, những fans khác sẽ rời xa anh, đến lúc đó anh sẽ không cảm thấy hạnh phúc nữa."

Trần Hải Lan nghe cô nói những lời này thì nhíu chặt mày, anh mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng nhìn Kim Thái Hanh im lặng lắc đầu.

Điền Chính Quốc cảm thấy hơi hoang đường, cậu có cảm giác dường như mình đã trở thành người ngoài cuộc đang đứng xem trò vui.

Lăng Gia Nguyệt dùng sức rút tay ra khỏi tay Nhậm Kính Nguyên, chỉ về phía Điền Chính Quốc, nói với Kim Thái Hanh: "Anh ấy không xứng với anh."

Nhậm Kính Nguyên tức giận nói: "Cậu ta không xứng, còn em thì xứng hả?"

Lăng Gia Nguyệt nghe vậy lập tức bác bỏ: "Em đương nhiên cũng không xứng!"

Điền Chính Quốc phát hiện ra Kim Thái Hanh giơ tay lên gõ trán, có lẽ là anh không đoán trước được mọi chuyện sẽ trở nên như thế này nên hơi đau đầu, anh không nhịn được mà hỏi Lăng Gia Nguyệt: "Vậy ai xứng? Viên Thiển à?"

Lăng Gia Nguyệt im lặng một lúc rồi nói: "Vốn em nghĩ là chị ấy thích hợp, nhưng giờ chị ấy cũng không xứng nữa rồi."

Kim Thái Hanh lùi ra sau dựa lên lưng ghế, anh thoáng ngẩng đầu lên, hỏi Lăng Gia Nguyệt: "Vậy có phải tôi nên cô độc đến cuối đời mới là tốt nhất không?"

Lăng Gia Nguyệt mím môi, cô nói: "Sẽ có người phụ nữ tốt đẹp phù hợp với anh. Anh vốn không phải đồng tính luyến, không phải anh thích Viên Thiển ư? Nếu như hai người không diễn bộ phim kia, nếu như Điền Chính Quốc không đến dây dưa với anh, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ!"

Nhậm Kính Nguyên đã tỉnh táo lại, hắn bình tĩnh nói: "Để em gọi điện cho cha mẹ con bé, bảo bọn họ dẫn con bé đi khám bệnh."

Lăng Gia Nguyệt lớn tiếng nói: "Em không có bệnh! Em chỉ toàn tâm toàn ý muốn tốt cho anh ấy thôi! Chỉ có tình cảm mà em dành cho anh ấy là không cần đáp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro