14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sau Điền Chính Quốc vẫn bớt chút thời gian để gọi điện lại cho Mẫn Doãn Kỳ, dù sao muốn tiếp tục phát triển trong cái giới này, thì các mối quan hệ là rất quan trọng.

Khoảng thời gian này Mẫn Doãn Kỳ cũng đang quay phim ở cùng một khu ảnh thị, là nam hai trong một bộ phim thần tượng, phân cảnh cũng không quan trọng lắm. Hắn chẳng có tham vọng gì lớn với việc đóng phim, vào giới diễn viên chỉ là vì vẻ tươi đẹp rạng rỡ bên ngoài và xa hoa đồi trụy ở bên trong của nó mà thôi. Hắn gọi điện cho Điền Chính Quốc, là vì nghe nói Điền Chính Quốc cũng đang quay phim ở đây, định gọi Điền Chính Quốc đi chơi một chút.

Sau khi Điền Chính Quốc nghe hắn nói, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Áp lực quay phim của cậu quá lớn, bộ phim này hoàn toàn là kể lại câu chuyện xoay quanh Phương Tiệm Viễn, gần như mỗi một trường đoạn đều có cảnh của cậu, mỗi ngày quay phim xong về phòng cậu còn phải tốn rất nhiều thời gian để tiêu hóa kịch bản và học thuộc lời thoại.

Nhưng Mẫn Doãn Kỳ cứ khăng khăng mời cậu tới tham gia buổi tụ họp này, hắn nói cho dù có muộn đến mấy đi chăng nữa, thì cậu cũng phải tới một chuyến.

Điền Chính Quốc không thể từ chối, nên tối đó quay lại khách sạn, trước tiên tìm hiểu cảnh quay ngày mai, rồi mới tắm rửa thay quần áo gọi trợ lý chở cậu tới đó.

Mẫn Doãn Kỳ bao một căn biệt thự tư nhân.

Khoảnh khắc Điền Chính Quốc bước xuống khỏi xe bảo mẫu, một cỗ hỗn hợp của hương nước hoa và rượu xen lẫn trong cơn gió đêm nóng bức của mùa hè phả vào mặt, mùi hương quen thuộc này làm cậu sinh ra ảo giác bị hiện thực và ảo ảnh đang lôi kéo nhau.

Mấy ngày nay cậu quay phim ở studio, trước khi bắt đầu quay phim, bình thường cậu sẽ ngồi trước bàn học trong phòng của Phương Tiệm Viễn rất lâu, cậu muốn làm trái tim mình lắng dịu lại.

Dù sao thì cậu cũng đã lăn lộn trong cái giới showbiz phức tạp này sáu năm rồi, còn Phương Tiệm Viễn thì vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa vào đại học.

Phương Tiệm Viễn tĩnh hơn cậu nhiều.

Cậu đứng im, dùng góc nhìn của Phương Tiệm Viễn nhìn chằm chằm biệt thự đèn đóm sáng trưng mà ngẩn người, tự hỏi vì sao mình lại xuất hiện ở đây.

Sau đó Mẫn Doãn Kỳ đi tới chỗ cậu.

Mẫn Doãn Kỳ và Điền Chính Quốc tuổi tác xấp xỉ nhau, dáng dấp không tệ, nhưng muốn hot thì vẫn còn thiếu chút thiên phú. Hắn đi tới vỗ lên vai Điền Chính Quốc: "Sao vậy? Còn không chịu vào đi!"

Cái vỗ vai này làm Điền Chính Quốc hồi phục tinh thần, sau khi nhớ ra mình là ai, mình tới đây làm gì, cậu bèn mỉm cười với Mẫn Doãn Kỳ : "Đi thôi."

Trong biệt thự mở nhạc hơi ầm ĩ, lúc này đã có rất nhiều người tới rồi, có một vài diễn viên trẻ Điền Chính Quốc từng gặp cũng biết cả tên, nhưng nhiều hơn cả lại là những ngôi sao tuyến 18 ngay cả tên cậu cũng không biết, đương nhiên trong đó không bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp rạng rỡ.

Đây chính là bầu không khí mà từ trước đến giờ Mẫn Doãn Kỳ thích nhất.

Điền Chính Quốc bỗng dưng nhớ ra cậu và Tiêu Du cũng quen nhau trong trường hợp như thế này.

Đúng lúc Mẫn Doãn Kỳ hỏi cậu: "Nghe nói cậu với Tiêu Du chia tay rồi?"

"Ừm," Điền Chính Quốc không để tâm trả lời một câu.

Mẫn Doãn Kỳ ôm chầm bả vai cậu, cười hì hì nói: "Vừa khéo, tôi giới thiệu cho cậu một người, đảm bảo cậu sẽ thích."

Hai người họ đứng ở góc phòng khách, thỉnh thoảng có người tới chào hỏi bọn họ.

Điền Chính Quốc nhìn những chàng trai cô gái trẻ tuổi đang đùa giỡn và uống rượu trong phòng khách rộng lớn, từng chút từng chút tìm được cảm giác chân thực, nhưng cậu vẫn nói: "Không cần đâu."

Cậu cảm thấy không phù hợp, chẳng biết vì sao nữa.

Mẫn Doãn Kỳ nghiêng đầu qua nhìn cậu: "Sao vậy? Sao mà tâm trạng không tốt thế?"

Điền Chính Quốc nhìn hắn: "Cậu cảm thấy tâm trạng tôi không tốt à?"

Mẫn Doãn Kỳ hơi nghi ngờ: "Không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, sao thế? Quay phim với Hà Chinh và Kim Thái Hanh áp lực lớn lắm hả?"

Lúc này Điền Chính Quốc không trả lời.

Mẫn Doãn Kỳ mỉm cười, nghĩ rằng mình tìm thấy nguyên nhân, cánh tay hắn dùng sức ôm lấy vai Điền Chính Quốc, nói: "Vậy không phải cậu nên xả stress à, thấy cô em xinh đẹp bên kia không? Giờ đang ở chung một đoàn phim với tôi đó, là hình mẫu cậu thích đúng không?"

Hai chữ xả stress kích thích Điền Chính Quốc. Bao lâu nay, hai chữ nặng nề nhất trong lòng cậu là áp lực, thỉnh thoảng chính cậu cũng cảm thấy bị dồn ép đến mức chẳng thể nào thở nổi. Nên sau khi nghe thấy Kim Thái Hanh kiến nghị cậu nên sống thành Phương Tiệm Viễn, để giảm bớt áp lực, cậu mới cố gắng thực hiện.

Sáng sớm mỗi ngày thức dậy, cậu đều tự nói với bản thân rằng, cậu là Phương Tiệm Viễn, chứ không phải là Điền Chính Quốc đã tồn tại trên thế giới hai mươi bốn năm nay.

Làm như vậy rốt cục có đúng hay không?

Mẫn Doãn Kỳ đưa cho cậu một ly rượu.

Điền Chính Quốc giơ tay nhận lấy, không nghĩ gì, mà trực tiếp uống cạn ly rượu đó. Cồn có thể xả stress, mặc dù vào thời điểm này đó không phải là một cách tốt.

Cô gái mà Mẫn Doãn Kỳ nói để tóc dài, vẻ ngoài cực kỳ thanh thuần, cô ngồi trên sô pha, hững hờ uống rượu một mình, đúng là hình mẫu mà Điền Chính Quốc thích.

Vào đoàn phim ghi hình lâu như vậy rồi, giờ phút này Điền Chính Quốc lại cảm thấy trái tim mình thật sự rung động. Cậu bưng một ly rượu lên lần nữa, đi tới chỗ cô gái đó.

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc bị chuông điện thoại đánh thức, vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy trần nhà quen thuộc của gian phòng khách sạn.

Đầu vẫn hơi đau, là hậu quả do tối qua uống nhiều rượu để lại, cậu giơ tay định bóp trán, nhưng lại không cẩn thận mà đụng phải người bên cạnh.

Cô gái bên cạnh phát ra giọng oán giận khe khẽ.

Điền Chính Quốc lập tức tỉnh táo lại.

Trợ lý gọi điện lại lần nữa giục cậu thức dậy.

Điền Chính Quốc vội vàng rời giường, đồng thời cũng đánh thức cô gái còn chưa tỉnh ngủ ở bên cạnh, giục cô cùng mình rời đi.

Mở cửa phòng, cô gái đó đi ở phía trước, Điền Chính Quốc đi ở phía sau đang định đóng cửa lại, không ngờ cô ta đột ngột quay lại ôm lấy cổ cậu, nói: "Anh Chính Quốc, anh còn nhớ tên em không?"

Thật ra Điền Chính Quốc không nhớ, cậu mỉm cười lấy lệ, nói: "Đương nhiên là nhớ rồi, em tên baby chứ gì."

Cô gái nói: "Anh nói bậy!"

Lúc này, cửa phòng bên cạnh bỗng dưng mở ra, Kim Thái Hanh từ bên trong đi ra, thì nhìn thấy một màn này.
---------------------------------------------------
Hehe bị anh kim bắt tại trận rồi nha ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro