17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cảm thấy rất khó chịu.

Mặc dù việc quay phim phần sau cậu thuận lợi thông qua, ít nhất thì trước mắt Hà Chinh cảm thấy hài lòng, nhưng trong lòng cậu nặng trĩu và dồn nén rất nhiều cảm xúc, những cảm xúc đó đều là của Phương Tiệm Viễn.

Việc quay phim ngày hôm nay kết thúc rất muộn, sau khi tắm rửa sạch sẽ cậu dùng chăn quấn chặt lấy mình, ngồi trên giường ngẩn người.

Hà Chinh nói cậu giống với nguyên mẫu của Phương Tiệm Viễn, nhưng cậu lại không biết giống ở chỗ nào.

Phương Tiệm Viễn là một người yên tĩnh sống nội tâm, không bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài, chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng.

Lúc cậu càng ngày càng nhập vai vào nhân vật, thì không thể tránh khỏi việc phần lớn thời gian cậu cũng trở nên im lặng, giống như giờ ngồi ở trên giường, trong đầu chỉ nghĩ đến những hình ảnh của Kim Thái Hanh lúc quay phim ngày hôm nay.

Cậu tin Phương Tiệm Viễn cũng vậy, những hình ảnh ở bên cạnh người kia từ từ bén rễ trong đầu thậm chí là trong lòng cậu, chẳng thể nào nhổ ra được nữa. Cậu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi thay cho Phương Tiệm Viễn, cũng sợ hãi thay cho bản thân mình.

Điện thoại Điền Chính Quốc ném ở bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông.

Cậu quay đầu lại nhìn, thấy tên Mẫn Doãn Kỳ đang hiện trên màn hình, sửng sốt một lúc lâu cậu mới rút một cánh tay ra khỏi chăn nhận điện thoại.

Điều hòa trong phòng làm cậu cảm thấy lạnh.

Sau khi điện thoại kết nối, giọng điệu Mẫn Doãn Kỳ vẫn phấn khích như lúc trước, gọi Điền Chính Quốc ra ngoài chơi. Xem ra khoảng thời gian quay phim ở đây, có lẽ hắn định sẽ ăn chơi mỗi đêm.

Điền Chính Quốc chẳng thể nào cảm thấy hứng thú nổi: "Không đi đâu."

Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy lạ: "Hôm qua không phải chơi vui lắm hả? Sao thế? Không vừa ý với cô gái đó à?"

Điền Chính Quốc chẳng muốn lãng phí thời gian nói nhảm với hắn, chỉ nói: "Gần đây không rảnh, thật sự là bận không tới được." Sau đó vội vàng cúp máy.

Cậu vứt điện thoại qua một bên, quấn chăn lật kịch bản xem nội dung quay phim ngày mai.

Kịch bản của《Tiệm Viễn》cậu đã xem hết không chỉ một lần, nhưng khi tâm trạng thay đổi, mỗi lần xem sẽ lại cảm thấy khác biệt.

Lúc cậu dần dần biến thành Phương Tiệm Viễn, mỗi một cử chỉ mỗi một lời thoại của Phương Tiệm Viễn cậu đều có thể tưởng tượng ra chi tiết và giọng điệu ở trong đó, cậu có thể cảm nhận được niềm vui mà Phương Tiệm Viễn cảm nhận được, cũng có thể vì sự khổ sở của Phương Tiệm Viễn mà cảm thấy lo lắng.

Trạng thái này không biết có tốt hay không, nhưng ít nhất đây là những gì cậu cần bây giờ.

Lúc khép kịch bản lại, Điền Chính Quốc gọi điện thoại cho quản lý của mình là Hoàng Kế Tân, bảo anh tìm cho mình mấy quyển sách.

Hoàng Kế Tân cảm thấy lạ: "Sách gì cơ?"

Điền Chính Quốc nói: "Gì cũng được, sách mà sinh viên thích đọc ấy, văn học một chút, u oán một chút."

Hoàng Kế Tân ở bên kia sửng sốt một lúc: "Quỳnh Dao?"

Hạ Tinh Trình uể oải nói: "Mặc dù em tốt nghiệp đại học hai ba năm rồi, nhưng em nghĩ rằng sinh viên bây giờ chắc sẽ không thích đọc Quỳnh Dao đâu."

Hoàng Kế Tân nói: "Cũng không chắc..."

"Đừng tranh luận với em nữa," Điền Chính Quốc ngắt lời anh: "Anh lên mạng tìm mấy quyển sách về văn học xem," cậu dừng lại một lát, đoán xem với tính cách của Phương Tiệm Viễn sẽ đọc sách gì, rồi nói: "Sách của Haruki Murakami đi." Đây là cậu thuận miệng nói, vì cậu nhớ trong phòng Phương Tiệm Viễn có một quyển sách đạo cụ, tác giả là Haruki Murakami.

(Murakami Haruki (sinh ngày 12 tháng 1 năm 1949) là tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh "nhà văn được yêu thích", "nhà văn best-seller", "nhà văn của giới trẻ".)

Hoàng Kế Tân nói: "Anh hiểu rồi. Cậu vẫn ổn chứ?"

Điền Chính Quốc nói: "Em rất ổn." Nói xong trực tiếp cúp máy.

Cậu thở dài một hơi não nề, nghĩ về Phương Tiệm Viễn, cậu ta suốt ngày suy nghĩ quá nhiều nên mới bó buộc bản thân mình, nếu có thể nghĩ thoáng một chút, cho dù có là đồng tính thì mỗi ngày cũng có thể ở bên ngoài vui vẻ ghẹo trai đẹp, vậy thì cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều, chứ sẽ không treo mình trên người Dư Hải Dương rồi.

Trước lúc sắp ngủ, Điền Chính Quốc dùng điện thoại mở weibo ra.

Cậu không có hứng thú lắm với chuyện lướt weibo, nhưng là một tiểu minh tinh vừa có một lượng fans hâm mộ, cậu không thể không dựa vào weibo như một công cụ để tăng cường việc kết nối với nhóm fans.

Hôm nay vừa mở weibo ra, Điền Chính Quốc đã cảm nhận được có sự xao động khác thường trong nhóm fan của mình, tiếp đó cậu phát hiện ra Kim Thái Hanh đã follow mình rồi.

Khoảnh khắc đó trái tim Điền Chính Quốc bỗng nhiên nảy lên một cái, có lẽ giống phản ứng của Phương Tiệm Viễn nhìn thấy Dư Hải Dương cởi đồ trước mặt mình. Cậu vô thức mở trang chủ weibo của Kim Thái Hanh ra, vào xem follow của anh, nhận ra người mà anh follow không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có mấy đạo diễn lớn và diễn viên từng hợp tác cùng, diễn viên cũng không phải ai anh cũng follow.

Điền Chính Quốc vuốt điện thoại do dự một lát, post một cái weibo hỏi thăm fan rồi để điện thoại qua một bên chuẩn bị đi ngủ.

Cậu có chút mừng thầm.

Mặc dù tối đó Kim Thái Hanh chẳng chút uyển chuyển bày tỏ thái độ đối với cậu ở trong phim và cậu ở ngoài phim rất khác nhau, nhưng việc đó cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến địa vị idol của Kim Thái Hanh trong lòng cậu.

Huống chi cậu cũng chẳng có cách nào hoàn toàn phân biệt Dư Hải Dương và Kim Thái Hanh, giống như ranh giới giữa cậu và Phương Tiệm Viễn càng ngày càng mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro